Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 10
Khi ngón tay rút ra khỏi bên trong Hoàng đế, dịch ái chưa chảy hết bắn ra, làm ướt mặt hắn. Aran quay đầu đi, tránh nhìn cảnh tượng đó. Tai nàng, lộ ra giữa những sợi tóc, đỏ bừng.
Đại Công tước thản nhiên lấy khăn tay ra lau vùng dưới của Aran. Như không thể chịu đựng được cả sự kích thích đó, nàng xoắn người, lắc đầu.
Đại Công tước cười khẩy, lau mặt và tay mình. Rồi hắn phát hiện ống tay áo mình ướt đẫm dịch ái. Không chỉ ống tay áo, trên bàn làm việc cũng vương vãi khắp nơi.
Hắn đang cân nhắc xem có nên trêu chọc nàng thêm chút nữa không, thì nhận ra vai nàng đang rung lên. Tiếp theo, một tiếng nức nở nhỏ thoát ra. Dù vừa khoái lạc đến vậy, nhưng không biết vì điều gì mà Hoàng đế lại khóc nức nở. Đại Công tước thầm nghĩ cảnh tượng đó thật đáng yêu.
Vì nàng không thể tự đứng dậy, hắn định bước tới đỡ thì nàng lại hất tay ra đầy tức giận. Aran loạng choạng nhưng vẫn cố tự bước xuống khỏi bàn. Tuy nhiên, cơ thể đã kiệt sức khiến nàng chao đảo dữ dội ngay khi chân vừa chạm đất. Nếu Đại Công tước không kịp vươn tay đỡ lấy, nàng hẳn đã ngã nhào thảm hại.
“Buông ra…!”
Aran vùng vằng thoát khỏi vòng tay hắn, Đại Công tước cũng không cưỡng ép mà buông nàng ra. Nàng trừng mắt nhìn hắn, cố gắng giữ cho lưng mình thẳng dù cơ thể đang run rẩy đến đáng thương. Nước mắt chan hòa, mang theo cả tủi hờn lẫn phẫn nộ, lặng lẽ lăn dài trên đôi má tái nhợt.
“Ngươi…”
Giọng nói nghẹn ngào khiến Aran phải tạm ngừng thở.
“Ngươi, coi thường ta đến vậy sao?”
Để thốt ra câu nói đó, Aran đã dồn hết mọi dũng khí. Sự hiện diện của người đàn ông như ngọn núi đè nặng lên nàng, khiến nàng nghẹt thở, nhưng sự tức giận còn lớn hơn, không thể chịu đựng được.
Thực ra, nếu chỉ xét riêng hành vi, thì chẳng có gì to tát. Nàng đã từng trải qua những hành vi tàn độc và dã man hơn thế rất nhiều từ hắn.
Thế nhưng, tất cả những chuyện đó đều diễn ra trong không gian kín đáo, bí mật. Ngày hôm nay, Đại Công tước đã dẫm nát cả lòng tự trọng sâu kín nhất mà nàng che giấu.
“Nói đi. Ngươi coi thường ta đến mức nào chứ…!”
Giọng nói tức giận vang vọng đến cả bên ngoài cửa.
“Đối với thần, không có gì quan trọng hơn Bệ hạ.”
Giọng nói bình thản của hắn càng châm ngòi cho sự phẫn nộ của Aran.
“Thà rằng nhốt ta vào ngục tối suốt đời mà giày vò đi. Thà rằng bán ta cho một kẻ hèn hạ nhất rồi cười nhạo bộ dạng thảm hại của ta đi, còn hơn là sỉ nhục ta kiểu này…!”
“Bệ hạ.”
Đại Công tước hỏi lại, như thể không thể hiểu nổi.
“Thần là đầy tớ mà Bệ hạ có thể tùy ý sai bảo. Người không cần cảm thấy tủi hổ, cũng không cần giữ gìn lòng tự trọng. Chỉ cần yêu cầu những gì nàng muốn thôi.”
“Ngay cả lúc này, ngươi vẫn lừa dối ta. Từ trước đến nay chưa từng một lần làm theo ý muốn của ta!”
Trên đôi môi ngạo mạn của hắn, một nụ cười như vẽ thêm vào.
“Thần chỉ ban cho Bệ hạ những điều người thực sự mong muốn mà thôi.”
Aran cảm thấy trước mắt mình như bừng sáng một màu trắng xóa. Ngay sau đó, âm thanh sắc gọn của một cú va chạm vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Chính nàng cũng giật mình, sững sờ trước hành động vừa rồi, lùi lại vài bước, nín thở. Trên gương mặt tuấn tú của hắn, dấu ấn bàn tay nàng hiện rõ, đỏ rực như lời tố cáo.
Đại Công tước vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay về phía nàng. Aran hoảng hốt, vội vàng xoay người định chạy trốn, nhưng hắn nhanh hơn. Nàng phản xạ co rúm người, rụt vai lại, đôi mắt đẫm nước, những giọt lệ thi nhau rơi xuống.
Nhưng trái với sự lo sợ sẽ bị trừng phạt, hắn chỉ lặng lẽ đưa tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc rối của nàng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi Đại Công tước cong lên, bật ra một tiếng cười khẩy đầy giễu cợt. Chính lúc đó, Aran mới hiểu ra: sự phản kháng của nàng, trong mắt hắn, chẳng khác gì móng vuốt yếu ớt của một con mèo nhỏ.
“Đừng sợ thần. Thần không làm gì có hại cho Bệ hạ đâu.”
Aran nhìn vết móng tay dài hằn trên má hắn.
“Không coi ta là chủ nhân mà nói những lời đó thật giỏi.”
Aran khẽ đáp lại, giọng yếu ớt. Sự phẫn nộ vẫn còn âm ỉ nhưng nỗi sợ vừa rồi đã dập tắt phần nào ý chí phản kháng trong nàng. Đại Công tước khẽ nghiêng người, hôn nhẹ lên má nàng như một lời khen ngợi mỉa mai.
“Chẳng phải chính Bệ hạ đã chọn trở thành món đồ chơi của thần sao?”
Lời thì thầm ấy khiến Aran cúi đầu. Hắn nói đúng. Chính nàng đã van xin chút thương hại mong manh của hắn để đổi lấy một cuộc sống chẳng khác nào sự giam cầm. Nếu thực sự không chịu đựng được, nàng vẫn có thể tìm đến sự giải thoát cuối cùng – cái chết – như bao tổ tiên đã sẵn sàng hy sinh để giữ lấy danh dự và kiêu hãnh.
Nhưng đáng buồn thay, nàng không thừa hưởng được sự cao quý đó.
“Không có món đồ chơi nào biết tự trọng đâu, Bệ hạ.”
Lòng bàn tay Đại Công tước chậm rãi lướt trên gáy nàng, một cử chỉ vừa dịu dàng vừa răn đe, như ngầm nhắc nhở rằng hắn có thể lặp lại những gì vừa xảy ra bất cứ lúc nào. Đôi môi đang trêu chọc trên má nàng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng cắn nhẹ lên đôi môi mím chặt của nàng. Aran khẽ run, nhưng không thể chống lại nụ hôn ấy.
Chiếc lưỡi liếm láp đôi môi vài lần, rồi nhẹ nhàng luồn sâu vào khoang miệng. Aran ngoan ngoãn hé miệng theo ý hắn. Chiếc lưỡi nóng bỏng khám phá từng kẽ răng và vòm miệng.
Họ đã hòa quyện vào nhau không biết bao nhiêu lần rồi. Đại Công tước biết chính xác cách làm nàng say đắm.
“Ư ư…”
Hắn khẽ mút lưỡi và cắn môi, Aran phát ra một tiếng rên nhỏ. Đại Công tước cười khẽ. Sự rung động đó truyền đến đôi môi đang chạm vào nhau. Aran đang đứng không vững, vòng tay ôm lấy cổ hắn, Đại Công tước vững vàng đỡ lấy cơ thể nàng.
Trông như một nụ hôn ngọt ngào mà những người yêu nhau tha thiết trao cho nhau, nhưng cả Hoàng đế và Đại Công tước đều biết rằng đó thực ra là một hành vi bạo lực tàn nhẫn và lừa dối. Trong suốt nụ hôn, Hoàng đế run rẩy vì sợ hãi, còn Đại Công tước, vừa cười nhạo nàng đang cứng đờ, vừa dịu dàng liếm nước mắt nàng.
Khi Đại Công tước rời khỏi phòng làm việc của Hoàng đế, những người nhìn thấy hắn vội vàng cúi đầu. Họ cố gắng giả vờ như không nhìn thấy vết sưng trên má Đại Công tước và vết thương cắt ngang chính giữa.
Tuy nhiên, tất cả những người có mặt ở đó đều nghe rõ tiếng Hoàng đế tức giận với Đại Công tước. Và cả tiếng nàng tát vào má hắn nữa.
“Ngài có khỏe không, Đại Công tước Điện hạ?”
Quản gia trưởng hỏi với vẻ mặt ngượng ngùng. Mặc dù lẽ ra phải lo liệu mọi việc riêng tư của Hoàng đế, nhưng vì Hoàng đế cho rằng đàn ông bất tiện nên từ chối sự phục vụ ngoài giờ làm việc, nên ông không biết rõ chi tiết cuộc sống riêng tư của nàng.
“Tâm trạng Bệ hạ không tốt, hãy đặc biệt chú ý.”
Hắn vẫn cung kính cúi chào về phía cánh cửa phòng làm việc như thường lệ, rồi quay đi. Trên khuôn mặt hắn không có vẻ giận dữ hay buồn bực nào.
Quản gia trưởng thắc mắc tại sao chủ nhân của mình, người vốn rất hiền lành và ôn hòa, lại đặc biệt lạnh lùng với Đại Công tước, nhưng ông chưa bao giờ dám thốt ra. Trực giác nhạy bén và sự tinh ý là vốn liếng giúp ông trụ lại trong Hoàng cung lâu như vậy. Ông chỉ đoán rằng vị Hoàng đế bất lực đang cảm thấy mặc cảm trước Đại Công tước.
Đại Công tước vừa đi dọc hành lang vừa xoa má bị đánh. Với chuyện xảy ra hôm nay, Hoàng đế sẽ lại bị đàm tiếu, nhưng hắn không có ý định giải thích. Bởi vì hắn biết, nàng càng bị cô lập với thế giới bên ngoài, niềm vui khi chơi đùa với nàng sẽ càng lớn.
Không bao lâu, hắn gặp Công tước Silas. Công tước nhìn mặt hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn cũng đã nghe thấy tiếng Hoàng đế tức giận với Đại Công tước. Nhưng hắn không ngờ nàng lại thực sự ra tay đánh hắn.
“Thật kinh ngạc, Đại Công tước bị tát sao. Dù là Hoàng đế Bệ hạ cũng quá đáng rồi.”
“Ta đã làm mất lòng người, việc đó là đương nhiên. Ngược lại, việc Bệ hạ tha thứ cho ta chỉ với một cái tát mới là sự ban ơn của người.”
Trước câu trả lời trung thành, Công tước cười khẩy một cách ngạc nhiên.
“Ta tò mò không biết ngươi đã làm gì mà vị ấy vốn hiền lành lại ra tay đến vậy.”
“Là việc mà Công tước không thể nào tưởng tượng được.”
Trước lời hắn nói, Công tước nghiêng đầu. Thế nhưng, Đại Công tước dường như không có ý định nói thêm.
“Có vẻ tay của nàng ấy khá mạnh. Trông khá đau đấy. Ta hối hận vì đã xin cầu kiến. Không biết có bị vạ lây mà bị tát luôn không.”
Công tước nói đùa, Đại Công tước cười bình thản đáp:
“Công tước sẽ an toàn thôi.”
“Làm sao ngươi dám chắc?”
“Trên đời này, người duy nhất có thể khiến người ấy tức giận chỉ có thần thôi.”
Giọng nói đầy tự tin. Đôi mắt đỏ rực của hắn chợt lóe lên.
Công tước khẽ nhăn mặt mà không để lộ ra. Mọi người trên thế gian đều ca tụng Đại Công tước là một vị thánh nhân hiếm có, nhưng Công tước luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi đối mặt với hắn. Dù có giả vờ lịch thiệp đến mấy, hắn vẫn toát ra một mùi nguy hiểm không thể che giấu.
“Nhân tiện, ngươi tìm Bệ hạ có việc gì không?”
“À, ta có chuyện muốn nói về nghị sự đã quyết định trong cuộc họp trước.”
Đại Công tước liếc nhìn phòng làm việc của Hoàng đế một lần. Hắn im lặng một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì, rồi lên tiếng:
“Vì tâm trạng Bệ hạ đang không vui, nếu không thất lễ, có lẽ ta nên nghe trước thì hơn.”
Nói đoạn, hắn đưa tay về phía tập tài liệu mà Công tước đang cầm. Ánh mắt Công tước hướng về ống tay áo ướt của hắn. Cảm nhận được ánh mắt đó, Đại Công tước bình thản đáp:
“Ta làm đổ trà.”
“Bệ hạ tát ngươi xong còn ném cả chén trà nữa sao?”
Trước lời nói đùa của Công tước, Đại Công tước chỉ mỉm cười khó hiểu.
“Mời ngươi nói lý do đến tìm Bệ hạ.”
“Vậy thì…”
Công tước đang định vô tư nói cho hắn nghe thì chợt cảm thấy có gì đó bất thường và im bặt. Việc xem trước tài liệu sẽ được trình lên Hoàng đế là một tội lớn, nhưng Đại Công tước lại không hề ngần ngại. Mặc dù hắn đang đóng vai Hoàng đế thực tế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn công khai vượt quyền đến vậy. Có lẽ đó chỉ là một sự trả thù nhỏ nhặt cho việc bị tát.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vết móng tay hằn trên má hắn, hắn chợt không muốn làm theo ý hắn nữa. Bởi vì hắn nhớ đến khuôn mặt nhỏ bé và tái nhợt của Hoàng đế đang cố gắng chống chọi giữa bầy quý tộc như bầy sói đói.
Công tước đã nhìn thấy Hoàng đế từ khi nàng còn nhỏ. Nàng tuyệt đối không phải là người dễ dàng ra tay đánh người vì những chuyện nhỏ nhặt. Không, nàng không thể làm vậy.
Rốt cuộc, Đại Công tước đã làm gì để khiến Hoàng đế tức giận đến vậy?
“Có lẽ đây không phải là chuyện để nói đứng. Tốt hơn là ngươi nên nghe từ Bệ hạ sau.”
Đôi mắt đỏ rực của Đại Công tước nhìn thẳng vào Công tước. Công tước lập tức hối hận vì đã trả lời một cách bốc đồng. Thà gây thù chuốc oán hoàn toàn với Hoàng đế còn hơn là tự chuốc lấy sự bất mãn của Đại Công tước.
Công tước nghĩ rằng Đại Công tước sẽ nổi giận. Hắn hẳn đang nhạy cảm hơn sau khi cãi vã với Hoàng đế.
“Đúng vậy. Ta đã quá mạo hiểm.”
Thật bất ngờ, Đại Công tước lại ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm. Với giọng điệu bình thản không chút khó chịu nào, Công tước lại cảm thấy mình như một kẻ xấu xa. Giữa hai người đang đứng đối mặt một cách gượng gạo, quản gia trưởng của Hoàng đế xen vào.
“Thưa Công tước Điện hạ, Hoàng đế đã cho phép ngài cầu kiến.”
Đại Công tước, người vẫn điềm nhiên trước lời từ chối của Công tước, chợt khẽ nhíu mày.
“Vậy thì, xin thất lễ.”
Trước khi Đại Công tước kịp nói gì, Công tước vội vàng lướt qua hắn và bước vào phòng làm việc của Hoàng đế.
Bình luận gần đây