Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 24
“Phụ hoàng và mẫu hậu nói rằng sẽ tổ chức yến tiệc cho ta sau ba ngày nữa…”
“Đến lúc đó, Người có thể che đi bằng cách trang điểm ạ.”
“Thật sao?”
Enoch lại một lần nữa nhìn đôi môi Aran. Đôi môi nhỏ nhắn ngày nào giờ nứt nẻ và sưng tấy, trông thật tội nghiệp.
“Xin Người đợi một lát ạ.”
Enoch rời khỏi phòng ngủ của Công chúa, lát sau trở lại với một cốc đầy đá.
“Dùng cái này chườm thì có thể làm giảm sưng không ạ?”
“Ý hay đó.”
Aran chu môi ra. Enoch lấy đá ra, nhẹ nhàng chườm lên môi nàng.
“Lạnh quá.”
Aran khẽ than phiền.
“Cố gắng chịu đựng một chút ạ.”
Không giống thường ngày, Aran lại tỏ ra phàn nàn, còn Enoch thì kiên nhẫn an ủi nàng – một sự hoán đổi vai trò mà cả hai đều không nhận ra.
Thời tiết không hề oi bức, vậy mà những viên đá trong chiếc cốc nhanh chóng tan chảy. Đầu ngón tay Enoch khẽ lướt qua đôi môi lạnh buốt của nàng. Aran, vì tê dại bởi hơi lạnh, không nhận ra, nhưng Enoch thì giật mình, vội co tay lại. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên – hắn muốn sưởi ấm đôi môi ấy bằng hơi thở của chính mình. Khoảnh khắc ý nghĩ đó xuất hiện, Enoch suýt đánh rơi chiếc cốc. Cảm giác như thứ đang tan ra không chỉ là đá mà còn là lý trí của hắn. Cứ thế này, hắn chẳng khác gì tên Kerlon mà hắn luôn khinh bỉ. Hắn lập tức quay đi, tránh nhìn nàng, rồi đưa cốc cho Aran.
“Bây giờ Người tự làm đi ạ.”
“À… ừm.”
Aran lặng lẽ nhận lấy chiếc cốc. Trong khi nàng chườm đá lên môi, Enoch vẫn lén quan sát. Đôi môi ướt át khẽ hé mở, ánh sáng hắt lên khiến những suy nghĩ kỳ lạ liên tiếp dấy lên trong đầu hắn. Không chịu nổi, hắn viện cớ có việc rồi gần như lao ra khỏi phòng.
Có gì đó không ổn. Chuyện này không tốt cho hắn, cũng chẳng tốt cho Công chúa – đặc biệt là đối với hắn. Enoch ghét những gì vượt khỏi lý trí, càng ghét những kẻ để cảm xúc chi phối mà đánh mất bản thân. Và hắn luôn tin mình không giống họ.
Enoch nghĩ mình đủ tỉnh táo, và điều đó đúng phần nào. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mới mười tám tuổi, quá ngạo mạn để hiểu rằng cảm xúc cũng là thứ khó mà kháng cự. Thật đáng tiếc, một khi đã nhận ra ham muốn, sẽ không thể quay lại như trước.
Aran ngước lên, đôi mắt trong trẻo mở to nhìn hắn. Trong ánh mắt ấy, hắn thấy bóng dáng của chính mình, và trái tim như bị đốt nóng. Hắn đưa tay lau đi một vệt ẩm còn vương nơi khóe môi nàng – đôi môi từng sưng đỏ giờ đã trở lại dáng vẻ mềm mại ban đầu. Qua những lần vụng về và sai sót, hắn đã học được cách hôn mà không làm nàng đau.
Trong nhiều tháng qua, hai người đã nhiều lần trao nhau nụ hôn vụng trộm: dưới bức tường cao của Hoàng cung, nơi góc thư viện cũ kỹ, giữa vườn hoa oải hương ngập nắng.
Cảm giác ngón tay chạm vào làn da mịn khiến Aran khẽ rùng mình, đôi môi vô thức mím lại. Enoch cảm thấy một thôi thúc khó cưỡng. Lần này, hắn không chống lại. Hắn cúi người, kéo nàng lại gần, vòng tay siết lấy eo Aran.
Nhận ra ý định của hắn, Aran ngoan ngoãn khép mắt, hé môi chờ đợi. Lần nữa, môi họ tìm thấy nhau, khít chặt trong sự khát khao lẫn dè dặt.
“Ưm…”
Công chúa khẽ rên khẽ, hơi thở gấp gáp, cổ nàng ngửa ra sau như để đón nhận nhiều hơn. Enoch theo bản năng đỡ lấy gáy nàng, ngón tay xiết nhẹ, giữ chặt lấy sự gần gũi ấy. Đôi bàn tay nhỏ bé của Aran tìm đến lưng hắn, ban đầu chỉ ôm lấy, rồi dần trượt xuống, khẽ luồn qua mép áo.
Khi những ngón tay mát lạnh chạm vào làn da nóng hổi của hắn, Enoch khẽ hít một hơi sâu. Sự táo bạo của nàng khiến hắn bất ngờ, nhưng thay vì né tránh, hắn chỉ thấy ngọn lửa trong lồng ngực mình bùng cháy dữ dội hơn.
Nụ hôn kéo dài khiến cả hai như quên đi xung quanh. Mệt nhoài nhưng không muốn dừng lại, Aran vòng tay ôm cổ hắn, hơi thở run run. Enoch cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, từng động tác cẩn trọng, rồi đặt xuống giường như nâng niu một vật quý.
“Haiz, Enoch…”
Aran gọi tên Enoch như một tiếng thở dài. Nghe giọng nói đó, máu bỗng dồn xuống hạ bộ một cách khó tin. Phần dưới của hắn căng phồng lên như muốn xuyên thủng chiếc quần. Vì chân quấn vào nhau, Aran cũng cảm nhận được điều đó.
“Từ lần trước ta đã thắc mắc rồi…”
“Người nói đi ạ.”
“Cái này sao lại thế này? Không phải là bị bệnh chứ…?”
Aran dùng ngón tay chỉ về phía thứ đó của hắn. Giọng nàng tràn đầy sự tò mò ngây thơ. Mặt Enoch đỏ bừng như muốn nổ tung.
“…Không phải vậy đâu, xin Người đừng bận tâm ạ.”
“Thường ngày ngươi đâu có như vậy.”
“Đây chỉ là… nghĩa là, đây là bằng chứng cho thấy thần thích làm những chuyện như thế này với Người đó ạ.”
Enoch cố gắng kìm nén sự xấu hổ, khó khăn lắm mới trả lời.
“Thật sao?”
“…Vâng.”
Nụ cười nở trên khuôn mặt Aran.
“Ta cũng thích. Thích đến mức tim như muốn nổ tung vậy.”
Aran vồ lấy eo hắn. Thân trên nàng áp sát vào ngực trần của hắn. Hắn cảm nhận được bộ ngực mềm mại, căng tròn dưới lớp váy mỏng đang bị ép chặt.
Enoch nghiến chặt răng để kiềm chế ham muốn đang trỗi dậy dữ dội. Hắn muốn ngay lập tức xé toạc tấm vải đáng ghét đang ngăn cách hai người, rồi cắn đầy những mảng thịt non mềm bên dưới. Hắn muốn banh chân Công chúa đang kinh ngạc ra, rồi nhét thứ của mình vào giữa đó một cách điên cuồng.
Thay vì thực hiện ý nghĩ đó, hắn cẩn thận ôm lấy Công chúa. Hắn vùi mặt vào mái tóc mượt mà của nàng, cố nén những hơi thở gấp gáp.
Aran không hề biết điều gì đang xảy ra trong đầu hắn, cựa quậy vì cảm thấy ngạt thở và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào ngực và lưng hắn. Cô không hề biết điều đó đang kích thích hắn đến mức nào. Nếu hắn là Aran, hắn tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Enoch không cưỡng lại được ham muốn, nắm lấy cổ tay nàng, đè xuống giường.
“Sao vậy?”
Aran nhìn hắn bằng đôi mắt ngây thơ. Nếu bây giờ hắn cởi váy của nàng, Aran sẽ bối rối, nhưng rồi nàng sẽ ngoan ngoãn phơi bày thân thể trần trụi trước mặt hắn. Chỉ cần một lời nói của hắn, nàng sẽ chịu đựng đau đớn, sợ hãi, mở chân ra đón hắn.
Thế nhưng, Enoch không thể làm vậy. Hắn không thể cắn vào lớp thịt non mềm để lại vết thương theo ý mình. Hắn không thể xé toạc nơi kín đáo chưa từng được mở ra, để thấy máu. Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy tin tưởng nhuốm màu đau khổ. Lực ở bàn tay đang nắm cổ tay Công chúa dần buông lỏng.
“Chắc là đau lắm.”
Aran khẽ thì thầm, giọng đầy xót xa. Nàng nhìn chăm chú vào những vết sẹo trên thân hình Enoch – dấu tích của bao năm rèn luyện và chịu đựng. Có những vết cũ đã nhạt màu, nhưng cũng có vết vẫn còn đỏ, mới như lời nhắc nhở về nỗi đau chưa kịp liền.
“Giờ thì không sao nữa rồi…” hắn đáp khẽ, như muốn xoa dịu nàng.
Aran cúi xuống, ngón tay run rẩy lướt qua vết sẹo ở sườn hắn, nơi còn hằn rõ sự tổn thương. Nàng khẽ cắn môi, ánh mắt chứa đầy hối hận.
“Đáng lẽ ta phải bảo vệ ngươi…”
Lần này, Aran ngồi thẳng dậy, khiến Enoch nằm dưới tầm mắt nàng. Nàng cúi xuống, đặt lên từng vết sẹo những nụ hôn nhẹ như gió, dịu dàng và đầy thương yêu. Đó không phải là ham muốn, mà là một lời an ủi sâu thẳm, một cách nói rằng nàng trân trọng tất cả những gì hắn đã chịu đựng.
Những giọt nước mắt khẽ rơi, hòa vào hơi ấm nơi da thịt, như thấm tận vào trái tim Enoch. Hắn lặng lẽ nhìn mái tóc bạch kim xõa xuống ngực mình, bỗng nhớ về cha mẹ đã khuất, hai con người yêu nhau mãnh liệt đến mức không để lại gì cho đứa con của họ, chỉ trao trọn tất cả tình cảm cho nhau.
Việc chỉ có một mình Enoch làm con là ý muốn của Đại Công tước. Lo ngại sức khỏe của Công tước phu nhân sẽ bị ảnh hưởng, ông đã lập Enoch làm người thừa kế ngay sau khi hắn chào đời, và không bao giờ có thêm con nữa. Đối với ông, Enoch không phải là con mà là người thừa kế. Enoch không biết từ bao giờ hai người họ đã lên kế hoạch phản quốc, nhưng nghĩ rằng họ đã được chết cùng ngày cùng giờ như mong muốn, chắc hẳn họ cũng đã hạnh phúc.
“Điện hạ.”
“Ừm?”
Aran ngẩng đầu lên. Đôi mắt nàng đẫm lệ.
Không biết từ khi nào, Enoch bỗng muốn biết Aran yêu mình đến mức nào. Hắn muốn hỏi rằng tình cảm đó chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, hay là một tình yêu vô bờ bến và mù quáng như cha mẹ hắn. Thế nhưng, hắn tuyệt đối không thể thốt ra câu hỏi ngu ngốc đó.
“Ta thích chàng. Ta yêu chàng.”
Aran như thể đã nhìn thấu tâm trí hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, như lời trấn an những điều hắn không dám nói ra. Enoch khẽ nín thở, lo sợ nàng có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập hỗn loạn. Điều khiến hắn sợ hơn cả, là hắn muốn tin vào mọi lời nàng thì thầm.
“Trời mưa to quá…” Aran buột miệng, ánh mắt lo lắng hướng ra cửa sổ xe ngựa.
Gia đình hoàng gia đang trên đường tới biệt thự mùa hè để tránh nóng. Lúc khởi hành, bầu trời còn sáng rõ, trong xanh, nhưng chẳng bao lâu đã nhuộm màu xám xịt, rồi mưa trút xuống dữ dội.
“Sẽ tạnh ngay thôi, thưa Công chúa.” Enoch đáp, giọng bình thản nhưng tay vẫn siết chặt đầu gối, như để giữ mình không quá gần nàng.
Lẽ ra hắn không được phép ngồi cùng Công chúa trong khoang xe, nhưng khi cơn mưa nặng hạt ập đến, Aran cương quyết yêu cầu, không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào. Hắn hiểu rằng càng cố tranh luận sẽ càng gây chú ý, nên đành lặng lẽ bước vào, để mặc ánh nhìn khó hiểu của những người khác.
Bên trong, sự tương phản càng rõ: Aran và các thị nữ khoác trên mình trang phục lộng lẫy, ngồi ngay ngắn giữa khoang xe sang trọng; còn hắn, bộ dạng ướt sũng, tóc rối, chẳng khác nào một kẻ lạc vào nơi không thuộc về mình.
Các thị nữ, vốn đã mơ hồ nhận ra mối quan hệ khác thường giữa Công chúa và Enoch, kín đáo liếc nhìn họ, rồi trao nhau những cái nhíu mày, những nụ cười khúc khích. Họ không quan tâm đến những toan tính chính trị, những bi kịch của hoàng tộc hay thân phận của người thừa kế. Tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là một đôi trẻ, vụng về nhưng chân thành, và điều đó thật khiến người ta không khỏi thấy đáng yêu.
“Hôm nay chúng ta có đến nơi được không?”
“Đừng lo lắng, Điện hạ. Mưa rào mùa hè là chuyện thường tình mà.”
Một thị nữ trả lời thân mật.
Đúng lúc đó, không khí xung quanh đột nhiên thay đổi. Chưa kịp thắc mắc, trước mắt hắn bừng sáng, rồi một tia sét đánh vào cái cây gần đó.
“Cái gì vậy?”
Một trong các thị nữ hét lên. Và vài giây sau, một tiếng nổ lớn xé toạc bầu trời vang lên. Những con ngựa hoảng sợ, xe ngựa đột nhiên rung lắc dữ dội. Một vài thị nữ còn ngã từ ghế xuống lăn lóc dưới sàn xe. Tiếng người đánh xe ngựa la hét với lũ ngựa vang lên.
Aran bỗng sợ hãi, lo lắng chiếc xe ngựa sẽ bị lật. Enoch vội vàng kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng đang chao đảo.
May mắn thay, sự rung lắc nhanh chóng dịu xuống. Aran thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, sau đó là những tiếng la hét và gào thét xé lòng liên tiếp từ bên ngoài.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Thần sẽ ra ngoài xem thử.”
Enoch mở cửa xe ngựa, cơn mưa lạnh tạt vào mặt hắn. Chỉ vài giây nhìn ra ngoài, gương mặt hắn đột ngột cứng lại, đôi mắt mở lớn như không thể tin vào những gì vừa thấy.
“Sao vậy?” – Aran lập tức hỏi, giọng đầy lo lắng.
Chưa kịp nghe câu trả lời, một tiếng hét xé toạc tiếng mưa rơi:
“Bệ hạ…!”
Tiếng kêu hoảng loạn khiến mọi người trong đoàn xe chấn động. Aran lập tức đẩy Enoch sang một bên, váy áo ướt sũng nhưng chẳng mảy may bận tâm, lao ra ngoài.
Và rồi, khung cảnh trước mắt khiến nàng chết lặng. Giữa cơn mưa nặng hạt, chiếc xe ngựa sang trọng của Hoàng đế và Hoàng hậu nằm nghiêng, bánh xe gãy, thân xe bị nghiền nát. Từ khung cửa méo mó, dòng máu đỏ thẫm hòa với nước mưa chảy ra loang lổ trên mặt đất. Người đánh xe ngựa bị hất văng khỏi ghế, nằm bất động bên vũng bùn. Không một ai nghe thấy tiếng động cơ thể sống, chỉ có tiếng mưa và tiếng tim đập cuồng loạn trong lồng ngực Aran.
Bình luận gần đây