D for Dirty Novel (Hoàn Thành) - Chương 16
Ngày Jihoon lần đầu nhìn thấy khuôn ngực ẩn sau lớp áo lót của cô, từ sống mũi thẳng tắp như tạc của anh, một dòng máu đỏ thẫm bỗng tuôn ra ròng ròng. Dù giờ đây cô có thể mỉm cười trêu chọc anh, nhưng khi đó Sejeong đã vô cùng hoảng hốt. Chiếc áo thun trắng cô đang mặc khi ấy đã lấm lem đầy những vệt máu của anh.
“Lúc đó nhìn cái mặt em lo lắng cho tôi trông kích thích lắm đấy. Chỉ mặc mỗi áo lót với quần jeans rồi cuống cuồng cả lên, chạy ngược chạy xuôi tìm khăn lau.”
“Đang yên đang lành tự nhiên cậu bị chảy máu cam, trong tình cảnh đó ai mà chẳng hoảng?”
Jihoon luồn tay vào bên trong áo lót, bắt đầu nhào nặn khuôn ngực trần của cô một cách thực thụ.
“A… Thật sự là quá mềm mại. Chỗ này cứ như không phải là da thịt con người vậy.”
Jihoon từng nói anh đã chơi tennis trong một thời gian dài. Cho đến tận bây giờ anh vẫn không lơ là việc tập luyện, nên thân hình anh mảnh khảnh như người mẫu nhưng lại săn chắc với những khối cơ bắp rõ rệt.
Dù khuôn ngực của anh và bộ ngực với tuyến sữa phát triển của cô rõ ràng là khác biệt về cấu tạo cơ thể, nhưng Jihoon vẫn luôn thốt ra cùng một câu nói đó với vẻ mặt đầy mê đắm. Sejeong đỏ mặt, khẽ khàng ngăn anh lại.
“Thôi mà, đừng chạm vào nữa.”
“Bây giờ tôi có bị chảy máu cam nữa đâu.”
“Không phải chuyện đó…”
“Sao nào, em cũng thấy hưng phấn à?”
Tiếng thì thầm khe khẽ của anh khiến vành tai cô nóng bừng lên. Thấy cô bối rối, Jihoon như được đà lấn tới, tiếp tục thốt ra những lời khiến người ta phải đỏ mặt.
“Chỉ chạm vào thế này thôi mà đã muốn ‘đi’ rồi sao? Ơ, nhũ hoa của em cứng ngắc cả rồi này.”
Sejeong cau mày, ngắt mạnh vào vai anh một cái đau điếng, nhưng Jihoon chỉ nở một nụ cười ranh mãnh.
“Tôi thật sự… cứ ngỡ những người thuộc gia đình tài phiệt giàu có như cậu, dù có là giả tạo đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải có chút phong thái đài các chứ? Nhưng cứ ở bên cậu là cái hình ảnh dù chẳng mấy tốt đẹp gì trong tưởng tượng của tôi lại hoàn toàn vỡ vụn.”
Jihoon cười khẩy, đôi bàn tay vẫn chấp niệm nhào nặn khuôn ngực của cô gái đang lắc đầu ngao ngán.
“Phong thái cái nỗi gì. Nhiều tiền thì không phải con người à? Vì ra ngoài cứ phải sống với lớp mặt nạ nên về nhà lại càng quái đản hơn. Nghĩ đến cảnh chị dâu tôi ngày đầu làm dâu, mới sáng sớm đã khóc nức nở ngay tại bàn ăn vì kinh hãi, đến giờ tôi vẫn thấy buồn cười.”
Theo như Sejeong được biết, anh trai của Jihoon, hiện là Giám đốc điều hành của Dokyung Construction, đã kết hôn với một nữ phát thanh viên thể thao nổi tiếng, người luôn xuất hiện với hình ảnh tươi sáng và rạng rỡ.
“…Tại sao chị ấy lại khóc?”
“Vì mẹ tôi vừa buông lời đấy.”
“Bà đã nói gì cơ?”
“Bà bảo con trai thì thừa hưởng trí tuệ từ mẹ, nếu không muốn nghe người ta chửi là con mình óc rỗng thì bớt thời gian sửa sang mặt mũi lại mà lo đào sâu thêm vài mặt chữ trong sách đi.”
“Oa.”
Sejeong há hốc mồm kinh ngạc. Có vẻ như cái thói ăn nói thô lỗ, dễ làm người ta tăng xông của Jihoon không phải tự nhiên mà có.
“Anh trai tôi thì vứt phăng cái thìa bảo mẹ giữ mồm giữ miệng, chị cả ngồi bên cạnh thì gào lên bảo cái thằng khốn không biết trên dưới kia sao dám cãi lời Chủ tịch… Còn chị hai thì giữa lúc đó vẫn thản nhiên bảo bà giúp việc là canh mặn quá… Haha, nói chung là buồn cười lắm.”
Sejeong nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi, cô lắc đầu rồi chợt hít một hơi thật sâu: “Hức!”
Đó là vì Jihoon vừa bóp mạnh lấy đôi gò bồng đảo của cô. Nhũ hoa nhỏ xinh bị kẹp giữa những ngón tay anh dựng đứng lên đầy căng thẳng.
Sự mơn trớn liên tục của anh từ nãy đến giờ khiến hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể cô. Ban đầu cô thấy lạ lẫm, nhưng giờ đây cô không còn ghét bỏ sự chạm tớ của Jihoon nữa. Không, thành thật mà nói, mỗi khi tay anh lướt qua vùng nhạy cảm ấy, một luồng điện tê dại lại chạy dọc cơ thể cô.
“Nhưng Sejeong à, tôi có chuyện này thắc mắc.”
“Hức… ừm.”
“Ngực phụ nữ cũng có lúc to lúc nhỏ sao?”
Vẻ mặt của Jihoon vô cùng nghiêm túc. Sejeong đỏ bừng mặt, bối rối nói lắp bắp:
“Cái… cái gì?”
“Giống như dương vật vậy, ngực phụ nữ khi hưng phấn cũng to lên sao? Tôi thấy kích cỡ ngực em so với một tuần trước có vẻ hơi khác. Vẫn mềm mại nhưng hình như hơi săn lại một chút.”
Mặt Sejeong đỏ rực như trái cà chua chín. Việc ngực sưng to lên khi sắp đến kỳ kinh nguyệt là chuyện hết sức bình thường. Nhưng khi bị nghe nói trực diện như thế này, cô chẳng biết phải giải thích sao cho phải.
“Có phải vì em đang hưng phấn nên ngực mới nở nang thế này không? Em đang muốn làm tình với tôi sao?”
Jihoon không hề đùa giỡn. Cảm nhận được mồ hôi lạnh thấm ra và sự run rẩy nhẹ trên bàn tay to lớn đang chạm vào ngực mình, Sejeong cố gắng trấn tĩnh lại biểu cảm.
Chẳng biết Jihoon đã sống trong môi trường như thế nào suốt 20 năm qua, nhưng anh thực sự cần được giáo dục lại. Có những lúc anh thông minh đến lạ lùng, nhưng ở một vài khía cạnh, anh lại thiếu hụt kiến thức đến mức ngỡ ngàng.
“Jihoon à. Phụ nữ chúng tôi mỗi tháng đều có một thứ gọi là kinh nguyệt.”
“…À. Vậy ra đúng là do thay đổi nội tiết tố sao?”
Vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Jihoon trông có chút đáng yêu. Sejeong nén cười, tằng hắng một tiếng rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị:
“Cậu hiểu biết đấy. Chỉ có vậy thôi.”
“Vậy giờ em đang trong kỳ à? Tôi biết là trước đó nồng độ estrogen sẽ tăng cao.”
Nghĩ thầm rằng hóa ra kiến thức giáo dục giới tính của anh không đến nỗi con số không tròn trĩnh, Sejeong lắc đầu.
“Vẫn chưa.”
“Thế bao giờ thì đến?”
“Ừm… chắc khoảng ba ngày nữa?”
Jihoon vừa nhào nặn ngực cô vừa chìm vào suy nghĩ mông lung. Sejeong nhìn anh hỏi:
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang tính ngày rụng trứng của em.”
“Để làm gì?”
Sejeong cau mày nhìn anh, nhưng Jihoon trả lời không chút do dự:
“Tôi nghĩ biết trước ngày nào dễ thụ thai thì sẽ tốt hơn.”
“Này!”
Sejeong kinh hãi đẩy anh ra.
“Gì vậy, tự nhiên lại thế.”
Bị cú đẩy mạnh của cô làm cho lùi lại, Jihoon không giấu nổi vẻ khó chịu, định tiến lại gần cô một lần nữa. Sejeong nắm chặt lấy tay anh, cất giọng nghiêm túc:
“Cậu… nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói đây.”
“Nói đi.”
“Cậu tuyệt đối đừng bao giờ nhen nhóm cái ý nghĩ rác rưởi kiểu như sẽ tính ngày rụng trứng để tránh thai nhé.”
“Này. Em còn chưa chịu làm tình với tôi mà đã lo xa thế rồi sao.”
Jihoon cười khẩy, kéo vai cô về phía mình. Sejeong lắc đầu mạnh mẽ, nắm lấy cánh tay săn chắc đang lộ ra dưới lớp áo thun của anh.
Cô có một linh cảm mạnh mẽ rằng mình phải nói rõ ràng ngay từ đầu. Đặc biệt là với một người có tính cách như Do Jihoon.
“Lý do tôi cứ trì hoãn việc ngủ với cậu, một phần là vì tôi chưa sẵn sàng, nhưng phần khác là vì nỗi sợ mang thai.”
Đôi mắt to tròn của Sejeong ánh lên vẻ kiên định.
“Tôi đã chứng kiến rất nhiều người bạn vì quan hệ không kế hoạch mà dính bầu, rồi sống trong lo sợ. Tôi không muốn mình như thế. Tuyệt đối không.”
Jihoon nhìn cô rồi gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi không biết bao giờ chúng ta mới làm chuyện đó, nhưng tôi muốn việc phòng tránh thai phải thật chuẩn xác. Tôi chết cũng không muốn làm mẹ trước khi tốt nghiệp đại học, và càng không bao giờ muốn phải nắm tay cậu đi đến bệnh viện vì chuyện đó.”
“Tôi biết rồi mà.”
Jihoon dịu dàng xoa mái tóc của cô gái đang say sưa thuyết phục mình. Anh hỏi chỉ vì muốn nghĩ đến chuyện kết hôn sau này, nhưng có vẻ Sejeong thực sự rất sợ hãi.
“Tôi sẽ phòng tránh thật kỹ. Cứ làm sao để em không phải lo lắng là được chứ gì?”
Jihoon kéo cô vào lòng bằng một lực đạo vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô. Sejeong tựa nghiêng mặt vào lồng ngực anh, ngập ngừng một lát rồi khẽ nói:
“…Mẹ tôi mang thai năm mười bảy tuổi và sinh ra tôi năm mười tám tuổi. Bà dính bầu khi mới là nữ sinh lớp 10.”
Bàn tay anh khựng lại một nhịp, rồi lại tiếp tục âu yếm mái đầu nhỏ nhắn của cô một cách trìu mến. Nằm trong vòng tay im lặng của anh, Sejeong chua chát nói thêm:
“Cậu biết điều gì còn nực cười hơn không? Cha tôi lúc đó mới hai mươi tuổi, là một người giao hàng cho quán ăn Trung Hoa. Họ còn quá trẻ để trở thành cha mẹ.”
“…So với việc sinh ra từ những bậc phụ huynh bồng bột đó, thì ‘tác phẩm’ này lại quá hoàn hảo rồi đấy chứ? Hoàn hảo đến mức một bộ gene ưu tú như tôi còn phải đổ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Sejeong khẽ cười như một tiếng thở dài, cô tựa trán vào ngực anh. Thình thịch, thình thịch, tiếng nhịp tim mạnh mẽ của Jihoon truyền sang cô một cách rõ rệt.
“Này. Tôi không muốn sống một cuộc đời luẩn quẩn như mẹ mình. Tôi muốn có một công việc đàng hoàng, muốn sống một cuộc đời được công nhận bằng chính năng lực của mình. Tôi muốn bà nội không còn phải vất vả làm việc nữa mà được nghỉ ngơi.”
Jihoon định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt khan, kìm lại. Anh có linh cảm rằng trong tình cảnh này, nếu nói câu “cưới tôi đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng” thì sẽ hỏng bét.
Đó là kết quả của việc anh đã nỗ lực vận hành bộ não để tìm hiểu xem Sejeong thích gì và ghét gì kể từ khi yêu cô.
Anh im lặng ôm chặt cô, cọ chiếc cằm sắc lẹm vào đỉnh đầu cô. Đó là một cuộc đời mà Jihoon chưa từng trải qua, thậm chí là chưa từng tưởng tượng tới. Anh vừa thấy nể phục sự kiên cường của Sejeong khi vượt qua những năm tháng khó khăn ấy, vừa thấy xót xa cho cô.
Khao khát được dâng hiến cho Sejeong tất cả những gì mình có cứ thế lớn dần lên, vượt khỏi tầm kiểm soát. Thành thực mà nói, anh muốn đặt vào tay cô mọi điều cô mong muốn. Thế nhưng Sejeong, người từ nhỏ đã không biết cách dựa dẫm vào bất kỳ ai, lại là một người có lòng tự trọng cao và tính tự lập quá mạnh mẽ.
“Vì thế tôi sẽ học hành thật chăm chỉ. Có ai đó từng nói, luật pháp của đất nước này được tạo ra để bảo vệ quyền lợi cho người giàu. Vậy nên, cuối cùng để có thể thắng được họ, tôi phải hiểu biết nhiều hơn. Có như vậy, ít nhất tôi mới không bị dẫm đạp khi chẳng biết một tí gì.”
Jihoon âm thầm thở dài một hơi thật dài.
“Trong số những người tôi từng gặp, không có ai chăm chỉ như em cả.”
Thật lòng, anh chưa từng thấy ai sống 24 giờ một ngày nỗ lực như cô. Jihoon nới lỏng vòng tay đang ôm cô ra một chút và nhìn thẳng vào Sejeong.
“Chắc chắn em sẽ sống tốt đúng như những gì em mong muốn.”
“Sao cậu dám chắc chắn như thế?”
“Vì em là người phụ nữ duy nhất mà tôi lựa chọn. Và tôi tin vào con mắt nhìn người hoàn hảo của chính mình.”
Dù là một lời nói vô căn cứ và ngạo mạn, nhưng trái tim Sejeong bỗng chốc trở nên ấm áp. Anh luôn luôn như vậy. Dù có thốt ra những lời vô lý đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm tự tin đầy kiêu hãnh đó, người ta rốt cuộc vẫn bị thuyết phục.
Nhìn một Jihoon đang khẳng định chắc chắn về tương lai mà ngay cả bản thân cô còn chẳng dám tin, Sejeong bỗng thấy an lòng, cảm giác như mọi chuyện rồi sẽ đúng như lời anh nói.
Sejeong không thể phủ nhận rằng mình đã được an ủi bởi những lời nói vụng về đó của anh. Mặt cô nóng lên, nhịp tim đập nhanh hơn một chút. Sejeong nhìn thẳng vào Jihoon, đôi môi run rẩy cất lời:
“Anh Do Jihoon hoàn hảo.”
“Gì?”
Anh khẽ mỉm cười. Sejeong ngập ngừng hỏi:
“Cậu… không ghét nghe những chuyện này của tôi chứ?”
“Tại sao em lại nghĩ tôi sẽ ghét?”
“Chỉ là… tôi và cậu quá khác biệt. Từ gia thế cho đến môi trường sống.”
Cô bỗng nhiên thấy bận tâm về Jihoon, sợ rằng anh sẽ thấy quá khứ của cô thật nhếch nhác. Dù cô biết rằng có lo lắng thế nào thì quá khứ đã qua cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Trước ánh nhìn run rẩy của cô, đôi mắt anh bỗng trở nên thâm trầm và sâu thẳm. Jihoon nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ trên trán cô sang một bên và nói:
“Cha tôi đã ngoại tình cho đến tận lúc chết.”
Sejeong nuốt khan, Jihoon thấy vậy thì khẽ cười nhạt.
“Mẹ tôi thì khinh miệt ông ấy ra mặt. Sở thích của bà là vừa uống rượu một mình trong thư viện vừa xem ảnh những người đàn bà mà cha tôi đã ngủ cùng… Tôi vẫn không thể nào quên được gương mặt mộc không chút phấn son nhưng đầy vẻ hư ảo của bà khi nhìn những tấm hình đó.”
Sejeong chớp mắt nhìn anh khi anh chậm rãi kể tiếp. Đây là câu chuyện mà ngay cả Taehwan cũng chưa từng được nghe. Gương mặt của Jihoon khi thốt ra những lời chưa từng nói với ai trông có vẻ cô độc vô cùng.
“Vậy mà họ vẫn không thể ly hôn chỉ vì lợi ích của tập đoàn, tôi thấy chuyện đó thật nực cười. Thật dơ bẩn. Cả cha tôi – người cặp kè với những cô gái đáng tuổi con mình, lẫn mẹ tôi – người dù thấy cảnh đó vẫn cắn răng chịu đựng.”
“……”
Sejeong muốn an ủi anh giống như cách anh đã làm với cô, nhưng cô chẳng biết phải nói lời nào cho phải.
“Tôi từng nghĩ sẽ không để bất cứ ai bước vào cuộc đời mình. Tôi lại càng nghĩ phụ nữ là thứ không cần thiết… nhưng mà…”
Jihoon nhìn Sejeong – người đang nhìn anh với gương mặt như sắp bật khóc đến nơi – rồi khẽ mỉm cười:
“Giây phút nhìn thấy em, tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa.”
“…Jihoon à.”
“Tôi chỉ muốn có được em. Tôi muốn đến mức phát bực với chính bản thân mình vì chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài em.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng quấn quýt bên tai Sejeong.
“Nghe những chuyện này, em có ghét không?”
“Không.”
Trước câu hỏi của Jihoon, Sejeong lắc đầu nguầy nguậy. Khi Jihoon kéo cô vào lòng, Sejeong lặng lẽ tựa mặt vào ngực anh.
“Jihoon à.”
Sejeong khẽ gọi tên anh.
“Ơi.”
“Tại sao cậu…”
Sejeong định nói gì đó rồi lại ngập ngừng.
“Tại sao cậu không bao giờ nói lời yêu tôi?”
Trước câu hỏi mà cô đã kìm nén bấy lâu, Jihoon bật cười lặng lẽ. Cánh tay đang ôm cô siết chặt hơn.
“Nếu có thể mổ bụng lấy trái tim ra cho em xem rồi nhét lại vào được, tôi thực sự muốn cho em thấy. Tôi muốn em tận mắt xác nhận xem nó đang đập loạn xạ điên cuồng thế nào mỗi khi nhìn thấy em. Dù lúc đó chắc em sẽ kinh hãi mà ghét bỏ, nhưng ít nhất chân tình của tôi cũng sẽ được chứng minh.”
Nghĩ rằng đó quả là những lời đúng phong cách của anh, Sejeong khẽ cười trong lồng ngực anh. Jihoon ghé sát tai Sejeong, thốt ra từng chữ rõ ràng:
“Đối với tôi, chỉ có mình em thôi. Tất cả những gì tôi đang có đều hư ảo như một ảo ảnh, chỉ có em là sống động nhất.”
“……”
“Tôi chưa từng kể chuyện về cha mình cho bất kỳ ai nghe cả. Tôi không bao giờ làm cái việc phơi bày vết nhơ của mình ra đâu.”
Những lời anh nói khiến khóe mắt Sejeong nóng cay. Cô cảm thấy chân tình của anh còn rõ ràng hơn gấp bội so với trăm ngàn lời yêu sáo rỗng. Bởi vì đúng như lời anh nói, một Do Jihoon ngạo mạn chỉ chấp nhận trút bỏ hết nỗi lòng trước mặt duy nhất một mình Sejeong mà thôi.
“…Tôi hiểu rồi.”
“Nhân tiện thì, tôi có thể bú ngực em một cái không?”
“Thật tình, cậu muốn chết à?”
Sejeong đang chìm trong xúc động bỗng đanh mặt lại, đấm mạnh một cái vào lưng anh: “Bộp!”. Jihoon cười khẩy, vùi mũi vào hõm cổ Sejeong, hít sâu mùi hương da thịt ngọt ngào của cô. Cô vừa mắng anh thật không biết đường nào mà lần, vừa ngọ nguậy trong vòng tay anh.
Jihoon yêu cảm giác đó. Anh siết chặt vòng tay để cô không thể chạy thoát, rồi đặt những nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm lên đôi gò má ửng hồng, bờ cổ thanh mảnh và vành tai mềm mại của cô. Sejeong vừa cười khanh khách vừa đẩy anh ra, bảo anh đừng làm thế nữa.
Năm ấy, mùa hè đang dần trở nên sâu đậm.
Bình luận gần đây