Đêm Của Bệ Hạ Novel - Chương 41
Aran cứng đờ một lúc lâu, rồi sực tỉnh, bắt đầu điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng, Đại Công tước lại chẳng hề hay biết gì, hắn cứ càng siết chặt tay chân nàng hơn. Cặp nhục thể khăng khít ấy lại càng cắm sâu hơn nữa.
“Dừng lại, a, ưm…!”
Đôi môi hé mở định thốt ra lời từ chối lại bật ra tiếng rên rỉ. Chắc chắn người đang theo dõi họ bên ngoài cũng đã nghe thấy rõ ràng. Nước mắt nàng nhục nhã trào ra như suối.
“Khoan, hức, khoan đã!”
Khi Aran phản kháng, Đại Công tước dùng một tay nắm chặt hai cổ tay nàng, ghì nàng vào tường, rồi đâm vào sâu hơn và mạnh hơn. Mỗi lần như vậy, tiếng rên rỉ nghẹn ngào lại thoát ra từ sâu trong cổ họng nàng.
Cuối cùng, Aran đành cắn chặt môi. Cái bóng bí ẩn kia vẫn đứng đó, chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc, kẻ nào dám cả gan chứng kiến chuyện riêng tư của Hoàng đế mà không chịu rút lui?
Những kẻ có thể ra vào khu vực tẩm cung của Hoàng đế vốn hữu hạn. Aran cố gắng suy nghĩ một cách lý trí dù đầu óc đang hỗn loạn bởi sự hổ thẹn và khoái lạc, nhưng khi vật thô lớn cắm sâu hết mức, chút lý trí còn sót lại cũng tan vỡ thành từng mảnh.
Phần dưới của nàng đã mềm nhũn, không ngừng chảy dịch ái, vui vẻ nuốt trọn vật thể thô thiển và xấu xí kia. Mỗi nhịp thúc mạnh của Đại Công tước, tiếng da thịt ẩm ướt va chạm lại vang vọng ầm ĩ khắp căn phòng.
Chợt, một khoái cảm rợn người chạy dọc sống lưng. Trước mắt nàng chớp nháy liên hồi, các ngón chân tự động co quắp lại. Phần dưới nàng co thắt rồi giãn ra liên tục vì khoái lạc không thể chịu đựng nổi. Trực giác mách bảo cao trào đang đến, Aran vội vàng vùng vẫy đôi chân. Nàng không thể để cái bóng vô lễ kia thấy cảnh tượng đó.
Dường như điều đó đã kích thích Đại Công tước, hắn giữ chặt chân Aran lại và cắn mạnh vào bầu ngực đang nhấp nhô theo từng chuyển động của cả hai.
“Hứ!”
Dù đã cắn chặt môi nhưng tiếng rên nghẹn ngào vẫn thoát ra. Ngay cả lúc đó, thứ to lớn vẫn cọ xát vào điểm khoái cảm của nàng, không chút nương tay mà đâm tới tấp. Đôi môi của Aran hé mở hết cỡ.
Không, đừng nhìn…!
“A, không…! Ưm, a a!”
Đạt đến cực đỉnh, Aran run rẩy dữ dội, bám víu lấy Đại Công tước một cách tuyệt vọng. Khoái lạc từ phía dưới nhanh chóng xuyên thẳng lên tận đỉnh đầu.
Cái bóng vẫn đứng ngoài cửa, thu trọn cả gương mặt thầm kín nhất của nàng vào tầm mắt. Nhận ra sự thật ấy, Aran vội vàng đưa tay che mặt.
“Ư…”
Ngay khi nàng đạt đến cao trào, Đại Công tước cũng phóng thích, áp môi vào cơ thể đang run rẩy của nàng. Aran rùng mình tránh né môi hắn. Nước mắt cùng tiếng nức nở nghẹn ngào không ngừng tuôn rơi. Tâm trí nàng hoàn toàn đổ dồn vào người đang đứng bên ngoài.
Một lúc sau, khi dư vị lắng xuống và Aran hạ tay xuống, bên ngoài cửa không còn ai nữa.
Chuyến tuần du đầu tiên của Hoàng đế diễn ra êm xuôi và kết thúc sớm hơn dự định đôi chút. Vị quân vương từng rời khỏi Hoàng cung với vẻ phấn khởi hiếm thấy nay trở về trong trạng thái mệt mỏi, ánh mắt thoáng thất thần.
Thế nhưng, chẳng ai tỏ ra quá bận tâm hay tò mò về nguyên nhân. Ngay từ đầu, Hoàng đế vốn ít khi tỏ ra hoạt bát, lại thêm thân thể yếu ớt, nên người ta chỉ ngầm đoán rằng ngay cả chuyến đi ngắn ngủi cũng đủ khiến Người kiệt sức. Người duy nhất để tâm đến tâm trạng của Hoàng đế, như thường lệ, vẫn là Đại Công tước.
“Bệ hạ.”
Hắn gọi, nhưng Aran vẫn không quay đầu. Không phải cố tình phớt lờ, mà dường như nàng hoàn toàn không nghe thấy giọng hắn.
Dạo gần đây nàng trở nên khác lạ. Bàn tay từng cần mẫn lật sách, rà soát giấy tờ để chứng minh giá trị của một Hoàng đế, giờ chỉ bồn chồn gõ nhịp trên mặt bàn. Ánh mắt nàng lơ đãng nhìn vào khoảng không mỗi khi có dịp, còn gương mặt nhỏ nhắn ấy nay càng hốc hác, tiều tụy thấy rõ.
“Bệ hạ.”
Gọi mấy lần không được, Đại Công tước bắt đầu sốt ruột. Hắn đưa tay nắm lấy cằm Aran, buộc nàng xoay mặt về phía mình. Chỉ đến lúc đó nàng mới giật mình, hàng mi khẽ chớp liên hồi như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Phải mất vài nhịp thở, nàng mới nhớ ra đây là thư phòng của mình, và trước mặt là Đại Công tước – người đã kiên nhẫn gọi nàng không dưới một lần.
“À… người vừa nói gì thế?”
“Ta hỏi, liệu Người có đang khó chịu trong người không.”
“Không, không có gì đáng lo cả.”
Ngay khi lời đáp vừa dứt, gương mặt nàng lại trở nên trống rỗng. Đại Công tước khẽ nhíu mày. Vị Hoàng đế vốn quen giữ vẻ căng thẳng, tựa như một con nai cảnh giác trước dã thú, nay lại thất thần như thế, hẳn là đang mang trong lòng điều gì đó nặng nề.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ đôi môi hé mở, chính nàng cũng không nhận ra mình đã làm vậy.
Đại Công tước nghiêng người, mân mê chiếc cằm thon gọn ấy, ngón cái táo bạo lướt nhẹ qua môi nàng. Bình thường, nàng hẳn đã giật mình, nghiêm giọng bảo hắn đừng làm thế trong thư phòng, nhưng hôm nay nàng chỉ lặng yên, không phản kháng. Không phải vì nàng thuận theo ý muốn của hắn, mà bởi tâm trí nàng đang lạc về một nơi khác.
Sự thờ ơ ấy khiến hắn bực bội. Hắn đưa tay luồn vào mái tóc nàng, đột ngột kéo mạnh, định áp môi mình xuống. Chỉ lúc đó, Aran mới sực tỉnh, hốt hoảng đẩy hắn ra.
“Gì, ngươi đang làm gì vậy?”
Nàng hạ thấp giọng, như một lời thì thầm, ý thức rõ những tai mắt có thể đang ở ngoài cửa.
“Một người vốn biết rõ kết cục khi thả lỏng trước mặt ta, vậy mà cứ mãi buông lơi cảnh giác. Ta đã tưởng Người cuối cùng cũng hoàn toàn chấp nhận ta rồi chứ.”
Giọng hắn nghe như một câu bông đùa, nhưng dưới lớp vỏ nhẹ nhàng ấy là một sự tức giận âm ỉ.
“…Ta xin lỗi. Có lẽ ta vẫn chưa hết mệt sau chuyến đi. Mong ngươi hiểu cho.”
Aran nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh của một Hoàng đế, cất lời xin lỗi.
“Có vẻ không chỉ đơn thuần là mệt mỏi. Xin Người hãy nói cho ta biết, điều gì đang khiến Người phiền lòng.”
“Không có gì cả.”
Rõ ràng là một lời nói dối. Chính sự chối bỏ liên tiếp ấy càng khiến Đại Công tước khó chịu, nhưng Aran lại không còn sức để bận tâm đến tâm trạng của hắn. Ngay cả việc trấn an nỗi bất an trong lòng mình lúc này cũng đã là quá sức.
Kể từ khi mối quan hệ giữa nàng và Đại Công tước bị ai đó phát hiện ở Lâu đài Công tước, nàng đã sống trong nỗi lo âu triền miên, như thể từng ngày đều ngồi trên đống lửa.
Rốt cuộc, kẻ đó là ai?
Aran không nhìn rõ hình dáng của kẻ đó. Một phần vì nàng đang hoảng loạn, nhưng cũng vì qua khe cửa hé mở, không thể nhìn rõ toàn bộ dáng người của kẻ đó. Hơn nữa, hành lang nơi kẻ đó đứng lại sáng hơn căn phòng, gây ra hiện tượng ngược sáng. Nàng chỉ mơ hồ nhận ra đó là một người đàn ông cao lớn.
Nếu người đó kể cho người khác thì sao?
Lâu đài Công tước là một tòa thành khổng lồ, với gần một nghìn người sinh sống bên trong.
Nếu tất cả những người đó biết về mối quan hệ bất chính giữa nàng và Đại Công tước…
Aran thở dài mấy lượt và cắn chặt môi, quên cả việc Đại Công tước đang nhìn mình từ nãy giờ. Trong khi đó, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng.
“Tại sao Người lại nói dối?”
“Nói dối gì?”
Lần này, nàng vẫn chối bay chối biến.
Nếu đã chọn nói dối thì đừng để bị lộ. Vẻ mặt giả vờ vô tội của nàng vụng về đến khó tin, khiến Đại Công tước dâng lên một thôi thúc muốn trừng phạt nàng vì dám lừa gạt hắn.
Việc đó đối với hắn không hề khó. Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể đẩy nàng lên bàn làm việc như lần trước, buộc nàng phải khuất phục cho đến khi đánh mất lý trí. Sở dĩ hắn chưa làm vậy, chỉ vì gương mặt hốc hác của nàng trong những ngày qua khiến hắn khó chịu theo một cách khác.
Dạo gần đây, hắn nhận ra mình đã quá nhân nhượng với Hoàng đế. Hắn biết rõ điều đó, nhưng lại tự nhủ rằng hiện tại chưa phải lúc để tính toán. Hắn nghĩ, mình đã khiến nàng chịu đủ đòn trừng phạt rồi, tạm thời cứ để yên như thế cũng không sao.
Lần này, hắn đành kiềm chế cơn giận, hạ giọng lại, như một lời an ủi dịu dàng hơn.
“Nếu Người có phiền muộn gì, hãy thành thật nói ra. Nếu là việc ta có thể giải quyết, ta sẽ giúp Người.”
Đôi mắt Aran lay động trước giọng nói dịu dàng đó. Quả nhiên, cách này rất hiệu quả với nàng. Đại Công tước vuốt ve má nàng, nói thêm.
“Trước mặt ta, Người không cần phải cố gắng che giấu. Ta là thuộc hạ duy nhất biết mọi điều về Bệ hạ.”
Lời hắn nói là sự thật. Dù đó không phải là điều Aran mong muốn.
Dù có tiết lộ thêm một bí mật nữa ở đây, mối quan hệ của hai người cũng sẽ không thay đổi. Nàng do dự một lúc, cuối cùng khẽ mở miệng.
“…Có người đã thấy.”
“Thấy gì ạ?”
“Chuyện ngươi và ta làm ở Lâu đài Công tước…”
Aran cúi gằm mặt. Nhớ lại lúc đó, sự hổ thẹn và tủi nhục lại trỗi dậy. Bàn tay nắm chặt run rẩy.
“Hả? Ai dám cả gan…”
“Cho nên ta mới bảo dừng lại mà…!”
Nàng oán trách thốt lên.
Ngược lại, Đại Công tước hơi ngạc nhiên. Nghe lời Hoàng đế, có vẻ như ai đó đã nhìn trộm cuộc ân ái của họ. Lúc này, hắn mới hiểu được lý do nàng bỏ trốn khỏi Lâu đài Công tước về Hoàng cung ngay ngày hôm sau.
Chỉ vì chuyện cỏn con đó…
Dù chỉ là danh nghĩa, nhưng nàng vẫn là Hoàng đế. Người ta nói rằng các vị vua ở những quốc gia xa xôi thường tổ chức những buổi giao hoan tập thể trước mặt mọi người khi dâng lễ vật cho thần linh. Vậy mà chủ nhân của Đế quốc lại vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà khổ sở, vừa nực cười vừa đáng thương.
Aran sẽ suy sụp nếu nghe thấy điều này, nhưng quả thực nàng quá nhỏ bé để trở thành một vị minh quân. Nếu nàng chỉ là một lãnh chúa cai quản một vùng đất nhỏ như Bá tước lãnh địa Rubel, thì cả nàng và dân chúng của nàng đều sẽ hạnh phúc.
Aran, không biết suy nghĩ của Đại Công tước, tuyệt vọng hỏi.
“Phải làm sao đây? Nếu tin đồn lan ra…”
“Người đang lo lắng điều gì mà sốt ruột đến vậy? Người sợ mọi người biết chuyện ta và Người lăn lộn với nhau sao?”
“Gì?”
Biểu hiện thô tục khiến Aran quên mất lời định đáp, hé miệng.
“Làm, làm sao mà không sốt ruột được chứ? Chúng ta không phải vợ chồng, ngay cả người yêu cũng không phải. Chắc chắn người khác sẽ nghĩ là lạ.”
Aran cổ hủ không dễ chấp nhận khái niệm tình nhân. Đại Công tước khẽ mỉm cười.
“Nếu Người lo lắng đến vậy, hay là nhân tiện công khai chúng ta là người yêu luôn đi?”
“Ngươi đang nói gì…”
Hắn chỉ nói đùa, nhưng mặt Aran tái mét. Điều đó lại khiến Đại Công tước cảm thấy khó chịu. Hắn cố tình dùng những lời lẽ thô tục hơn để làm Hoàng đế bối rối, như một cách trả đũa.
“Thực ra cũng chẳng khác gì nhau đâu. Hoàng đế và ta cứ mỗi đêm quấn lấy nhau, miệng nói vài lời đường mật, đó chẳng phải là người yêu sao?”
“…Đừng nói kiểu đó.”
Mỗi khi Đại Công tước nói như vậy, Aran lại không thể chịu đựng nổi.
Hắn coi Aran như một kẻ ngốc không biết gì, nhưng nàng hiểu thế nào là tình yêu. Ít nhất nàng tự tin mình hiểu rõ hơn Đại Công tước rất nhiều. Aran chưa bao giờ nghĩ về Enoch theo cách đó.
Tất nhiên, không thể nói đó là cảm xúc hoàn toàn trong sáng. Khi nhìn thấy hắn, nàng muốn được hôn môi, muốn được ôm ấp, đôi khi còn khao khát những cảm giác mãnh liệt hơn. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là phụ. Cái sự dịu dàng khiến nàng rơi lệ chỉ cần nhìn thấy, và đôi khi còn ngần ngại gọi tên, lại bị coi thường như vậy, thật sự đau khổ.
“Nếu không muốn làm người yêu, vậy thì tình nhân thì sao?”
Aran nhắm chặt mắt. Tất nhiên nàng biết thân phận mình chẳng khác gì tình nhân, nhưng khi nghe chính miệng hắn xác nhận, nàng càng cảm thấy tủi nhục hơn.
Bình luận gần đây