Đêm Của Bệ Hạ Novel - Chương 42
Như thể đọc được suy nghĩ của nàng, Đại Công tước khẽ cười khẩy.
“Đừng hiểu lầm. Ý ta là ta sẽ làm tình nhân của Bệ hạ.”
Như mọi khi, Aran lần này cũng không thể hiểu nổi Đại Công tước. Làm sao hắn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy?
“Sau khi trải qua, ta thấy đó không phải là việc gì khó khăn lắm. Một kẻ hầu hạ thấp kém như ta mà lại có thể trở thành tình nhân của Bệ hạ, đó lại là một vinh dự rồi.”
Những lời tàn nhẫn của Đại Công tước như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Aran. Gương mặt hốc hác của nàng méo mó vì đau đớn.
“Tất nhiên, tình cảm của Bệ hạ khi yêu kẻ hầu hạ đó chắc chắn không phải là thứ rẻ tiền như vậy. Nhưng không phải ai cũng có một tình yêu cao cả như Bệ hạ.”
“Làm ơn, làm ơn dừng lại đi…”
Aran khẽ cầu xin. Mỗi khi Đại Công tước cất lời như thế, những ký ức về Enoch như bị nhấn chìm xuống bùn lầy, từng chút một bị nghiền nát. Nhưng nàng hiểu, tất cả đều là lỗi của mình. Vì đã nuốt lời hứa bảo vệ, giờ đây, trước mắt nàng chỉ còn lại một người đàn ông tựa sứ giả địa ngục, đến để đòi món nợ tội lỗi mà nàng mắc phải.
Hắn lạnh lùng nhìn xuống dáng người đang cúi đầu. Với hắn, quá khứ vốn chẳng còn giá trị gì, chỉ là một mảnh ký ức rẻ tiền, thỉnh thoảng mang ra để chế giễu nàng cho vui.
Gương mặt Aran, nhuốm đầy tội lỗi, lúc đầu còn thú vị với hắn, nhưng giờ lại chẳng khơi gợi được chút hứng thú nào. Ngược lại, tâm trạng hắn chỉ thêm u ám. Hắn dừng trò trêu chọc và trở lại với vai trò của một thuộc hạ trung thành.
“Dù sao, Người đừng bận tâm. Ta sẽ lo liệu chuyện này. Người có kịp nhìn thấy gương mặt kẻ đó không?”
“Không. Ta không thấy. Chỉ biết hắn cao lớn…”
Aran khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn cúi gằm, không dám đối diện.
“Đừng quá lo lắng. Ta sẽ tìm ra hắn càng sớm càng tốt và kết liễu hắn.”
“Ngươi nói là sẽ giết hắn sao?”
Aran kinh hoàng thốt lên trước những lời lẽ bạo lực ấy.
“Có lý do gì để tha sống hắn không? Hắn đã làm điều bất kính, vậy đương nhiên phải trả giá cho tội lỗi đó.”
“Dù hắn bất kính là thật, nhưng chắc là ban đầu hắn không cố ý…”
“Trên thế gian này có rất nhiều người chết vì những tội lỗi nhỏ hơn thế. Ví dụ như không nhớ được tên cấp trên ngay lập tức, hay ăn thêm nửa cái bánh mì.”
Đại Công tước bình thản trả lời. Nhưng khi nghe những lời đó, tim Aran như bị xé nát. Nàng không thể tưởng tượng được hắn đã trải qua những gì trong cuộc sống.
Hắn đã chứng kiến bao nhiêu cái chết bi thảm như vậy? Có phải vì quá đau khổ mà Enoch đã bỏ trốn đến một nơi không ai tìm thấy được?
“Dám nhìn trộm chuyện riêng tư của Hoàng đế, vậy là đủ lý do để chết rồi.”
“Đừng làm thế.”
Aran vội vàng lắc đầu. Đại Công tước giờ đã không còn là Enoch mà nàng yêu, nhưng nàng không muốn hắn phải nhúng tay vào những chuyện như vậy.
“Người đang lo lắng sao?”
“Dù vậy ta cũng không muốn giết người. Hãy giải quyết theo cách nhân đạo nhất có thể.”
“Thật sự, hiếm có chủ quân nào khó tính như Bệ hạ.”
Đại Công tước khẽ lắc đầu, như thể không hiểu. Tuy nhiên, hắn thầm nghĩ, nếu lỡ giết hắn mà Hoàng đế biết được sẽ phiền phức, nên tốt nhất là chỉ cắt lưỡi hắn thôi.
“Sẽ không giết chứ…?”
Aran hỏi lại với giọng đầy bất an, như muốn xác nhận.
“Theo ý Người muốn.”
Đại Công tước vuốt ve má Aran, thì thầm một cách cung kính.
“Vậy nên giờ Người hãy hiểu cho. Rằng thuộc hạ trung thành như ta không có nhiều đâu.”
Công tước Silas ghé thăm Hoàng cung sau gần một tháng vắng bóng.
Trước khi bước qua cổng, anh ta dừng lại một lát, ngẩng nhìn cánh cổng đồ sộ đang tĩnh lặng mở ra trước mắt. Hoàng cung này, nơi anh ta từng ra vào như chốn quen thuộc từ thời Hoàng đế tiền nhiệm, khi còn là một thiếu niên chưa đủ tuổi thừa kế tước vị, bỗng trở nên xa lạ. Có lẽ vì giờ đây, người phụ nữ đang ở nơi cao quý nhất trong cung điện kia, bên kia cánh cổng ấy, đã khiến mọi thứ đổi thay.
Anh ta hít sâu một hơi, rồi sải bước vào trong.
Những người nhận ra Công tước đều vội cúi chào. Thông thường, anh ta sẽ đáp lại bằng một nụ cười nhã nhặn, nhưng hôm nay thì không thể. Toàn bộ tâm trí anh ta dồn về một mục tiêu duy nhất: Hoàng đế. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tâm trí anh ta ngập tràn, không còn chỗ cho bất kỳ điều gì khác.
Đã mấy ngày liền anh ta không ngủ trọn giấc.
Từ đêm hôm đó, Hoàng đế không bỏ lỡ một lần nào xuất hiện trong giấc mơ của anh ta. Lúc thì rực rỡ phóng túng như một nữ thần phóng đãng, lúc lại thanh khiết như các nữ tu thuần khiết dâng hiến cho Thánh nữ.
Sau những đêm dài trằn trọc, cuối cùng Công tước cũng buộc phải thừa nhận với chính mình: anh ta khao khát Hoàng đế, khao khát nàng như một người đàn ông khao khát một người phụ nữ.
Liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là dục vọng vẫn còn là điều cần suy ngẫm, nhưng chắc chắn một điều: anh ta khao khát được nhìn thấy gương mặt ấy một lần nữa, gương mặt run rẩy trong khoái lạc. Lần này, phải gần hơn, đủ gần để nhìn rõ từng biến đổi nhỏ nhất, và là chính anh ta ban cho nàng cảm giác đó.
Anh ta vốn tự hào rằng mình không quá để tâm đến sắc đẹp, thế nhưng ngay cả bản thân cũng không thể tin nổi rằng mình lại đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn ấy ngay giữa ban ngày.
Trên suốt quãng đường đến thư phòng của Hoàng đế, anh ta cứ miên man nghĩ về nàng, lúc thì khát khao, lúc lại nghi ngờ chính bản thân mình. Tâm trí anh ta cứ xoay vòng như thế cho đến khi thị thần thông báo với Hoàng đế về sự có mặt của anh ta.
“Bệ hạ, Công tước Silas xin được yết kiến.”
“Cho vào đi.”
Một giọng nói yếu ớt nhưng điềm tĩnh vang lên từ bên trong. Với Công tước, câu nói ngắn gọn ấy lại tựa như một bản án quan trọng.
Cánh cửa nặng nề từ tốn mở ra, để lộ Hoàng đế đang ngồi trên chiếc ghế lớn. Dáng nàng không hề nhỏ bé, nhưng sự mảnh mai khiến cơ thể như bị chiếc ghế bao trùm, gần như chìm nghỉm trong nó. Anh ta hít một hơi sâu, cố giữ cho mình vẻ điềm tĩnh khi đối diện với nàng.
Hoàng đế trước mắt anh ta và người phụ nữ đã hoàn toàn thất thần trong vòng tay Đại Công tước như hai người hoàn toàn khác biệt. Trang phục giản dị hết mức, ánh mắt thờ ơ, đôi môi mím chặt, tất cả đều toát lên vẻ siêu thoát. Và điều đó càng khiến trái tim Công tước thêm xao động.
Hoàng đế ngẩng mắt nhìn Công tước. Chỉ một khoảnh khắc, khi đôi mắt xanh lục kia chạm vào nhau, tim anh ta như hụt mất một nhịp, nhưng bản lĩnh nhiều năm giúp anh ta khéo léo che giấu mọi xao động trong lòng.
Trong khi đó, Aran cũng lặng lẽ quan sát gương mặt Công tước khi hắn bước vào thư phòng. Vẫn là gương mặt tuấn tú như thường lệ, vẫn là phong thái lịch sự không chút đổi thay. Có lẽ hắn vẫn chưa nghe được chuyện xảy ra đêm đó.
Trái ngược với lời cam đoan sẽ nhanh chóng tìm ra, đến nay Đại Công tước vẫn chưa lần được dấu vết kẻ đã nhìn trộm. Tuy nhiên, cũng may là chưa có một tin đồn nào lan truyền ra ngoài.
Aran nhen nhóm một tia hy vọng. Nàng mong kẻ ấy đã quá kinh hãi nên chọn giữ kín bí mật. Nếu vậy, cả nàng và người đó đều có thể tránh được tổn thương, và mọi chuyện sẽ được chôn vùi.
Thế nhưng, dù kết quả thế nào, nàng hiểu rõ rằng từ nay, mỗi lần phải đối diện với Công tước Silas hay những người dưới quyền hắn đều sẽ là một sự khó chịu. Aran muốn tránh xa bất cứ thứ gì gợi nhớ đến đêm ấy, dù là người hay vật.
Đáng tiếc thay, chủ nhân của Đế quốc và lãnh chúa thành phố cảng lớn nhất lại buộc phải thường xuyên gặp nhau.
Khi cả hai còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng, người cất lời trước là Công tước Silas.
“Bẩm Bệ hạ, Người vẫn khỏe chứ ạ. Chuyện Người từng lưu lại thành của thần cứ ngỡ như hôm qua mà nay trăng đã tròn rồi lại khuyết.”
Công tước tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Aran. Chỉ là một cử chỉ tôn kính thông thường, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy hành động đó vô cùng khó chịu. Aran rụt tay lại hơi nhanh, rồi cố gắng tỏ ra bình thản đáp lời chào.
“Đúng vậy. Ta vẫn còn nhớ rõ cảnh hoàng hôn ở bãi biển Danar. Nếu có cơ hội, ta muốn được ngắm nhìn nó một lần nữa.”
Sau khi trao đổi những lời chào hỏi xã giao, Aran hỏi.
“Vậy, ngươi có việc gì mà muốn gặp ta?”
Nàng đi thẳng vào vấn đề khá nhanh. Công tước nhận ra Hoàng đế không có ý định giữ anh ta lại lâu.
“Thật đáng tiếc, những tên cướp biển vốn im ắng bấy lâu nay gần đây lại hoành hành dữ dội ở vùng ven biển cảng Danar.”
“Chậc. Nếu tàu buôn bị cướp phá thì thiệt hại quốc gia sẽ rất lớn, cần phải có biện pháp đối phó.”
“Vâng. May mắn thay, cách đây không lâu, thần đã tìm ra căn cứ của bọn cướp biển. Nếu được hỗ trợ quân lực, thần muốn nhân cơ hội này quét sạch chúng.”
“Được. Cần bao nhiêu?”
“Dạ….”
Công tước kéo dài giọng, lén nhìn Hoàng đế.
Trong suốt cuộc trò chuyện, ánh mắt nàng không nhìn thẳng vào anh ta mà khéo léo lảng tránh.
Anh ta chắc chắn rằng Hoàng đế vẫn chưa biết mình chính là kẻ đã nhìn trộm. Thế nhưng, sự lảng tránh trong ánh mắt nàng lại cho thấy chuyện đêm đó vẫn còn là một gánh nặng trong lòng. Nhận ra điều ấy, Công tước không thể ngăn nổi những ý nghĩ khác bắt đầu nảy sinh.
Khoảnh khắc gương mặt vốn điềm tĩnh của nàng biến dạng dưới cơn khoái cảm thầm kín, anh ta biết mình sẽ không bao giờ quên được. Một khi đã chứng kiến, mọi thứ không thể quay trở lại như trước.
Chỉ cần những hình ảnh ấy thoáng hiện lên trong đầu, đặc biệt khi chúng chồng lên gương mặt Hoàng đế trước mắt, trong anh ta lập tức bùng cháy một cơn khát dữ dội. Từ đôi môi từng khẽ chạm vào tay nàng, anh ta như cảm thấy ngọn lửa âm ỉ lại bùng lên.
Công tước đã vô thức hồi tưởng cảm giác đó không biết bao nhiêu lần. Sự tập trung đến mức gần như có thể cảm nhận từng nhịp đập nhỏ bé, run rẩy dưới lòng bàn tay, sống động như thật. Anh ta muốn được chạm vào nàng một lần nữa. Và rồi tự hỏi, liệu những nơi sâu kín, thầm kín hơn kia có mềm mại như vậy không.
Liệu nàng có lại thất thần dưới ta như cái đêm ta đã thấy không?
“Sao ngươi lại nói dở vậy, Công tước Silas? Cần nhiều quân lực lắm sao?”
Hoàng đế nghiêng đầu hỏi. Công tước chợt tỉnh táo lại.
“Thần xin lỗi, Bệ hạ. Có lẽ do quy mô của bọn cướp biển khá lớn, thần nghĩ cần ít nhất ba chiến hạm lớn.”
Ngay cả khi xin lỗi, anh ta vẫn không rời mắt khỏi gương mặt Hoàng đế.
Dường như trước đây cũng có lần như vậy. Lúc đó, Hoàng đế đã gay gắt chỉ trích sự vô lễ của anh ta.
Tuy nhiên, lần này nàng lại cụp mắt xuống. Thậm chí còn lo lắng cắn môi. Hình ảnh đôi môi bị răng nén chặt chuyển sang màu trắng bệch rồi lại hồng hào trở lại thật gợi cảm. Đêm đó, nàng cũng thường cắn chặt môi để che giấu những tiếng rên rỉ xấu hổ.
Cuối cùng, Hoàng đế lại ngước mắt lên.
“Được. Để làm gương cho các băng cướp biển khác, ta sẽ hỗ trợ hết lòng.”
“Cảm ơn Bệ hạ đã chấp thuận.”
“Còn cần gì nữa không?”
Công tước hơi do dự. Anh ta cần rất nhiều thứ. Ngoài chiến hạm và binh lính, còn có nô lệ chèo thuyền và vũ khí… Nhưng những thứ đó có lẽ cũng không thành vấn đề. Danar là một thành phố giàu có, có thể tự cung cấp đủ nô lệ và vũ khí mà không cần hỗ trợ riêng.
“Nếu chưa nghĩ ra ngay, vậy hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây thôi. Hôm nay ta có nhiều việc phải làm. Ngày mai nếu ngươi xin yết kiến, ta sẽ tiếp kiến khi có thời gian.”
“Vậy thần xin phép gặp Người vào ngày mai.”
Công tước Silas cố gắng gạt bỏ mọi luyến tiếc còn vương vấn, lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Khi bước qua hành lang dài, hắn bắt gặp Đại Công tước đang tiến lại từ phía đối diện.
“Gặp Người ở đây, Điện hạ.”
Công tước cúi chào, nhưng đối phương không dừng bước. Hắn chỉ lạnh lùng gật đầu, ánh mắt lướt qua như gió thoảng, rồi tiếp tục đi.
Nhìn bóng lưng Đại Công tước, Silas bất chợt cảm thấy một sự quen thuộc mơ hồ.
Phải mất vài giây, hắn mới nhớ ra. Dường như vài tháng trước cũng từng có một khoảnh khắc tương tự. Khi đó, Đại Công tước bị tát, và hắn – chính hắn – cũng bị mắng vì dám nhìn trộm gương mặt Hoàng đế.
Cứ tưởng khi ấy là chuyện nghiêm trọng đến mức nào, hóa ra cũng chỉ là một cuộc cãi vã tình cảm hay sao?
Ý nghĩ ấy khiến hắn vừa thấy buồn cười, vừa thấy ghen tỵ. Và chính cảm giác ghen tỵ đó lại làm hắn ngạc nhiên hơn cả.
Bình luận gần đây