Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 8
Đêm đã khuya.
Aran, công chúa duy nhất của đế quốc, khẽ rời khỏi giường và lấy bộ quần áo giấu dưới gầm giường ra. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và chiếc quần bó sát này là do nàng đã thuyết phục một thị vệ trẻ tuổi có chiều cao tương đương mình để có được. Thực ra đó gần như là đe dọa, nhưng Aran, một cô gái ngây thơ, vẫn tin chắc đó là một giao dịch công bằng.
Mặc xong quần áo, Aran buộc gọn mái tóc bạch kim dài thành một bím trước gương. Nàng soi mình khắp nơi. Bộ đồ nam giới lần đầu tiên mặc thật lạ lẫm nhưng không tệ. Ngược lại, nó thoải mái hơn nhiều so với những chiếc váy hàng ngày, khiến nàng rất ưng ý.
“Tốt rồi.”
Lục lọi dưới gầm giường lần nữa, nàng còn tìm thấy cả sách dạy kiếm thuật và kiếm gỗ. Aran cẩn thận nhặt kiếm gỗ lên và vung thử. Nó nặng hơn nàng nghĩ, khiến cơ thể nàng loạng choạng. Suýt chút nữa thì nàng đã ngã một cách thảm hại, nhưng nàng không hề nản lòng.
Dạo gần đây, Aran ngưỡng mộ những nữ kiếm sĩ trong Cấm vệ quân Hoàng cung, ngày ngày lén lút quan sát họ. Mỗi khi nhìn thấy họ trong bộ quân phục đen, thuần thục dùng kiếm, nàng lại quên đi cơ thể yếu đuối của mình và mơ ước trở thành một kiếm sĩ.
Cuối cùng, vào sinh nhật mười ba tuổi, nàng thậm chí còn yêu cầu phụ hoàng cho nàng học kiếm thuật làm quà sinh nhật. Trước yêu cầu của con gái, phụ hoàng nàng có vẻ mặt như sắp ngất đến nơi. Ông phải vất vả dỗ dành cô con gái cứ mè nheo hỏi “Tại sao không được?” Cuối cùng, ông đành phải đồng ý rằng sẽ cho nàng học kiếm khi nàng lớn hơn một chút.
Thế nhưng, Aran không hề có ý định chờ đợi đến lúc đó. Nếu không có ai dạy, nàng sẽ tự mình học. Nàng dùng dây buộc chặt sách dạy kiếm thuật và kiếm gỗ vào người, rồi lén lút rời phòng ngủ qua cửa sổ. May mắn thay, phòng ngủ của nàng không quá cao nên việc thoát ra không quá khó khăn.
Ẩn mình trong bóng tối, Aran đi đến nơi nàng đã xem trước vào ban ngày. Đến một nơi vắng người, nàng lấy cây nến mang theo ra thắp sáng. Rồi nàng mở sách giáo khoa ra và vung kiếm theo những gì được chỉ dẫn. Mọi thứ từ chuẩn bị đến tư thế đều vụng về, nhưng chỉ riêng việc phạm lỗi lầm đã khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tuy nhiên, khác với tâm trạng nhẹ nhõm, cơ thể nàng dần trở nên nặng nề. Chỉ mới vung kiếm gỗ vài lần mà hơi thở nàng đã dồn dập đến cổ họng.
Cuối cùng, nàng vứt kiếm gỗ xuống và nằm vật ra sàn. Bầu trời đêm không trăng, những vì sao lấp lánh như thể sắp rơi xuống. Làn gió đêm mát lạnh lướt qua trán ướt đẫm mồ hôi. Aran khoan khoái nhắm mắt lại.
Đúng lúc ấy, nàng cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.
“Ai đó?”
Aran nhanh chóng bật dậy, hét lên. Rồi nàng nhặt cây kiếm gỗ bên cạnh lên.
Dù là ban đêm, khả năng một công chúa gặp phải kẻ nguy hiểm trong Hoàng cung hiếm như chuyện bị sét đánh giữa đường, nhưng Aran vẫn nắm chặt kiếm gỗ, vung lên đầy vẻ cảnh giác. Trong đầu nàng, kẻ đến đây chỉ có thể là một thị nữ mù đường hoặc một thị vệ mắt kém.
“Phải làm họ sợ một phen để đừng bao giờ nghĩ đến chuyện mách phụ hoàng,” nàng thầm nghĩ, mắt nheo lại, dõi sâu vào khoảng tối trước mặt.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
“Ta hỏi là ai đó?” giọng nàng hơi run nhưng vẫn cố giữ vẻ uy nghi.
“Thần là Enoch của Roark.”
Cùng lúc tiếng nói vang lên, một thiếu niên xuất hiện từ bóng tối.
“Roark…?”
Aran quên mất cả ý định hù dọa, đôi môi khẽ hé ra đầy ngạc nhiên. Có lẽ đêm nay trăng cũng không dám mọc, bởi ánh sáng của nó sẽ lu mờ trước vẻ đẹp của hắn thiếu niên ấy.
Ánh mắt của Enoch dừng lại trên mái tóc nàng. Mái tóc vàng nhạt đến mức thoáng nhìn như màu bạc một biểu tượng bất khả xâm phạm của hoàng tộc, khiến hắn lập tức nhận ra thân phận trước mặt. Thiếu niên nhanh chóng quỳ xuống, động tác gọn ghẽ và cung kính.
“Thần ra mắt Công chúa Aranhrod. Đây là lần đầu được diện kiến.”
Đứng trước vẻ đẹp nghiêm trang và cung kính của Enoch, Aran chỉ thấy lòng mình rối bời. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người đẹp đến mức ấy. Trái tim nhỏ bé bắt đầu đập thình thịch, còn dữ dội hơn cả lúc nàng dốc sức vung thanh kiếm gỗ ban nãy.
“À…”
Trong một thoáng, Aran thầm tạ ơn bóng tối. May mắn thay, màn đêm đã giấu đi khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín của nàng, cũng như vết mồ hôi và bùn đất lấm lem trên bộ quần áo nam giới vụng về kia.
Không biết rõ những điều đó, Enoch nghiêng đầu nhìn vị công chúa đang ngập ngừng rõ rệt.
“Người có chỗ nào không khỏe sao?”
Không biết công chúa làm gì ở đây vào giờ này, nhưng tư thế cầm kiếm gỗ của nàng trông rất vụng về.
Với tư thế đó, nàng có nguy cơ bị thương… Hay là đã bị thương rồi?
Chợt nghĩ có lẽ công chúa đã bị thương, Enoch đứng dậy.
“Đừng, đừng lại gần!”
Aran sắc lạnh hét lên, lùi lại một bước. Nàng vô cùng xấu hổ, sợ hắn sẽ ngửi thấy mùi mồ hôi.
Sự xấu hổ ư? Một cảm xúc xa lạ. Aran, người luôn được sống trong lời khen “xinh đẹp”, “thông minh”, chưa từng trải qua cảm giác đó. Nàng bàng hoàng khi nhận ra mình là người có thể cảm thấy xấu hổ.
Trước tiếng hét của nàng, Enoch dừng bước.
“Có vẻ người không bị thương.”
“Đúng, đúng vậy. Ta không bị thương, nên cứ nói chuyện ở đó. Rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ.”
Trước thái độ bình tĩnh của Enoch, Aran mới nhận ra mình đang hành động ngớ ngẩn đến mức nào. Nhưng nàng chẳng biết phải đối phó thế nào để trở nên thông minh hơn, chỉ biết rằng nếu cứ tiếp tục, nàng sẽ càng lộ vẻ lố bịch. Cuối cùng, nàng quyết định rút lui trước khi thiếu niên ấy cho rằng nàng là một kẻ ngốc.
“Việc ngươi thấy ta ở đây, hãy giữ bí mật. Nếu không…”
Giọng nàng chùng xuống, câu đe dọa còn dang dở. Thật tình, nàng chẳng thể nghĩ ra lời nào có thể hù dọa được thiếu niên xinh đẹp ấy. Trong lòng nàng còn lẫn lộn cả sự bối rối và rung động kỳ lạ.
Không nói thêm gì, Aran buông thanh kiếm gỗ xuống đất, mặc kệ nó dù đó là vật mà nàng đã tốn bao công sức để có được – rồi xoay người trở về phòng. Đêm hôm ấy, dù đã nằm xuống giường êm, nàng vẫn không thể chợp mắt. Trái tim nàng đập loạn nhịp như thể muốn phá tung lồng ngực, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào tràn ngập tâm hồn nhỏ bé của nàng. Dù còn quá thơ dại để hiểu rõ, nhưng đâu đó trong sâu thẳm, nàng biết rằng đó chính là tình yêu.
Ngày hôm sau, Aran biết được thiếu niên ấy chính là vị hôn phu được Hoàng thất chọn cho nàng. Khoảnh khắc đó, nàng tưởng như cả thế giới bừng sáng. Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Aran.
Tin đồn về việc công chúa nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau vị hôn phu như một chú vịt con nhanh chóng lan truyền khắp giới quý tộc. Đáng lẽ ở tuổi dậy thì, nàng phải lấy làm xấu hổ vì những lời bàn tán ấy, nhưng Aran chẳng mảy may bận tâm. Trong đầu nàng, Enoch chiếm trọn chỗ, không còn chỗ cho bất kỳ điều gì khác.
Trái lại, chính Enoch lại có phần khó xử trước sự nhiệt tình quá mức của nàng. Mới mười sáu tuổi nhưng hắn đã cao lớn và chững chạc như một người trưởng thành, nên khi đối diện với Aran, một cô công chúa nhỏ bé chỉ vừa chạm đến ngực mình thì hắn chỉ xem nàng như một đứa em gái cần được che chở.
Hoàng đế, vốn thương yêu con gái cưng hết mực, nhìn thấy cảnh nàng si mê một Enoch lãnh đạm thì tức giận vô cùng. Song, cứ mỗi lần như thế, Aran lại một mực bênh vực vị hôn phu, khiến người cha chẳng thể làm gì khác ngoài việc nén sự bất bình trong lòng.
Đáng tiếc thay, niềm vui được ở bên Enoch không kéo dài. Bởi mỗi lần gặp hắn, Aran thường vì quá sức mà kiệt quệ rồi sinh bệnh. Đỉnh điểm là khi nàng nằng nặc đòi theo hắn đi câu cá giữa mùa đông, để rồi nhiễm lạnh nặng đến mức phải nằm liệt giường suốt cả tháng. Kể từ đó, Hoàng đế hạ lệnh hạn chế, chỉ cho phép nàng gặp Enoch một lần mỗi tháng mà thôi.
“Con nhớ Enoch.”
“Mau khỏe lại đi con. Như vậy con mới có thể gặp thằng bé thường xuyên hơn chứ.”
“Tại sao con lại sinh ra yếu ớt thế này. Các anh của con đều khỏe mạnh như vậy mà.”
Aran thì thầm với Hoàng hậu một cách buồn bã. Cô bé ngây thơ Aran không biết lời nói đó đã làm đau lòng mẫu hậu như thế nào. Hoàng hậu nhìn con gái với ánh mắt xót xa, rồi lén lút mời Enoch vào Hoàng cung mà không cho Hoàng đế biết.
Sau vài ngày phi ngựa đến Hoàng cung, Enoch gật đầu khi nghe tin công chúa bị bệnh. Khuôn mặt Hoàng hậu lạnh đi khi nhìn thấy thiếu niên không có chút biểu cảm nào dù vị hôn thê của mình đang ốm.
“Công tử.”
“Vâng.”
“Ta biết nàng công chúa khiến ngươi rất phiền toái. Nàng ấy vốn dĩ rất trẻ con.”
“…Không phải vậy ạ.”
Hoàng hậu không bỏ qua chút do dự ngắn ngủi đó. Dù trưởng thành hơn so với tuổi, nhưng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên nên không thể che giấu mọi thứ một cách hoàn hảo.
“Aran từ nhỏ đã yếu ớt, suýt chết vài lần. Ta và Hoàng đế đều biết ơn khi con bé lớn lên khỏe mạnh đến bây giờ, chưa từng mắng mỏ nó một lần nào. Aran trở nên trẻ con hoàn toàn là lỗi của chúng ta.”
“…”
“Dù trẻ con, nhưng đối với ta, con bé là một đứa con gái quý giá không gì có thể đánh đổi. Vì vậy, ta mong Công tử hãy đối xử dịu dàng với con bé một chút. Ta tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương lòng con gái ta.”
Giọng nói tuy dịu dàng nhưng đó là một lời cảnh báo.
“Thần sẽ ghi nhớ.”
Lúc đó, nụ cười mới nở trên khuôn mặt Hoàng hậu. Bước vào phòng công chúa, nàng mang khuôn mặt của một người mẹ vô cùng nhân từ và hiền hậu.
“Aran, có quà cho con đây.”
“Nhưng con không uống thuốc đâu.”
Aran vùi mình trong chăn, không ngẩng mặt lên nói.
“Nếu con biết mẹ đã dẫn ai đến, con sẽ không nói như vậy đâu. Mau dậy đi con.”
Theo lời Hoàng hậu, Aran miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Rồi nàng tròn mắt khi nhìn thấy Enoch. Nhìn Enoch một lúc, Aran đột nhiên khẽ kêu lên rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Sao lại đúng lúc này chứ…!
Dù là Enoch mà nàng hằng mơ ước, nhưng nàng không muốn gặp hắn trong bộ dạng này. Nàng đã ốm vài ngày nên chưa kịp sửa soạn hay tắm rửa, bộ đồ ngủ đang mặc cũng có họa tiết trẻ con chỉ hợp với bọn nhóc. Trái lại, Enoch từ đầu đến chân đều mặc comple hoàn hảo.
“Aran?”
Chưa bao giờ giọng mẹ lại nghe thật xót xa đến thế.
“Chờ một chút, có thể quay lại sau không? Con muốn thay quần áo…”
Lúc đó, Hoàng hậu mới nhận ra tâm tư của Aran, nàng đưa tay che miệng. Vốn luôn coi con gái là trẻ con, nàng chưa từng nghĩ rằng con bé lại muốn được vị hôn phu của mình nhìn nhận như một người phụ nữ.
“Vậy thì Công tử, xin hãy đợi một lát…”
“Không sao đâu ạ. Công chúa điện hạ lúc nào cũng đáng yêu cả. Vì nàng ấy không khỏe, ở trong trạng thái thoải mái sẽ tốt hơn.”
Enoch nói khi tiến đến giường. Nếu Aran bớt bối rối một chút, nàng đã nhận ra lời nói đó không thật lòng, nhưng với cái đầu đang sốt, nàng không thể phán đoán được gì. Nàng thò đầu ra khỏi chăn, hỏi:
“Thật không?”
“Vâng.”
Hoàng hậu đã sớm nhận ra lời nói dối của hắn nhưng không nói gì. Dù Enoch có thật lòng hay không, Hoàng hậu cũng chỉ cần con gái mình hạnh phúc là đủ. Nàng mãn nguyện nhìn khuôn mặt con gái đầy sức sống trở lại, rồi lặng lẽ rời phòng.
Khi chỉ còn lại hai người, Aran càng thêm lúng túng.
“Ta không ngờ lại để ngươi thấy bộ dạng này…”
“Không sao cả.”
Lời nói này thì thật lòng. Từ đầu hắn đã không coi nàng là một người phụ nữ, nên dù nàng có trang điểm lộng lẫy hay mặc đồ ngủ cũng chẳng khác gì nhau.
Bình luận gần đây