Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 85
“Ngươi không cần phải cố gắng đọc đâu.”
Aran vội vàng đưa tay định lấy lại tờ giấy từ tay công tước. Ngay khi ngón tay nàng vừa chạm vào, anh ta khẽ nhấc tay lên. Aran ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt thoáng lộ vẻ bối rối.
“Thần vẫn chưa đọc xong.”
“Nếu thấy tệ thì cứ thẳng thắn nói ra, không cần phải ngại.”
Sự ngập ngừng vụng về của Aran khi rụt tay xuống thật đáng yêu, đúng với lứa tuổi nàng. Đến mức Silas suýt nữa đã vô thức muốn ôm chầm lấy nàng.
Giữa lòng kính trọng dành cho chủ quân và tình yêu dành cho một người phụ nữ, anh ta vẫn luôn bước đi trên một sợi dây mong manh. Aran hoàn toàn mất cảnh giác, bởi trong mắt nàng, Silas chưa từng được coi là một người đàn ông. Mỗi lần nàng vô tư đến gần như vậy, không biết bao nhiêu lần anh ta đã giơ tay ra rồi lại kìm nén rụt về, bởi chẳng thể xác định đâu mới là giới hạn được phép.
Ánh mắt Silas dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Aran. Càng nhìn lâu, sắc đỏ nơi gò má nàng càng thêm rõ rệt. Thêm một khoảnh khắc nữa thôi, chắc chắn nàng sẽ nhận ra sự khác lạ. Anh ta vội quay lại với bản kế hoạch và cất lời.
“Thần không dám đánh giá, nhưng thực sự rất tốt. Có vài điều thần muốn thực hiện ngay lập tức. Dẫu để hoàn thành trọn vẹn như người đã hình dung, có lẽ cả trăm năm cũng chẳng đủ.”
Khuôn mặt Aran bừng sáng, rạng rỡ như một đứa trẻ được khen ngợi.
Khoảnh khắc ấy, Silas thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc. Mỗi lần được chứng kiến biểu cảm hiếm hoi ấy, anh ta lại rơi vào ảo giác rằng Aran đã thật sự thuộc về mình. Nhưng lý trí nhắc nhở rằng tất cả những gì anh ta có thể giữ chỉ dừng lại ở đó. Bởi anh ta đã từng trải qua, và biết rằng chỉ cần thổ lộ tình yêu, từ khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười này nữa.
Anh ta khẽ mỉm cười, vẻ ngoài điềm nhiên, giấu kín mọi khát vọng dưới lớp bình thản. Nếu không thể trở thành một người đàn ông trong trái tim nàng, thì chí ít, hãy là thần tử được nàng sủng ái nhất.
“Thật sao? Nếu ngươi nói dối chỉ vì muốn chiều lòng ta thì…”
“Không phải lời nói suông đâu, Aranrhod.”
Aran làm rơi cây bút. Tiếng bút rơi xuống sàn đá cẩm thạch vỡ tan nghe chói tai.
“Ưm…”
Vẻ mặt nàng lộ rõ sự bối rối. Thế nhưng, chính nàng đã cho phép anh ta gọi thẳng tên mình, nên chẳng có lý do gì để trách cứ. Công tước Silas giả vờ như không hay biết, nhặt cây bút lên và đưa lại cho Aran.
“Người làm rơi rồi ạ.”
“À… cảm ơn ngươi.”
Đầu ngón tay họ khẽ chạm vào nhau. Aran giật mình như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại và nắm chặt cây bút. Silas chỉ mỉm cười điềm nhiên, như thể chẳng nhận ra điều gì.
Có lẽ, một chút tham lam như thế cũng được phép chăng.
Dù bận trăm công nghìn việc, Silas vẫn dành thời gian đề nghị cùng Aran đi thăm khu dân nghèo. Đó không phải điều nàng mong muốn, bởi Aran sợ mình sẽ lại phải chứng kiến những cảnh tượng đau lòng. Nhưng cuối cùng, nàng đã xiêu lòng trước lời anh ta rằng tận mắt thấy sự đổi thay của nơi ấy sẽ mang ý nghĩa hơn bất kỳ bản tấu nào.
Không muốn rình rang gây phiền hà cho người dân, Aran cho dừng xe ngựa ở một chỗ cách xa rồi lặng lẽ quan sát khu phố từ trong xe. Nhận ra nét u sầu trên gương mặt nàng, Silas khẽ cất giọng vui vẻ:
“Khi bộ mặt khu dân nghèo này được cải thiện, chúng ta sẽ gọi nó là gì nhỉ? Hiện giờ vẫn đang dùng tên các vị thánh cũ để phân khu, nhưng một khi diện mạo thay đổi, có lẽ cũng nên đổi tên. Có khi bắt đầu nghĩ từ bây giờ lại hay.”
Lời gợi ý ấy khiến Aran bất giác trầm ngâm. Thông thường, những ngôi làng như vậy được đặt tên theo người có công lớn trong việc kiến thiết hoặc theo biểu tượng gắn liền với họ. Đặt theo tên người thì nghe quá phô trương. Nàng chợt nghĩ đến biểu tượng của riêng mình.
“Ưm… Làng ngư dân lang thang?”
Dù nói thật lòng, Aran vẫn thấy Silas bật cười, như cho đó là lời đùa.
Sau vài tháng bên nhau, nàng đã khá thành thạo trong việc đối đáp với những trò đùa vô nghĩa của công tước. Nếu nàng nhớ lại những câu nói đùa ấn tượng mà anh từng nói rồi áp dụng với Rosina, nàng sẽ cười phá lên như thể đang nghe câu chuyện thú vị nhất thế gian. Silas cũng vậy, chẳng thể nhịn cười mỗi khi Aran thốt ra những câu có vẻ như đùa cợt.
Aran từng nghĩ mình không có khiếu hài hước hay khả năng chơi chữ, nhưng hóa ra nàng lại có tài làm người khác vui vẻ nhiều hơn nàng tưởng. Điều đó khiến nàng cảm thấy tự hào một cách âm thầm.
Nàng rời mắt khỏi Silas và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu dân nghèo ban ngày mang một cảm giác hoàn toàn khác so với ban đêm. Những ngôi nhà chen chúc nhau, như không cho phép lãng phí dù chỉ một tấc đất, thoạt nhìn như một bức tường thành khổng lồ. Những con hẻm nhỏ giữa chúng tấp nập người qua lại, sinh động và náo nhiệt.
Cảnh tượng này không hề đáng sợ như nàng từng tưởng. Dù khuôn mặt mọi người phảng phất vẻ mệt mỏi, nàng không thấy bóng dáng đau khổ hay bi thương mà trước đây mình hình dung. Họ đã xây dựng vương quốc riêng và sống mãnh liệt theo cách của mình. Đó là một phẩm giá không thể bị chi phối bởi lòng trắc ẩn hời hợt. Aran hiểu rằng nàng không có tư cách hay khả năng để cứu rỗi họ. Dẫu có trở lại làm hoàng đế, cũng sẽ chẳng khác.
Tất cả những gì nàng có thể làm là giúp họ không bị cô lập mãi mãi. Vương quốc của họ thiếu thốn tài nguyên trầm trọng, nhưng nếu không đứng ở vị trí hoàng đế, nàng sẽ chẳng thể làm được nhiều việc. Để đạt được điều mình mong muốn, nàng cũng phải đối mặt với mọi thử thách như chính họ.
“Tên gì cũng được, ta chỉ muốn nhanh chóng thấy nó thay đổi,” Aran lẩm bẩm.
“Sẽ được như vậy thôi ạ,” Silas đáp, giọng đầy tự tin.
Tuy nhiên, cuối cùng, Aran đã không thể chứng kiến quá trình thay đổi của khu dân nghèo từ bên cạnh. Vì ngày trở về hoàng cung đến sớm hơn dự kiến.
Hai quốc gia giáp ranh với đế quốc, Izumi và Lasser, đã xảy ra chiến tranh, và Quốc vương Izumi đã yêu cầu đế quốc hỗ trợ. Dù Đại công tước có quyền đại diện xử lý quốc sự, nhưng nếu hoàng đế vẫn còn sống, ông không thể điều động quân đội mà không có sự chấp thuận của nàng.
Aran đọc đi đọc lại bức điện khẩn cấp vừa đến từ hoàng cung nhiều lần.
Việc hai quốc gia có mối thù hằn sâu sắc và mâu thuẫn từ lâu không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng đế quốc vẫn cố gắng hòa giải tốt. Tuy nhiên, việc Aran vắng mặt đã được tiết lộ ngấm ngầm, có vẻ như phía Lasser đã gây ra chuyện. Nhìn quy mô binh lực và quân nhu, có thể thấy rõ Lasser đã chuẩn bị cho cuộc chiến này trong một thời gian dài.
Dù thắng hay thua, nếu chiến tranh kéo dài, đế quốc cũng sẽ chịu những tổn thất không thể tránh khỏi. Đặc biệt, những tàn quân và người tị nạn từ hai quốc gia sẽ trở thành vấn đề nan giải. Các thành phố giáp biên giới đã đặt trong tình trạng cảnh giác tối đa. Phải đối phó ngay lập tức, không còn thời gian để chần chừ. Nỗi băn khoăn trong Aran chấm dứt.
“Ta phải trở về.”
Lời nói đó thoát ra một cách bình thản hơn nàng tưởng. Nói rằng không đau khổ sẽ là nói dối, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được như nàng dự đoán.
Silas im lặng.
Anh ta rơi vào giằng xé. Anh ta mong nàng sẽ quay lưng lại với những tranh đấu và âm mưu chính trị khốc liệt, để được bình yên như lúc này. Nhưng chính anh ta cũng đã chứng kiến Aran khổ tâm suy nghĩ để đưa ra quyết định ấy. Anh ta không muốn lấy tình yêu làm cái cớ để làm những việc giống như Đại công tước.
Sự im lặng kéo dài, khiến Aran nghĩ rằng anh ta đang coi thường mình. Chẳng lẽ anh ta nghĩ nàng không đủ dũng khí để chạy trốn nên mới quay về sao? Nàng lên tiếng, như để biện minh.
“Ta cũng biết, quyết định của ta nghe có vẻ ngốc nghếch…”
“Không phải vậy ạ,” Silas trả lời, giọng mang vẻ đau buồn. Ánh mắt anh ta phức tạp, tinh tế. Aran nhận ra sự xao động kín đáo nơi anh.
“Công tước?”
Nhưng như thể tất cả chỉ là ảo giác, Silas nhanh chóng trở lại vẻ bình thường.
“Xin người đợi một lát. Thần có thứ muốn đưa người.”
Chưa kịp hỏi là gì, Silas đã bỏ Aran lại và biến mất. Khi trở lại, anh cầm trên tay một chiếc nhẫn hình dẹt – ấn chương của hoàng đế.
“Sao chiếc này lại ở chỗ ngươi…”
“Đại công tước đã giao nó cho thần.”
“Đại công tước…”
Aran lặng lẽ nhận lấy ấn chương và đeo vào ngón tay. Chiếc nhẫn vừa vặn, mang lại cảm giác quen thuộc như thể nàng chưa từng rời xa nó một giây phút nào. Nàng ngây người nhìn ấn chương, rồi nhăn mặt đau khổ, thú nhận.
“Thực ra, ta không hề có một quyết tâm hay hoài bão lớn lao nào khi trở về hoàng cung đâu.”
“…”
“Ta chỉ muốn giữ hắn bên cạnh và hành hạ hắn, như hắn đã làm với ta, đến mức không thở nổi.”
Đại công tước đã khắc sâu nỗi sợ hãi vào tận xương tủy của Aran. Nhưng giờ đây, sự căm ghét đang sục sôi, có thể lấp đầy tất cả những kẽ hở và vết nứt đó.
“Xin người cứ làm như vậy. Nếu người muốn, thần cũng sẽ giúp. Cá nhân thần cũng có nhiều ân oán với Đại công tước.”
Nghe lời dịu dàng mà thoáng mỉa mai của Silas, Aran cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ. Nàng cười theo anh, một nụ cười gượng ép, nhưng vẫn hơn hẳn việc run rẩy hay khóc lóc.
“Đúng vậy. Người đó, có rất nhiều kẻ thù ở khắp nơi.”
“Thần chỉ mong Bệ hạ không còn đau khổ nữa.”
“Ngươi không cần lo. Cảm thấy đau đớn chứng tỏ ta vẫn còn sống.”
Hoàng cung vẫn không thay đổi. Sự xa hoa đến mức khiến người ta chán nản, những quý tộc bề ngoài thanh lịch mà bên trong đầy toan tính, và cả Đại công tước vẫn ngự trị trên tất cả – mọi thứ y hệt như trước khi Aran rời đi. Nàng nhìn tất cả bằng đôi mắt vô cảm đến kinh ngạc. Giờ đây, những điều đó không còn giá trị lớn lao nào nữa.
Ngay sau khi Aran trở về, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Sau khi nhận được báo cáo chi tiết về tình hình chiến sự, nàng nhanh chóng ban bố mệnh lệnh, không hề có dấu hiệu của sự vắng mặt.
“Dù đáng tiếc, nhưng vận mệnh của Izumi đã tận rồi. Chúng ta sẽ hỗ trợ binh lực để đền đáp lòng trung thành mà họ đã thể hiện với đế quốc trong suốt thời gian qua, nhưng hãy ra lệnh rút quân ngay lập tức nếu tình hình trở nên bất lợi.”
Thế trận đã nghiêng hẳn về một phía đến mức dù có hỗ trợ binh lực cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ cuộc chiến này sẽ khiến Izumi diệt vong. Izumi là một đồng minh lâu năm, nhưng nàng không thể lôi kéo người dân nước mình vào một cuộc chiến mà kết quả đã rõ ràng để hy sinh.
“Nếu chúng ta từ bỏ đồng minh Izumi như vậy, liệu quốc gia nào sẽ tôn kính và tuân theo đế quốc nữa?”
Bá tước Easter, họ hàng của Quốc vương Izumi, phản đối.
“Vậy là ngươi muốn những người trẻ của đế quốc phải chết vô ích ở một quốc gia khác sao?”
“Không phải vậy. Nhưng…”
“Tất nhiên, ta cũng không có ý định từ bỏ quốc gia đồng minh. Nếu Izumi muốn, ta sẵn sàng gặp gỡ Quốc vương Lasser để hòa giải, và ngay cả khi đàm phán thất bại, ta cũng sẽ đảm bảo an toàn tối đa cho hoàng tộc Izumi.”
Bá tước Easter sau đó vẫn cố gắng thuyết phục Aran, nhưng ý chí của nàng quá kiên quyết và phản ứng của các quý tộc khác cũng lạnh nhạt, nên cuối cùng ông đành im lặng.
Sau khi giải quyết xong tình hình, Aran tuyên bố kết thúc cuộc họp và rời đi. Đại công tước tự nhiên theo sau nàng.
Bình luận gần đây