Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 113
Ngay cả sau khi Hoàng đế chính miệng thừa nhận việc mang thai, những lời đồn đại vẫn không hề lắng xuống. Lần này, một cách vô lý đến khó tin, người ta lại truyền nhau rằng cha của đứa trẻ trong bụng Ngài chính là Công tước Silas.
“Rốt cuộc là ai đã tung ra lời đồn nhảm nhí ấy…!”
Aran, khi nghe tin qua lời Rosina, kinh hãi thốt lên. Từ giây phút ấy, nàng đã tránh mặt Công tước Silas. Nàng không dám đối diện với anh, chỉ thấy trong lòng dấy lên nỗi áy náy nặng nề, bởi nghĩ rằng hễ có liên quan đến mình, anh ta đều phải gánh chịu tai ương. Và thế là, nàng nghiêm khắc trừng trị những kẻ đã gieo rắc lời đồn thất thiệt kia.
Dù Hoàng đế hết lời phủ nhận, thiên hạ vẫn chẳng dễ gì tin tưởng. Một vài người thân cận của Công tước còn khéo léo dò hỏi anh về chuyện ấy. Chính Công tước cũng vô cùng ngạc nhiên khi hay tin, nhưng chẳng hiểu vì sao, ngọn lửa đồn đoán lại lan rộng đến mức chẳng thể ngăn chặn.
Thời điểm Hoàng đế mang thai quả thực lại vô cùng trùng hợp. Người ta bàn tán rằng giữa Hoàng đế và Công tước, vốn vẫn gắn bó và lo lắng khôn nguôi cho Đại Công, hẳn đã vội vàng kết nên giọt máu ngay sau khi anh rời đi.
Vô số suy đoán nảy sinh, chẳng hạn như việc Hoàng đế giữ kín chuyện mình mang thai không phải vì xấu hổ với cái danh ngoài giá thú, mà bởi e sợ tin tức ấy lọt đến tai Đại Công. Thế nhưng, điều khiến ngọn lửa đồn đại bùng lên dữ dội hơn cả, chính là sự im lặng của Hoàng đế, dù Ngài thừa biết tất thảy những lời người đời đang xì xào.
Aran lặng lẽ chờ đợi ngày Đại Công kết thúc chiến trận và trở về. Dù chưa thể hồi đáp thư từ, nhưng những lá thư đều đặn hắn gửi tới đã phần nào khiến nàng yên lòng, rằng sức khỏe của hắn không đến nỗi tệ.
Thế nhưng, giờ đây nàng không còn mặt mũi nào đối diện với Công tước Silas. Việc nàng trở thành trò cười thiên hạ vốn dĩ là lỗi của chính nàng, nhưng điều khiến nàng đau lòng là anh lại phải gánh chịu những lời nhơ bẩn chỉ vì đã gần gũi với mình. Nàng lo sợ cho tương lai của anh, rằng rồi anh cũng nên kết hôn, nhưng liệu có người phụ nữ nào chấp nhận lấy một người đàn ông bị buộc liên can đến Hoàng đế hay không.
Dù đã cố gắng hết sức để tránh những buổi gặp gỡ riêng, mong anh không phải vì nàng mà vướng thêm phiền lụy, song Aran cũng hiểu rằng chẳng thể lẩn tránh mãi. Huống chi, ở Danar, nơi hàng hóa và kẻ qua người lại vượt quá giới hạn mỗi ngày, những sự cố lớn nhỏ cứ nối tiếp nhau không dứt.
“Thật xin lỗi. Ta lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Công tước.” Aran bất giác thốt lên khi lắng nghe anh báo cáo.
“Bệ hạ xin lỗi vì điều gì vậy?”
“Chỉ là nhiều chuyện vụn vặt thôi. Tình hình ở Danar đã đủ gian nan, vậy mà Công tước vẫn ở lại kinh đô. Ta thật sự rất cảm kích.”
Công tước hiểu nàng chẳng hề ám chỉ việc ấy, nhưng vẫn vờ như không hay biết.
“Xin Bệ hạ đừng bận tâm. Người đã lo nghĩ quá nhiều rồi. Thần không muốn trở thành gánh nặng cho Người thêm nữa.”
Giọng anh thản nhiên, dửng dưng. Thực ra, anh chưa từng để tâm đến những lời đồn kia. Anh có nhiều anh em, nên dù bản thân không có con, vẫn có người kế tục tước vị. Hôn nhân đối với anh chưa bao giờ là điều hệ trọng, chẳng giống như với bao quý tộc khác.
Aran không hề hay biết rằng, sự thụ động trong thái độ phủ nhận tin đồn của Công tước cũng có nguyên do. Anh cho rằng, ở gần Hoàng đế sẽ giúp bảo vệ nàng và đứa trẻ tốt hơn nhiều so với Đại Công đang ở nơi xa xôi. Dù kẻ táo bạo đến đâu, cũng khó lòng manh động trước mặt một người đàn ông có khả năng trở thành cha của đứa trẻ.
Thế nhưng, lòng tham của con người vốn không đáy. Mỗi khi nghe những lời bàn tán, trong anh lại trỗi dậy những ý nghĩ khác thường. Đã đôi lần, anh cảm thấy thôi thúc muốn trở thành Quốc phụ, giả vờ nhận mình là cha của đứa trẻ, đúng như thiên hạ đồn đoán, trong trường hợp Đại Công chẳng thể quay về.
Tất nhiên, anh chẳng tự tin có thể yêu thương đứa bé ấy. Nhưng các quý tộc vốn hiếm khi tự tay nuôi con, nên việc đó đâu phải trở ngại lớn. Chỉ có điều, nếu đứa trẻ ấy mang gương mặt giống hệt Đại Công, thì mỗi lần trông thấy, tim anh sẽ lại cuộn lên những đợt sóng hỗn loạn.
Aran, chẳng hề hay biết đến những giằng xé thầm kín đó, chỉ khẽ mím môi, nói với vẻ mặt đầy áy náy.
“Nhưng sẽ không kéo dài bao lâu đâu. Trẫm định báo tin mang thai cho người ấy. Đứa bé đã ổn định rồi, hơn nữa quân đội Đế quốc cũng đã tiến sát trước kinh đô Laser. Nên khi nhận được thư của Trẫm, hẳn là hắn đang trên đường trở về. Khi hắn quay lại, mọi hiểu lầm rồi cũng sẽ được hóa giải.”
Nghe những lời ấy, lòng Công tước Silas bất chợt thắt lại. Chủ quân của anh vô tâm và tàn nhẫn đến thế, chẳng để anh có lấy một khe hở nhỏ nhoi để nuôi dưỡng những ảo tưởng viển vông.
“Chuyện đó… thật đáng mừng.”
Anh gượng gạo mỉm cười.
Cuối cùng, tin tức Đại Công đã xử tử quốc vương Laser và đang trên đường trở về kinh đô truyền đến. Vừa nghe thấy, Aran vô thức bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Chuyện đó… có thật không?”
Đây là tin tức nàng đã mong ngóng đến cháy lòng. Thế nhưng, niềm vui quá đỗi lớn lao lại khiến nàng không thể bật cười, chỉ có thể mím môi, gương mặt nhăn lại để kìm nén những giọt lệ nóng trào.
Các quý tộc chứng kiến phản ứng ấy liền bóp méo sự thật. Thực ra, vì đang mang thai, cảm xúc trong nàng trở nên mãnh liệt và khó kìm giữ hơn, nhưng vốn dĩ sự thờ ơ thường ngày của nàng đối với mọi việc đã khiến họ hiểu lầm. Aran không bận tâm đến những lời xầm xì đó. Với nàng, tất cả rồi sẽ được hóa giải khi Đại Công trở về.
Khi mọi công việc đã xong và chỉ còn lại một mình, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, khẽ mỉm cười. Bao nhiêu u uất dồn nén bấy lâu dường như tan biến theo nụ cười ấy. Như thể đứa bé cũng cảm nhận được, trong bụng nàng bỗng khẽ cựa quậy.
Từ vài ngày nay, nàng đã bắt đầu cảm nhận được những cử động nhỏ bé của con. Cảm giác như những bong bóng xà phòng vỡ tan chạm khẽ vào lòng, khiến Aran đặt trọn tâm tư vào đứa trẻ cũng không khỏi bồi hồi, háo hức. Nàng thấy điều đó thật kỳ diệu, đến mức đã cho Rosina thử đặt tay lên bụng mình, nhưng có lẽ vì những chuyển động quá mơ hồ nên nàng ấy chẳng thể cảm nhận được gì.
Nàng lo lắng không biết đứa bé trong bụng có yếu ớt giống mình hay không nên đã hỏi ngự y. Bà ấy chỉ đáp rằng một lát nữa, nó sẽ cử động mạnh mẽ hơn. Dẫu được trấn an, tâm trạng u sầu trong lòng nàng vẫn chẳng thể tan biến dễ dàng.
Thực ra, Aran cảm thấy vô cùng cô độc vì không có ai để chia sẻ niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi bất an khi đứa bé từng ngày lớn dần trong cơ thể. Dù Rosina cùng các thị nữ hết mực chăm sóc, khoảng trống trong lòng nàng vẫn chẳng thể lấp đầy. Một mình nàng vui mừng, lo lắng, rồi lại bất an. Nàng khao khát có thể trút bầu tâm sự cùng ai đó, mong tìm được chút an ủi.
Khát vọng Đại công trở về bình an vốn là thật lòng. Hắn là quân bài mạnh nhất mà nàng có thể nắm giữ, điều ấy hiển nhiên không cần bàn cãi. Nhưng ẩn sâu trong tình cảm đó, có lẽ vẫn tồn tại một chút dịu dàng của yêu thương.
Giống như bụng của Aran ngày một lớn lên, tin đồn cũng ngày một lan rộng. Đến khi Đại công tiến gần kinh đô, chúng đã biến chất đến mức khó lòng chấp nhận.
Những lời đồn ấy, tựa hồ đã trở thành sự thật hiển nhiên, song không ai dám để lọt vào tai Aran. Dù có kẻ bất lương đến đâu, cũng chẳng ai đủ gan ngông cuồng thốt ra những điều ấy trước mặt Hoàng đế. Những người hầu hạ quanh nàng, dẫu đôi khi nghe được, cũng chẳng nỡ truyền lại cho một nữ nhân đang mang thai.
Trái ngược với sự im lặng bao quanh Aran, Đại công càng tiến gần kinh đô bao nhiêu thì càng phải đối mặt với những lời đồn liên quan đến nàng bấy nhiêu. Đó là những câu chuyện nhơ nhớp, rằng Aran lén lút gặp Công tước mỗi đêm sau lưng hắn, thậm chí có kẻ còn thêu dệt rằng nàng chẳng biết cha của đứa bé là ai, bởi quá nhiều đàn ông ra vào tẩm cung của nàng.
Lần đầu nghe những lời ấy, Đại công choáng váng. Ngay sau đó, cơn giận bùng nổ. Hắn suýt rút kiếm, bởi không thể chịu nổi việc có kẻ dám phỉ báng nàng.
Thế nhưng, như một sự chế giễu cay nghiệt đối với mong muốn phủ nhận mọi lời thị phi, lá thư đến muộn của Aran lại chứng thực một phần tin đồn. Nàng đã mang thai.
Những lời đồn giật gân về Hoàng đế nhanh chóng lan rộng khắp quân doanh. Đại công lập tức xử tử tất cả kẻ nào cả gan buông lời bừa bãi, khiến sóng gió tạm lắng xuống. Thế nhưng, trong lòng hắn, một mầm mống nghi ngờ đã bắt đầu bén rễ.
Chỉ một ngày duy nhất không dùng biện pháp tránh thai. Liệu nàng có thực sự mang thai ngay trong ngày đó không?
Trong bức thư gửi đến, nàng chỉ viết về việc mình đã mang thai, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đứa bé là con của ai.
Khó tin rằng Aran đã làm những điều như lời đồn, nhưng khi ấy, dường như nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quyến rũ chính người mà nàng không muốn gần gũi nhất trên đời.
Nếu những đêm nàng ở bên hắn chẳng mang lại kết quả như mong đợi, thì… hắn không dám tưởng tượng thêm nữa.
Cha của đứa bé trong bụng nàng là ai, đối với hắn, không còn quan trọng. Chỉ cần là con của Aran, hắn sẽ nuôi nấng, chở che như con ruột của mình, bất kể huyết thống. Nếu đó là điều nàng mong muốn, hắn sẵn sàng giả vờ yêu thương đứa trẻ. Bởi lẽ, tình cảm hắn có thể dành cho bất kỳ ai khác ngoài Aran, cũng chỉ dừng lại ở mức ấy mà thôi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng đã từng qua đêm với một người đàn ông khác, hắn như phát điên. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện kẻ đó đã biết rõ cách Aran đánh mất bản thân trên giường, biết giọng rên rỉ của nàng, biết gương mặt nàng nhòe lệ ra sao, hắn chỉ muốn bắt kẻ ấy lại, xé xác thành trăm mảnh ngay lập tức.
Nỗi ám ảnh càng trở nên dữ dội hơn khi hắn biết người đàn ông bị lôi vào tin đồn kia chính là Công tước Silas. Từ khoảnh khắc ấy, hắn chẳng thể nào ngủ yên.
Lẽ ra, hắn không nên để Silas sống. Dù Aran có căm ghét hắn đến đâu, hắn cũng nên kết liễu y từ sớm. Dù sao thì, bất kể hắn làm gì, nàng vẫn sẽ oán hận hắn mà thôi.
Mỗi đêm, hắn đều mơ thấy mình giết Công tước Silas, rồi đè lên bụng Aran đang gào khóc bên cạnh anh ta, giết luôn cả đứa trẻ đó. Khi nhìn thấy gương mặt nàng nhìn mình với ánh mắt căm hờn, mất đi cả người yêu và con cái cùng lúc, hắn cảm thấy một niềm khoái cảm kỳ lạ.
“Có thể có con khác mà.”
Khi hắn thì thầm bên tai Aran bằng giọng điệu dịu dàng, nàng kinh hoàng vùng vẫy. Sau khi trói chặt cơ thể yếu ớt đang chống cự, hắn tách đôi chân nàng và đẩy mình vào trong, giấc mơ liền chấm dứt.
Nội dung giấc mơ ấy thật đáng kinh ngạc, nhưng thôi thúc thực hiện lại những gì đã thấy cứ dày vò hắn từng giờ từng khắc. Giấc mơ ấy đã phơi bày trọn vẹn sự thật hèn hạ trong lòng hắn. Việc hắn nghĩ rằng mình có thể giả vờ yêu thương đứa con của Aran chỉ là sự dối trá với chính bản thân. Nếu đứa bé trong bụng nàng thật sự là con của Công tước Silas, hắn chỉ muốn cào xé cái bụng đó ra. Và dẫu có làm vậy, cũng sẽ chẳng ai dám trách hắn.
Hắn mải miết nghĩ cách khiến Công tước Silas phải chết trong đau đớn hơn, chợt nhận ra bàn tay mình đang vô thức đặt lên ngực, gương mặt nhăn lại. Cơn đau nơi lồng ngực, khởi phát từ kinh đô Laser, ngày một trầm trọng, nhưng hắn không còn tâm trí để bận tâm đến điều đó. Từ sau khi chiến tranh kết thúc, hắn chỉ ngày càng trở nên điên cuồng.
Bình luận gần đây