Đêm Của Bệ Hạ Novel (Hoàn Thành) - Chương 99
Đại Công tước đã không bước chân vào cung suốt một tháng. Điều đó đồng nghĩa với việc Aran trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Từ lúc mở mắt cho đến khi khép mi lại vào ban đêm, nàng đều quay cuồng trong công việc, không có lấy một hơi thở thong thả.
Đây không phải lần đầu tiên nàng phải gánh vác triều chính khi thiếu vắng hắn, thế nhưng sự trống trải mà lần này để lại lại quá lớn. Aran tự giễu, chẳng lẽ nàng đã ép hắn làm việc quá sức rồi sao?
Lạ thay, Đại Công tước lại ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của nàng. Nàng từng nghĩ hắn sẽ lại bất ngờ xuất hiện, gây khó dễ như ở Danar, vậy mà hắn chỉ lặng lẽ ẩn mình. Người ta nói hắn thường lui tới gặp gỡ các quý tộc cấp cao, không phân biệt tuổi tác, và chỉ chọn phụ nữ. Nàng không tài nào đoán được lần này hắn lại đang nuôi mưu đồ gì.
Dẫu thế, vì hắn không lập tức gây phiền phức, Aran cũng chẳng buồn bận tâm. Không, đúng hơn là nàng cố tình phớt lờ.
Nhớ lại cảnh hắn rơi lệ van nài, khóe môi nàng thoáng nhếch lên khinh bạc. Mực từ ngòi bút nhỏ xuống giấy, loang nhòe thành vệt. Chỉ đến lúc ấy Aran mới sững sờ nhận ra mình đã suy nghĩ về hắn quá lâu, khiến gương mặt nàng chợt đông cứng.
Lại nữa rồi…
Việc nàng cứ mãi nhớ về đêm đó có lẽ là do nước mắt của hắn đã gây ra một cú sốc lớn đến vậy.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là một lần. Nước mắt của nàng đã chảy thành sông rồi. Nước mắt của hắn thật giả dối. Đó là nước mắt cá sấu. Aran định cười nhạo hắn thêm một lần nữa khi hắn bám víu không biết xấu hổ, nhưng thay vì tiếng cười, một tiếng thở dài mệt mỏi lại thoát ra khỏi miệng nàng.
Aran hơi thô bạo vò nát tờ giấy dính mực và lấy một tờ mới ra. Hôm nay nàng đặc biệt bận rộn, không có thời gian cho những suy nghĩ vẩn vơ.
Tuần trước, nàng lại cảm thấy một cơn đau khó chịu bắt đầu từ bụng dưới. Vì đã chuẩn bị trước nên không xảy ra chuyện như lần trước, nhưng cơn đau lần này còn dữ dội hơn, khiến nàng phải chịu đựng vài ngày, và những công việc tồn đọng đã dồn hết sang tuần này.
Aran sợ máu, nhưng vì đó là thứ từ cơ thể mình, nàng ít cảm thấy ghê tởm hơn. Tuy nhiên, chu kỳ đến đúng như dao cắt lại khiến nàng hơi kinh ngạc.
Giờ ta lại sống tốt rồi sao? Chỉ một chút như thế…
Chỉ vì ít để ý đến Đại Công tước hơn thôi.
Aran nhìn xuống bụng dưới của mình. Ở đó, tử cung của nàng đã bắt đầu hồi phục chức năng. Nó co thắt bụng nàng cho đến vài ngày trước, như thể muốn được đền bù cho khoảng thời gian sống trong im lặng. Điều đó khiến nàng cảm thấy không vui, vì nó giống hệt hình ảnh của chính mình lúc này.
Bận rộn hóa ra lại là điều may mắn. Nếu không, nàng có lẽ đã tự dằn vặt mình không biết bao nhiêu lần. Aran khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt sang tờ giấy.
“Xin chào, Đại Công tước Điện hạ.”
Một người đàn ông với vẻ mặt e dè rõ rệt chào Đại Công tước. Đó là thái y do Hoàng đế phái đến. Đại Công tước khẽ gật đầu.
Hắn rất ghét những thứ phiền phức, không dễ dàng cho người ngoài vào dinh thự, và nếu có thì thường đuổi về sớm trừ khi có tình huống đặc biệt. Nhưng lần này là ngoại lệ. Vì là người do Hoàng đế đích thân phái đến vì mình, Đại Công tước cũng giữ một thái độ lễ phép nhất định. Dù phiền phức thì cũng không thể tránh được.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp Người ngoài hoàng cung… Dinh thự thật tráng lệ, tôi vô cùng kinh ngạc.”
Thái y bắt chuyện để phá vỡ không khí căng thẳng, nhưng Đại Công tước không hề đáp lại.
“Chúng ta đều bận rộn, hãy kết thúc nhanh gọn.”
Hắn nói ngắn gọn.
Dù Đại Công tước không công khai tỏ vẻ phiền phức, nhưng thái y đã sớm nhận ra mình không phải là vị khách được chào đón. Anh ta cũng không hề muốn đến dinh thự Đại Công tước. Nếu không phải là chiếu chỉ của hoàng đế, anh ta cũng sẽ không bén mảng đến đây. Hơn nữa, vì Đại Công tước bận rộn không biết làm gì, anh ta đã phải đi đi lại lại nhiều lần mà không gặp được.
May mắn thay, hôm nay là lần thứ tư đến thăm, anh ta cuối cùng cũng gặp được Đại Công tước.
“Vâng. Vậy xin phép.”
Thái y tiến gần đến Đại Công tước. Anh ta cũng không muốn kéo dài thời gian. Thậm chí, anh ta còn mong muốn hoàn tất việc khám chữa nhanh hơn cả Đại Công tước.
Thái y lướt nhìn đôi mắt Đại Công tước đỏ ngầu hơn bình thường và quai hàm sắc nhọn. Đúng như Hoàng đế nói, gương mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, thái y không quá coi trọng điều đó. Ai ở kinh đô cũng biết về thể lực đáng kinh ngạc của Đại Công tước, và ngoài việc gầy đi một chút, hắn không có triệu chứng đặc biệt nào khác.
“Người có thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và chán ăn không?”
Trước câu hỏi mang tính hình thức, Đại Công tước thờ ơ gật đầu. Thái y thực hiện vài xét nghiệm đơn giản cho hắn, nhưng không tìm thấy triệu chứng nào đặc biệt. Anh ta lùi lại một bước và yêu cầu lại.
“Người có thể cởi áo ra được không?”
Nghe lời anh ta, Đại Công tước khẽ thở dài. Hắn nén vẻ phiền toái, cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi theo lời. Một thân hình cơ bắp rắn chắc hiện ra, khiến hình phạt của Aran trở nên vô nghĩa.
Thái y có vẻ hơi ngán ngẩm khi kiểm tra cơ thể đó. Dù là đàn ông, cũng đáng để ghen tị, nhưng vì cấu trúc xương ban đầu đã khác biệt, anh ta không hề có suy nghĩ đó. Trái lại, vì toàn thân phủ đầy sẹo, hắn trông càng man rợ và áp bức hơn.
“Xin Người quay lưng lại.”
Trước yêu cầu đó, Đại Công tước khựng lại một khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng rồi hắn ngoan ngoãn quay lưng lại.
Nhìn lưng hắn, thái y suýt nữa đã thốt lên một tiếng kinh ngạc, quên mất người trước mặt là Đại Công tước. Mặt trước đã vậy, lưng hắn đúng nghĩa là một mớ hỗn độn. Anh ta biết Đại Công tước đã trải qua nhiều năm tháng ở chiến trường, nhưng đây là cảnh tượng không thể diễn tả được bằng từ ngữ nào khác ngoài “tàn khốc”.
Trong vô số vết sẹo, nổi bật nhất là một vết sẹo lớn, cũ kỹ, lõm sâu như bị cái gì đó đá vào, và ngay phía trên nó là những vết dài mới hơn bao phủ.
Thái y thoáng nghiêng đầu trước vết sẹo giống như vết roi. Ai dám quất roi Đại Công tước? Ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm điều đó.
Anh ta giấu đi sự kinh ngạc, kiểm tra khắp cơ thể Đại Công tước. Mặc dù đầy vết sẹo, nhưng cơ thể hắn lại khỏe mạnh. Rồi anh ta chợt phát hiện ra điều kỳ lạ. Ở phần lưng thon thả, có những đốm đỏ lan ra đây đó. Đó là những vết mờ nhạt đến mức ngay cả một bác sĩ như anh ta cũng suýt bỏ qua.
“Cái này là…?”
Ông ta vô thức lẩm bẩm.
Phát ban? Bệnh ngoài da chăng? Nhưng hình dạng có vẻ hơi lạ. Khi ông ta cúi xuống để xem kỹ hơn, Đại Công tước lại quay người lại.
“Thế này là đủ rồi.”
Giọng nói lạnh lùng. Thái y vội vàng đứng thẳng người. Ông ta cẩn thận hỏi Đại Công tước đang bắt đầu mặc áo sơ mi.
“Điện hạ, Người có bị bệnh ngoài da không?”
Đại Công tước nhướng một bên lông mày, như hỏi “Ông nói gì vậy?”.
“Người có biết có vết đốm gì trên lưng không?”
Thái y hỏi lại, và rõ ràng hắn không biết.
“Người không cảm thấy triệu chứng gì sao? Như đau hay ngứa chẳng hạn?”
“Hoàn toàn không.”
Thái độ thờ ơ khiến thái y nghiêng đầu khó hiểu. Phản ứng của Đại Công tước cho thấy đó không phải là chuyện gì lớn. Ông ta cân nhắc trong đầu. Liệu có nên bỏ qua chuyện này, hay làm phiền Đại Công tước mà chuốc lấy cơn giận của hắn.
Ông ta thực sự không muốn điều thứ hai, nhưng nếu bỏ qua mà sau này có vấn đề thì lại phiền phức. Trong lịch sử, không ít thái y đã mất mạng vì không chăm sóc tốt cho những người quyền quý.
Có lẽ chịu đựng một chút khó khăn bây giờ sẽ tốt hơn. Ông ta lấy chiếu chỉ của hoàng đế làm bảo đảm, dũng cảm lên tiếng.
“Có lẽ cần phải xem xét kỹ hơn. Hiện tại chưa có cách nào xác định nguyên nhân của các đốm này, vậy nên lần tới thần sẽ đến thăm lại.”
“Cần gì phải vậy. Chẳng có triệu chứng gì đặc biệt cả.”
Đại Công tước đáp một cách thờ ơ. Nghe qua tưởng chừng không liên quan, nhưng thái y đã nhận ra ý nghĩa ẩn giấu “đừng đến nữa” trong lời nói đó, nên ông ta vội vàng biện minh. Ông ta cũng không muốn đặt chân đến dinh thự này thêm lần thứ hai, nhưng việc tạo ra khả năng mất mạng dù nhỏ nhoi cũng là điều ông ta càng không muốn.
“Ch, chiếu chỉ của Hoàng đế Bệ hạ là không được bỏ qua dù chỉ là một triệu chứng nhỏ nhất.”
Khi nhắc đến Hoàng đế, ánh mắt Đại Công tước lập tức dịu đi.
“Bệ hạ nói vậy sao?”
Thái y đọc thấy sự vui mừng ngấm ngầm trong giọng nói đó. Ông ta khẽ ngẩng lên, thấy ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn đã dịu đi.
“Vâng…”
“Được rồi.”
Một lời chấp thuận dễ dàng đến không ngờ. Thái y thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào Đại Công tước rồi rời khỏi dinh thự.
Nghe tin sứ giả từ Lacer lại đến, Aran trong lòng căng thẳng. Nàng đã lo lắng liệu Hoàng tử, người trông có vẻ ôn hòa, có thể thuyết phục Quốc vương Lacer cố chấp và hiếu chiến khi trở về nước hay không.
Tuy nhiên, vì không thể để lộ vẻ căng thẳng trước sứ giả, Aran giả vờ ung dung và mở quốc thư của Quốc vương Lacer.
May mắn thay, quốc thư cho biết Lacer đã chấp nhận yêu cầu của Đế quốc và đồng ý đàm phán. Dù Izumi gần như đã bị hủy diệt, nhưng ít nhất vẫn giữ được quyền tự trị, và tính mạng của hoàng tộc cũng được an toàn. Aran cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ra lệnh tiếp đãi sứ giả trọng thị, rồi bước đi nhẹ nhàng dọc hành lang. Đúng lúc đó, Công tước Silas đang đi ngược chiều. Phát hiện ra Aran, ông ta cúi chào một cách cung kính. Aran cũng đáp lại lời chào của ông bằng ánh mắt dịu dàng.
Có lẽ vì niềm vui hiện rõ trên gương mặt nàng, gương mặt của Công tước Silas nhìn nàng cũng trở nên thoải mái hơn. Ông ta lên tiếng với giọng vui vẻ.
“Thần cũng đang định đến diện kiến Bệ hạ.”
“Ta sao?”
Aran hơi nghiêng đầu.
“Vâng. Cuối cùng bản phác thảo kế hoạch phát triển khu ổ chuột đã gần hoàn thành. Thần muốn trình lên Bệ hạ đầu tiên.”
“Thật là tốt quá.”
Aran tròn mắt. Hiếm khi nàng lại liên tiếp nhận được tin vui như hôm nay.
“Ta tò mò không biết thế nào. May mắn là ta có chút thời gian rảnh, mau đưa ta xem.”
“Vâng. Nhưng nếu xem ở đây thì phần giải thích sẽ hơi dài.”
“Chỗ thì lúc nào cũng có thể thay đổi. Nhưng ta muốn nghe giải thích ngay bây giờ. Ta rất tò mò.”
Công tước cười và gật đầu. Hai người sánh bước dọc hành lang, vừa đi vừa trò chuyện.
“Đặc biệt ở Danar, trẻ em ở khu ổ chuột thường trở thành hải tặc, nên nếu giải quyết tốt vấn đề này, số lượng hải tặc có lẽ cũng sẽ giảm bớt.”
Công tước nói.
Hải tặc.
Cảm giác thô bạo và hung hãn toát ra từ từ đó khiến Aran nhớ đến một điều gì đó.
“Công tước.”
Aran, vốn đang lắng nghe lời giải thích một cách ngoan ngoãn, chợt gọi Công tước.
“Vâng.”
“Chiến tranh… có lẽ rất khó khăn phải không?”
“Vâng?”
Công tước Silas nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên, có lẽ vì ông ta nghĩ đó là một câu hỏi bất ngờ. Aran hơi ngượng ngùng. Ngay cả bản thân nàng cũng thấy câu hỏi đó ngu ngốc đến mức hiển nhiên. Nhưng nàng lại hỏi tiếp câu hỏi tiếp theo. Ngoài hắn ra, nàng không có ai khác để hỏi.
“Công tước cũng từng ra chiến trường chưa?”
Bình luận gần đây