Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 29
Aran choàng tỉnh, mồ hôi lạnh rịn trên thái dương sau một cơn mộng dữ. Theo phản xạ, nàng quay sang bên cạnh, chỉ để thấy khoảng trống lạnh lẽo. Xác nhận không có ai ở đó, nàng mới khẽ thở ra, nhẹ nhõm nhưng cũng mang theo một thoáng cô quạnh. Những giấc mơ về quá khứ luôn như bóng ma đeo bám, nhức nhối không thôi, và càng đau đớn hơn khi hình bóng của Đại công tước, người từng đồng hành cùng nàng trong quãng thời gian ấy lại lại hiện lên rõ rệt đến thế.
Khó nhọc vươn tay, Aran tìm đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Một chiếc chuông bạc nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Nàng khẽ rung chuông, âm thanh trong trẻo vang lên, và chỉ thoáng chốc sau, một nữ thị vệ bước vào, cung kính cúi đầu.
“Ta khát.”
“Thần sẽ đi lấy nước ạ.”
Nghe xong, nữ thị vệ lặng lẽ lui ra. Aran lại cuộn mình trong chăn, khép đôi mắt mệt mỏi như muốn trốn khỏi thực tại. Cơn buồn ngủ vừa kịp trở lại thì cánh cửa phòng khẽ mở. Nàng đoán nữ thị vệ đã quay về, liền cất giọng yếu ớt.
“Giúp ta dậy đi.”
Aran, còn vương cơn mơ màng, khẽ cất tiếng hỏi nhưng không mở mắt. Mi mắt nàng như đè nặng ngàn cân, chẳng buồn nhấc lên. May thay, hôm nay nàng chỉ có vài việc nhỏ vào buổi chiều, nên cho phép mình chần chừ một chút cũng chẳng hề gì.
Tiếng bước chân vang lên, dừng lại bên giường, rồi âm thanh khẽ khàng của một chiếc ly được đặt xuống. Bước chân ấy nghe có vẻ nặng nề, quá sức so với một nữ thị vệ, nhưng Aran đang mệt mỏi nên không để tâm. Ngay sau đó, một bàn tay chạm đến cổ và vai nàng, nhẹ nhàng nhưng vững chãi.
Chỉ một thoáng, một linh cảm khiến nàng sững người. Bàn tay này không mềm mại như tay nữ nhân, mà to lớn và đầy sức mạnh. Một cơn kinh hoàng chợt dội lên, Aran giật mình mở choàng mắt. Ở khoảng cách gần đến nín thở, gương mặt của Đại công tước hiện ra rõ ràng, và khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi cơn mê mệt đều tan biến, để lại sự tỉnh táo lạnh lùng đến rợn người.
Trừ làn da đã rám nắng hơn và đường quai hàm thêm phần sắc sảo, hắn hầu như không khác xưa. Nhưng trong vóc dáng ấy, Aran chẳng thể nào gợi lại hình ảnh của chàng thị đồng trẻ tuổi, nhạy cảm và có phần bất an thuở nào. Ba năm xa cách, nàng không thể đoán được hắn đã trải qua những gì.
Hắn chẳng hề làm gì, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn mang đến một sức ép vô hình khiến nàng căng thẳng đến nghẹt thở. Dường như không nhận ra phản ứng của nàng, Đại công tước thản nhiên đưa cốc nước đến môi nàng. Aran do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước cơn khát; thực ra, nàng cũng không còn sức để chống cự.
Khi nàng uống xong, hắn lặng lẽ đặt nàng nằm xuống, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt thanh tú như thể ngắm nhìn một điều gì xa xôi. Mọi chuyện đêm qua bỗng trở nên mờ nhạt, như một giấc mơ chập chờn, nhưng những cơn đau nhức trong cơ thể lại quá đỗi thật.
Đại công tước im lặng nhìn nàng hồi lâu, không ai đoán nổi trong đầu hắn đang nghĩ gì. Rồi bất chợt, hắn vươn tay, nắm lấy cằm nàng, siết chặt.
“Hãy cười đi, Điện hạ.”
Aran bàng hoàng trước lời yêu cầu chưa từng nghe, hàng mày khẽ nhíu lại.
“Sao đột nhiên lại có yêu cầu như vậy…”
Khi nàng khẽ quay đầu né tránh, hắn lập tức dùng lực đưa khuôn mặt nàng trở lại đối diện mình.
“Nhanh lên.”
Trước sự thúc giục liên tiếp, Aran miễn cưỡng kéo nhẹ khóe môi, nặn ra một nụ cười cứng đờ, đôi môi mím lại trông đến buồn cười. Đại công tước lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt khó đoán, rồi như chợt mất hứng, buông lỏng tay. Khuôn mặt Aran lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức tối.
Ngay cả trong những đêm ở bên nhau, hắn cũng thường bất chợt khiến nàng có cảm giác bị hạ nhục theo những cách nàng không thể lường trước. Dù luôn dè chừng, Aran chưa từng một lần đọc được suy nghĩ của hắn.
“Nghe nói người sắp đi tuần du trong nước.”
“Ừ.”
Nhân dịp kỷ niệm một năm đăng cơ, nàng dự định đến thăm các vùng trong Đế quốc để thăm dò lòng dân. Nhưng khi Đại công tước đột ngột nhắc đến chuyện đó, Aran chợt thấy bất an.
“Thần cũng sẽ đi theo.”
“Tại sao?”
Giọng nàng cao hơn thường lệ. Thực ra, nàng đã mong từng ngày được rời khỏi Hoàng cung. Cuộc sống nơi cung cấm quá ngột ngạt, nhưng đó cũng là khoảng thời gian duy nhất nàng có thể tạm thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Nàng không ngờ rằng hắn rõ ràng còn bận rộn hơn cả Hoàng đế, lại muốn đi cùng chuyến tuần du này.
“Nguy hiểm lắm ạ.”
Đại công tước thản nhiên trả lời.
“Ta sẽ mang theo đủ hộ vệ mà.”
“Không thể đưa hộ vệ vào phòng ngủ và phòng tắm được, đúng không ạ?”
“Cái gì?”
“Người không nghe tin đồn Quốc vương Levan bị ám sát trong bồn tắm tại biệt thự riêng gần đây sao? Người phải luôn cẩn thận.”
Dĩ nhiên Aran cũng đã nghe chuyện đó. Nhưng trường hợp của Quốc vương Levan và Aran khác nhau. Quốc vương Levan bị chính em trai mình giết, còn Aran không còn bất kỳ người thân nào có thể tranh giành ngai vàng. Người đàn ông trước mặt nàng đã giết chết tất cả rồi.
“Có các nữ thị vệ được huấn luyện nên ngươi không cần lo lắng đâu. Họ có kỹ năng tốt hơn cả đàn ông bình thường.”
Dĩ nhiên, Aran không hề có ý định đưa nữ thị vệ vào phòng tắm, nhưng nàng cứ tạm nói vậy. Không, nàng thà để lộ thân thể trước người khác còn hơn là đi tuần du cùng Đại công tước.
“Người không muốn thần đi theo đến vậy sao? À, có phải người định dẫn theo người đàn ông khác khi thần không có mặt, mà thần lại vô ý làm hỏng chuyện của người không?”
Trước những lời lẽ vô lý đó, nàng cứng họng. Hắn nhìn nàng như thế nào vậy chứ? Nghe lời hắn nói, nàng cảm thấy mình như một người đàn bà lăng loàn không ai sánh bằng.
“Chẳng phải chàng biết rõ là không phải sao. Từ đầu đã chẳng có người đàn ông nào muốn ta cả…”
Khi còn là Công chúa, Aran luôn được bao quanh bởi những ánh mắt ngưỡng mộ, những lời tâng bốc ngọt ngào. Bao người đàn ông ra sức lấy lòng nàng, chỉ trừ một người duy nhất, người mà nàng khao khát nhất lại chẳng bao giờ thuộc về mình.
Trớ trêu thay, giờ đây tình thế hoàn toàn đảo ngược. Khi không còn một ai muốn đến gần Aran, chỉ còn Đại công tước đứng bên nàng. Mối quan hệ giữa họ, tiếc thay, không được xây bằng tình yêu mà dựa trên sự khinh miệt và phục tùng.
Quả thật, nếu nàng là đàn ông, nàng cũng chẳng muốn yêu một người phụ nữ khô héo, mệt mỏi như khúc củi khô, chẳng còn chút sức sống. Và nếu có một kẻ si tình mù quáng nào đó nảy sinh tình cảm với nàng, thì lúc này, Aran cũng chẳng đủ tâm trạng để đáp lại.
Nàng đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, không nhận ra đôi mắt Đại công tước đã trở nên sắc lạnh, lặng lẽ dõi theo từng cử động của nàng.
“Đúng vậy. Không ai muốn Bệ hạ cả. Bên cạnh Bệ hạ, lúc nào cũng chỉ có một mình thần.”
Hắn cúi người, cắn nhẹ vào tai Aran. Aran theo phản xạ khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, rụt vai lại. Đại công tước mặc kệ phản ứng của nàng, tiếp tục liếm và cắn dái tai, rồi má nàng.
Những nụ hôn ban đầu như trêu đùa dần trở nên nồng nàn hơn. Ngay trước khi môi chạm môi, Aran cuối cùng không chịu đựng được nữa, đẩy vai hắn ra.
“Dừng lại đi. Ta thật sự không chịu nổi nữa rồi…”
Nàng vứt bỏ cả lòng tự trọng để cầu xin, khóe mắt ngân ngấn lệ.
Đại công tước sau bao năm xa cách đã không còn là Enoch mà nàng từng biết. Trong từng suy nghĩ, từng cử chỉ, từng lời nói của hắn, nàng chẳng thể tìm thấy chút gì quen thuộc. Aran vẫn luôn tự hỏi, Enoch của năm xưa đã biến mất nơi đâu.
Dù cố lau đi bao nhiêu lần, nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi. Có lẽ giấc mơ cũ vừa rồi đã khuấy động những nỗi đau chôn giấu, khiến tâm trí nàng không sao bình lặng được.
Thật bất ngờ, Đại công tước ngoan ngoãn đứng dậy. Hắn dùng bàn tay lạnh lùng, hờ hững lau đi những giọt lệ còn vương, rồi chậm rãi cất tiếng.
“Dù sao đi nữa, thần không thể để Bệ hạ đi một mình được. Bệ hạ không biết bên ngoài Hoàng cung hiểm nguy đến mức nào đâu.”
Trước lời khẳng định đó, nàng có chút phản kháng. Aran cũng biết mình vô tri và ngốc nghếch. Nhưng Hoàng cung nơi nàng đã sống cả đời cũng không thể trở thành nơi an nghỉ.
“Được rồi.”
Không muốn tranh cãi thêm, Aran chỉ gật đầu. Dù sao thì nếu hắn đã quyết tâm, nàng cũng không thể ngăn cản. Aran cuộn tròn người lại rồi nhắm mắt.
Tuy nhiên, vì Aran lại lâm bệnh, lịch trình tuần du đành phải hoãn lại. Vấn đề không nằm ở thể chất mà là tinh thần. Ký ức về ngày hôm đó đã để lại một cú sốc đáng kể trong tâm trí nàng.
Sau nhiều ngày ẩn mình trong phòng, Aran cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, lần này tại nhà hát trong Hoàng cung. Dù được trang điểm tinh tế, khoác lên vẻ lộng lẫy, nét tiều tụy vẫn thấp thoáng hiện nơi khóe mắt và đường nét khuôn mặt, không sao che giấu được. Bên cạnh nàng, như thường lệ, vẫn là Đại công tước Roark.
Các quý tộc đã đến trước nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của Hoàng đế và Đại công tước, đồng loạt cúi chào. Sau vài lời xã giao, một quý bà lớn tuổi tiến lại gần, khẽ thì thầm vào tai Đại công tước điều gì đó. Dường như đó là một chuyện quan trọng, khó thể bàn luận ở nơi này nhưng cũng chẳng thể trì hoãn.
Đại công tước liếc nhìn đồng hồ, xác định vẫn còn thời gian trước khi buổi diễn bắt đầu, rồi quay sang Aran. Nàng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, ý rằng hắn có thể tạm vắng mặt. Quả thực, phần lớn công việc triều chính đều do hắn gánh vác, ngay cả ở những chốn giải trí như thế này, hắn cũng chẳng bao giờ được phép buông lỏng.
“Thần sẽ trở lại ngay.”
Đại công tước rời đi, để Aran lại một mình. Nàng lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt dõi xuống sân khấu. Buổi diễn hôm nay là một vở kịch được dâng tặng riêng cho nàng bởi nhà viết kịch danh tiếng nhất đương thời, kể về một vị Hoàng đế tuyệt sắc phải lòng một hiệp sĩ trung thành và tất cả chỉ là hư cấu.
Trong giới quý tộc, thanh danh của nàng chẳng mấy tốt đẹp, nhưng với tuổi trẻ và vẻ đẹp rạng ngời, Aran lại được yêu mến không ít trong giới nghệ sĩ và dân chúng.
Các quý tộc không mấy bận tâm đến điều đó. Thậm chí một số quý tộc còn sai các nghệ sĩ do mình đỡ đầu tạo ra những tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp của Hoàng đế hoặc câu chuyện tình lãng mạn của nàng.
Trong những tác phẩm đó, Aran chỉ được miêu tả là một người phụ nữ xinh đẹp và yếu đuối, không hề thể hiện khía cạnh của một quân chủ. Nhờ đó, nhiều người xem Aran như một nàng công chúa trẻ tuổi, yếu lòng hơn là một Hoàng đế. Điều đó tạo lý do cho các quý tộc không tuân lệnh nàng.
Vì tình hình như vậy, nàng đã chán ngấy với những câu chuyện tương tự như vở kịch hôm nay, dưới dạng chữ viết, bài hát, và tranh vẽ.
Dù vậy, Aran vẫn thích bản thân mình trong câu chuyện. Bởi vì nàng biết rằng bản thân mình trong thực tế không bao giờ có thể trở thành nhân vật chính. Cuộc sống của một Hoàng đế không có quyền lực cứ mỗi ngày trôi qua đều mong manh như đứng trên băng mỏng.
“Có lẽ chỉ là suy nghĩ của riêng thần, nhưng thần nghĩ Bệ hạ sẽ không thích những câu chuyện tình lãng mạn cũ rích như thế này.”
Quay đầu về phía giọng nói, nàng thấy Công tước Silas mỉm cười. Aran mở to mắt nhìn, rồi lại quay đầu đi.
Dù người đó không có lỗi gì, nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu khi nhìn mặt anh vì nhớ lại việc Đại công tước cứ lôi anh ra để dồn ép nàng. Aran bất giác lùi lại một bước. Nhưng Công tước, người không biết suy nghĩ của nàng, lại tiến đến gần đúng bằng khoảng cách nàng lùi lại.
“Thần đoán đúng không? Vẻ mặt người không có vẻ gì là mong chờ cả.”
“Không biết nữa. Nội dung không quan trọng. Ta chỉ thích những kết thúc có hậu thôi. Mong rằng buổi biểu diễn hôm nay cũng vậy.”
Aran trả lời mà không nhìn anh. Lời nàng nói là sự thật. Hiện thực khắc nghiệt, nên nàng chỉ mong các nhân vật trong kịch được hạnh phúc.
“Chắc chắn sẽ theo ý muốn của Bệ hạ thôi.”
“Ừ.”
“Thần nghe nói người không khỏe. Giờ đã ổn hơn chưa?”
Lời nói của Công tước nghe qua có vẻ như thật lòng lo lắng. Dù biết đó là sự giả dối, nhưng Aran vẫn cảm thấy bùi ngùi trong chốc lát. Đã lâu rồi nàng mới được nghe những lời quan tâm như vậy từ người khác.
Bình luận gần đây