Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 145
Dẫu vậy, nàng vẫn băn khoăn liệu những cặp đôi khác có “chia sẻ ân ái” theo cách này không, nhưng chẳng có ai để hỏi. Và Enoch, gã đàn ông thiếu lương tâm, đã tự tiện lợi dụng sự ngây thơ ấy của nàng.
“Dừng lại đi mà… A, ừm…”
Aran nức nở van xin. Nàng đã đạt đến đỉnh điểm hai lần trong tình trạng này rồi. Nàng chỉ muốn hắn dừng lại, nằm xuống và dịu dàng ôm nàng vào lòng. Nhưng Enoch lại dứt khoát.
“Ta tò mò không biết có thể nhét vào bao nhiêu ngón tay nữa.”
Gương mặt Aran tái nhợt. Ba ngón tay đã và đang khuấy đảo bên trong nàng.
“Không, không được mà… A, đau…”
Ngón tay thứ tư từ từ trượt vào, khiến Aran hoàn toàn hoảng sợ. Nàng đã cố nói dối để thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng chính nàng nghe thấy, giọng nói pha lẫn tiếng nức nở ấy chẳng khác gì một lời làm nũng. Enoch cố nén cười, dùng ngón cái duy nhất còn ở bên ngoài, ấn mạnh vào hạt ngọc của nàng.
“A, aaaa!”
Lời nói dối trở nên vô nghĩa khi một tiếng rên cao vút bật ra. Enoch cuối cùng cũng phá lên cười. Thật trớ trêu thay, chỉ nghe thấy tiếng cười ấy, một dòng chất lỏng nóng ấm đã trào tuôn, ướt đẫm cả đùi nàng.
“Hừm… Nàng phải diễn tả cho chính xác. Là đau, hay là sướng?”
“Đau mà… A, đau mà…”
Aran lại nói dối lần nữa, đột nhiên Enoch rút tay ra.
“Nói dối.”
Thân dưới đang căng giãn chưa kịp cảm thấy trống vắng, thân thể nàng đã bị lật sấp lại. Tư thế thay đổi bất ngờ khiến Aran chao đảo, Enoch lập tức giữ chặt eo và hông nàng.
Cảm nhận được bàn tay hắn trơn ướt vì chính dịch thể của mình, Aran nghiến răng. Mới quan hệ chưa được bao lâu, vậy mà hắn đã thành thục đến kinh ngạc. Và đang ngày càng trở nên điêu luyện hơn.
Sao chỉ có mình mình thế này…
Nàng không có thời gian để suy nghĩ lâu. Thay cho bàn tay vừa rút ra, một vật thô cứng, rắn chắc đã nhập thẳng vào, lấp đầy cơ thể nàng.
“Aaa…”
Aran vô thức ưỡn người lên.
Enoch cắn nhẹ vào xương bả vai nhô ra của nàng. Làn da yếu ớt ấy chỉ với một cái cắn đã để lại dấu vết. Một ham muốn bạo tàn dấy lên, càng thôi thúc hắn. Enoch do dự trong chốc lát. Trong cơn mê loạn, Aran vẫn bản năng cảm nhận được hiểm nguy, nàng rụt vai lại và run rẩy.
Nàng nghiêng đầu, nhìn Enoch bằng ánh mắt khẩn cầu. Đừng dọa ta mà. Nàng thầm nói không thành tiếng. Nhưng Aran không hề hay biết rằng chính điều đó lại càng kích thích hắn hơn.
“Enoch…”
Làm sao đây nhỉ?
Hắn vừa suy ngẫm vừa thô bạo giày vò nơi mềm mại, yếu ớt bên trong nàng.
“Ư hức, ư, a, ưm…!”
Aran cảm thấy bị phản bội vì lời van xin bị từ chối, nhưng bên trong nàng đã thả lỏng đến mức khao khát nuốt trọn mọi thứ. Cảm nhận được màng nhầy đang siết chặt, Enoch chợt tò mò.
Liệu có thể làm nàng đau hơn, đối xử thô bạo hơn mà nàng vẫn sẽ chấp nhận không?
Đôi lúc, hắn không thể cưỡng lại được ham muốn nhìn thấy gương mặt nàng run rẩy vì sợ hãi và xấu hổ. Hắn vặn hông lùi ra theo ý muốn, rồi lại thúc thật sâu vào lần nữa.
“Ta thật sự… hức, hết… sức rồi…”
Nhưng khi Aran thành thật van nài, ham muốn tàn nhẫn chợt tan biến như băng tuyết, thay vào đó là một tình cảm xót xa. Enoch kéo vai nàng lại, ôm vào lòng. Rồi hắn dùng môi mềm, thay vì răng, nhẹ nhàng mơn trớn lên dấu răng còn hằn lại và liếm đi những giọt mồ hôi đang ứa ra. Hắn cảm thấy cơ thể Aran trong vòng tay mình dần dần thả lỏng.
“Ưm, a…”
Khi Enoch di chuyển hông chậm rãi theo ý Aran muốn, nàng đã hoàn toàn yên tâm và cất lên những tiếng kêu khoái lạc thuần túy, ngây ngất.
“Vì là ban ngày, ta sẽ chỉ làm thêm một lần nữa thôi.”
Nghe câu nói cứ như đang ban ơn ấy, Aran vội vàng gật đầu. Thái độ ngoan ngoãn của nàng khiến Enoch thấy lòng rộng lượng, hắn nhẹ nhàng đặt môi lên thái dương nàng.
Hắn nhổm người dậy, Aran cũng ngồi dậy theo tư thế ôm hắn. Trọng lượng cơ thể khiến cú thúc càng trở nên sâu hơn. Nàng vặn vẹo, nhưng cánh tay hắn vẫn siết chặt.
Bàn tay còn lại từ từ lướt xuống, dò dẫm bên trên cửa huyệt đang mở rộng. Aran bất lực, đành chấp nhận cảm giác khoái lạc mãnh liệt mà hắn mang đến. Sức lực và sự chịu đựng đã đến giới hạn, nàng chỉ biết rên rỉ và nước mắt tuôn rơi.
Thay vì nói đừng khóc, Enoch cúi đầu xuống và liếm đi những giọt nước mắt đang trào ra.
“Aran.”
Nàng chớp chớp đôi mắt đẫm lệ.
“Nàng siết chặt quá. Ta sướng đến phát điên mất thôi.”
Tỏ vẻ dịu dàng nhưng giọng hắn khản đặc và pha lẫn hơi thở dồn dập, nghe thật đáng ghét. Dẫu vậy, nó cũng đủ để làm nguôi ngoai lòng nàng. Vì đã khao khát tình yêu này quá lâu, Aran cảm thấy ánh mắt dục vọng của hắn thật đáng quý.
“Em cũng vậy.”
Vừa dứt lời, Enoch đã vồ vập lấy nàng như một con mãnh thú.
—
“Aran.”
Tiếng gọi khẽ vang lên khiến nàng khẽ giật mình, đôi vai run nhẹ. Thế nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào trang sách, chẳng buồn ngẩng lên.
Từ dạo gần đây, nàng chẳng thèm đoái hoài đến hắn. Ban đêm, bị hắn quấy nhiễu đến mức không còn chịu nổi, Aran rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi một thị nữ đôi điều về chuyện phòng the, và nhờ vậy mới nhận ra Enoch bấy lâu nay đã vắt kiệt nàng đến thế nào.
Điều ấy khiến Enoch buồn bã khôn cùng.
Nghe có vẻ trơ trẽn, nhưng thứ hắn mong chờ từ Aran chưa bao giờ chỉ là ái ân. Khi nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn vào mắt hắn, khi bàn tay dịu dàng gạt mấy lọn tóc trên trán hắn, khi trao cái hôn nhẹ nhàng trong lời chào hỏi… mỗi một lần như thế, lòng hắn đều dâng tràn hạnh phúc và phấn khởi không sao tả xiết. Thân xác giao hòa chỉ là cách chắc chắn nhất để hắn được khẳng định rằng nàng yêu hắn mà thôi.
Nhưng khi bị Aran lạnh lùng ngoảnh mặt, hắn lại tự khinh mình như một con thú chỉ biết theo bản năng. Muộn còn hơn không, hắn khát khao chứng minh rằng mình không phải loài thú vật. Trong lòng còn âm thầm thề sẽ dạy dỗ cái cô thị nữ lắm mồm kia một trận cho ra trò hình như tên là Rosina thì phải.
Song, lúc này điều quan trọng không phải là một ả thị nữ tầm thường. Trong những ngày bị Aran hờ hững, hắn cứ quẩn quanh bên nàng như gã thiếu niên si tình, và cuối cùng cũng chộp được cơ hội mở lời.
“Aranhrod.”
“……”
Bị phớt lờ đến lần thứ hai, Enoch bèn bước đến gần. Lông mi Aran khẽ rung lên, nàng thoáng chớp mắt liên hồi. Hắn đặt tay lên đôi vai nhỏ bé của nàng, cúi người xuống.
“Phu quân mà cũng bị đối đãi lạnh nhạt đến thế sao?”
Lời nói ngỡ chỉ là đùa, nhưng trong giọng hắn lại vương đậm nỗi tủi thân. Chỉ khi ấy Aran mới miễn cưỡng ngẩng lên, ánh mắt đối diện với hắn.
“… Gọi ta làm gì?”
Đôi mắt xanh biếc mở to, đầy cảnh giác. Bằng những trải nghiệm đắng cay, nàng đã thấm thía rằng chẳng thể nào vì dáng vẻ bề ngoài đoan chính kia mà buông lỏng cảnh giác. Nàng không hề muốn cự tuyệt đến mức này, nhưng bởi chẳng biết hành động nào sẽ khiến hắn nổi hứng, nên chẳng còn cách nào khác.
Trớ trêu thay, chính cái dáng vẻ dè dặt, khép nép ấy lại khiến dục vọng trong Enoch bùng lên. Thế này thì có bị coi là thú vật cũng chẳng thể phản bác được.
Thật quá lạ lùng. Đói thì ăn sẽ no, mệt thì ngủ sẽ hết mỏi, nhưng khao khát dành cho nàng lại chẳng bao giờ vơi đi. Chỉ khi cả hai hòa làm một, hắn mới tạm quên được cơn khát khôn cùng đó.
“Chàng… chàng không làm việc sao?”
“Chỉ hoãn lại đôi chút thì có sao đâu.”
Hắn vừa đáp vừa kín đáo kéo vạt áo che đi phần dưới đang nổi bật. Nàng không cần phải chiều theo ham muốn ấy, cũng chẳng sao. Điều hắn thực sự khao khát là tình yêu của nàng, là được nàng đón nhận.
“Hoãn lại rồi… rồi định làm gì?”
“Vậy nàng muốn ta làm gì?”
Hắn khéo léo ném lại quyền quyết định vào tay Aran, đôi mắt rực lửa nhưng cố giấu sau dáng vẻ ngoan ngoãn, phục tùng.
Nhưng lần này, nàng không hề để bản thân rơi vào bẫy đó.
“Ta đang học đây. Còn chàng cũng có việc phải làm.”
Nhớ lại lời Rosina dặn rằng phải cứng rắn hơn, Aran dõng dạc đáp lời, thậm chí không quên thêm chút trách mắng:
“Dẫu là vợ chồng son cũng chẳng thể để một vị lãnh chúa bỏ bê công vụ chỉ vì vợ được. Hôm qua cha mẹ ngươi còn gửi thư đến, chẳng phải sao? Chàng định để họ lo lắng thêm nữa à? Đọc rồi chứ?”
“Tất nhiên.”
Enoch đáp tỉnh bơ. Nhưng kỳ thực, hắn mới chỉ biết chuyện đó qua miệng nàng. Nội dung thư, hắn chẳng mấy bận tâm. Ắt hẳn lại là những lời căn dặn cũ rích. Nếu thật sự cấp bách, hẳn cha mẹ hắn đã chẳng gửi mỗi bức thư.
Điều hắn khao khát được nhận là một loại thư từ khác. Trí óc hắn chợt nhớ đến những bức thư của Aran, được cất kỹ tận nơi sâu nhất trong thư phòng. Khi hắn thú nhận đã làm mất tất cả thư từ nàng từng gửi, Aran đã nắn nót viết lại cho hắn.
Trước khi thành thân, nàng có thể viết cho hắn vài bức chỉ trong một ngày. Nhưng rồi số lần ấy thưa dần, để rồi gần đây hoàn toàn biến mất. Cũng đúng thôi, chính hắn đã chẳng để nàng có lấy chút rảnh rang để cầm bút.
“Cha mẹ chỉ quen lo xa vậy thôi. Ta chưa từng có một ngày nào sao nhãng công việc cả.”
“Xạo thôi.”
Aran khó dễ tin vào lời hắn. Rosina từng bảo, dẫu là đàn ông tráng kiện thì cũng chẳng thể đêm nào cũng hành sự đến vậy mà không kiệt sức vào ban ngày. Nàng cũng đồng ý. Thể lực bẩm sinh khác nhau đến đâu thì khác, nhưng kiểu ấy mà không mệt lả mới là chuyện lạ.
Vì nàng vẫn còn nghi ngờ, Enoch liền chìa ra những chồng giấy tờ được xử lý gọn gàng, ngăn nắp. Trông thấy đó, Aran đành câm lặng. Rõ ràng, người bỏ bê việc chẳng phải hắn, mà là nàng.
Lại còn xử lý ngần ấy công việc sao? Nàng nhìn hắn với ánh mắt ngao ngán.
Ta đã lấy nhầm một kẻ chẳng khác gì quái vật ư?
“Chàng… đã làm việc chăm chỉ thật. Vậy thì nghỉ ngơi cũng được…”
“Vậy thì, giờ…”
Khuôn mặt Enoch sáng bừng hy vọng. Aran lập tức vội vàng giả vờ vùi đầu vào sách, che khuất tầm mắt. Nhìn gương mặt đó, trái tim nàng hẳn sẽ lại mềm nhũn. Nàng phải cứng rắn.
Rosina từng cảnh báo: nếu lần này không giành được thế chủ động, sau này cũng sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi vòng lặp này. Aran khẽ hắng giọng, ép mình mạnh mẽ.
“Chàng cứ nghỉ ngơi đi. Ta phải tiếp tục học, muộn bắt đầu thì càng phải chăm chỉ bù lại.”
“……”
Qua trang sách, Aran vẫn cảm nhận rõ rệt sự thất vọng toát ra từ hắn.
Thú thật, nàng cũng yêu những đêm bên hắn. Enoch luôn tận tâm khiến nàng đạt tới khoái cảm, để rồi cuối cùng chính nàng mới là kẻ níu giữ hắn. Nhưng không thể nào cứ thế mà buông bỏ hết mọi sinh hoạt thường nhật được.
“Vậy ta… chẳng thú vị bằng mấy cuốn sách kia đối với nàng ư?”
Bình luận gần đây