Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel - Chương 14 Ai đó đã biết
Trong văn phòng tĩnh lặng, Ji Hyun lặng lẽ dõi mắt về phía Jeong Oh, như thể đang quan sát một điều gì đó rất đặc biệt. Anh muốn được nhìn kỹ người phụ nữ này trong một khoảng không riêng tư, không bị bất kỳ ai quấy rầy. Vẻ căng thẳng của cô vẫn như cũ, nhưng trong cái căng thẳng ấy, lúc nào cô cũng bộc lộ một khía cạnh khác biệt, dù chỉ thoáng qua. Ban đầu, cô run rẩy như một con chuồn chuồn mắc lưới, rồi bất chợt lại hiện lên như một nữ thám tử, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay anh. Khi thì cô bật khóc như một góa phụ đầy uất hận, lúc lại tràn đầy khí thế của một nhân viên mới chập chững vào nghề.
Nhìn thì thú vị thật, nhưng anh không hề muốn để bản thân bị cuốn vào. Ji Hyun lạnh lùng cất lời, như đã từng với bất kỳ ai trước đây:
“Cô đã từng quay quảng cáo nào đủ nổi tiếng để tên mình được lưu lại trong ký ức của người khác chưa?”
Trước sự thờ ơ ấy, ánh mắt Jeong Oh thoáng chấn động, tâm trạng dường như đã thay đổi. Một lúc sau, cô khó nhọc mở miệng:
“… Tôi có điều muốn nói, Giám đốc.”
Đôi môi khô khốc mấp máy vài lần, rồi cô lấy hết sức cất tiếng, giọng đầy quyết tâm. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng rung điện thoại vang lên, xé toang bầu không khí.
“Không phải điện thoại của cô đang gọi sao?”
“Không. Không sao đâu.”
Jeong Oh dùng tay che túi áo lại, như thể muốn gạt bỏ sự quấy nhiễu ấy. Thế nhưng tiếng rung vẫn dai dẳng, ngoan cố vang lên.
“Cứ nghe đi. Biết đâu là cuộc gọi khẩn cấp.”
Ji Hyun khẽ gật cằm, ra hiệu như thể đang ban ân. Thực ra, chính anh cũng muốn biết ai đã gọi đến. Cuối cùng, Jeong Oh bất lực rút điện thoại ra. Nhìn thoáng qua tên người gọi, cô khẽ nghiêng đầu, rồi đứng dậy cúi chào.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Đôi mắt Ji Hyun mở lớn. Không phải như vậy! Anh chưa kịp ngăn cô thì Jeong Oh đã nhanh nhẹn rời khỏi văn phòng. Haiz… Ý anh đâu phải là cô phải đi ra ngoài. Anh muốn cô nghe ngay tại đây, trong không gian này.
“Vâng, thầy ạ.”
Giọng nói của cô vọng vào từ hành lang. Người gọi dường như là một “thầy” nào đó. Ji Hyun đành ngồi im, chờ cô kết thúc cuộc gọi. Mười phút, rồi hai mươi phút… Trong khoảng lặng dài đằng đẵng, anh chỉ biết nhìn đồng hồ. Ba mươi phút trôi qua, sự kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn kiệt.
‘Chẳng lẽ cái ‘thầy’ đó là khách hàng?’
Không chịu được thêm, Ji Hyun bước ra ngoài. Cô thư ký vội đứng dậy.
“Trưởng nhóm Lee Jeong Oh vẫn chưa quay lại sao?”
“Dạ? Trưởng nhóm Lee Jeong Oh đã đi từ lâu rồi ạ.”
Một tình huống thật nực cười.
“Gọi cô ấy quay về.”
Trước giọng nghiêm khắc của Ji Hyun, cô thư ký hốt hoảng nhấc ống nghe. Nhưng chỉ một lát sau, tin tức được truyền đến.
“Giám đốc, Trưởng nhóm Lee Jeong Oh nói là đã đi ra ngoài rồi ạ.”
Không giải thích, không một lời từ biệt, cô để lại câu “có chuyện muốn nói” rồi thản nhiên biến mất… Ji Hyun thở dài. Anh đã cố gắng không để bản thân bị cuốn vào, nhưng rốt cuộc lại có cảm giác như vừa lãnh một đòn chí mạng từ cô.
Mẹ Ye Na, Ye Na… chưa đến ạ. Cô giáo đã đi đón đúng giờ, nhưng hình như xe buýt nhà trẻ đến sớm nên con bé đã xuống sớm hơn.
Với tin dữ như tiếng sét giáng ngang tai, Jeong Oh hoảng hốt lao ra khỏi công ty. Cô thậm chí chẳng còn kịp thu dọn chỗ ngồi, chỉ kịp gọi điện báo rằng mình sẽ ra ngoài một lát khi đã ngồi trên taxi. Dù chưa thể nói rõ ngọn ngành, nhưng Trưởng nhóm Seong Mi Ran vẫn rộng lòng thấu hiểu. Đúng vào giờ tan tầm, dòng xe cộ ken đặc, chiếc taxi ì ạch nhích từng chút như con sên. Một phút trôi qua trong xe kéo dài như một tiếng đồng hồ, không, như cả một năm. Jeong Oh nức nở van xin:
“Tài xế, làm ơn nhanh lên, nhanh lên…”
“Đường này không thể đi nhanh hơn được đâu cô.”
“Con tôi bị lạc… Con bé đã xuống xe buýt, nhưng vì đến sớm… và bây giờ học viện nói rằng… con bé biến mất rồi…”
Những lời nói rối loạn cứ tuôn ra, lộn xộn mà tuyệt vọng. Con đường tắc nghẽn như muốn bóp nghẹt cả hơi thở. Dù câu chữ ngắt quãng, không đầu không cuối, nhưng nỗi đau thương khôn cùng trong giọng Jeong Oh vẫn truyền đi trọn vẹn. Người tài xế, thấu hiểu tình cảnh, lập tức dồn hết tâm sức. Ông tìm lối đi nhanh nhất mà mình biết, đưa xe đến trước học viện cờ vây.
“Cô giáo!”
Jeong Oh lao vội ra khỏi taxi, chạy thẳng đến chỗ hiệu trưởng học viện. Trước tòa nhà, một nhóm người đã tụ tập: vị hiệu trưởng, một cô giáo phụ tá, một cậu bé, một cô bé, và một người phụ nữ trạc tuổi cô.
“Mẹ Ye Na.”
“Ye Na của tôi đâu? Đã tìm thấy con bé chưa?”
“Tìm thấy rồi ạ. Vừa có thông báo.”
“Con bé đang ở đâu?”
“Cảnh sát đang bảo vệ con bé. Họ nói sẽ đưa con bé đến đây.”
Haa… Lạy Chúa, xin cảm ơn Người. Nghe tin tức cô hiệu trưởng báo, sự căng thẳng của Jeong Oh được giải tỏa, cô đặt tay lên ngực và khuỵu xuống. Cô hiệu trưởng và người phụ nữ đứng bên cạnh đỡ cô dậy từ hai bên.
“Cô đã lo lắng nhiều rồi. … Tôi xin lỗi.”
Trước lời xin lỗi của cô hiệu trưởng, Jeong Oh lắc đầu. Nước mắt đã lăn dài trên má cô từ lúc nào. Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt và ngẩng mặt lên. Ánh mắt cô chạm phải người phụ nữ xa lạ đang đỡ cô, và người đó chào cô:
“Chào chị. Tôi là mẹ của Do Bin, bạn học ở học viện của Ye Na. Do Bin quý Ye Na nên… cậu bé nán lại để đợi Ye Na.”
“À, vâng. Chào chị.”
Jeong Oh chào Jin Seo, mẹ của Do Bin. Cậu bé trạc tuổi Ye Na đứng cạnh Jin Seo cúi chào rồi ngượng ngùng trốn sau lưng mẹ. Con là Do Bin đây mà. Dù đang rối bời, Jeong Oh vẫn cảm thấy vui và biết ơn khi thấy bạn đồng lứa của Ye Na. Khoảnh khắc cô đứng vững trở lại, cô thấy hai người đang nắm tay nhau bước đến từ đằng xa. Một người đàn ông cao ráo trong bộ đồng phục cảnh sát màu xanh ngọc bích, và Ye Na.
“Ye Na!”
Vừa nhìn thấy Ye Na, Jeong Oh đã chạy đến.
“Mẹ ơi!”
Ye Na cũng lao vào lòng cô.
Jeong Oh ôm chặt lấy Ye Na trong vòng tay mình. Dù cô có ý định mắng Ye Na vì đã làm mọi người lo lắng, nhưng cuối cùng cô lại nghẹn ngào thốt ra những lời nước mắt:
“Nào, mẹ xem. Con có bị thương ở đâu không? Con ổn chứ?”
“Vâng. Con ổn.”
“Con đã đi đến đâu vậy? Sao con dám đi xa một mình thế.”
“Không phải con đi một mình. Có một cô lạ mặt bảo là cô giáo học viện, nắm tay con đi. ”
Ye Na nói một cách quả quyết.
“Cô ta nói là giáo viên học viện sao?”
Jeong Oh rùng mình ớn lạnh.
“Vâng. Cô ấy đưa con đi, rồi sau đó lại bảo ‘Ôi, con là ai thế?’ rồi bỏ tay con ra.”
Tim Jeong Oh thắt lại. Đây là vấn đề không thể xem nhẹ. Cô nhìn sang viên cảnh sát đi cùng, và anh ta nói:
“Chúng tôi có kế hoạch điều tra người khả nghi. Chúng tôi sẽ thu thập CCTV gần đó và liên lạc lại với cô sau.”
Viên cảnh sát giới thiệu bản thân sau khi tóm tắt kế hoạch.
“Tôi là Kwon Baeil, làm việc tại Sở cảnh sát Hwayang.”
Một người đàn ông cao ráo với vẻ ngoài tuấn tú. Anh ta có làn da trắng và ấn tượng hiền lành, nên khó mà tưởng tượng được cảnh anh ta thẩm vấn tội phạm với tư cách là một điều tra viên.
“Vâng. Chào anh. Tôi thực sự rất cảm ơn anh.”
Jeong Oh cúi gập người. Baeil mỉm cười thoải mái và giải thích tình hình:
“Một đồng nghiệp của tôi đang lái xe tuần tra thì thấy cô bé này. Là nhờ giọng của cậu bé bạn trai đây quá vang.”
Baeil chỉ vào Do Bin, và hai má Do Bin đỏ ửng.
“Chúng tôi nhanh chóng biết được rằng ai đó đã bị lạc ở đâu, nên đồng nghiệp tôi đã đi tìm, nhưng Ye Na lại chạy trốn khi thấy anh ấy. Có lẽ vì anh ấy không mặc đồng phục nên con bé nghĩ là chú đáng sợ.”
“Chú đáng sợ…”
Ye Na bĩu môi, xấu hổ vì lời giải thích tình hình của Baeil. Hai người họ dường như đã làm quen với nhau trong khoảng thời gian ngắn đó. Baeil tiếp tục:
“Cuối cùng thì tôi phải đến đưa cô bé về. Con bé đã đi bộ đến tận trước đồn cứu hỏa.”
“Con không thấy đồn cảnh sát. Nên con đi tìm mà.”
Ye Na nói một cách quả quyết. Jeong Oh nắm chặt tay Ye Na. May mắn là mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây. Lạy Chúa, xin cảm ơn Người… Cô lại một lần nữa nhận ra sự thật đau lòng rằng con gái là tất cả cuộc đời mình.
Ji Hyun ngồi chống cằm, quên cả ý định tan sở, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ trôi qua mà Jeong Oh, người đã bỏ đi không một lời chào, vẫn không liên lạc lại. Có lẽ cô đã quên mất việc anh đang chờ đợi. Đúng 7 giờ tối, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
“Vâng.”
Tuy nhiên, người mở cửa bước vào không phải là Lee Jeong Oh, mà là bạn anh, Park Seung Gyu. Vẻ mặt Ji Hyun, vừa được điều chỉnh lại cho thẳng thắn, lại trở nên cau có.
“Chưa về à?”
Seung Gyu hỏi một cách bình thản rồi ngồi xuống chiếc bàn tiếp khách. Đó là chỗ Jeong Oh vừa ngồi. Ánh mắt liếc xéo của Ji Hyun trở nên sắc lạnh. Seung Gyu không nhận ra điều đó, mở miệng muốn khoe về con trai mình.
“Để tao kể cho mày nghe chuyện buồn cười này. Thằng con tao đang mê một đứa bé gái.”
“Nghe cứ như con trai mày hai mươi tuổi rồi ấy.”
“Trẻ con dạo này là thế đấy. Bảy tuổi mà đã sớm trưởng thành rồi.”
“…”
“Nó bảo yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nó lén mẹ nó kể cho tao nghe. Trẻ con dạo này vui thật.”
“Mày thấy vui, nhưng nếu bố đứa bé nghe được thì chẳng sốc sao?”
Trước thái độ mỉa mai của Ji Hyun, mắt Seung Gyu trở nên đờ đẫn. Chuyện bố đứa bé liên quan gì ở đây? Và, có ông bố nào sốc vì chuyện con trai mình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? … Hình như bạn mình đang có chuyện gì đó không vui. Seung Gyu đứng dậy, tiến lại gần Ji Hyun. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Ji Hyun ngoảnh mặt đi như đang phớt lờ.
“Có chuyện gì à?”
“Chuyện gì là chuyện gì.”
“Rõ ràng là có chuyện gì mà.”
“Không có gì. Về đi.”
Ji Hyun, người ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, như một đứa trẻ hờn dỗi. Seung Gyu bật cười và nói đùa:
“Mày ghét tao à.”
“Nói vớ vẩn. Tao quý mày biết chừng nào.”
“Mày quý tao? Mày á?”
Câu nói đùa lại trở thành sự thật. Seung Gyu hơi đỏ mặt vì đây là lần đầu tiên sau mười sáu năm làm bạn anh nghe được lời ‘thú nhận’ này từ Ji Hyun.
“Đúng vậy. Tao quý mày chứ.”
Ji Hyun quay đầu lại nhìn Seung Gyu, nở một nụ cười mỏng manh như sợi tơ. Nhưng không hiểu sao, nụ cười mong manh ấy lại cảm thấy méo mó, lệch lạc.
“Nên tao mới giữ mày bên cạnh. Dù mày là người mẹ tao cài vào.”
Vẻ mặt Seung Gyu lập tức đông cứng. Lòng tự trọng của Seung Gyu, người luôn nghĩ rằng mình đã xây dựng tình bạn với Ji Hyun như một người bạn, chứ không phải như một cấp dưới, lập tức sụp đổ. Ji Hyun tiếp tục nói một cách vô tình.
“Tao sẽ đối xử tốt với mày. Tao không nên làm mày thất vọng.”
“… Mày đã nhìn tao là một người như vậy sao?”
Trước thái độ không hề chớp mắt của bạn mình dù đang nói ra những lời khủng khiếp này, Seung Gyu cảm thấy nghẹn lại. Dù Ji Hyun là người luôn đối xử tồi tệ với mọi nhân viên một cách công bằng, bị mắng nhiều hơn ăn cơm, nhưng đối với Seung Gyu, Ji Hyun luôn là một sự tồn tại đáng thương. Lần đầu tiên, anh cảm thấy oán giận bạn mình.
“Mày coi thường tao phải không?”
“Tao chưa bao giờ nói tao coi thường mày. Tao bảo tao quý mày mà.”
“Không. Mày coi thường tao. Mày luôn nghĩ như vậy trong lòng. Mày nghĩ tao không biết tính hai mặt của mày sao?”
Seung Gyu cũng trút hết những lời bấy lâu nay chưa từng nói ra. Về con người Jeong Ji Hyun mà Park Seung Gyu đã quan sát suốt thời gian dài.
“Mày luôn như thế, trong mọi việc. Mày bỏ qua điều tốt nhất mà mày có thể dễ dàng chọn, rồi lại chọn điều thứ hai. Mày luôn có thể đầu tư một trăm, một trăm rưỡi, nhưng mày chỉ dồn sức tám mươi thôi. Mày có thể đứng đầu, nhưng mày lại đứng thứ hai, thứ ba. Mày là vậy đó. Mày không nỗ lực trong bất kỳ việc gì, bất kỳ mối quan hệ nào. Cuộc đời mày dễ dàng. Không phải sao?”
Nhìn Ji Hyun, anh nghĩ đến một cục pin tự động xả hết năng lượng khi sạc đến 80%. Anh ta không cố gắng hết sức, tự tìm kiếm điểm thỏa hiệp ở một mức độ vừa phải, và lặng lẽ giữ vị trí của mình. Một kẻ cố tình hạ thấp kỳ vọng của thế giới, chỉ làm bộ cho cuộc đời dễ dàng hơn. Nhưng, đó có thực sự là một cuộc đời dễ dàng không? Cuộc đời của một kẻ chỉ làm bộ liệu có thoải mái không? Vì vậy, anh đã dành tình cảm cho Ji Hyun. Vì đó là một người bạn quá đáng thương. Vì đó là người bạn bình thản và im lặng ngay cả ngày tỉnh dậy sau khi mất hết ba năm ký ức.
“Mày chẳng có gì quý giá cả. Tất cả những người đã đi qua đời mày đều thấp kém, trong mắt mày.”
Trước những lời nhận xét khắc nghiệt của Seung Gyu, vẻ mặt Ji Hyun vẫn không thay đổi. Vẻ mặt vô cảm như thể không ngạc nhiên nếu vì điều này mà mất đi một người bạn. Người cảm thấy tủi thân vì thái độ đó lại là Seung Gyu, người đã thốt ra những lời cay nghiệt. Dù oán giận Ji Hyun, anh không thể ghét bỏ người bạn mình, một cách ngu ngốc.
“Dù vậy, tao vẫn ủng hộ mày.”
“…”
“Mày có thể không tin, nhưng ngay cả khoảnh khắc giận dữ này, tao vẫn ủng hộ mày, thằng khốn này. Tao không thể hiểu nổi tại sao mày lại sống như vậy, nhưng tao vẫn coi mày là bạn.”
Mày sẽ không bao giờ biết tao quý mày đến nhường nào, thương hại mày đến nhường nào. Mãi mãi.
“Tao là phe mày, không phải phe mẹ mày đâu. Thằng tồi.”
Seung Gyu trút hết nỗi lòng bị kìm nén, chấp nhận cái kết tồi tệ nhất, rồi bước ra khỏi văn phòng. Rầm. Anh cố tình đóng sầm cửa lại. Nhưng bước chân anh nặng trịch. Anh nghĩ mình đã trút hết lòng mình, nhưng vẫn còn một chút gì đó níu kéo ở mắt cá chân như một nỗi vấn vương.
Vài phút sau, cô giáo nhà trẻ cũng mặt mày tái mét chạy đến.
“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã bỏ Ye Na lại. Tất cả là lỗi của tôi.”
Cô giáo nhà trẻ liên tục cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Dù đây đúng là lỗi của nhà trẻ, nhưng thấy cô giáo xin lỗi như vậy, Jeong Oh cũng khó lòng giận dữ.
“Không sao ạ. Nhưng đây là chuyện không được phép xảy ra lần nữa. Tôi xin phép làm phiền, nhưng liệu sau này cô có thể gọi điện đến học viện vài phút trước khi đến nơi đón con được không ạ?”
“Vâng. Tôi sẽ làm như vậy.”
Nếu một vấn đề đã xảy ra và được giải quyết, thì sau đó cần tập trung vào việc phòng ngừa. Cô đã nhận được lời hứa từ cảnh sát sẽ tăng cường phòng ngừa, nên cô phải tin tưởng và yên lòng. Jeong Oh với khuôn mặt thoải mái hơn, cầm lấy cặp sách nhà trẻ của Ye Na. Cô lắc nhẹ chiếc cặp, cảm thấy có thứ gì đó bên trong.
“Mẹ ơi, trong cặp con có tranh đấy. Hôm nay ở nhà trẻ làm sở thú.”
Trong cặp có một khung giấy ghi ‘Sở Thú’.
“Đây là con gì vậy?”
“Con hươu đấy.”
… Ye Na à, con thực sự nghĩ đây là con hươu sao? Jeong Oh bật cười vì thấy thật buồn cười khi phải công nhận con vật đặc biệt này, với thân hình màu xanh lục và hàm răng của động vật ăn thịt, là một con hươu, không biết là hươu hay sư tử, hay bọ ngựa. Đúng lúc đó, cô thấy một mẩu giấy ló ra khỏi túi trước của chiếc cặp. Jeong Oh vô tư rút mẩu giấy ra. Dòng chữ viết trên đó là…
– Ngoại hình giống mẹ, tính cách giống bố. Một đứa trẻ thừa hưởng một nửa từ mỗi người. Và, một biểu tượng của Tập đoàn Seryeon được vẽ một cách tinh nghịch…
Nụ cười bình yên trên môi Jeong Oh tan biến. Trái tim cô như rơi xuống tận gót chân. Ai đó đã biết. Rằng cô đã sinh con của Jeong Ji Hyun.
Bình luận gần đây