Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 9
“Cảm ơn ngươi đã đến. Chắc phải mất vài ngày để đi từ Đại Công quốc đến đây.”
“Không sao cả. À, Hoàng hậu bệ hạ dặn thần phải đưa cái này cho người. Hoàng hậu nói người nhất định phải uống.”
Enoch đưa cho nàng một túi giấy nhỏ đựng thuốc bột. Aran ủ rũ nhận lấy.
“Ta không muốn uống thuốc…”
Enoch giả vờ như không nghe thấy lời cằn nhằn đó. Aran nhìn hắn một lúc, rồi dè dặt hỏi:
“Này, ngươi đút cho ta được không?”
“Gì cơ?”
Trước yêu cầu bất ngờ, Enoch có chút bối rối. Hắn cũng là người thừa kế của Đại Công tước cao quý, chưa từng làm những việc như vậy.
“Được thôi ạ.”
Thế nhưng, nhớ lại lời cảnh báo của Hoàng hậu, hắn vẫn gật đầu.
Với chút vụng về, hắn hòa thuốc vào nước rồi đưa vào miệng Aran, nàng nhăn mặt khó chịu. Tuy nhiên, nàng không hề than phiền. Nếu những thị vệ từng phải vất vả dỗ dành Aran uống thuốc nhìn thấy cảnh này, họ hẳn sẽ cảm thấy tủi thân.
Aran thầm mong hắn sẽ khen ngợi mình, nhưng Enoch, không biết tâm tư của nàng, không có phản ứng đặc biệt nào. Thay vào đó, hắn đưa viên kẹo đã chuẩn bị sẵn vào miệng Aran.
Đôi má phồng lên trông thật buồn cười, Enoch vô thức bật cười. Aran không biết vì sao Enoch cười, nhưng vì thấy hắn cười nên nàng cũng cười theo. Vì ốm, nụ cười của nàng yếu ớt hơn bình thường.
Enoch vô thức vuốt ve đầu Aran. Ngoài tính cách phiền phức, việc nàng phải dành phần lớn thời gian trong phòng ngủ ở tuổi nhỏ như vậy thật đáng thương. Dù giả vờ ngoan ngoãn, nhưng nhìn nàng lén lút rời phòng ngủ vung kiếm gỗ hay những lời nói táo bạo, rõ ràng nàng là người có tính cách hoạt bát.
Khi tay Enoch chạm vào, Aran mở to mắt, rồi khẽ dựa mặt vào tay hắn. Sức nóng bừng bừng vì sốt lan tỏa khắp lòng bàn tay hắn.
“Lạ thật.”
“Là gì vậy ạ?”
“Enoch dịu dàng đến lạ…”
Aran cười yếu ớt.
“Nếu vì ta ốm mà ngươi lại dịu dàng như vậy, ta mong mình ốm mãi.”
“Mọi người đều mong người nhanh chóng bình phục.”
“Cả ngươi nữa sao?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Vậy thì ta sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.”
Nhìn vào gương mặt trong sáng đến ngây thơ của nàng, hắn hiểu ngay lý do Hoàng đế không bao giờ trao cho con gái bất kỳ quyền lực thực sự nào. Ngoài việc lớn lên trong sự bao bọc, công chúa quá thật thà, quá trong trẻo, lại thêm cơ thể yếu ớt. Nếu quyền lực được đặt vào tay nàng một cách sơ sài, nàng sẽ chẳng khác nào miếng mồi béo bở cho kẻ khác lợi dụng.
Đại Công quốc Roark từ xưa vốn không mấy hòa thuận với Hoàng gia, thế nhưng Hoàng đế vẫn kiên quyết thúc đẩy hôn ước với nhà Roark – có lẽ vì ông tin rằng chỉ khi trở thành dâu nhà Đại Công tước, con gái ông mới tránh được cảnh bị kẻ khác thao túng. Điều đó khiến Enoch bất giác tò mò. Được ai đó yêu thương, bảo vệ như thế, cảm giác đó sẽ ra sao? Bởi với hắn, tình thương là thứ xa xỉ; từ nhỏ, vợ chồng Đại Công tước luôn nghiêm khắc đến hà khắc với hắn.
Aran xoắn xuýt cả người vì xấu hổ khi bắt gặp Enoch đang nhìn mình chăm chú. Vậy mà, trong khoảnh khắc ấy, nàng lại không giấu được nụ cười rạng rỡ, vui sướng đến ngây ngô.
“Enoch.”
“Mời người nói.”
“Có ngươi ở đây thật vui.”
“Vâng.”
Dù câu trả lời của hắn ngắn gọn, lạnh lùng, chẳng hiểu sao Aran vẫn mỉm cười.
Trong mắt Enoch, công chúa như đến từ một thế giới khác hẳn hắn. Hắn, một kẻ chưa từng yêu thương ai, kể cả cha mẹ ruột nên hoàn toàn không biết yêu là gì. Chỉ cần nghĩ đến việc phải chiều chuộng nàng cả đời, hắn đã thấy mệt mỏi.
Thế nhưng, không hiểu vì biến cố gì, một thời gian sau, Đại Công tước lại tuyên bố mình sẽ không còn liên quan đến Aran. Dĩ nhiên, đó chỉ là lời từ phía hắn. Với Aran, những lời ấy chẳng bao giờ đúng. Dù không có sự chiếm đoạt thực sự, hắn vẫn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giày vò nàng. Và cũng nhờ vậy, Aran mới biết rằng có những cách để biến sự thân mật thành nhục hình mà không cần đến sự xâm nhập.
Tuy nhiên, khi không còn phải chịu đựng những gánh nặng quá sức, nàng không còn suy yếu thể lực mà bỏ bê công việc quốc gia như trước nữa. Đối với Aran, đó là một điều may mắn dưới nhiều góc độ. Ít nhất là nàng nghĩ vậy cho đến khi Đại Công tước tìm đến phòng làm việc của nàng.
Aran cố gắng nhìn người đàn ông đang vùi đầu giữa hai chân mình, nuốt khan những tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Nàng muốn bảo hắn dừng lại nhưng sợ rằng nếu mở miệng, tiếng rên sẽ bật ra, nên không nói được lời nào.
Giữa cơn khoái lạc dâng trào, Aran vẫn bất an nhìn về phía cửa. Bên ngoài, tiếng người qua lại bận rộn vang lên.
Chỉ 30 phút trước, nàng không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ nằm banh chân trên bàn làm việc trong phòng. Việc nàng vô tư chấp nhận lời cầu kiến của Đại Công tước đã là nguyên nhân của mọi rắc rối. Nàng nằm mơ cũng không ngờ hắn lại làm những chuyện như vậy giữa ban ngày, ngay trong phòng làm việc.
Aran dùng hai tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng rên rỉ. Thế nhưng, khi Đại Công tước dùng răng khẽ cắn vào nơi ấy, hông nàng tự động uốn éo, và một tiếng khò khè nhỏ thoát ra.
“Haa…”
Những ngón tay tinh xảo luồn sâu vào bên trong đang nóng bỏng, tập trung kích thích những điểm nhạy cảm của Aran. Bên dưới nàng, đã ướt đẫm, đón nhận những ngón tay hắn không chút ngần ngại. Tiếng nước loe nhức nhối vang lên dâm đãng bên tai.
Khoảnh khắc nàng sắp đạt đến cực khoái.
“Bệ hạ.”
Tiếng quản gia trưởng gọi từ bên ngoài khiến Aran cứng đờ. Đại Công tước nhân cơ hội đó, banh rộng chân nàng hơn nữa. Chiếc lưỡi dày liếm láp cửa huyệt đang chảy dịch ái. Đôi đùi trắng nõn run rẩy. Quản gia trưởng lại gọi nàng một lần nữa, có lẽ nghĩ nàng không nghe thấy.
“Bệ hạ?”
Chắc chắn Đại Công tước cũng nghe thấy tiếng đó. Aran như muốn bật khóc. Dưới thấp, nàng nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, rồi hắn ngừng cử động. Aran thở phào nhẹ nhõm, mở miệng:
“Nói, nói đi.”
“Công tước Silas cầu kiến. Người muốn làm gì ạ?”
Công tước Silas ư?
Aran cố gắng đưa ra quyết định dù lý trí đang mơ hồ. Hôm nay, hắn không nằm trong số những người nàng dự định gặp.
“Hỏi xem có việc gì, ực…”
Bất chợt, chiếc lưỡi của hắn luồn sâu vào bên trong, khiến Aran suýt chút nữa thốt ra tiếng rên lả lướt. Nàng đã gần đến cực khoái nên mọi giác quan đều trở nên nhạy bén. Cơ thể nàng run rẩy chỉ vì hơi thở của Đại Công tước.
“Bệ hạ? Ngài có chỗ nào không khỏe sao?”
Hoàng đế bỗng nhiên ngừng nói, quản gia trưởng nghi ngờ hỏi.
“Không, không phải. Hỏi xem có việc gì, nếu không phải việc gấp thì bảo hắn hôm nay quay về đi.”
“Rõ rồi ạ.”
Vượt qua nguy hiểm trong gang tấc, Aran oán hận trừng mắt nhìn Đại Công tước. Khác với vẻ lo lắng của nàng, hắn vẫn điềm nhiên.
Aran hổn hển thở dốc, thì thầm cầu xin:
“Làm ơn, đây là phòng làm việc mà.”
Dù không ai dám tự tiện xông vào phòng làm việc của Hoàng đế, nhưng chỉ riêng việc có người ngay sau cánh cửa cũng đủ khiến nàng bất an đến phát điên. Aran cố gắng thoát khỏi Đại Công tước bằng mọi cách, đẩy đầu hắn ra, nhưng ngược lại, cổ tay nàng bị hắn nắm chặt.
“Chuyện đó có vấn đề gì sao?”
“Haa, tất nhiên là có…”
Đôi môi đang liếm láp cửa huyệt lại di chuyển lên một chút, mút mạnh vào nơi ấy. Aran cắn môi đến mức rỉ máu, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra. Những cái vuốt ve không ngừng nghỉ khiến cơ thể nàng cứ xoắn xuýt lại, hai chân co vào.
“Nói vậy chứ nàng thích lắm đúng không?”
Aran không thể đáp lời. Nàng không thể tin rằng tiếng thở hổn hển không đều như thú vật đó lại là của mình.
Đại Công tước nhấc môi khỏi vùng dưới của Hoàng đế, túm lấy đôi chân đang cố khép lại của nàng, rồi luồn ngón tay sâu vào.
“Khụ…”
Khi hắn chạm vào điểm nhạy cảm và di chuyển tay nhanh lên xuống, Aran cuối cùng không thể nhịn được mà phát ra tiếng rên nhỏ. Đôi mắt xanh lục ướt át tràn ngập khoái lạc.
Đại Công tước đặt môi lên bụng dưới đang co giật nhẹ, liếm láp và luồn lưỡi vào rốn. Vách trong nóng bỏng co thắt, mạnh mẽ cắn chặt ngón tay hắn.
Khi hắn ấn mạnh ngón cái vào nơi ấy đang sưng phồng, vách trong co thắt dữ dội. Một dòng dịch ái nóng hổi tuôn trào ra từ cửa huyệt. Mọi quá trình đó đều phơi bày rõ ràng trước mắt Đại Công tước.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, Aran dù đang run rẩy trong khoái lạc vẫn đưa tay che lại vùng dưới. Đại Công tước tiếp tục đâm sâu vào cửa huyệt, đồng thời dùng tay kia giữ chặt tay Aran, bắt nàng phải vuốt ve nơi ấy đang lộ rõ.
“Chuyện gì…!”
Lần này, Aran hét lên kinh hãi.
“Bệ hạ?”
Nghe thấy tiếng kêu đã xuyên qua cánh cửa, quản gia trưởng gọi Aran.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Khác với lần trước, lần này Đại Công tước không hề dừng lại. Hắn tự do di chuyển tay Aran như thể đó là tay hắn. Mỗi khi đầu ngón tay mảnh mai và nhọn chạm vào cục thịt nhô lên, hông Aran lại mạnh mẽ bật lên.
Không có tiếng trả lời, quản gia trưởng nhận thấy điều bất thường, lại hỏi.
“Bệ hạ, thần có thể vào không?”
Aran không nói nên lời, tuyệt vọng chống cự. Thế nhưng, cơ thể chìm trong khoái lạc không còn chút sức lực nào. Aran cầu xin nhìn Đại Công tước, nhưng hắn chỉ nhìn nàng với vẻ mặt thích thú.
“Xin lỗi Bệ hạ. Thần sẽ vào một lát.”
Lời nói đó khiến Aran cứng đờ. Chẳng mấy chốc, tiếng tay nắm cửa xoay vang lên.
“Chỉ là làm đổ chén trà thôi, không cần vào đâu.”
Ngay trước khi cửa mở, Đại Công tước nói. Giọng hắn khô khan đến mức khó tin với hành động bất kính mà hắn đang làm.
“Thần sẽ sai thị nữ lau dọn.”
Tiếng quản gia trưởng cung kính đáp lời. Trong lúc đó, Đại Công tước vẫn không ngừng trêu chọc. Đôi môi Aran, đang gần đến cực khoái, hé mở.
Quản gia trưởng vẫn đang nắm tay nắm cửa. Nàng nhận ra mình không thể kìm nén tiếng rên lần này, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Đúng lúc tiếng rít sắp bật ra khỏi cổ họng, một bàn tay to lớn bịt miệng nàng lại.
“Không cần làm vậy, lui ra đi.”
“Rõ rồi ạ.”
Cảm thấy quản gia trưởng đang rời xa cánh cửa. Dù không nghe thấy giọng Hoàng đế, hắn vẫn tự nhiên tuân theo mệnh lệnh của Đại Công tước.
“Ư ư ư… Khụ…!”
Cùng lúc đó, Aran vùng vẫy dữ dội, bật ra tiếng rên bị kìm nén. Đó là một cực khoái kéo dài và dữ dội như đã phải chịu đựng bấy lâu. Ngay cả sau khi cực khoái qua đi, Aran vẫn không thể giữ vững cơ thể, thỉnh thoảng lại run rẩy.
“Nếu biết nàng thích đến vậy, lẽ ra ta nên thường xuyên đến đây hơn.”
Đại Công tước thì thầm, hôn lên mặt trong đùi đang run rẩy của nàng. Trong những ngày không có sự thâm nhập, làn da nàng đã lấy lại được màu sắc ban đầu rất nhiều.
Bình luận gần đây