Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 105
Aran lại một lần nữa lao vào vòng tay hắn. Nhưng Đại công đã nhanh chóng nắm lấy bờ vai mảnh mai của nàng trước khi nàng kịp chạm vào.
“Giờ lại giả vờ làm một quý ông sao?”
Aran chế giễu.
Nàng biết từ lâu rằng hắn khao khát nàng. Aran không tin vào tình yêu của hắn, nhưng nàng tin vào dục vọng của hắn. Khao khát không ngừng nghỉ từng khiến nàng khóc, vẫn còn ẩn chứa trong hắn.
Và bây giờ cũng vậy. Đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng đầy ham muốn, và bàn tay nắm lấy vai nàng nóng bỏng, đầy sức lực.
“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”
“Nếu ngươi thực sự nghĩ cho ta, hãy cho ta một bằng chứng. Một đứa trẻ, đứa trẻ sẽ thừa hưởng mọi thứ của ngươi và bảo vệ ta ngay cả khi ngươi chết.”
Lúc này, hắn mới hiểu lý do Aran hành động như vậy. Hắn cảm thấy đáng thương cho nàng, người không tin vào lời hắn và đang bất an. Nhưng cơn giận của hắn không hề nguôi ngoai.
“Ta đã nói sẽ không chết. Vì vậy, cũng không cần có con.”
Dù kìm nén dục vọng và cơn giận, giọng nói của Đại công vẫn trở nên thô bạo. Aran lờ đi lời hắn và định cởi váy. Vì mặc vội vàng không cần nữ tì giúp, bộ váy của nàng khá luộm thuộm.
Nhưng trước khi nàng kịp tháo được một chiếc nơ, hắn đã ngăn cản nàng.
“Đừng làm những điều vô ích.”
“…”
Aran nhận ra hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nên thay đổi thái độ. Nàng tựa má vào tay hắn, bàn tay đang đặt trên vai nàng.
“Ngươi nói ngươi yêu ta mà. Vậy hãy thực hiện nguyện vọng của ta. Dù sao ta cũng cần một người kế vị. Và ta muốn đó là con của ngươi.”
Lời thì thầm của nàng quá ngọt ngào, Đại công nghiến răng chịu đựng. Dù hành động vụng về khi cọ má vào tay hắn, nhưng bên dưới cơ thể hắn, máu đang dồn lại.
Tuy nhiên, dù Aran có tuyệt vọng đến đâu, hắn cũng kiên quyết không đồng ý. Đã vài tháng rồi hai người không làm chuyện đó, không, là hắn không cưỡng bức nàng. Hắn không có ý định chạm vào nàng nên đã không dùng biện pháp tránh thai. Trong thời gian đó, Aran đã lấy lại được khả năng mang thai, và hắn không biết kết quả của lần này sẽ là gì.
“Ta không thể.”
Hắn buông vai Aran và bước nhanh về phía cửa, với tốc độ mà nàng không thể theo kịp. Sau đó, hắn run rẩy mở cửa phòng khách.
“Nàng về đi. Hầu cận sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa nàng về Hoàng cung. Xin tha lỗi cho sự bất kính khi ta không tiễn nàng.”
Nhận ra mình đã bị từ chối hoàn toàn, Aran đứng lặng người trong giây lát. Rồi gương mặt nàng đỏ bừng, nóng ran đến tận mang tai. Nàng đã kịp hiểu những gì mình vừa làm, rõ ràng là nàng đã phát điên mất rồi.
Dẫu vậy, Aran vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Lòng tự trọng vỡ nát thành từng mảnh, nhưng nàng không muốn để hắn nhìn thấy. Hắn tránh né ánh mắt sắc lạnh của nàng, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống sàn. Thấy hắn không có ý định di chuyển, cuối cùng Aran đành bỏ cuộc.
Trước khi rời khỏi căn phòng, nàng quay lại, trừng mắt nhìn hắn một lần cuối.
“Nếu ta bước ra khỏi đây, ta sẽ lập tức đi tìm một người đàn ông khác.”
Lời nói ấy khiến hắn, kẻ từ nãy đến giờ vẫn cố tình lảng tránh, buộc phải ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt hắn hung dữ và dữ dội, như thể sẵn sàng xé nát bất cứ kẻ nào dám chạm đến nàng. Nhưng Aran không hề lùi bước.
“Có một người đàn ông tên Hession. Hắn ta muốn được ta gọi bằng tên.”
Nhận ra nàng đang ám chỉ ai, đôi mắt Đại Công như bùng cháy, tựa hồ muốn nổ tung.
Aran quay lưng rời khỏi phòng khách mà không ngoái đầu lại. Thế nhưng, tâm trí nàng lại vướng bận phía sau. Nếu hắn không giữ nàng lại ngay lúc này, nàng sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài việc dùng sự khiêu khích để kéo hắn về phía mình.
Cuối cùng, hắn vẫn không bước theo.
Tiếng cánh cửa khép sầm phía sau vang lên, lạnh lẽo như một lời tuyên bố thất bại của Aran. Đồng thời, đó cũng là hồi chuông báo hiệu cho sự kết thúc của mối quan hệ đầy hận thù này.
Cố nén cơn nghẹn ngào nơi cổ họng, nàng bước đi trên hành lang bằng những bước chân yếu ớt. Âm thanh giày chạm nền đá vang vọng trong không gian vắng lặng, lạnh lẽo. Bị từ chối vốn chẳng phải điều quá quan trọng, nhưng việc chính nàng tự phơi bày sự thấp hèn trước mặt hắn mới là nỗi nhục nhã ê chề. Chắc hẳn trông nàng giờ chẳng khác nào một người phụ nữ điên loạn. Nàng chỉ mong được nhanh chóng trở về phòng, vùi mình vào giường để trốn chạy khỏi tất cả.
Khi vừa chạm tay mở cánh cửa ở cuối hành lang, một bàn tay thô bạo bất ngờ từ phía sau ập đến, dập mạnh cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng động lớn khiến cả bức tường rung chuyển. Trước khi kịp định thần, một cơ thể rắn chắc đã áp sát, vòng tay nóng bỏng quấn chặt lấy nàng. Hơi thở gấp gáp phả vào vành tai, quấn quýt đến nghẹt thở.
Không kịp phản kháng, tầm nhìn nàng chao đảo. Khi ngẩng lên, đôi mắt nàng lập tức chạm phải gương mặt dữ dội của hắn. Hắn đã chẳng còn đủ bình tĩnh để che giấu. Nét mặt ấy vừa giận dữ vừa cuống quýt, pha lẫn một nỗi lo lắng hằn sâu.
“Đừng đi.”
Giọng hắn vang lên khàn đục, thô ráp như tiếng kim loại cọ xát. Thấy Aran lặng im, hắn lặp lại, từng chữ gằn xuống.
“Ta không thể để nàng đi.”
Đó là lời thú nhận cho thất bại của hắn.
Aran chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trước khi nàng kịp cảm nhận niềm vui mỏng manh của chiến thắng, đôi chân đã rời khỏi mặt đất. Một bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ nàng từ phía sau, ghì nàng vào vòng tay hắn. Đôi môi nóng rực lập tức cướp lấy đôi môi đang hé mở, nuốt trọn hơi thở yếu ớt còn sót lại.
Aran vô thức nhắm chặt mắt.
Hắn cuồng nhiệt như một con thú khát mồi. Răng va vào nhau thô bạo, chiếc lưỡi điên cuồng càn quét không ngừng. Nàng nghẹt thở, cố nghiêng đầu trốn tránh, nhưng hắn đuổi theo không chút do dự, nuốt chửng từng nhịp thở, từng kháng cự của nàng. Cổ nàng ngửa ra sau đến mức đau nhói, thân thể bị ghì chặt đến tuyệt vọng. Bàn tay đang đập vào ngực hắn cũng nhanh chóng bị nắm gọn trong bàn tay mạnh mẽ kia.
Khi hé mắt trong cơn vùng vẫy, ánh nhìn của nàng vô tình bắt gặp đôi mắt hắn, và tim nàng thắt lại trong một cơn rùng mình sợ hãi.
Không cần hỏi, nàng cũng hiểu. Hắn đang khao khát nàng đến tận cùng, ngay tại nơi này, trong hành lang tĩnh mịch, trên bậc cầu thang heo hút.
Và càng vùng vẫy, ngọn lửa dục vọng nơi hắn càng bùng cháy dữ dội. Bằng chứng nóng bỏng và không thể chối cãi đang siết chặt dưới hông nàng, cứng rắn, mãnh liệt, như một lời tuyên bố thầm lặng nhưng đầy áp lực.
Nhận ra điều đó, Aran tái mặt và hoàn toàn buông mình vào vòng tay hắn. Đáp lại, hành động của hắn trở nên dịu dàng hơn. Hắn không rời môi nàng một giây nào, cứ thế đi bộ trên hành lang và leo cầu thang cho đến khi đến phòng ngủ.
Vì nụ hôn dồn dập, nàng không biết mình đã đến phòng ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường, ngước nhìn Đại công. Cánh tay và đôi chân đan vào nhau, lồng ngực chạm vào nhau, nàng cảm nhận được cơ thể nóng bỏng và rắn chắc của hắn đang bao bọc lấy mình.
Aran chợt cảm thấy sợ hãi. Đó là cơ thể đầy rẫy bằng chứng cho tội lỗi của dòng máu nàng, cơ thể đã từng phạm tội với nàng. Nàng chưa bao giờ không sợ hãi cơ thể hắn. Ngay cả bây giờ, khi nàng đã chủ động quyến rũ hắn, nàng vẫn sợ.
Để che giấu sự xấu hổ và sợ hãi, nàng vội vàng cởi quần áo của hắn. Cứ như thể nàng chỉ chờ đợi điều này, như thể nàng vui mừng vì đã lôi được hắn lên giường.
Nhưng khi da thịt hắn lộ ra, nàng không thể không dừng lại và nín thở.
Đại công cũng cảm nhận được sự run rẩy của Aran. Nhìn đôi mắt đầy bối rối của nàng, hắn thì thầm. Vầng trán phẳng và đôi lông mày rậm của hắn nhíu chặt lại.
“Bệ hạ.”
Để thốt ra một lời đó, hắn đã phải dùng hết sự kiên nhẫn của mình. Nhưng ngay cả bây giờ, nếu nàng đổi ý, hắn vẫn có thể lùi lại. Miễn là nàng không đi tìm một người đàn ông khác. Hắn hy vọng nàng hiểu được tấm lòng mình và vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Một mặt, hắn cũng mong nàng bỏ trốn. Hắn không thể đảm bảo dục vọng mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay sẽ như thế nào.
Ngay cả khi chưa nhận ra tình cảm của mình, hắn đã từng nghi ngờ rằng mình bị điên. Huống chi bây giờ, khi hắn đã nhận ra tình yêu của mình…
“Giờ mà rút lui thì không còn kịp nữa.”
Aran hít thở sâu một lúc, rồi nhìn thẳng vào hắn và nói. Lời nói của nàng như đã xuyên thấu tâm can hắn, khiến hắn rùng mình.
Tuy nhiên, khác với giọng điệu mạnh mẽ, Aran lại bất giác siết chặt tay vào ngực hắn, nhớ lại những ký ức đã qua. Nàng cởi quần áo của mình trước khi bản thân nàng bỏ chạy khỏi tình huống này. Bàn tay nàng run rẩy không thể làm theo ý mình, nàng kiêu ngạo hất hàm ra lệnh cho Đại công.
Hắn lưỡng lự một lúc, rồi bắt đầu cởi những nút thắt lỏng lẻo. Khi chiếc váy được cởi bỏ hoàn toàn và đồ lót tụt xuống chân, Aran cắn chặt môi trong.
Nàng muốn hành động thật đường hoàng như một Hoàng đế được thị vệ phục vụ, nhưng khi đối diện với cơ thể trần trụi của hắn, nàng hối hận vì đã không mặc quần áo. Cơ thể trần trụi khiến sự run rẩy của nàng càng lộ rõ. Hơn nữa, hai người không phải là người yêu, nên việc da thịt chạm vào nhau trong tình huống này chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng giờ nói lại mặc lại thì thật lúng túng.
Nàng liếc nhìn Đại công. Hắn đã không rời mắt khỏi cơ thể nàng từ nãy đến giờ. Đặc biệt khi nhìn vào đôi gò bồng đảo đang phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ của hắn lại tối sầm lại vì dục vọng.
Aran cố gắng kìm nén bản năng muốn che đi cơ thể, nàng hất mạnh tay hắn ra. Bàn tay run rẩy đặt lên lớp vải quần, chạm vào thứ đã không ngừng tỏ ra hung hãn từ nãy đến giờ. Dù không dám cúi mắt nhìn xuống, nàng vẫn cảm nhận rõ sự khổng lồ ẩn dưới làn vải căng cứng. Nàng không thể tin được rằng thứ ấy đã nhiều lần xâm nhập vào cơ thể mình, để rồi lúc này, khi tay nàng chạm vào, nó dường như lại càng lớn hơn, nóng rực và dồn dập.
Hơi thở gấp gáp, tuyệt vọng, nàng hít một hơi sâu rồi vội vàng định đưa nó vào trong.
“Không được.”
Khuôn mặt hắn căng thẳng, ánh mắt như muốn phát điên vì khao khát chiếm hữu, thế nhưng hắn vẫn ngăn nàng lại. Khác với cơ thể hắn đang căng cứng, nàng vẫn còn khô rát, chưa thể tiếp nhận.
Đôi môi hắn khẽ chạm vào làn da nàng đang nổi đầy gai ốc. Dịu dàng nhưng kiên trì, hắn di chuyển chậm rãi, từ má xuống cằm, dọc theo cổ, vai, xương quai xanh, rồi đến tận đỉnh ngực. Tiếng ẩm ướt của những nụ hôn và hơi thở dày đặc lan khắp căn phòng yên tĩnh.
Hắn kiên nhẫn hôn và liếm mơn man khắp nơi, cho đến khi sự run rẩy trong thân thể nàng dần lắng xuống.
Aran siết chặt hai tay thành nắm đấm, ánh mắt cố định trên trần nhà, không dám động đậy. Thế nhưng, từng cơn ngứa ngáy nơi bụng dưới vẫn chầm chậm lan tỏa, rỉ rả như thiêu đốt. Dẫu nàng có cố chối bỏ, cơ thể này đã quá quen thuộc với sự chạm khắc nghiệt của hắn.
Bình luận gần đây