Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 30
“Ừ. Bây giờ thì ổn rồi. Cảm ơn người đã lo lắng cho ta.”
“Mọi người đều lo lắng cho Bệ hạ. Người phải mau chóng khỏe lại. Để sau này, người có thể trở thành nhân vật chính của một sử thi chiến tranh chứ không phải một câu chuyện tình lãng mạn.”
“Ngày đó có đến được không chứ.”
Aran nhìn xuống cánh tay gầy guộc của mình.
“Có sao đâu ạ. Dù sao đó cũng chỉ là kịch thôi mà. Nếu không ai viết nội dung như vậy, thần sẽ viết cho người. Hừm, liệu có ổn không nếu thiết lập rằng người có sức mạnh phi thường, vung thanh đại kiếm lớn hơn cả của Đại công tước?”
“Cái gì?”
Dù chỉ là kịch, nhưng cảnh tượng trên sân khấu quả thật nực cười. Thanh kiếm của Đại công tước gần như to bằng cả thân hình nàng. Aran bất giác bật ra một tiếng cười khẩy. Âm thanh khẽ đến mức nếu không chú ý, hẳn chẳng ai nghe thấy.
Thật đúng lúc, ở khoảng cách khá xa, Đại công tước bất chợt quay đầu nhìn về phía nàng. Aran giật mình, vội thu lại mọi biểu cảm. Khoảng cách xa đến vậy, hơn nữa hắn đang trò chuyện với người khác, chắc chắn sẽ không thể nghe được. Dẫu vậy, nàng vẫn không khỏi lo lắng vu vơ, sợ rằng hắn sẽ lại buông những lời kỳ lạ như thể nàng đang để ý đến ai khác.
May mắn thay, ánh mắt hắn không dừng lại nơi nàng mà hướng về Công tước Silas. Không chần chừ, hắn sải bước đến, đưa tay ra bắt tay vị công tước kia.
“Rất vui được gặp ngài, Công tước Silas.”
“Dạo gần đây chúng ta thường xuyên gặp nhau thì phải.”
Công tước cười hòa nhã, nắm lấy tay Đại công tước. Tuy nhiên, khi bàn tay to lớn và mạnh mẽ của Đại công tước siết chặt tay anh, nụ cười của Công tước tắt hẳn. Công tước khẽ nhíu mày vì lực siết mạnh, nhìn Đại công tước. Hắn vẫn giữ nụ cười chỉnh tề như thường lệ.
Là ảo giác chăng?
Nhưng những đốt xương trắng bệch nổi rõ trên bàn tay đã phủ nhận mọi hoài nghi. Đại công tước, với đôi mắt đỏ lóe lên một tia sáng khó đoán, khiến Công tước Silas nhất thời cảm thấy bị áp đảo. Sự nhận thức đó khiến anh vô cùng khó chịu.
Dù không thể so bì với quyền lực gần như tuyệt đối của Đại công tước, Silas vẫn là một Công tước, địa vị chẳng kém gì một Hoàng tử của một quốc gia. Cảm giác bị chèn ép khiến anh phản kháng theo bản năng, siết chặt tay hơn. Thế nhưng, anh không tài nào hiểu được dụng ý của tình huống này.
Thỉnh thoảng, có những quý tộc dùng chiêu trò ấy để thị uy, nhưng Đại công tước mà Silas từng biết không phải kẻ sẽ hạ mình dùng những trò trẻ con như thế để đấu trí. Huống hồ, đây lại là nhà hát một nơi chẳng cần đến những màn đấu quyền lực.
Công tước nhớ lại xem liệu mình có làm điều gì khiến Đại công tước phật lòng hay không. Có vài chuyện khiến chàng bận tâm, nhưng không đến mức phải bị trả thù như thế này.
Khi hai bàn tay rời nhau, những vết đỏ vẫn hằn rõ trên da.
Công tước lặng lẽ giấu bàn tay bị siết chặt bằng tay còn lại. Dù cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh trước mặt Hoàng đế, nhưng sự nhục nhã mà anh đã lâu không nếm trải khiến khuôn mặt thoáng cứng lại. Bên ngoài anh có vẻ ôn hòa, nhưng tận sâu trong đó vẫn là một người đàn ông mang lòng tự trọng quý tộc không dễ lay chuyển.
Anh vừa định mở miệng, ánh sáng khán đài bỗng dần tắt. Tiếng thông báo vang lên, báo hiệu vở kịch sắp bắt đầu. Những người còn đứng vội vã di chuyển về chỗ ngồi của mình.
“Chúc ngài có một buổi xem kịch vui vẻ, Công tước Silas.”
Hoàng đế không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, khẽ chào Công tước. Công tước Silas chậm rãi nở nụ cười.
“Cảm ơn Bệ hạ. Mong Bệ hạ cũng có một buổi xem kịch vui vẻ.”
Công tước chỉ buông một câu rồi quay lưng bước đi. Đó là điều khôn ngoan nhất anh có thể làm lúc này. Đại công tước không hề công khai gây sự, nên chẳng có lý do gì để tranh cãi, hơn nữa, xung đột với hắn cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Công tước vốn không phải người cố chấp với những chuyện vô ích, nhưng lần này, cảm giác khó chịu cứ bám riết lấy anh, không sao xua đi được.
Cuối cùng, không chịu nổi, anh quay đầu lại. Đại công tước vẫn điềm nhiên đứng bên Hoàng đế, phục vụ nàng với vẻ lịch thiệp như thường lệ. Hoàng đế, như mọi khi, giữ gương mặt vô cảm, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. Hai người trông chẳng hề thân mật, nhưng giữa họ lại tồn tại một sự ăn ý khó diễn tả thành lời.
Công tước lặng lẽ quan sát cảnh đó một lúc, rồi quay đi, và không nhìn về phía họ nữa cho đến khi màn kịch khép lại.
Một nữ diễn viên bước ra sân khấu. Bộ tóc giả bạch kim óng ánh dưới ánh đèn rực rỡ. Nhìn phản ứng phấn khích của khán giả, có lẽ nàng là một gương mặt khá nổi tiếng. Aran, vốn chẳng mấy am hiểu về lĩnh vực này, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.
“Vai diễn này có vẻ không phù hợp. Hoàn toàn không giống Bệ hạ chút nào.”
Đại công tước thì thầm bên cạnh, Aran không đáp lời, nhưng trong lòng nàng dường như đồng tình với điều hắn nói. Khác với thân hình gầy gò của Aran, nữ diễn viên có những đường cong rõ ràng, được trang điểm lộng lẫy từ đầu đến chân.
Cô chậm rãi bước vòng quanh sân khấu, như để khoe trọn vẻ đẹp của mình. Dù không thanh tao như các thành viên Hoàng tộc thực thụ, toàn thân cô toát ra sức sống tràn đầy. Về ngoại hình, nữ diễn viên thậm chí còn gợi cảm và uy quyền hơn cả hình ảnh Hoàng đế trong mắt Aran.
Tiếp theo, các diễn viên phụ xuất hiện, đóng vai quý tộc, liên tục ca ngợi nhan sắc của nữ diễn viên đảm nhiệm vai Aran. Thế nhưng, Aran giả vờ buồn bã, lắc đầu từ chối.
—Trong Hoàng cung rộng lớn này, không một ai thực sự hiểu được sự cô đơn của ta…
Lời than thở vang vọng khắp nhà hát, khiến bầu không khí trở nên đượm buồn. Ngay lúc đó, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện từ phía sau.
—Thần sẽ hiểu cho người. Xin người hãy cho phép, Bệ hạ.
Anh là một hiệp sĩ đã đem lòng yêu Hoàng đế từ lâu. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng đế đã phải lòng anh, và tình yêu ấy nảy nở thành mối quan hệ lén lút, trở thành tình nhân từ ngày hôm đó.
Aran vô cảm dõi theo cảnh tượng đó.
Diễn xuất của các diễn viên rất xuất sắc, lời thoại thì nồng nàn. Nhưng sự nồng nàn đó lại trở nên phi thực tế, khiến nàng không cảm thấy xúc động gì. Nhìn khuôn mặt vô cảm của nàng, Đại công tước đột nhiên hỏi.
“Vừa nãy người cười vì sao vậy?”
“Hả?”
Aran có chút bối rối. Nàng nghĩ chàng không biết vì nàng không nói gì, nhưng có vẻ không phải.
“Người hãy cười lại đi.”
Yêu cầu tiếp theo càng khiến Aran bối rối hơn. Nàng không hiểu tại sao hắn cứ liên tục yêu cầu nàng cười từ lần trước đến giờ. Khi nàng không biết phải làm gì, Đại công tước ghé sát mặt vào nàng.
“Nếu không, người sẽ khóc đấy.”
Hắn thì thầm bằng giọng trầm thấp. Aran lặng lẽ nhìn chàng. Ngay sau đó, đôi môi nàng từ từ hé mở. Đôi mắt hiền lành khẽ cong lại. Khác với lần trước chỉ toàn là sự buồn cười, lần này trông có vẻ giống nụ cười thật hơn. Nhưng đó không phải là thứ hắn muốn.
“Được rồi chứ?”
Aran hỏi với giọng bất an. Khi Đại công tước lắc đầu, nàng lại cố kéo khóe môi lên một lần nữa. Hắn lại lắc đầu. Aran cúi đầu một lát, rồi mím môi, khẽ mỉm cười. Nhưng lần này nàng lại sai. Càng cố gắng, Aran càng bối rối, khuôn mặt càng ngày càng nhăn nhó.
“Chuyện không khó đến vậy, sao người không làm được?”
“Ta đã làm rồi mà.”
“Thần đã nói với người là không phải như vậy sao?”
“Ta không hiểu ngươi muốn nói gì.”
“Không sao cả. Nếu người không thể cười, thì người có thể khóc.”
Aran không hiểu lời đó, chỉ ngơ ngác nhìn Đại công tước đang tháo cúc áo măng sét.
Hắn xắn tay áo sơ mi lên, vén tà váy của Aran. Đột nhiên đùi nàng lộ ra giữa không khí khiến Aran suýt nữa thì hét lên. Nàng vội vàng nắm chặt tay hắn, nhưng bàn tay hắn đã luồn vào giữa hai đùi nàng. Hắn thản nhiên vuốt ve bên trên đồ lót như chế nhạo Aran.
“Hựt…”
Aran cắn môi, bất an nhìn xung quanh. May mắn thay, nơi hai người ngồi có lan can cao hơn những chỗ khác, nên hành động của chàng không bị ai thấy.
“Không… Sao có thể ở nơi như thế này…!”
Đại công tước mặc kệ lời thì thầm của Aran, đưa tay vào bên trong đồ lót. Nàng muốn chạy trốn, nhưng chỉ dám nhúc nhích mông vì sợ sẽ bị nghi ngờ.
Ngón tay hắn xoa nhẹ vào chỗ ẩn khuất, cơ thể nàng bất giác bật lên.
“Đây là hình phạt, đừng quá thích thú như vậy.”
Giọng nói của hắn bình thản đến khó tin, như thể hắn không hề đang làm chuyện đó. Thậm chí, hắn còn chăm chú xem kịch, nhìn thẳng về phía trước. Aran cũng muốn tỏ ra bình thản, nhưng sau khi ngón tay hắn luồn vào trong cơ thể nàng, nàng chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Nàng cúi đầu để che giấu khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thấy bàn tay Đại công tước đang luồn vào bên trong đồ lót. Hình ảnh bàn tay hắn cử động dưới lớp vải mỏng hiện rõ mồn một. Ngón giữa chọc vào huyệt đạo của nàng, ngón trỏ xoa nhẹ nơi ấy. Khi nghe thấy tiếng ướt át, nàng bắt đầu nức nở.
Có rất nhiều người ở đây nhưng nàng không thể nhờ ai giúp đỡ. Dù có một người tốt bụng nào đó đến giúp nàng, nàng cũng không thể nào nói ra rằng Đại công tước đang sờ soạng bên dưới mình. Nàng nín khóc, thở dốc, rồi một ngón tay nữa luồn vào.
“Ưm…!”
Tiếng rên rỉ không kìm được đã bị chìm lẫn trong tiếng nói của các diễn viên. Aran cắn môi đến bật máu. Cuối cùng, nước mắt rơi xuống đúng như Đại công tước mong muốn.
“A, ực, a…”
Mỗi khi tay hắn cử động, những tiếng rên rỉ chưa kịp nuốt trọn lại thoát ra. Tay Đại công tước nhanh hơn. Khe hở của đồ lót bung ra, để lộ bên trong. Lông mu nhạt màu ướt đẫm dịch thể, bết chặt vào da.
Đại công tước nắm lấy tay Aran đang nắm chặt tà váy mà không biết phải làm gì, kéo về phía mình.
Đột nhiên chạm vào một vật cứng trong tay, Aran giật mình quay sang nhìn Đại công tước. Thứ đó của hắn đã cương cứng được một nửa, nhưng khuôn mặt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẫn chỉnh tề như thường lệ.
Khi Aran chỉ ngơ ngác nhìn, hắn đặt tay mình lên tay nàng, vuốt ve của quý của mình. Mỗi khi bàn tay trắng nõm, mảnh khảnh lướt qua, nó càng lớn và cứng hơn. Nàng cảm nhận rõ hơi nóng hừng hực qua lớp áo.
“Haizz, ừm…”
Ba ngón tay đang sờ soạng bên dưới nàng. Mỗi khi ngón tay rút ra rồi lại đâm sâu vào, nàng lại siết chặt bên dưới, nhấp nhổm mông. Đồ lót đã ướt sũng. Mỗi khi ngón tay hắn chạm vào điểm nàng thích, nàng hoàn toàn mất tỉnh táo. Aran dựa đầu vào vai Đại công tước, dụi trán đẫm mồ hôi vào đó. Đại công tước tặc lưỡi.
“Xem ra đây không phải là hình phạt rồi.”
Dù đang hưng phấn, lời nói đó vẫn ghim sâu vào tim nàng. Aran cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng cơ thể nàng không còn chút sức lực nào. Giờ đây, nàng chỉ mong tình huống này nhanh chóng kết thúc, mặc kệ Đại công tước nghĩ gì về nàng.
Bình luận gần đây