Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 102
Thấy vậy, Aran nở nụ cười cay đắng trong lòng. Nàng không thể hiểu được, nhưng lòng kiêu hãnh đó của hắn khiến nàng có chút ghen tị.
Tổ tiên của Aran đời đời là võ tướng. Họ đã thông qua chiến tranh để biến một quốc gia nhỏ bé và yếu ớt thành một Đế quốc không ai có thể xem thường. Mang trong mình dòng máu đó, Aran cũng nên có chút tinh thần chiến đấu, nhưng dù có tìm kiếm thế nào, nàng cũng không thấy chút khí chất đó.
Aran nghĩ đến thái tử của Lacer. Hắn ta có vẻ ôn hòa nhưng bên trong lại che giấu một lưỡi dao sắc bén.
Hắn ít nhất gấp đôi tuổi nàng, không thể nào không nhận ra bầu không khí lộn xộn trong Hoàng cung. Hắn chắc hẳn đã nhìn thấu sự kiêu ngạo giả tạo của nàng.
Tuy nhiên, nàng không thể tưởng tượng được hắn ta lại tuyên chiến một cách đầy sỉ nhục như vậy. Nàng biết rằng Lacer đã mạnh lên một cách vượt bậc trong 10 năm qua, nhưng không ngờ chúng lại dám đối đầu với Đế quốc.
Nàng không có thời gian để chìm trong thất vọng. Lacer đã bộc lộ tham vọng, nên nàng phải nhanh chóng ứng phó.
Sau khi liên tục phải đối phó với những quý tộc ngấm ngầm đòi hỏi phần thưởng để tham chiến, nàng đã hoàn toàn kiệt sức. Tác dụng của thuốc hạ sốt đã giúp nàng bớt choáng váng, nhưng cảm giác kiệt sức thì vẫn rất nặng nề.
Thay vì đến phòng ngủ, Aran một mình ngồi trong văn phòng và viết một bức thư gửi đến Quốc vương Izumi để báo tin dữ này. Nàng không thể nào hình dung được cảm giác của ông khi mất đi những đứa con thơ, những người thừa kế tương lai, chỉ trong một khoảnh khắc. Tuy nhiên, nếu cứ thế này thì ngay cả Quốc vương cũng gặp nguy hiểm.
Aran nặng trĩu đặt con dấu lên cuối bức thư.
Nếu ban đầu nàng từ chối lời đề nghị của Quốc vương Izumi, có lẽ những đứa trẻ vẫn còn sống bên cạnh cha mẹ mình. Chắc chắn chúng là những đứa con mà ông yêu thương nhất, vì vậy dù hoàn cảnh khó khăn, ông vẫn cố gắng gửi chúng đi xa. Aran run rẩy vì sự tàn ác của Quốc vương Lacer.
Hắn ta cũng có một đứa cháu nhỏ, vậy mà sao hắn có thể…
Những thành viên hoàng tộc đã chết đều còn nhỏ tuổi hơn cả cháu trai của Quốc vương Lacer.
Aran gục xuống bàn làm việc. Nước mắt mà nàng đã kìm nén suốt cả ngày bỗng tuôn rơi. Nàng cố gắng nén tiếng nấc nghẹn lại, không muốn để những nữ tì ngoài cửa nghe thấy.
Giữa nỗi buồn, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm với hoàng tộc Lacer. Thà rằng chúng chặt đầu Quốc vương Izumi rồi gửi đến đây, thì dù tình hình có nghiêm trọng hơn, lòng nàng cũng sẽ không đau đớn như lúc này.
Để chống lại bạo lực của chúng, cần phải có một thứ bạo lực tàn nhẫn và độc ác hơn. Giống như cách nàng đã quất roi vào Đại công.
Aran cố gắng gượng dậy, đứng lên. Trời vẫn còn tối, nhưng sắp đến lúc bình minh. Ngày mai sẽ bận rộn cả ngày, nên nàng cần nghỉ ngơi một chút để làm việc hiệu quả. Mặc dù không biết trong tình trạng này có ngủ được hay không.
Nhưng vấn đề lớn hơn là nàng không còn đủ sức để đi đến phòng ngủ. Nàng đặt tay lên bàn và gọi Rosina.
“Người gọi thần ạ, bệ hạ? Ối, người có sao không?”
“Đỡ ta.”
Rosina vội vàng bước đến đỡ nàng. Lúc này, Aran cảm thấy hơi tiếc vì cô ấy có vóc dáng bình thường. Nàng ước gì cô ấy có thể vạm vỡ để nàng có thể nhờ cõng.
Aran tựa đầu vào vai Rosina, lảo đảo bước ra khỏi văn phòng thì phát hiện Đại công đang đứng gần đó.
Hắn nhìn thấy đôi mắt sưng húp đỏ hoe của Aran. Aran cúi đầu xuống, che giấu đôi mắt đỏ ngầu và hỏi với giọng cứng rắn.
“Sao, Công tước cũng đến để mặc cả với trẫm à?”
Tuy nhiên, vì quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, trong lời nói của nàng không còn sự cay nghiệt như thường lệ.
“Nàng trông không được khỏe.”
“Có phải ngày một ngày hai đâu, đâu cần phải ngạc nhiên.”
Không còn sức để đối phó với hắn, Aran giục Rosina nhanh chóng đi qua. Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy choáng váng và cơ thể như muốn đổ sụp.
Nhờ Rosina mà nàng không ngã, nhưng cứ đi tiếp thế này thì sẽ rất khó khăn. Nàng miễn cưỡng nghĩ đến việc phải gọi thị vệ. Nàng có chút hối hận vì đã lấy cớ khó chịu để không cho thị vệ lại gần.
Aran khẽ ra lệnh cho Rosina.
“Gọi thị vệ đến đây.”
“Vâng. Vậy người chờ ở đây một lát ạ.”
Rosina nhìn sắc mặt Đại công rồi vội vàng chạy đi gọi thị vệ. Aran lảo đảo tựa vào tường hành lang.
“Ta sẽ đưa người về.”
Aran ngơ ngác ngước nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Sao? Ngươi muốn làm thị vệ ư?”
Đại Công không trả lời bằng lời nói mà dùng hành động để đáp lại. Hắn xoay người, hạ thấp thân mình, ý bảo nàng hãy leo lên lưng.
Aran thoáng ước tính thời gian Rosina quay lại. Chắc sẽ không mất bao lâu, nhưng nàng không còn sức chờ đợi thêm nữa. Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng nàng cũng leo lên lưng hắn. Dáng vẻ nàng có phần gượng gạo, nhưng điểm tựa lại vững chãi đến lạ.
“Không biết Rosina có giận không…” nàng lẩm bẩm.
“Người không cần quan tâm đến tâm trạng của một nữ tì.” Đại Công đáp, giọng lạnh lùng. Dù gần đây hắn luôn tỏ ra phục tùng nàng, nhưng thoáng chốc bản tính kiêu ngạo vốn có lại hiển hiện.
“Phải… xét cho cùng thì ngươi nói cũng đúng.”
Không ai nói thêm lời nào. Cuộc trò chuyện chấm dứt. Hắn cõng nàng trên lưng, dẫu là thân hình một nữ nhân trưởng thành, vậy mà không hề lộ vẻ mệt mỏi. Bước chân vững vàng, lặng lẽ, chỉ để lại nhịp thở đều đặn mà Aran nghe thấy trong khoảnh khắc nàng buông lỏng cơ thể rã rời.
“Đó không phải lỗi của bệ hạ.”
Lời nói đột ngột bật ra từ hắn khiến Aran chớp mắt ngạc nhiên, chưa kịp hiểu ý tứ. Hắn khẽ nói tiếp:
“Theo lời những kẻ tùy tùng, ngay cả Quốc vương Izumi cũng không hề hay biết có gián điệp trà trộn. Dẫu sao những đứa trẻ ấy cũng đã mang định mệnh phải chết. Cả cuộc chiến này cũng thế. Với thái độ đó, Lacer sớm muộn gì cũng đối đầu với Đế quốc. Bọn chúng vốn là những kẻ tham lam, hiếu chiến.”
Đến lúc ấy, nàng mới hiểu được điều hắn muốn nói. Aran hất hàm, khẽ cười chế giễu:
“Ngươi nghĩ đó là lời an ủi sao?”
Trước tiếng cười mỉa mai ấy, Đại Công thoáng bối rối. Cả đời hắn chưa từng được an ủi, cũng chưa từng an ủi ai, nên chẳng biết phải đối diện thế nào với tình huống này.
“Ta chỉ muốn nàng đừng tự trách mình quá.”
Aran bị nói trúng tim đen, cảm thấy bối rối. Nàng đã lộ liễu đến vậy sao? Thật xấu hổ khi không thể che giấu cảm xúc của mình. Nàng muốn phủ nhận lời hắn, nhưng sợ rằng sẽ thốt ra những lời quá cảm xúc nên đã im lặng.
Thấy nàng không nói gì, Đại công cũng im lặng bước đi. Vẫn còn một đoạn đường dài đến phòng ngủ.
Trong sự đung đưa nhịp nhàng, Aran nhìn xuống tấm lưng đã đỡ mình. Một tấm lưng quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường và những bước đi vững chãi cũng vậy.
Đột nhiên, Aran cảm thấy tủi thân. Nàng đã cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng giờ đây chúng lại chực trào ra.
Trong quá khứ, mỗi khi ốm đau hay mệt mỏi, nàng thường nũng nịu nhờ hắn cõng. Và dù có vẻ khó chịu, hắn vẫn luôn làm theo. Được cõng trên lưng hắn, giả vờ yếu đuối, nàng dường như quên hết mọi đau đớn.
Nhớ lại chuyện cũ, lòng nàng yếu mềm hơn bao giờ hết, cuối cùng nàng đã bộc bạch tâm sự.
“Đôi khi, ta nghĩ rằng tốt nhất là không nên làm gì cả. Ta đã cố gắng hết sức, nhưng không hiểu sao những gì ta cố gắng bảo vệ lại cứ dần tan vỡ.”
Aran ngừng nói, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Ngươi cũng vậy…”
Nàng vô tình lẩm bẩm rồi đột nhiên im bặt. Aran căm ghét Đại công hơn bất kỳ ai trên đời, nhưng hắn cũng là người bị nàng hủy hoại một cách thảm hại nhất. Nàng thậm chí không dám thốt ra sự thật đó.
“Kẻ đã giết những hoàng thân nhỏ bé của Izumi là Quốc vương Lacer, không phải bệ hạ.”
Giả vờ như không nghe thấy câu cuối của nàng, Đại công lạnh lùng nói.
“Ta không muốn đổ lỗi cho người khác.”
“Nàng cũng không cần phải tự trách mình quá mức.”
Aran không đáp lại. Hắn tiếp tục.
“Ta cũng vậy. Như nàng từng nói, kẻ đã hủy hoại thần không ai khác chính là bản thân ta, nên nàng không cần phải bận tâm. Và nếu không có nàng, ta đã chết từ lâu rồi. Bệ hạ đã cứu mạng ta.”
Hắn cố tình phớt lờ sự thật rằng nếu hắn cùng cha mẹ bị xử tử, đó sẽ là một kết cục tốt hơn cho cả hai.
Giờ đây, thay vì bận tâm đến những chuyện đó, hắn chỉ muốn an ủi nàng. Hắn trả lại cho nàng những lời mà nàng đã từng nói.
“Đừng ngoái nhìn lại quá khứ. Dù nàng có hối hận thế nào, quá khứ cũng không thể quay trở lại.”
Aran cười yếu ớt. Thật buồn cười khi một người bị mắc kẹt trong quá khứ hơn bất kỳ ai lại nói những lời đó.
“Lời an ủi tệ hại nhất mà ta từng nghe.”
Tuy nhiên, chính lời an ủi tồi tệ đó đã giúp nàng thoát khỏi sự tự trách bi thảm và trở về với thực tại. Aran nhớ đến những vấn đề trước mắt.
“Vậy thì, theo Đại công điện hạ của chúng ta, người không bao giờ nhìn lại quá khứ, cuộc chiến này sẽ kết thúc nhanh thôi chứ?”
“Sẽ không mất quá lâu đâu. Dù lính của Lacer có giỏi đến đâu, đất đai của họ cũng cằn cỗi, không đủ tài nguyên để kéo dài chiến tranh.”
“Phải. Chuyện này ngươi biết rõ hơn ta. Hãy đi và dạy cho chúng một bài học.”
“Vâng.”
Aran không cần ra lệnh, nhưng hiển nhiên nàng mặc nhiên cho rằng hắn sẽ tham chiến, và Đại Công cũng nghĩ như vậy.
“Những người khác đều mong cầu phần thưởng để ra trận, còn ngươi thì muốn gì?”
“Ta chỉ muốn cho những kẻ không biết thân phận thấy được uy quyền của bệ hạ.”
Aran bật cười.
“Chỉ có thế thôi sao? Ngươi không sợ ư? Đó là nơi mà người ta có thể giết, cũng có thể bị giết bất cứ lúc nào.”
“Ta không sợ.”
Để chứng minh cho lời nói ấy, giọng hắn vang lên không hề run rẩy. Nàng chợt tò mò, muốn biết hắn đang mang biểu cảm gì. Liệu trên khuôn mặt ấy có thực sự không chút do dự nào chăng? Đôi mắt hắn có kiên định như giọng nói này không?
Khi Aran lặng im quá lâu, Đại Công tưởng rằng nàng nghi ngờ nên nói thêm:
“Ta sẽ chỉ giết những kẻ cần thiết và sớm kết thúc cuộc chiến.”
“Ngươi thật là…”
Mọi tò mò trong lòng nàng vụt tắt. Quả là ngốc nghếch khi nàng còn nghĩ đến việc ấy. Hắn không bao giờ có thể sợ hãi chiến tranh. Aran khẽ thở ra, chẳng rõ đó là tiếng thở dài hay tiếng cười nhạt, rồi tựa má mình sâu hơn vào tấm lưng rộng của hắn. Tấm lưng ấy vừa kiên cố vừa rắn chắc, mỗi lần chạm vào đều khiến nàng thoáng rùng mình, nhưng đó cũng là điểm tựa duy nhất mà nàng có thể nương vào. Khi cơ thể nàng áp sát, những thớ cơ mạnh mẽ nơi lưng hắn khẽ động, mang lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ.
“Ta thì lại sợ.”
Aran thì thầm. Dễ dàng bộc lộ suy nghĩ như vậy, có lẽ lòng nàng cũng yếu mềm như cơ thể.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Đại công là người duy nhất mà nàng có thể bộc lộ những cảm xúc thật nhất. Dù hiếm khi nàng tự nguyện bộc bạch, mà đa phần đều bị hắn mạnh mẽ moi móc ra.
Tuy nhiên, lúc này nàng không thể kìm nén được nữa. Nàng chỉ muốn hắn mang hết nỗi sợ hãi của nàng đi.
Bình luận gần đây