Đêm Của Bệ Hạ Novel - Chương 43
Từ nhỏ, Công tước đã hiểu rõ thân phận của mình, chưa bao giờ ôm trong lòng tham vọng viển vông hay luyến tiếc những điều không thể với tới. Với anh ta, phản kháng những gì đã được định sẵn chẳng khác nào tự chuốc lấy vô nghĩa.
Ngày nhìn thấy Đại Công tước trở về sau cuộc Hôn lễ Máu, anh ta đã sớm nhận ra một sự thật hiển nhiên: mình tuyệt đối không thể đánh bại con người đó. Chính anh ta là người đầu tiên trong số những kẻ có mặt khi ấy chọn cách đầu hàng, và chưa bao giờ xem đó là điều sỉ nhục.
Thế nhưng, anh ta chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày bản thân lại nảy sinh khát vọng với Hoàng đế, và trong cơn khát khao ấy, thấy mình như kẻ thất bại trước Đại Công tước.
Anh ta khẽ ngoái đầu, ánh mắt dừng lại nơi tấm lưng vững chãi của đối phương.
Mối quan hệ giữa họ là trò chơi lửa nhất thời hay một tình yêu sâu sắc, anh ta vẫn chưa thể đoán định. Nhưng trong thâm tâm, Công tước nghiêng về vế sau. Không chỉ vì tính cách cứng cỏi và khép kín của Hoàng đế, mà còn bởi một con người có lòng tự trọng cao ngất trời như Đại Công tước khó có thể an phận trong vai trò của một tình nhân tầm thường.
“Thật không thể tin nổi.”
Bước đi trở lại, Công tước Silas khẽ lẩm bẩm. Anh ta không muốn tưởng tượng hai người đó sẽ làm gì trong thư phòng chỉ còn lại họ. Cảm giác vừa buồn cười trước sự khéo léo trong màn che giấu của cả hai, vừa đắng chát trong miệng. Và anh ta tự thấy mình thật đáng xấu hổ vì đã để bị cuốn vào màn kịch ấy.
Hoàng đế, Đại Công tước, phòng làm việc.
Đại Công tước cũng đang cố gắng kìm nén những ý nghĩ vẩn vơ không ngừng len lỏi trong tâm trí. Hắn tự nhủ sẽ không bao giờ để lộ tình cảm dành cho Hoàng đế trước bất kỳ ai.
Ngày hôm sau, Aran cho triệu tập Công tước Silas đến trước cả khi anh ta kịp xin yết kiến. Khác với vẻ bối rối không giấu nổi của ngày hôm qua, hôm nay nàng trông điềm tĩnh hơn nhiều.
“Hôm qua đã vội vàng tiễn ngươi đi, ta xin lỗi. Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện cho đàng hoàng.”
Giọng nàng vẫn điềm đạm. Dù trong lòng không khỏi khó chịu khi phải đối diện với Silas, nhưng nàng là Hoàng đế. Không thể để những cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến chính sự.
Aran mời Công tước ngồi, rồi sai thị nữ dâng trà.
“Để ta xem nào… Ta dự định hỗ trợ ba chiến hạm lớn, hai tiểu đoàn hải quân, hai trăm nô lệ chèo thuyền, cùng lương thực và vũ khí đủ cho hai nghìn quân. Ngươi nghĩ sao? Ta nghe nói bọn cướp biển ở vùng ven biển Danar có hơn một nghìn tên, tổ chức không hề thua kém quân chính quy. Đây sẽ là một trận chiến không nhỏ, nên ta cho rằng chuẩn bị quân lực dồi dào vẫn hơn.”
Trước sự hỗ trợ hào phóng hơn mong đợi, Công tước không giấu được vẻ ngạc nhiên. Việc Hoàng đế, người mà hắn vẫn tưởng chẳng mấy am tường lĩnh vực quân sự, lại có thể nắm rõ quy mô của bọn cướp biển và chủ động dự trù quân lực hỗ trợ trước cả khi nghe báo cáo, quả là điều ngoài dự kiến.
“Bấy nhiêu là đủ rồi. Cảm tạ Bệ hạ.”
“Hãy khiến bọn cướp biển không còn dám bén mảng đến bờ biển Danar nữa.”
“Vâng.”
Công tước đáp lời, nhưng sau đó im lặng hồi lâu. Cuối cùng, như hạ quyết tâm, hắn cất giọng nói ra điều vẫn giấu trong lòng.
“…Và Bệ hạ, sau khi dẹp tan bọn cướp biển, thần e rằng sẽ không thể trở về Kinh đô trong một thời gian.”
“Vậy sao? Bao lâu?”
“Thần dự tính ít nhất là một năm.”
Vị Hoàng đế đang đọc tài liệu với vẻ mặt thờ ơ bỗng ngước mắt lên kinh ngạc. Khi đối diện với đôi mắt đầy nghi hoặc, Công tước cảm thấy lòng mình xao động. Dù nàng có vẻ khô khan, nhưng nếu quan sát kỹ, anh ta sẽ nhận ra biểu cảm của nàng phong phú hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Không có lý do đặc biệt nào cả. Chẳng qua thần cảm thấy bấy lâu nay đã lơ là việc quản lý lãnh địa. Thần đã nhận ra điều đó một cách sâu sắc khi Bệ hạ ghé thăm lần trước.”
“…Dù vậy, cũng không nhất thiết phải không đến Kinh đô.”
“Khi ở Kinh đô, thần dễ trở nên lười biếng. Thần sẽ để người đại diện ở Kinh đô, nên bất cứ khi nào Bệ hạ có lệnh, xin hãy triệu hắn. Thần cũng sẽ báo cáo tình hình lãnh địa của Công tước thông qua hắn.”
“Không…”
Aran khẽ chớp mắt, thoáng ngạc nhiên.
Giữa nàng và Công tước Silas chưa từng tồn tại thứ gọi là tình bạn đặc biệt. Công tước vốn là một con người thực tế đến lạnh lùng, và sẽ chẳng bao giờ thật lòng trung thành với một vị Hoàng đế bất tài như nàng. Ngược lại, bản thân Aran cũng chưa từng hoàn toàn tin tưởng anh ta, càng không có ý định sủng ái hay giữ anh ta ở lại bên mình. Nhất là khi Đại Công tước thường trở nên hung bạo mỗi khi chuyện liên quan đến Silas, nàng lại càng tránh thân thiết.
Thế nhưng, khi nghe tin sẽ không gặp lại anh ta trong một thời gian dài, một cảm giác lạ lùng, như một thoáng tiếc nuối, bỗng len vào lòng nàng. Kể cả sau chuyện hổ thẹn khó có thể nói thành lời từng xảy ra ở lãnh địa của anh ta.
Aran im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Nàng không có lý do, cũng chẳng có danh nghĩa nào để giữ Công tước lại.
“Được. Lãnh địa của Công tước rộng lớn, ngoài Danar còn nhiều thành phố lớn khác. Chăm lo chu đáo cũng đủ khiến hai thân vất vả.”
“Cảm ơn Người đã thấu hiểu.”
Nàng do dự giây lát, rồi khẽ cất giọng nói thêm.
“Tuy nhiên, vì ta, thỉnh thoảng ngươi hãy ghé Kinh đô.”
Tâm ý của Aran dành cho Công tước chỉ dừng lại ở đó, một chút chân thành lẫn trong lời chào hỏi xã giao. Việc Công tước có chấp thuận lời thỉnh cầu ấy hay không, với nàng cũng chẳng quan trọng.
Công tước đang cúi đầu cung kính bỗng khẽ sững người, ngẩng lên nhìn Hoàng đế. Như thể những lời nàng vừa nói chỉ là ảo giác, bởi khi anh ta ngước mắt, nàng đã lại cúi xuống chăm chú vào tập tài liệu.
“Thần sẽ cố gắng.”
Câu trả lời bật ra như bị thôi miên. Hoàng đế khẽ gật đầu, động tác nhỏ nhưng đủ để anh ta biết mình không hề nghe lầm.
Chỉ một cử chỉ đơn giản ấy cũng khiến nhịp tim Công tước đập dồn dập như muốn phá vỡ lồng ngực. Ngay cả dục vọng từng khiến anh ta bối rối bấy lâu cũng chợt tan biến, và chính sự tan biến đó lại là một dấu hiệu chẳng mấy tốt đẹp.
Dẫu vậy, Công tước vẫn thầm vui mừng, bởi ít nhiều Hoàng đế cũng mong anh ta ở lại, dù không theo cách mà anh ta từng nghĩ. Nhìn vào hàng mi dài rợp bóng của nàng, anh ta chìm trong những suy tưởng không tên. Nếu không gặp nữa, liệu có thể quên được không? Và phải mất bao lâu mới có thể quên?
Không hề hay biết mình vừa vô tình khuấy động trái tim Công tước, Aran lại lãnh đạm cất lời, giọng khô khan như gió lướt qua mặt hồ tĩnh lặng.
“Vậy ngươi lui đi. Chắc ngươi đang vội vàng thu xếp việc ở Kinh đô.”
“Cảm ơn Người đã chiếu cố. Thần sẽ yết kiến Người trước khi rời Kinh đô.”
“Cứ vậy đi.”
Cho đến khi Công tước rời khỏi phòng làm việc, Aran vẫn chăm chú vào tập tài liệu, không hề ngẩng đầu.
Chưa đầy ba ngày sau, Công tước đã thu xếp xong mọi việc ở Kinh đô. Tuy vậy, anh ta vẫn giữ lại ngôi nhà phố. Lý do đưa ra là để tiện mỗi khi quay lại, nhưng thực ra, chính lời nhắn của Hoàng đế rằng muốn gặp anh ta ở Kinh đô vẫn vương vấn trong tâm trí.
Để yết kiến Hoàng đế lần cuối trước khi rời đi, Công tước vội vã vào cung. Suốt chặng đường theo chân thị vệ đến phòng làm việc của Hoàng đế, lòng anh ta nặng trĩu. Sau hôm nay, sẽ còn rất lâu nữa mới có thể gặp lại nàng. Mà như thế cũng tốt. Nuôi dưỡng một tình cảm không được đáp lại chẳng mang lại gì ngoài phiền muộn.
Thế nhưng, khi đến nơi, căn phòng lại trống không. Cả Công tước lẫn thị vệ dẫn đường đều thoáng ngỡ ngàng.
“Xin Công tước đợi một lát ạ.”
Thị vệ hỏi một thị vệ khác về tung tích của Hoàng đế rồi quay lại. Vẻ mặt anh ta khá khó xử.
“Công tước ạ.”
“Ừm, Hoàng đế nói đang ở đâu? Hay, Người lại khó chịu trong người chăng…”
Công tước Silas bỏ lửng câu nói, nhớ đến vị Hoàng đế thường xuyên lâm bệnh.
“Không ạ. Thị vệ vừa nói Đại Công tước Roak vừa vào cung và cùng Người đến khu vườn phía sau ạ.”
“Đại Công tước ư?”
“Vâng. Vậy Công tước tính sao ạ? Bệ hạ nói Công tước không cần đợi, cứ trở về cũng được ạ. Công tước định thế nào? Trở về, hay đợi ạ?”
Gương mặt Công tước khẽ cứng lại. Dù là Hoàng đế, nhưng để một người có địa vị như Công tước phải đi công cốc như vậy là không phải đạo. Huống chi lại là người đến để cáo biệt không hẹn ngày gặp lại.
Thế nhưng, người khiến anh ta khó chịu không phải là Hoàng đế.
Tại sao lại đúng lúc này? Ý nghĩ ấy khiến Công tước không khỏi oán hận Đại Công tước, kẻ đã vô tình cướp đi cơ hội cuối cùng để gặp Hoàng đế.
Anh ta lưỡng lự, không biết nên quay về hay kiên nhẫn chờ đợi.
“Hoàng đế không nói khi nào sẽ trở về sao?”
“Dạ…”
Nghe câu trả lời lửng lơ, Công tước đoán rằng có lẽ Hoàng đế định vắng mặt khá lâu.
Công tước cũng là đàn ông. Khi biết người phụ nữ mà mình khao khát đang ở cùng một người đàn ông khác, tâm trạng anh ta khó chịu vô cùng. Lại càng khó chịu hơn khi người đàn ông đó vượt trội hơn mình về mọi phương diện. Ngay cả cụm từ mang sắc thái lãng mạn như “khu vườn phía sau” cũng khiến anh ta cảm thấy gai mắt.
Bình thường, anh ta sẽ không do dự quay đi, nhưng ý nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội gặp Hoàng đế nếu bỏ lỡ lần này khiến lòng anh ta vướng bận.
Suy nghĩ một lúc, anh ta cuối cùng cũng mở miệng:
“Vậy thì ta sẽ đến khu vườn phía sau.”
Một phần là vì kiêu hãnh. Người có hẹn trước với Hoàng đế là anh ta chứ không phải Đại Công tước, nên dù có đến đó, Hoàng đế cũng không thể trách cứ. Một phần khác, anh ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh hai người kia ở bên nhau, để biết rõ rốt cuộc mối quan hệ đó là gì.
Công tước vẫn luôn nhận ra rằng thái độ của Hoàng đế dành cho Đại Công tước có những sắc thái rất tinh tế, đặc biệt khi ở nơi riêng tư so với chốn công cộng. Nếu có thể tận mắt chứng kiến mức độ thân mật giữa hai người khi không có ai nhìn thấy, hắn tin rằng mình sẽ nhanh chóng từ bỏ tình cảm này.
Chẳng bao lâu, anh ta đã đến khu vườn phía sau. Tại đó, hai người đang sánh bước dạo chơi. Công tước đứng lặng tại chỗ, dõi theo họ với ánh mắt chan chứa ghen tỵ.
Nhưng rồi, anh ta chợt phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Dĩ nhiên, khi chỉ có vài tùy tùng theo sau, cả hai trông thoải mái hơn thường lệ. Đặc biệt, Hoàng đế để lộ nhiều cảm xúc hơn. Thế nhưng, những gì anh ta thấy lại hoàn toàn khác với sự thân mật mà mình đã tưởng tượng.
Gì thế này?
Hoàng đế trông yếu ớt và u sầu. Và dường như việc để lộ vẻ mặt ấy trước Đại Công tước đã trở thành thói quen.
Họ đang trò chuyện điều gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa, anh ta không nghe được. Đại Công tước nói vài lời, rồi Hoàng đế chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài mệt mỏi. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng nhuốm chút dữ dội, nhưng lại mệt mỏi đến lạ thường.
Sau đó, cả hai im lặng bước đi một quãng dài. Không khí xung quanh mang một vẻ nặng nề, lạnh lẽo. Dù vậy, cả hai dường như chẳng hề bận tâm. So với cảnh tượng ở bãi biển hay khu chợ đêm Danar, hôm nay thậm chí còn kém phần thân mật hơn. Ít nhất, khi ở Danar, Hoàng đế vẫn còn cố che giấu cảm xúc của mình.
Rồi Hoàng đế đột nhiên loạng choạng, Đại Công tước nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Khoảnh khắc lọt vào vòng tay Đại Công tước, gương mặt Hoàng đế lộ rõ vẻ từ chối. Thậm chí còn có vẻ sợ hãi. Đại Công tước cũng không bận tâm điều đó. Khi Hoàng đế từ chối sự chạm chạm của hắn, hắn lại càng kéo nàng mạnh hơn.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là Hoàng đế sau đó đã cam chịu, phó mặc cơ thể mình vào tay hắn.
Khi Công tước đang bối rối, hai người họ đã phát hiện ra anh ta.
Bình luận gần đây