Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 94
Sau khi nghe Hầu tước kể về tài sản của Aran, đầu óc Đại công tước cả ngày rối bời bởi ý nghĩ ấy. Trong suốt thời gian ở Hoàng cung sau khi rời phủ Hầu tước, hắn không sao tập trung nổi vào công việc.
Hắn nhớ về cha mẹ đã khuất. Tiên Đại công tước và phu nhân khi xưa đều phản đối việc gả hắn cho Hoàng nữ Aran. Lý do là nàng quá yếu đuối. Dẫu có cao quý, dẫu có xinh đẹp đến mấy, thì khuyết điểm chí mạng chính là việc không thể sinh con nối dõi. Phu nhân Đại công tước, người từng nếm trải bao khổ sở từ lúc mang thai cho đến sau khi sinh nở vì cơ thể vốn yếu ớt, lại càng kịch liệt phản đối.
Thế nhưng tiên hoàng vẫn cương quyết theo ý mình, thúc ép hôn ước giữa Hoàng nữ và dòng dõi Đại công tước. Trong quá trình ấy, gia tộc Đại công tước đã được hứa hẹn rằng tài sản của Hoàng nữ, ngay cả khi nàng qua đời, cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về gia tộc. Vậy mà gương mặt chua chát của phu nhân năm ấy, khi bà nghĩ rằng mình đã phải đánh đổi người kế vị và tài sản như một kẻ buôn bán, đến giờ vẫn còn in hằn rõ rệt trong ký ức hắn.
Vậy mà giờ đây, lại có người nói rằng nàng chẳng còn gì ư?
Từ trước đến nay, hắn chưa từng bận tâm tìm hiểu tài sản của Aran. Tài sản riêng của hoàng tộc, bất kể quốc gia nào, vốn thường bị phân tán khắp nơi, phần lộ ra đã ít, phần bị che giấu lại càng nhiều hơn, muốn nắm rõ tất cả là chuyện gần như bất khả thi. Huống hồ, điều hắn để tâm vốn không phải là tài sản của nàng, mà là chính nàng.
Ngay cả sau khi cuộc nổi loạn thành công, khi hắn tịch thu một phần gia sản của những hoàng tộc đã chết để chia cho thuộc hạ, hắn cũng tuyệt nhiên không đụng đến của cải của Aran. Về phần nàng, cũng chưa một lần nhắc đến.
Thế nhưng vừa rời khỏi Hoàng cung, hắn đã lập tức sai người điều tra việc Aran từng chuyển giao toàn bộ tài sản cho Ruazan từ năm năm trước.
Không mất quá nhiều thời gian để nhận được báo cáo. Dù có vài chi tiết khác biệt, nhưng lời của Hầu tước phần lớn là sự thật.
Ngay trước khi hắn rời kinh đô, Aran đột nhiên chuyển giao vài mỏ vàng và quyền sở hữu vùng đất Setia cho Ruazan. Việc tài sản được chuyển giao giữa các anh chị em là chuyện thường tình bất kể thân phận, nhưng lần này quy mô quá lớn.
Aran tuy ngây thơ nhưng không đến mức ngu ngốc để chuyển giao số tài sản lớn như vậy mà không có bất kỳ điều kiện nào. Dù Ruazan có dùng lời đường mật dụ dỗ đến đâu, hắn cũng không thể thuyết phục nàng nếu đó không phải là một việc mà bản thân nàng hiểu được.
Đại công tước cố nhớ lại Aran đã nói gì khi hắn hỏi về lệnh ân xá và tước vị bất ngờ được ban xuống 5 năm trước. Nhưng tất cả những gì hắn nhớ được chỉ là khuôn mặt mỉm cười mơ hồ của nàng.
Nếu nàng đã chuyển giao số tài sản đó để mua lệnh ân xá và tước vị cho người con trai ruột của kẻ phản bội mà nàng yêu thương, thì dù Đại công tước có hiểu được tấm lòng đó hay không, đó cũng không phải là chuyện không thể giải thích.
Thế nhưng, khi bị điều động đến biên giới phía Tây, hắn rõ ràng đã nhìn thấy ấn chương của Hoàng nữ được đóng trên giấy đồng ý. Đó có thể là lệnh của một Hoàng nữ đã đến tuổi kết hôn để xử lý một người tình hèn kém, hoặc cũng có thể là âm mưu của các huynh đệ để lợi dụng em gái mình.
Đại công tước cho rằng đó là vế sau. Vì Aran không phải là người có thể làm điều như vậy. Chính vì thế, ngay cả sau khi đến biên giới phía Tây, hắn vẫn không thể từ bỏ nỗi vấn vương trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, dù tình hình thế nào đi nữa, rõ ràng là Đại công tước đã bị bỏ rơi. Aran đã không tìm hắn. Nàng đã không giữ lời hứa bảo vệ hắn. Sau khi trao gửi tình yêu tha thiết, nàng đã bỏ mặc hắn ở vùng đất chết.
Giá như nàng không thật lòng yêu hắn thì hắn đã không phải đến biên giới phía Tây. Vì tình yêu vô trách nhiệm của Aran, Đại công tước đã oán hận nàng. Hắn căm ghét nàng, một người dịu dàng nhưng lại vô tri.
Nhưng liệu nàng có thật sự không hề cố gắng? Cô gái đã không ngần ngại chi trả một số tài sản lớn như vậy, liệu có thật sự không tìm kiếm người yêu đã biến mất trong chốc lát?
Đại công tước không đọc hết báo cáo, đặt nó xuống. Càng đọc, sống lưng hắn càng lạnh toát.
Hắn phải bị lừa dối. Hắn phải bị bỏ rơi khi cuộc tình thoáng qua kết thúc. Nếu không tin như vậy, hắn cảm thấy mình không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ bắt đầu từ sâu thẳm trái tim hắn, lan rộng không thể kiểm soát.
“Xin Bệ hạ xem. Cuối cùng bức tượng Nữ thần cũng đã hoàn thành. Phải mất 10 năm để tìm kiếm nguyên liệu, và cũng chừng đó thời gian để điêu khắc, giờ đây Người đã hiện diện với vẻ đẹp huy hoàng. Chẳng phải rất đẹp và uy nghi sao? Giá như công trình không bị gián đoạn giữa chừng thì chúng ta đã có thể chiêm ngưỡng Nữ thần sớm hơn rồi.”
Trước lời giải thích của Đại giáo sĩ, Aran chuyển ánh mắt từ xung quanh về phía bức tượng Nữ thần.
Nơi nàng đang đứng là một ngôi đền vừa mới hoàn thành. Ngôi đền thờ Nữ thần Mùa xuân Briht này được Phụ hoàng của Aran bắt đầu xây dựng để kỷ niệm ngày nàng ra đời.
Dù quy mô không quá lớn, nhưng ngay từ khi khởi công thiết kế, những kiến trúc sư hàng đầu thời bấy giờ đã được mời đến, và những vật liệu cao cấp nhất được nhập từ nước ngoài đã được đổ vào, khiến ngôi đền trở nên cực kỳ xa hoa.
Chỉ riêng thời gian xây dựng đã mất 20 năm cũng đủ thấy Tiên tiên hoàng đế đã dành bao nhiêu tâm huyết cho công trình này. Dù công trình bị gián đoạn vài năm do nhiều việc xảy ra trước và sau khi nàng đăng cơ, nhưng cuối cùng, sau bao thăng trầm, nó đã được hoàn thành vài ngày trước. Nhân dịp này, Aran cùng các quý tộc cấp cao đã đến thăm ngôi đền.
“Nếu Phụ hoàng còn ở đây, chắc chắn Người sẽ rất vui mừng.”
Aran chăm chú nhìn khuôn mặt hiền từ của Nữ thần. Viên ngọc lục bảo với màu sắc rực rỡ được đính vào mắt Nữ thần, nghe nói là viên đá mà Phụ hoàng đã cất công lựa chọn.
Nghĩ đến Phụ hoàng, người đã bắt đầu xây đền thờ dù không theo tôn giáo nào, chỉ vì quá vui mừng khi con gái mình ra đời, nỗi nhớ thương vô hạn ập đến.
Rồi đột nhiên, nàng nhận ra Đại công tước nãy giờ vẫn im lặng. Nàng chợt nghĩ, có lẽ nơi này khiến hắn khó chịu. Quay sang bên cạnh, quả nhiên, hắn đang đứng lặng lẽ, chỉ nhìn chằm chằm vào chân tượng Nữ thần.
Phụ hoàng đối với nàng là một người cha vô cùng nhân từ, nhưng đối với hắn lại là kẻ đã giết cha mẹ hắn và đẩy cuộc đời hắn vào vũng lầy. Dẫu hắn có căm hận đến đâu, việc kéo hắn đến đây vẫn là một hành động quá tàn nhẫn.
“Đại…”
Aran định cất lời, rồi lại do dự. Trong nàng giằng xé hai cảm giác trái ngược: một bên thì thì thầm rằng “chắc cũng không sao đâu”, một bên lại nặng nề áp xuống, thì thầm “không ổn chút nào”. Sự giằng co khiến nàng bối rối.
Aran luôn muốn hắn phải đau khổ, nhưng lần này, nàng nghĩ mình đã đi quá xa. Ít ra, hắn chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ nàng trước mặt nàng. Giá như hắn không nhận ra thì đã không sao, nhưng biết rồi lại cố tình làm như không biết, điều ấy càng khiến nàng khó chịu. Rốt cuộc, Aran đành nhượng bộ cảm xúc của chính mình.
Nàng ngắm nhìn gương mặt thoáng vẻ giận dữ của hắn, khẽ gọi.
“Đại công tước.”
Có lẽ hắn không nghe thấy, vẫn không quay đầu lại nhìn nàng.
“Đại công tước Roark.”
Phải gọi thêm một lần nữa, hắn mới chậm rãi đáp lời.
“Vâng, Bệ hạ.”
“Trông ngươi có vẻ rất mệt mỏi.”
Ánh mắt nàng dừng lại nơi đường cằm sắc nét, nay càng rõ rệt hơn trước kia. Thực ra, việc hắn trở nên ít lời đâu chỉ riêng hôm nay. Có lẽ vì mải miết suy nghĩ chuyện gì đó, nên dạo gần đây, mỗi lần Aran nói chuyện, hắn thường chẳng hề hay biết.
Dù lý do là gì, việc hắn luôn dõi theo mọi cử chỉ của nàng kể từ khi đăng cơ khiến sự thay đổi nhỏ bé này càng trở nên rõ rệt. Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra, đến mức Aran phải tự hỏi liệu gần đây mình có quá sức với hắn không.
“Không ạ.”
Hắn muộn màng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Nữ thần.
“Nếu thấy không khỏe, ngươi có thể về trước.”
Aran không chịu nổi nữa, khẽ cất lời đề nghị. Đó là giọng nói hiền hòa mà khi chỉ có hai người, nàng sẽ không bao giờ sử dụng.
“Có lẽ do mệt mỏi. Không sao đâu ạ.”
“Vì ta còn nhiều thiếu sót nên khiến ngươi phải gánh vác quá nhiều công việc nặng nhọc, lòng ta không yên.”
Ít nhất, câu nói sau cùng là thật lòng. Thông thường, nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của hắn sẽ khiến nàng hả hê, nhưng giờ đây, trong lòng lại dâng lên một nỗi khó chịu nghèn nghẹn. Ngay cả Công tước Silas, kẻ vốn ưa trêu chọc Đại công tước bằng những lời đùa ngụ ý, cũng lặng im vì sắc mặt hắn quá tệ.
“Không sao đâu ạ. Thần xin lỗi vì đã khiến Người phải bận tâm.”
Đại công tước đáp cộc lốc. Thế nhưng, Aran lại mong hắn nhanh chóng rời đi. Sự hiện diện của hắn khiến nàng không thể thoải mái, chẳng thể nào hồi tưởng những kỷ niệm về phụ hoàng. Nắm lấy cơ hội, Aran nghiêng người, thì thầm vào tai hắn khi mọi người không chú ý.
“Không phải lời nói suông đâu, ngươi về đi. Mặt ngươi trông như sắp ngã quỵ đến nơi rồi.”
“Thật sự không sao đâu ạ.”
“Không cần phải cố gắng ở lại. Mang ngươi đến đây là sai lầm của ta.”
Nghe thấy lời xin lỗi mà gần đây nàng chưa từng thốt ra, Đại công tước ngẩng nhìn nàng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Aran lại cụp mắt xuống, vẻ mặt phảng phất sự hối lỗi.
Hối lỗi ư?
Hắn suy nghĩ về lý do ấy, rồi muộn màng nhớ ra ai mới là người đã ra lệnh xây ngôi đền này. Trái với suy đoán của nàng, hắn chẳng bận tâm đến chuyện đó. Yêu Aran, dấu vết lớn nhất mà Tiên tiên hoàng đế để lại, thì việc để tâm đến một công trình kiến trúc tầm thường cũng chỉ là trò cười. Hơn nữa, ngay từ đầu, chính hắn là người đã ra lệnh tiếp tục công trình bị dang dở.
“Hay là ngươi thực sự bị bệnh?”
Aran cau mày. Đại công tước có bệnh hay không, với nàng vốn không quan trọng, nhưng ít nhất, không nên là ở đây. Nàng định đưa tay lên trán hắn để kiểm tra. Thế nhưng, trước khi chạm tới, hắn đã lùi lại một bước. Cả Aran lẫn chính hắn đều ngạc nhiên trước sự từ chối bất ngờ ấy.
“Ta chỉ muốn xem ngươi có bị bệnh nặng không…”
Aran bối rối biện minh một cách lúng túng. Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Đại công tước nói.
“Nghe lời Bệ hạ, ta cảm thấy hình như mình hơi mệt mỏi. Vậy thì, ta xin mạo muội cáo lui trước.”
“Ừ, vậy thì đi đi…”
Ngay khi nàng vừa cho phép, hắn đã vội vàng rời khỏi đền như chạy trốn, thậm chí còn không chào Aran một cách tử tế.
“Hôm nay ngươi có thể về nghỉ sớm. Từ hôm qua trông ngươi đã không được khỏe rồi.”
Ngày hôm sau chuyến thăm đền thờ, sau khi kết thúc mọi lịch trình, Aran thấy Đại công tước vẫn theo sau mình như thường lệ, nàng nói.
Gương mặt hắn trông hốc hác hơn hôm qua, nhưng nàng biết chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục nhanh chóng, nên cũng không quá lo lắng. Thực tế, hắn là kẻ dù bị roi quất cũng có thể đứng dậy đi lại bình thường vào ngày hôm sau. Chỉ là chuyện hôm qua vẫn còn khiến nàng bận tâm một chút.
Đại công tước cũng chìm vào suy nghĩ, nhìn Aran đang quan tâm đến tình trạng của mình với vẻ mặt còn vương chút hối lỗi.
Dù tỏ ra độc ác, nàng vẫn dịu dàng, vẫn cảm thấy có lỗi và bận tâm ngay cả vì những chuyện nhỏ nhặt như hôm qua. Vậy mà tại sao nàng lại không hề hối lỗi về việc đã bỏ rơi hắn?
Dù bị hắn ép buộc, nàng đã phải cầu xin sự tha thứ cho từng lỗi lầm vô lý của mình, nhưng nàng lại không hề xin lỗi về việc đã bỏ rơi hắn.
Nếu như, thực sự chưa từng bỏ rơi thì sao, nên mới không xin lỗi?
Hắn chợt lên tiếng một cách bốc đồng.
“Ta có một điều muốn hỏi.”
Bình luận gần đây