Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel - Chương 16 Đó Không Phải Là Hôn
Gần đây, Ji Hyun chưa từng cảm thấy bực bội đến mức này. Lee Jeong Oh nói có chuyện muốn trao đổi, vậy mà chỉ gọi điện thoại xong liền nghỉ việc, biến mất không một lời từ biệt. Park Seung Gyu, kẻ tự nhận là bạn thân, cũng quay lưng bỏ đi như thể chẳng bao giờ muốn gặp lại. Cả hai người đều khiến tâm trí anh rối bời đến mức mất ngủ, thế nhưng công việc vẫn buộc anh phải đi làm.
Trên đường đến phòng, anh dừng lại một lát, đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc của Jeong Oh. Ghế trống, dường như cô chưa tới. Từ phòng pha trà vẳng ra tiếng nói cười của Chae Eun Bi và vài đồng nghiệp. Ji Hyun im lặng tiếp tục bước về phòng.
“Giám đốc đã đến ạ.”
“Ừ.”
Anh chỉ đáp gọn với thư ký rồi đẩy cửa vào, thả người xuống ghế sofa. Cơn đau đầu âm ỉ khiến anh chẳng buồn động đậy, lát sau đành nằm dài xuống.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên bên ngoài. Ji Hyun thoáng nghĩ đó là Chae Eun Bi, lập tức nhắm chặt mắt. Mọi chuyện đều phiền phức, và anh không muốn đối thoại với cô ta, dù chỉ một câu.
Cửa mở. Người kia không quay ra ngay khi thấy anh đang nằm, mà lại đứng lặng tại chỗ. Sự khó chịu khiến Ji Hyun khẽ nhíu mày. Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần. Cảm giác thật kỳ lạ, như thể cô đang ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt quan sát chăm chú từng đường nét trên gương mặt anh. Hơi thở mơ hồ, lúc gần lúc xa, phảng phất như một lời nguyện cầu mong cho anh được yên bình. Làn da anh khẽ rùng mình bởi thứ hơi thở mỏng manh ấy. Các ngón tay siết chặt lại. Một ham muốn mãnh liệt thôi thúc anh mở mắt nhìn thẳng vào cô, nhưng anh cố kìm nén, sợ rằng nếu đối diện, anh sẽ hối hận.
Bất chợt, một giọt nóng ấm, mềm ẩm, rơi xuống môi anh. Cảm giác như dấu ấn cháy bỏng khắc vào giữa hai cánh môi, từng chút từng chút một thấm sâu khiến toàn thân anh nóng bừng. Người phụ nữ kia dường như cũng hoảng hốt, vội vã quay đi. Anh nghe rõ chuyển động gấp gáp của cơ thể đang tìm cách lùi lại.
“…Mình đang làm cái trò gì thế này.”
Không thể chịu đựng thêm, Ji Hyun mở bừng mắt. Trước mắt anh là bóng lưng của Lee Jeong Oh. Anh giả vờ ngủ chỉ vì nghĩ đó là Chae Eun Bi và muốn tránh mặt, ai ngờ lại là cô.
“Em định đi đâu.”
Cô sững lại.
“Em đi đâu, sau khi đã làm thế này.”
Anh nhanh chóng giữ chặt lấy cô.
“Ơ… tôi có làm gì đâu.”
Câu trả lời bật ra trong sự lúng túng, khuôn mặt cô đỏ bừng, tương phản với vẻ nhợt nhạt thường ngày. Ji Hyun lập tức đứng dậy. Cô đang rón rén lùi lại, như thể chỉ muốn mở cửa chạy trốn ngay. Anh bước nhanh hơn, vững vàng chặn trước cửa ra vào.
Lối đi bị chặn, lần này mặt cô ấy biến sắc. Anh thích cả cái vẻ bối rối đó của cô. Đó là gu của anh. Dù hơi mất mặt khi phải thừa nhận điều này. Không phải là thích bình thường, mà là gu rõ ràng, dứt khoát. Ngay cả trong tình huống này, tâm trí và cơ thể anh vẫn khao khát được chạm vào cô, một gu thẩm mỹ cực kỳ rõ rệt. Chẳng mấy chốc, anh sẽ vượt qua giới hạn mà cơ thể anh đã đặt ra. Trong đầu anh vang lên tiếng cảnh báo. Ở bên người phụ nữ này là nguy hiểm. Đáng lẽ anh nên tránh tạo ra những tình huống phải ở cạnh cô, hoặc thậm chí là đuổi cô ra khỏi công ty, nhưng Ji Hyun không muốn làm thế. Vậy thì chỉ còn cách quen với sự kích thích mà cô mang lại. Anh muốn giữ cô lại gần hơn, bên cạnh mình. Anh mong cô mắc lỗi. Anh định lợi dụng chính sai lầm đó để tiếp cận cô. Vì vậy, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Tôi không muốn làm lớn chuyện đâu, em định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Dạ? Chịu trách nhiệm về cái gì ạ?”
“…”
“Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.”
Cô đáp lại, giả vờ như không biết gì. Trước phản ứng táo tợn đó, khóe môi Ji Hyun nhếch lên. Hay là mình cũng cãi cùn nhỉ.
“Ừ nhỉ. Tôi cũng không biết nữa.”
“…”
“Tôi đã trải qua nhiều chuyện rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị hôn khi đang ngủ.”
Ji Hyun khẽ dùng ngón cái lướt qua môi mình, ánh mắt nham hiểm. Jeong Oh tức điên với sự ngụy biện trơ trẽn ấy. Này đồ ngốc! Chỉ là một giọt nước mắt rơi xuống thôi, có gì mà hôn với hít chứ.
“Đó không phải là nụ hôn…!”
“Đúng rồi. Không phải nụ hôn, mà là một cái thơm má.”
Anh cứ cố tình vặn vẹo, buộc Jeong Oh phải thú nhận.
“…Đó là nước mắt, thưa Giám đốc.”
“…”
“Không phải nụ hôn, cũng chẳng phải thơm má, chỉ là một giọt nước mắt rơi xuống.”
Lông mày anh khẽ nhíu lại như nếp rèm buông xuống, vẻ mặt chất chứa sự ngờ vực. Tất nhiên, đó chỉ là sự giả vờ.
“Làm sao anh có thể hiểu lầm như thế được. Cứ như thể chưa từng được ai thơm má bao giờ vậy.”
Đúng là đồ ranh mãnh. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh chưa từng được ai hôn má thật đấy.
“Vậy thì tại sao?”
“Dạ?”
“Tại sao em lại để một giọt nước mắt rơi xuống trước mặt tôi?”
“Cái đó…”
Jeong Oh nhắm mắt thật chặt, rồi mở ra. Thôi kệ. Muốn ra sao thì ra.
“Giám đốc… Giám đốc giống người cha đã mất của tôi.”
Gương mặt anh lập tức trở nên dữ tợn, như thể bị sốc nặng. Một lúc sau, ánh mắt anh hẹp lại, rồi tiến gần thêm hai bước.
“Em bảo tôi phải tin chuyện đó sao?”
“Đó là sự thật.”
“Giống đến mức nào, giống ra sao?”
Chết tiệt.
“Ảnh của cha em đâu?”
Cô đã lỡ kéo người cha chưa từng gặp ra làm lá chắn, giờ thì bị dồn đến đường cùng. Jeong Oh buộc phải nghĩ kế khác.
Anh ta ghét bị khen đẹp trai, đúng không? Cô nhớ lại lời Mi Ran từng nói trong ngày đầu tiên đi làm.
“Chỉ là giống cái vẻ đẹp trai thôi. Bố tôi thật sự rất đẹp trai.”
Nào, tôi đã khiến anh khó chịu rồi đấy. Mau lườm tôi đi. Mau nhìn tôi như nhìn con sâu cái kiến. Hãy lên án, hãy đuổi tôi ra khỏi đây. Mau tống cổ tôi đi!
Nhưng trái ngược hoàn toàn với mong đợi, anh không nói một lời. Thay vào đó, anh lùi lại một bước, thở ra thật mạnh như muốn tự dập tắt cơn giận của chính mình. Dù sao, kế ứng biến của cô dường như đã thành công.
Jeong Oh bước từng bước vòng theo hình bán nguyệt. Anh không hề nhúc nhích cho đến khi cô khó nhọc chạm được vào tay nắm cửa. Trong lòng cô thầm xin lỗi vì lời dối trá vừa thốt ra, nhưng có sao đâu. Anh cũng từng giấu giếm thân phận thật của mình suốt bảy năm, để cô không hề biết anh là ai, là người như thế nào. Jeong Oh xoay nhẹ tay nắm cửa phía sau lưng.
“Tôi xin phép về.”
“Hôm qua em bảo có chuyện muốn nói.”
Người nãy giờ im lặng bất ngờ cất tiếng, như muốn níu giữ cô lại.
“À, chuyện đó…”
“…”
“Là chuyện Giám đốc giống cha tôi đã mất. Thế thôi. Giờ tôi thật sự xin phép.”
Xong rồi nhé. Cửa đã hé ra một khe nhỏ. Nhưng anh ta vẫn cố chấp, lại buông thêm một câu.
“Tôi đã đợi ba mươi phút. Hôm qua.”
“Mới chỉ đợi ba mươi phút thôi sao?”
Một câu nói không hề chuẩn bị bật ra khỏi miệng. Vừa dứt lời, Jeong Oh đã thấy choáng váng, nhưng đã nói thì chẳng thể rút lại. Cô vội vàng tự biện minh cho hành động của mình. Mình chẳng có gì phải sợ. Mình sẽ làm tới cùng. Mình là người biết rõ vụ bê bối bảy năm trước của anh ta kia mà.
Mặc dù chính mình lại là nhân vật trong vụ bê bối ấy.
Nói xong, Jeong Oh lập tức chuồn đi. Cô chắc chắn anh chưa từng nghe thấy lời nào như thế. Anh nghĩ rằng khi mình nhắc đến chuyện đợi ba mươi phút, cô sẽ rối rít xin lỗi, hứa hẹn sẽ không tái phạm. Nhưng cô lại đáp trả như một kẻ điên rồ. Dù vậy, đó không phải là sự ngông cuồng, mà chính là lời thật lòng tận sâu trong cô.
Mình đã đợi anh ấy lâu đến thế, ba mươi phút thì có đáng là bao.
Cô tự trấn an như vậy, nhưng trái tim vẫn đập loạn thình thịch.
Chiều hôm qua, Eun Bi tình cờ phát hiện thư ký của Ji Hyun đang lảng vảng trước phòng Sản xuất 2. Lúc ấy cả đội đều đang họp, chẳng có ai trong phòng.
“Ae-ra, có chuyện gì vậy?”
“À, vâng, Trưởng phòng. Tôi đến để lại lời nhắn.”
Lời nhắn từ Yoon Ae-ra hẳn nhiên là đến từ Ji Hyun. Ban đầu, Eun Bi ngỡ rằng thư ký đến để lại lời cho Mi Ran, nhưng không, mảnh giấy nhớ lại được đặt ngay trên bàn của Jeong Oh.
Sao anh ta lại nhắn cho Lee Jeong Oh?
Ngay khi thư ký rời đi, Eun Bi vội vã bước tới bàn cô. Mảnh giấy nhớ nằm ngay chính giữa, nổi bật không thể nào bỏ qua.
18:00 ngày 13/5, Giám đốc Jeong Ji Hyun gọi.
Tại sao?
Bàn tay Eun Bi siết chặt mảnh giấy, khuôn mặt cau lại dữ tợn hệt như mảnh giấy đang bị vò nát. Cô càng bóp chặt hơn, rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Sáng hôm nay, Eun Bi lại dõi theo đội Sản xuất 2. Ngay khi Jeong Oh từ phòng làm việc của Ji Hyun trở ra, ngồi xuống ghế chưa được bao lâu, cô ta đã cất tiếng gọi.
“Trợ lý Lee Jeong Oh.”
“Vâng, Trưởng phòng.”
“Cô qua đây một lát được không?”
Jeong Oh đứng lên bước đến. Trong thâm tâm, cô chỉ muốn buông thẳng: có gì thì tự đến mà nói. Nhưng vì ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, cô đành kìm lại.
“Vâng, Trưởng phòng. Có chuyện gì ạ?”
“Hôm qua cô đi đâu?”
“Tôi có việc gấp nên xin nghỉ sớm.”
“Không phải chỉ mình cô có việc gấp. Ai ở đây cũng bận cả. Cô biết điều đó chứ?”
“Vâng. Tôi xin lỗi vì đã không liên lạc riêng với Trưởng phòng.”
Lo sợ gương mặt mình trông khó coi, Jeong Oh cố kéo khóe môi lên, nặn ra một nụ cười. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, chính nụ cười ấy lại khiến Eun Bi thêm khó chịu. Và đến lượt cô ta, gương mặt trở nên u ám hẳn.
“Sau cuộc họp hôm kia, chúng ta đã phân công vai trò nghiên cứu các quảng cáo trước đây rồi. Phần việc của Trợ lý Lee, hôm qua, cả tôi và các thành viên khác đã phải vật lộn làm thay đấy.”
Eun Bi dùng đầu ngón tay cốc cốc cốc gõ vào tài liệu trên bàn làm việc của mình. Cô ta nhấn mạnh một cách ngầm ý vào đầu mỗi câu, làm cho mọi điều mình nói ra đều có vẻ quan trọng.
“Tôi đã làm rồi, Trưởng phòng.”
Nếu đã vậy thì Jeong Oh không thể im lặng được nữa.
“Phần việc của tôi đã được hoàn thành ngay sau cuộc họp hôm kia và đã đăng lên Cloud rồi.”
Jeong Oh lật xem tài liệu mà Eun Bi đang gõ vào. Thật nực cười, ngoại trừ trang bìa, nội dung bên trong y hệt bản cô đã soạn. Nếu muốn lừa đảo thì cũng nên chuẩn bị cho tử tế chứ.
“Tài liệu Trưởng phòng đang xem cũng là do tôi làm. Không phải các thành viên khác làm lại đâu ạ. Trưởng phòng đã kiểm tra nội dung kỹ chưa?”
Eun Bi cứng họng. Tối qua, cô ta đã vội vàng kết luận rằng Jeong Oh xin nghỉ sớm và không hoàn thành công việc vì không thấy cô ấy trong phòng họp. Do đó, cô ta không nghĩ rằng tài liệu mà một thành viên khác in ra lại là của Jeong Oh. Hơn nữa, Jeong Ji Hyun lại còn tìm Jeong Oh và để lại lời nhắn, khiến tâm trạng cô ta càng thêm khó chịu. Đáng lẽ đến lúc này Lee Jeong Oh phải co rúm lại rồi chứ. Eun Bi che giấu sự bối rối và đáp lại.
“Những thứ đó cô phải gửi qua email chứ. Có thế mới kiểm tra được đàng hoàng.”
“Trong cuộc họp hôm kia, chúng ta đã thống nhất tải lên Cloud để chuẩn bị cho buổi thuyết trình mà, Trưởng phòng. Trưởng phòng có thể kiểm tra biên bản cuộc họp đấy ạ.”
Jeong Oh thấy Eun Bi thật lố bịch.
“Tôi thấy những người khác đều kiểm tra kỹ lưỡng mà. Dù sao thì, từ nay tôi sẽ chú ý hơn nữa. Để Trưởng phòng không còn bỏ sót hay kiểm tra thiếu sót nội dung nào nữa.”
Chae Eun Bi à. Tôi sẽ không để bị cô bắt nạt như hồi cô phá hoại thời học sinh của tôi nữa. Tôi có rất nhiều việc phải làm ở đây. Tôi phải kiếm tiền, và tôi phải cho Ye Na được gặp cha của nó. Tôi không có ý định cướp đi người đàn ông của cô. Tuy nhiên nếu cô dọa nạt tôi, tôi sẽ không chịu đựng. Đừng làm phiền tôi. Đừng phá hoại chỗ làm của tôi. Bảo vệ bản thân chính là bảo vệ con gái mình. Tôi sẽ chống lại kẻ thù để tự bảo vệ. Chae Eun Bi, cô cũng vậy. Nếu cô hãm hại tôi, cô sẽ trở thành kẻ thù của tôi. Những thứ cản đường tôi đều là kẻ thù.
Bình luận gần đây