Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 75
Khi hắn trở về kinh đô, bầu không khí lạnh lẽo và u ám như thể bị dội thẳng một gáo nước lạnh. Các quý tộc nhìn thấy Đại Công tước liền nín thở, hệt như vừa chạm mặt một bóng ma. Một số kẻ đã chuẩn bị sẵn lễ vật, tin chắc rằng hắn sẽ lập tức bước lên ngôi Hoàng đế. Nhưng khi nhìn thấy thủ cấp của Bá tước Lance được gửi về trước cả khi hắn đặt chân vào thành, bọn họ chỉ còn biết chết lặng trong kinh hãi.
Đại Công tước không hề để lộ một tia cảm xúc. Hắn bình thản tiếp nhận tình hình, ra lệnh như thể mọi việc đã được định sẵn. Việc đầu tiên hắn làm là truy lùng đến cùng và xử tử tất cả những kẻ cầm đầu phản loạn. Đó là một tổn thất to lớn đối với thế lực của hắn, song hắn chẳng mảy may do dự. Với hắn, chỉ cần còn một kẻ phản nghịch tồn tại thì ngai vàng của Aran sẽ mãi mãi nhuốm bẩn.
Cuộc nổi loạn bất ngờ, và sau chưa đầy hai năm kể từ khi Hoàng gia sụp đổ, một cuộc đổ máu mới lại diễn ra, khiến mọi người, từ những người hầu thấp kém đến các Đại Công tước cao quý, đều phải nín thở. Mặc dù những người chết đều là những kẻ đã phạm tội không thể tha thứ và không liên quan đến họ, nhưng không khí vẫn rất căng thẳng. Các quý tộc cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đại Công tước chỉ nói rằng Hoàng đế đang dưỡng bệnh vì sốc sau cuộc nổi loạn và không nói thêm gì. Thái độ đó khiến mọi người nhớ lại chuyện trước đây, khi mối quan hệ giữa hắn và Hoàng đế bị rạn nứt. Có lẽ lần này Hoàng đế đã hoàn toàn thất sủng. Nhưng khi nhìn thấy hắn đã giết chết những thủ hạ trung thành nhất của mình vì muốn làm hại Hoàng đế, họ lại nghĩ rằng hắn vẫn là một Đại Công tước trung thành.
Tuy nhiên, tất cả đều đồng ý rằng chủ nhân của ngai vàng vẫn chưa thay đổi. Mặc dù không ai biết lý do tại sao Hoàng đế không trở về, nhưng không một ai dám nói linh tinh. Trong khi tung tích của Hoàng đế ở Danar vẫn chưa chắc chắn, thì đầu của Bá tước Lance bị treo trên quảng trường là một sự thật mà mọi người đều nhìn thấy. Không ai thấy xác của ông ta ở đâu, và có tin đồn đáng sợ rằng nó đã bị vứt lại ở cánh đồng để làm mồi cho thú dữ.
Mọi người rùng mình trước cái kết bi thảm của một vị trung thần đã phục vụ gia đình Đại Công tước Roark từ thời ông nội. Dù hành động của ông ta là liều lĩnh và ngu ngốc, nhưng đó chẳng phải là vì Đại Công tước hay sao. Sự trừng phạt đó quá tàn nhẫn.
Các quý tộc đều nghĩ chung một điều. Nếu Đại Công tước lên ngôi, họ sẽ phải sống trong nỗi bất an, không biết khi nào mình sẽ chết.
Tất nhiên, kể từ khi Hoàng đế hiện tại lên ngôi, không khí trong Hoàng cung hiếm khi tốt đẹp. Nhưng chưa bao giờ căng thẳng đến mức phải cẩn thận ngay cả khi nói chuyện như lúc này. Vốn dĩ là người hiền lành, Hoàng đế rất khoan dung với tất cả mọi người miễn là họ tuân thủ nguyên tắc, và nàng không bao giờ để bụng. Dù có mâu thuẫn trong các cuộc họp, nàng luôn đối xử công bằng với mọi người trong các buổi riêng tư.
“Rốt cuộc chuyện này là sao…”
Lâu lắm mới vào cung, Hầu tước Bjorn không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo, lẩm bẩm một mình. Ngay cả ông, một người cực kỳ bướng bỉnh, giờ đây cũng không dám hành động liều lĩnh.
Bất chấp tất cả, Đại Công tước vẫn giảm bớt thời gian ngủ để tập trung khôi phục lại đất nước. Khi bận rộn, hắn không nghĩ đến Aran. Nhưng chỉ cần rảnh rỗi một chút, hắn lại thấy phát điên. Hắn vẫn không thể tin rằng Aran đã bỏ rơi mình.
Nếu hắn không biết nàng đang ở đâu thì không sao, nhưng hắn biết rõ nàng đang ở đâu và với ai, điều đó càng khiến hắn phát điên. Cảm xúc méo mó vẫn còn đó. Hắn muốn lập tức đến Danar, giết Công tước và kéo Aran về. Cơn bốc đồng đó càng trở nên mạnh mẽ hơn vào ban đêm.
“Ta căm hận ngươi.”
Tuy nhiên, lời nói của Aran luôn là thứ cuối cùng ngăn hắn lại. Giờ đây, hắn biết rằng nếu hắn cứ làm theo ý mình, hắn sẽ chỉ nhận lại sự căm ghét của Aran. Vì vậy, hắn không thể làm gì được.
Những cảm xúc bị kìm nén của hắn giờ lại vẽ ra hình ảnh Aran đang mỉm cười bên cạnh Công tước, tự dằn vặt chính mình.
Ngay cả hắn cũng thấy sự ghen tuông của mình thật đáng khinh. Mỗi khi nhắm mắt lại, lời nói của người nông dân về chuyện chạy trốn cùng nhau cứ văng vẳng bên tai hắn. Hai người họ đứng cạnh nhau trông thật đẹp đôi. Hàng đêm, hắn không ngủ được, hắn lao ra khỏi phòng, cưỡi ngựa, rồi lại quay về phòng.
Hắn không thể đến Danar, vì hắn sợ nếu hắn ở bên nàng, nàng sẽ chết thật. Gương mặt nàng khi cầu xin hắn giết nàng cứ bám riết lấy hắn.
Hắn biết rõ nàng đang trong tình trạng nguy hiểm như thế nào. Nàng có thể sẽ từ bỏ ý chí sống, giống như nàng đã từ bỏ ngôi vị và từ bỏ hắn. Hắn mong nàng sẽ nắm chặt lấy ý chí sống đó và không buông. Trong chuyện này, ông chẳng giúp gì được cho nàng. Suy nghĩ đó khiến vai hắn chùng xuống. Hắn bắt đầu xem lại các văn kiện để quên đi cảm xúc đang trỗi dậy.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Nàng sẽ quay trở lại. Chắc chắn là vậy.
Ngai vàng cao nhất chỉ có nàng mới có thể ngồi. Những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể dành cho nàng.
Đại Công tước dự đoán rằng Aran sẽ không ở Danar quá lâu. Hắn không kiêu ngạo mà tin rằng nàng sẽ trở về với mình, mà hắn tin vào trách nhiệm của nàng.
Aran sẽ không thể chịu đựng được việc thấy Đế quốc không có chủ nhân. Nàng sẽ trở lại để tìm cách giải quyết.
Đó là hy vọng duy nhất thúc đẩy Đại Công tước.
Sau khi hắn quay về, Aran nhanh chóng tỉnh lại. Mặc dù không hỏi thẳng, nhưng sau khi nhận ra Đại Công tước đã rời đi, tốc độ hồi phục của nàng nhanh đến bất ngờ.
Sau khi Aran khỏe hơn một chút, hai người quyết định đến Danar. Aran cảm ơn vị thầy thuốc đã chăm sóc mình. Vị thầy thuốc ban đầu tò mò về sự biến mất của người đàn ông tóc đen to lớn, nhưng sau đó bà nghĩ rằng như vậy cũng tốt. Ở đó, hắn chỉ khiến bà sợ hãi.
Nàng nhìn Hoàng đế đã sẵn sàng lên đường. Mái tóc bạch kim dài của nàng được che kỹ bằng một tấm lụa.
“Bệ hạ.”
Aran giật mình khi nghe lời của vị thầy thuốc. Bà ta đã thấy tóc nàng suốt thời gian qua nhưng không nói gì, nên nàng nghĩ bà ta không biết. Trên thực tế, nhiều người dân thường ở vùng quê xa xôi không quan tâm đến màu tóc của Hoàng tộc. Nàng cố gắng không tỏ ra quá ngạc nhiên và nhìn vị thầy thuốc.
Vị thầy thuốc lấy từ trong túi ra một thứ gì đó. Aran nhận lấy một cách bối rối. Đó là một quả trứng luộc. Nó vẫn còn ấm.
“Đây là…”
“Hãy ăn trên đường đi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Aran lúng túng nhìn đi chỗ khác. Người nông dân kia, và cả vị thầy thuốc này, đều khiến Aran cảm thấy xấu hổ. Nàng là một người không thể đáp lại những thiện ý nhỏ bé của họ. Thầy thuốc hiểu lầm phản ứng của nàng, bước lại gần hơn.
“Nó trông không đẹp lắm, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể tặng…”
“Không phải vậy đâu.”
“Tôi mong cô sẽ trở về an toàn.”
Vị thầy thuốc nói một cách chân thành. Dù không biết vì lý do gì mà nàng lại xuất hiện ở đây, nhưng Aran đối với bà thật đặc biệt. Sự điềm tĩnh khác với những người cùng tuổi, và cách nàng đối xử với người đàn ông đáng sợ kia cũng vậy. Ánh mắt hiền lành của nàng cũng khiến bà có cảm tình.
Hơn cả, nàng là Hoàng đế. Mặc dù chỉ là một cô gái vừa rời tuổi thiếu nữ, nhưng nàng là chủ nhân của Đế quốc, là người đứng trên tất cả, điều đó khiến nàng trông thật vĩ đại.
Thấy vẻ mong đợi trên khuôn mặt vị thầy thuốc, Aran không thể nói cho bà ta biết sự thật rằng nàng đã từ bỏ ngai vàng và chạy trốn. Aran cúi đầu vì xấu hổ. Nàng không thể ngẩng mặt lên được. Thiện ý của vị thầy thuốc trong tay nàng thật nặng trĩu.
“Thưa Bà Bryn.”
Công tước lặng lẽ giục nàng. Aran rời đi một cách vội vã, không kịp chào hỏi đàng hoàng. Nàng vô tình quay đầu lại, nhìn về phía sau. Vị thầy thuốc vẫn đang nhìn theo nàng. Aran giật mình như chạm phải lửa, lập tức quay mặt lại.
“Đừng bận tâm. Giờ đây không còn gì ràng buộc Bệ hạ nữa. Mọi chuyện còn lại, Đại Công tước sẽ tự giải quyết.”
Công tước thì thầm. Anh ta chân thành mong Đại Công tước có thể giải quyết tốt mọi chuyện. Để Aran có thể ở lại bên cạnh anh ta mà không phải lo lắng gì.
“Được rồi.”
Aran yếu ớt trả lời. Công tước vuốt ve chiếc ấn Hoàng đế trong túi. Anh ta đã do dự có nên nói rằng Đại Công tước đã để lại chiếc ấn không, nhưng anh ta đã chọn im lặng. Anh ta sợ rằng nếu trả lại chiếc ấn cho Aran, nàng sẽ quay về Hoàng cung.
“Nàng nói chưa bao giờ đi thuyền, đúng không?”
“Ừ.”
“Chúng ta sẽ đi trên một con thuyền rất lớn. Nàng có thể mong chờ điều đó.”
Công tước nói một cách bình thản. Chiếc ấn trong túi của anh ta thật nặng.
“Ư…”
Aran nôn mửa một lúc rồi ngẩng đầu lên, mặt tái nhợt. Công tước Silas tiến lại gần, vỗ lưng cho nàng.
“Nếu biết vậy, chúng ta nên nghỉ thêm vài ngày.”
“Không sao, ực…”
Aran lắc đầu rồi lại nôn. Đây là lần đầu tiên nàng đi thuyền, và nàng không biết say sóng lại đáng sợ đến thế. Nhưng khi cơn buồn nôn qua đi, nàng lại không thể rời mắt khỏi mặt nước biển xanh. Gió biển mặn mà thật dễ chịu, và nàng thấy những con cá không tên bay nhảy trên mặt nước. Nàng vừa ngắm cá xong, lại nôn mửa ngay sau đó.
Vì nôn suốt cả ngày, nàng không ăn quả trứng mà vị thầy thuốc đã đưa. Nhưng thật mâu thuẫn, khi say sóng, nàng không cảm thấy đau khổ trong lòng. Nàng đã nôn hết mọi cảm xúc xấu xí của bản thân, nôn ra cả gương mặt ngây dại của Đại Công tước. Khi cơ thể đau đớn, nàng không thể nghĩ đến điều gì khác.
“Còn phải đi bao lâu nữa?”
“Khoảng mười ngày nữa.”
“Mười ngày á?”
Aran há hốc miệng kinh ngạc. Thấy vẻ mặt đó, Công tước không nhịn được cười.
“Thật ra là hai ngày thôi.”
“…”
Aran trừng mắt nhìn Công tước một cách khó tin. Công tước lúng túng, giả vờ chỉnh sửa tấm vải che mặt để tránh ánh mắt nàng.
Bình luận gần đây