Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 21
Công chúa vẫn lặng im, không thốt nửa lời. Enoch đoán nàng hẳn đã nổi giận, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng chẳng muốn bị bán làm nô lệ, nên đành định mở miệng xin lỗi, dù lòng không hề muốn.
Đúng lúc ấy, Công chúa bất ngờ nắm lấy tay hắn. Một bàn tay nhỏ bé, mềm mại mà ấm áp.
“Ngươi có thể nói nặng lời hơn nữa. Nếu điều đó giúp ngươi khuây khỏa, ta cũng vui lòng. Như vậy, dù chỉ một chút, ta cũng trở thành người có ích cho ngươi, đúng không?”
Đôi mắt nàng lấp lánh nước, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng. Lần này, Enoch nghẹn lời. Không phải vì xúc động, mà vì cảm giác nghẹt thở trước sự ngốc nghếch ấy. Hắn thậm chí còn thoáng nghĩ đến chuyện muốn mở cái đầu nhỏ bé của Aran ra xem bên trong chứa thứ gì. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, hắn lại không sao rũ bỏ được bàn tay ấy.
“Khi mệt mỏi hay tức giận, việc chẳng còn tâm trạng để để ý đến cảm xúc người khác là điều hiển nhiên. Nhưng ta đây lại không hề tức giận, cũng chẳng mệt mỏi, vậy mà vẫn phớt lờ cảm xúc của ngươi. Huống hồ, trước kia ta cũng từng đối xử tệ bạc với ngươi, nên ngươi chẳng cần phải cảm thấy tội lỗi làm gì.”
Ai mà lại thấy tội lỗi trong chuyện này chứ? Nàng thật ngốc đến mức hắn cũng chẳng còn hứng thú để chế giễu.
Aran tùy tiện lau nước mắt bằng tay áo, rồi kéo hắn đến bàn ăn. Nàng nhấc chiếc chuông nhỏ, khẽ rung. Lập tức, các người hầu nối đuôi mang đến những khay thức ăn đầy ắp.
“Ngươi chưa ăn đúng không? Ăn cùng ta nhé.”
Trên bàn, những món sơn hào hải vị bày biện tràn ngập, hương thơm quyện vào nhau khiến người ta không khỏi động lòng.
Enoch bỗng cảm thấy cơn đói cồn cào ập đến như cắt ruột. Hoàng cung vốn chưa từng keo kiệt với người hầu, nhưng những trận đòn hành hạ liên miên đã khiến hắn hiếm khi có được một bữa ăn tử tế. Ở độ tuổi đang lớn, thân thể hắn không thể nào đủ dinh dưỡng từ những bữa cơm lẫn rác rưởi và đá sỏi. Cho đến giờ, hắn vẫn gắng gượng nhờ vào sức vóc trời ban, nhưng ngay cả nguồn thể lực ấy cũng đang chạm tới giới hạn.
Tất cả món ăn trên bàn đều là những thứ hắn yêu thích. Ngay cả Enoch, kẻ vốn nổi tiếng kiên nhẫn, cũng khó lòng cưỡng lại sức cám dỗ ấy.
“Mau ngồi xuống đi. Ta đã dặn chuẩn bị kỹ lưỡng, không biết có hợp khẩu vị ngươi không nữa.”
Aran kéo Enoch đang đứng ngây ra ngồi xuống ghế. Rồi bàn tay nàng vô tình lướt qua bụng hắn.
“Ư…”
Bị bất ngờ, Enoch không kiềm được mà khẽ rên một tiếng khó coi.
“Sao vậy?”
“Không… không có gì ạ.”
Hắn vội vàng che giấu biểu cảm, nhưng mồ hôi lạnh trên trán thì không thể giấu được. Aran lập tức nhận ra điều bất thường của hắn.
“Ngươi bị ốm sao?”
“Không phải ạ.”
“Để ta xem một chút.”
Enoch nắm lấy tay Aran định vén áo hắn lên.
“Công chúa lại vén áo đàn ông giữa ban ngày thế này. Nếu Bệ hạ biết, đầu thần sẽ rơi mất.”
“Chỉ cần ngươi không nói thì chẳng có vấn đề gì cả. Buông ra.”
Aran nói với giọng điệu kiên quyết, không giống như nàng thường ngày. Khi Enoch vẫn không buông tay, nàng thở dài rồi nói thêm.
“Thật sự không muốn dùng lời này, nhưng đây là lệnh.”
Nghe vậy, Enoch từ từ buông tay nàng ra. Aran không nói lời nào, cởi áo ngoài của hắn. Và rồi, nàng há hốc miệng kinh ngạc trước những vết thương lộ ra.
“À…”
Khắp người Enoch, những nơi nhìn thấy được, đều chi chít vết bầm tím xanh đen và vết thương. Có những chỗ vết thương cũ chưa lành đã bị chồng lên bởi những vết thương mới.
“Không, làm sao lại…”
Điều đương nhiên là Aran chưa bao giờ trải qua bạo lực. Vì thế, cú sốc càng lớn hơn. Cuối cùng, nàng bật khóc nức nở.
“Ai, ai đã làm điều này?”
“Điều đó có quan trọng sao ạ?”
“Hãy nói cho ta biết ai đã làm. Ta sẽ không để họ làm điều này nữa.”
Aran bối rối vì cảm thấy có lỗi. Dù luôn miệng nói yêu thương và bám lấy hắn, nàng lại không thể tưởng tượng được hắn phải chịu đựng những chuyện như thế này. Cô chẳng hề hiểu chút nào về hoàn cảnh của một đại quý tộc đã sa sút.
Cô tức giận vì sự ngốc nghếch của chính mình. Nghĩ đến việc hắn đã thầm chế giễu nàng đến mức nào khi nàng nói sẽ bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho hắn, mặt nàng nóng bừng.
“Mau nói đi.”
“Nếu thần nói ra, Người định giết họ sao?”
“…Nếu ngươi muốn.”
Aran khóc nức nở trả lời.
Enoch cười khẩy. Cô bé này có biết cái chết là gì không mà lại nói ra những lời đó? Một kẻ chưa từng giết một con côn trùng nào.
“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Dám cả gan với ngươi…”
Aran cất lời, giọng điệu nghe như một lời thề bi tráng, nhưng đáng tiếc, những tiếng nức nở khiến câu nói ấy chỉ giống như sự nũng nịu của một đứa trẻ.
Thôi thì, hắn cũng chẳng còn tư cách để chế giễu nàng nữa. Dù thế nào đi chăng nữa, giờ đây hắn chỉ là một kẻ hầu bậc thấp. Ngay cả khi dốc toàn lực, hắn cũng chẳng khiến đám người hầu kia phải chớp mắt.
Trái lại, dù còn nhỏ tuổi, Aran vẫn là một Công chúa. Trọng lượng của một lời nũng nịu từ nàng tuyệt nhiên không thể xem thường. Huống hồ, nàng còn là người đã tha mạng cho con trai của kẻ phản nghịch.
Enoch trầm mặc, chìm sâu vào suy nghĩ. Hắn vốn dĩ chưa từng có ý định thân thiết với đám người hầu. Từ trước đến nay, việc hắn yên ổn tồn tại chẳng qua chỉ là kết quả của một sự tuân phục được lựa chọn để sinh tồn.
Bao giờ bọn chúng mới chịu ngừng hành hạ hắn? Và hắn có thể chịu đựng đến khi nào?
Khuôn mặt James, kẻ từng nghiến răng nghiến lợi, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Nếu hắn quay trở lại biệt quán, gã kia chắc chắn sẽ tìm cách hoàn thành điều còn dang dở. Chỉ có Công chúa mới đủ sức ngăn chặn tất cả những điều đó.
Những giọt nước mắt của nàng lăn dài, rơi xuống phần ngực trần của hắn. Vị mặn chát thấm vào vết thương, gây nhức buốt như kim châm. Cảm giác ấy khó chịu không kém gì sự ưu ái quá mức của Công chúa.
Nếu nhờ đến bàn tay nàng, cuộc sống của hắn sẽ không còn là một người hầu bình thường nữa.
Người hầu bình thường sao?
Enoch nghiền ngẫm những lời đó, rồi khẽ tặc lưỡi. Quanh quẩn bên Công chúa, dường như hắn cũng trở nên ngu ngốc hơn. Ngay từ đầu, hắn đã chẳng bao giờ có thể là một người hầu bình thường. Từ nay cho đến hết đời, danh xưng “con trai của kẻ phản nghịch” sẽ đeo bám hắn như một cái bóng không thể gỡ bỏ.
Quyết định được đưa ra nhanh chóng. Đáng lẽ hắn nên làm vậy ngay từ đầu. Dù có phần chua chát khi phải dựa dẫm vào một cô gái mới mười bốn tuổi, nhưng nàng là tấm lá chắn duy nhất hắn có. Enoch khẽ nở một nụ cười với Aran.
“Vâng. Xin đừng tha thứ cho họ. Hãy giải tỏa nỗi uất ức này giúp thần.”
Aran sững sờ nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Enoch mỉm cười như vậy kể từ ngày Đại Công tước gia sụp đổ. Nhìn nụ cười ấy, nàng chỉ muốn đáp ứng mọi mong ước của hắn.
“Được thôi. Bất kể đó là ai, ta sẽ trừng phạt họ cho đến khi ngươi thấy khuây khỏa. Nhưng trước hết, hãy dùng bữa tối đã. Ngươi đã gầy đi quá nhiều rồi.”
“Cảm ơn Người.”
Enoch mặc lại quần áo, rồi lặng lẽ bắt đầu dùng bữa. Những món ăn béo ngậy, thơm lừng mà hắn đã lâu không được chạm tới, thật chẳng thể đem so với những bữa cơm đạm bạc của đám người hầu. Hắn ăn sạch sẽ, không để sót một chút nào, như thể muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiếm hoi này. Đó là một bữa ăn khiến hắn cảm thấy thỏa mãn đến lạ thường.
Aran thì giận dữ đến mức run rẩy khi biết chính những kẻ hầu khác đã hành hạ hắn. Thế nhưng Enoch, người hiểu rõ sự yếu mềm ẩn sau vẻ ngoài cao ngạo của nàng, chẳng dám đặt nhiều kỳ vọng. Hắn chỉ mong những trận đòn roi và sự hành hạ có thể giảm bớt đôi phần.
Nhưng đêm ấy, hắn nhận ra Aran còn quyết đoán hơn những gì hắn từng nghĩ.
Sau bữa tối với Công chúa, khi đã hoàn tất những việc còn lại và trở về phòng trọ, một giọng nói bí mật gọi hắn ra. Người phụ nữ xuất hiện trước mắt hắn là một gương mặt quen thuộc của một thị nữ đã phục vụ bên Công chúa từ lâu. Cô không nói nhiều, chỉ dẫn hắn đến một căn phòng rộng lớn, tối om.
Enoch bước vào, ánh mắt đầy nghi hoặc, và lập tức nhìn thấy James cùng đám thuộc hạ của hắn đang bị trói chặt tay chân. Ngay phía trước bọn chúng, Aran ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi.
“Điện hạ?”
Nghe Enoch gọi, Aran ngẩng đầu lên. Vẻ mặt nàng có chút buồn bã. Enoch đi qua James và những người hầu khác, tiến đến gần nàng.
“Ban đầu ta định tự mình trừng phạt họ. Gấp đôi những gì ngươi đã phải chịu đựng. Nhưng nghĩ lại, ta nhận ra mình không hề biết ngươi đã đau khổ đến mức nào.”
Aran trừng mắt nhìn đám người hầu.
“Hỏi họ thì họ chỉ nói xin được tha thứ.”
“Vậy ra Người định hỏi thần sao?”
“Không phải.”
Nàng lắc đầu, ra hiệu cho thị nữ. Thị nữ mang một chiếc hộp gỗ dài đến trao cho Enoch. Trong hộp có roi da, roi mây, dao găm, v.v.
“Ngươi hãy tự mình trả lại những gì họ đã gây ra. Mọi chuyện xảy ra ở đây, ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Enoch không trả lời, Aran hiểu lầm ý hắn nên vội vàng nói thêm.
“Nếu không làm được, ngươi có thể nhờ thị vệ của ta.”
“Không phải ạ. Thần chỉ bất ngờ vì Người lại quan tâm đến mức này.”
“Vì thời gian qua ta đã quá vô tâm… Dù điều này không thể bù đắp hoàn toàn những nỗi đau ngươi đã chịu, nhưng ta mong ngươi sẽ cảm thấy khuây khỏa hơn đôi chút.”
Dù là người hầu, nhưng đa số họ đều là quý tộc, xứng đáng là tay chân của hoàng tộc. Aran Nàng đã quyết định chấp nhận mọi hậu quả vì Enoch, còn hắn cũng vui vẻ đón nhận sự ưu ái đó. Dù sao, nếu đã phải dựa vào bàn tay Công chúa, thì xử lý triệt để vẫn tốt hơn là nửa vời.
Enoch chọn một cây roi mây trông có vẻ hiền lành nhất trong số những thứ được chuẩn bị. Thấy vậy, Aran khẽ đứng dậy.
“Ta phải về rồi. Ta sẽ để lại thị vệ, phòng khi có chuyện xảy ra.”
Enoch cúi đầu, bày tỏ lòng biết ơn với nàng.
Aran khép mắt trong thoáng chốc, rồi quay người rời khỏi căn phòng. Nàng không chỉ rời đi vì thiếu dũng khí để chứng kiến cảnh bạo lực, mà còn vì muốn để hắn được tự do trừng phạt bọn họ theo ý mình. Trước khi đi, nàng không quên lời hứa hùng hồn rằng sẽ giết tất cả nếu hắn muốn, và cũng chẳng đặt ra bất kỳ giới hạn nào cho mức độ trừng phạt.
Enoch không vội, từng bước tiến lại gần James. Hắn ta hoảng hốt nhìn Enoch, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt và nước mũi, hiện rõ sự sợ hãi tột cùng.
Enoch bẻ gãy cây roi mây rồi ném đi, sau đó cởi trói cho hắn ta.
“Gì, gì vậy…?”
James căng thẳng hỏi. Enoch thờ ơ đáp.
“Đối thủ không thể chống cự thì chẳng có gì thú vị cả.”
James chớp mắt vài lần khi hiểu ra ý hắn, rồi nở nụ cười đểu cáng.
“Cái tên hèn nhát như mày mà cũng còn lòng tự trọng sao? Mày sẽ sớm hối hận về quyết định này thôi!”
Enoch không chút do dự, vung roi quất mạnh vào kẻ dám lao tới. Từ đó, một trận bạo lực đơn phương bùng nổ.
Sau đêm ấy, khi một vài người hầu bị Công chúa cho gọi đến rồi trở về trong tình trạng thê thảm, không ai còn dám động đến Enoch nữa.
Dẫu vậy, lo sợ Công chúa sẽ phải gánh chịu quá nhiều áp lực, Enoch không lấy mạng hay gây thương tích nghiêm trọng cho bất kỳ ai. Không phải vì lòng nhân nhượng với Aran, mà bởi hắn biết Hoàng đế vẫn luôn dõi theo. Người hiểu rõ rằng Công chúa vẫn chưa thể dứt bỏ tình cảm với vị hôn phu cũ.
Enoch không quên thân phận của mình – chỉ là một món đồ chơi mà Hoàng đế ban cho nàng. Hiện tại, Aran còn nhỏ, bản thân hắn cũng chưa gây ra rắc rối gì lớn, nên Hoàng đế tạm thời làm ngơ. Nhưng hắn thừa hiểu, chỉ cần có cơ hội, Hoàng đế sẽ tìm mọi cách loại bỏ hắn. Với Enoch, chừng ấy đã đủ để răn đe đám người hầu, nên hắn cũng chẳng có gì phải phàn nàn.
Trớ trêu thay, khi những trận hành hạ chấm dứt, có lẽ vì căng thẳng dồn nén bấy lâu nay được giải tỏa, cơ thể hắn đột ngột đổ bệnh nặng. Bao ngày qua, hắn cứ tưởng mình đủ sức chịu đựng, rằng những trận đòn chẳng hề hấn gì, nhưng hóa ra chỉ là ảo tưởng.
Enoch nằm một mình trên chiếc giường chật hẹp, nhìn trần nhà chao đảo. Sau vụ việc đó, hắn được ưu ái cho ở riêng, một sự xa xỉ mà ngay cả nhiều người hầu cấp thấp hay thường dân cũng khó có được.
Không gia đình, chẳng bạn bè, nên chẳng ai đến thăm hay chăm sóc hắn. Nhưng Enoch cũng không cảm thấy buồn. Trái lại, hắn còn thấy nhẹ nhõm khi không có ai làm phiền. Nghĩ rằng đây là cơ hội để nghỉ ngơi, hắn cứ thế nằm dài trên giường, mặc cho thời gian trôi, ngủ suốt cả ngày.
Rồi vào giữa đêm, Enoch cảm thấy có bàn tay mềm mại vuốt ve má mình, hắn khẽ mở mắt.
Bình luận gần đây