Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 164 Lại Một Giải Cờ Vây
Sau khi công tố viên ngồi xuống, thẩm phán cất giọng trầm tĩnh:
“Mời bên bào chữa trình bày lời biện hộ cuối cùng.”
Vẻ mặt thoáng qua trên khuôn mặt Eun Yeop lập tức biến mất. Khi luật sư của anh ta đứng dậy, toàn bộ thần thái của Eun Yeop thay đổi. Gương mặt hắn trở nên hiền lành, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối, ngây ngô như thể không biết chuyện gì đang diễn ra. Jeong Oh lại một lần nữa rùng mình. Biểu cảm ấy, vừa mới đây thôi còn thấp thoáng, giờ đã tan biến không dấu vết – như thể nó chưa từng tồn tại.
“Bị cáo lớn lên trong một gia đình mà cha là Thẩm phán Tòa án Tối cao, người đã dành trọn đời để bảo vệ luật pháp Hàn Quốc, còn mẹ là giáo sư luật. Dưới nền tảng giáo dục như vậy, bị cáo sớm trở thành một luật sư am hiểu sâu sắc về sự tôn nghiêm của pháp luật. Sau khi hành nghề, anh ấy thường xuyên đảm nhận vai trò luật sư công, đứng về phía những người yếu thế, những người không có tiếng nói để bảo vệ họ. Một luật sư nhân quyền như bị cáo, giờ đây lại bị cuốn vào một vụ án được dựng lên bằng những chứng cứ đầy nghi vấn, phải hứng chịu những lời buộc tội vô căn cứ.”
Jeong Oh quay đầu nhìn về phía Eun Bi. Cô ta đã tháo kính râm, ánh mắt trống rỗng đến mức không thể đọc nổi một cảm xúc nào trong đó.
“Như đã nhiều lần khẳng định, bị cáo không hề có liên quan đến băng đảng Cheolwang, và bản thân anh ấy cũng không hiểu vì sao điện thoại của Kim Jin Gu lại xuất hiện trong nhà mình. Trong cơn đau đớn tột cùng sau khi cha qua đời, tâm lý bị cáo rơi vào trạng thái bất ổn, và trong lúc ấy, anh ta đã vô tình gặp Kwon Bae Il. Những lời lẽ cay nghiệt khi đó chỉ là sự bộc phát vô thức, bị cáo hoàn toàn nhận lỗi và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành vi thiếu kiểm soát ấy. Tuy nhiên, vụ va chạm với Kwon Bae Il chỉ là một sự cố đáng tiếc. Khi đó, bị cáo bị tấn công bất ngờ trong lúc đi tìm bạn mình là Jeong Ji Hyun. Xin tòa cân nhắc rằng, bị cáo khi xâm nhập vào phòng bệnh của bà Jang Young Mi – mẹ của Jeong Ji Hyun – cũng đang trong trạng thái tâm thần rối loạn, mất khả năng nhận thức rõ hành vi.”
Luật sư bào chữa dừng lời. Trong khoảnh khắc im lặng bao trùm phòng xử, Chae Eun Yeop chậm rãi đứng lên.
“Có rất nhiều điều tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để thay đổi. Dĩ nhiên, điều đầu tiên là quay lại khi cha tôi vẫn còn sống. Nhưng nếu không thể, tôi chỉ mong được trở về trước khi những người từng chịu tổn thương vì tôi – dù lớn hay nhỏ – phải đau khổ như vậy. Vì không thể quay ngược thời gian, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là gửi lời xin lỗi chân thành nhất. Dù không cố ý, tôi vẫn mong những ai bị tổn thương vì tôi có thể sớm được chữa lành. Tôi thật sự xin lỗi.”
Jeong Oh siết chặt bàn tay. Toàn thân cô căng cứng vì sự giả tạo trong từng câu nói của Chae Eun Yeop. Hắn ta vẫn là kẻ đó – người đàn ông biết cách khoác lên mình bộ mặt tử tế, nhưng bên trong lại trống rỗng đến đáng sợ. Ji Hyun lặng lẽ nắm lấy tay cô, như nhắc cô bình tĩnh.
Phải kiềm chế lại, vì bé Simgkung của mình.
Cô hít sâu, nghĩ đến đứa con trong bụng, để tự trấn tĩnh.
Phiên tòa kết thúc sau lời biện hộ cuối cùng ấy. Khi hai vợ chồng rời khỏi tòa, Eun Bi bất ngờ chạy đến. Cô dừng lại trước Jeong Oh, ánh mắt kiên định đến lạnh lẽo. Như hiểu rằng họ cần nói chuyện riêng, Ji Hyun lùi ra vài bước, đứng cách đó không xa.
Chỉ có những người mẹ như Jeong Oh mới nhận ra – dù người ngoài không thể đoán được, Eun Bi vẫn đang mang thai. Cô gầy đến mức chẳng ai có thể nhận ra điều đó, nhưng tay cô luôn đặt lên bụng, như một bản năng bảo vệ.
“Chúng tôi không giúp bào chữa cho anh ta đâu.”
Eun Bi tháo kính râm, giọng nói bình thản nhưng cứng rắn. Rõ ràng cô sợ Jeong Oh hiểu lầm mình cũng trơ trẽn như Chae Eun Yeop.
“Mẹ tôi giờ đã quyết định sống cho chính mình. Còn anh ta… chỉ là vật cản trong cuộc đời tôi. Tôi không cần một người anh không biết hối cải.”
Giọng cô dửng dưng, lạnh lẽo, như thể không muốn nhận chút thương hại nào từ người đối diện. Nhưng trong đôi mắt ấy vẫn le lói một nỗi buồn sâu thẳm mà Jeong Oh, bằng bản năng của một người mẹ, có thể cảm nhận được.
“Cậu sẽ không hiểu cảm giác của tôi đâu,” Eun Bi nói, khẽ quay đi. “Vì cậu có một gia đình tốt.”
Jeong Oh lặng im. Dưới vẻ dửng dưng kia là một tâm hồn đã bị rạn nứt đến mức chẳng còn tin vào điều gì có thể cứu chuộc được.
Eun Bi hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, giọng khẽ run nhưng vẫn giữ bình thản:
“Dù sao thì… mẹ tôi chỉ mong anh ta không bị tử hình. Tôi cũng vậy.”
“…”
“Tôi sẽ không ở lại xem anh ấy bị tuyên án mà sẽ đi Mỹ. Mọi sự chuẩn bị đã xong xuôi rồi. Mẹ muốn gặp mặt anh ấy lần cuối rồi đi nên chúng tôi mới đến.”
“…”
“Tôi xin lỗi.”
Một thông tin không cần thiết trôi đi thong thả, rồi đột nhiên một lời xin lỗi tiếp nối. Lời xin lỗi như được giấu kín bằng mật mã giữa rất nhiều lời nói. Giọng điệu không lên xuống, nhưng một cảm xúc hiện ra trong suốt:
Sự xấu hổ.
“Vậy tôi đi đây.”
Có lẽ vì không thể chịu đựng được sự xấu hổ, Eun Bi quay lưng lại ngay sau lời xin lỗi khô khốc đó.
Sau khi Eun Bi rời đi, Ji Hyun trở lại bên cạnh Jeong Oh. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Jeong Oh phải bước thêm vài bước mới hoàn hồn. Jeong Oh, người đang nhìn chằm chằm một cách ngơ ngác, khẽ nhếch mép.
“Anh.”
“Ừ.”
“Được nghe lời xin lỗi, dù sao cũng tốt hơn gấp trăm lần so với việc không được nghe.”
“…”
“Chẳng cần biết là xin lỗi vì điều gì, bằng cách nào, chỉ một câu ‘xin lỗi’ thôi cũng đã khiến em cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.”
Ji Hyun khẽ thở dài trước cảm xúc của Jeong Oh.
“Vậy em thấy mãn nguyện rồi chứ?”
“Vâng. Rất nhiều.”
Chae Eun Bi, vợ tôi dễ tính đến thế đấy.
Cô ấy đã chấp nhận lời xin lỗi chẳng ra xin lỗi của cô một cách tươi đẹp như vậy.
Ji Hyun nghĩ thầm, hy vọng rằng sau rất nhiều năm, Chae Eun Bi sẽ nhận ra rằng cô ấy tuy kém may mắn về người anh trai, nhưng lại rất may mắn ở những khía cạnh khác.
Cùng ngày. Young Mi ngồi trong một quán cà phê chờ đợi Bae Il.
Bà đã nghe Ji Hyun kể chuyện về Bae Il. Sau khi biết về những gì đã xảy ra và cuộc sống hiện tại của Bae Il, Young Mi nói rằng bà sẽ đi tìm anh.
Sáng nay, bà gọi đến số điện thoại Ji Hyun đưa, và Bae Il đã nhấc máy. Young Mi nói với Bae Il rằng bà sẽ chờ ở quán cà phê gần nhà anh. Bà không dám ép buộc anh phải đến gặp. Bà chỉ nói sẽ đợi cho đến khi quán đóng cửa thì sẽ về.
Bae Il đến gặp Young Mi không trễ hẹn.
“Chào cô. Lần đầu gặp mặt.”
Bae Il chào một cách hơi cứng nhắc. Đó là cách tốt nhất anh có thể làm.
Anh đã sống hàng chục năm trong sự oán hận một người chưa từng gặp mặt. Vì oán hận cô mà anh ghét cả Ji Hyun, người bạn thân của mình.
Anh đã trải qua một tuổi thơ bất hạnh, đến nỗi không thể nhớ nổi một ký ức hạnh phúc nào kể từ khi mẹ qua đời. Cùng với chiều cao lớn dần, trong anh cũng lớn lên một thứ khác – sự căm ghét. Anh cần một người để dồn hết nỗi oán hận ấy vào, và anh đã chọn căm ghét Jang Young Mi cùng Jeong Ji Hyun, một cách mù quáng và không hề kiềm chế.
Chắc chắn, lý do không chỉ có một. Đó là kết quả của vô số lựa chọn sai lầm, của những ngã rẽ mà chính anh không đủ dũng khí nhìn lại. Nhưng trong cơn mù quáng, anh lại tin rằng chỉ có họ – Jeong Ji Hyun và Jang Young Mi – mới là nguyên nhân cho mọi khổ đau của đời mình, và anh đã hả hê trong sự oán hận ấy.
Cuộc đời anh chẳng khác nào một ván cờ vây do kẻ mới tập chơi cầm quân. Khi bị đẩy vào thế phòng thủ, anh buông bỏ hy vọng đầu tiên. Mỗi quân cờ, vốn được sinh ra với vai trò riêng, đều tạo nên nhân quả của nó, nhưng anh lại chỉ biết đổ lỗi cho đối thủ đã dồn mình vào chân tường. Anh biến cả những nước cờ tốt thành đường tự sát, biến chiến lược thành thất bại, mà chưa bao giờ thử nghĩ đến việc cứu vãn ván cờ. Anh chỉ biết thua – và oán trách.
Giờ đây, anh mới nhận ra tất cả.
“Xin lỗi vì bây giờ tôi mới tìm đến anh.”
Giọng Young Mi trầm và cung kính, chứa đầy niềm hối hận. Bà xin lỗi vì đã khiến anh tổn thương, vì để anh phải chịu đựng, vì đã lãng quên sự tồn tại của anh. Những lời xin lỗi ấy bật ra liên tiếp, từ đáy lòng.
Bae Il lặng thinh. Anh không biết nên nói gì. Vì trong sâu thẳm, chính anh cũng có quá nhiều lỗi lầm, nên việc nhận lấy lời xin lỗi ấy khiến anh thấy bối rối và nặng nề.
“Nếu tôi có thể giúp được gì… bất cứ điều gì – dù là việc hay tiền bạc – xin hãy nói với tôi.”
“Không sao ạ.”
Đó là tất cả những gì Bae Il có thể đáp. Anh không thể nói điều gì thân mật hơn.
“Vậy tôi đi được chưa?”
Anh đứng dậy, quay lưng đi. Khi bước chân rời khỏi, trên môi anh thoáng qua một nụ cười mỏng manh như vết nứt.
Anh hiểu, bà Jang Young Mi đến đây là vì con trai mình. Bà xin lỗi theo lời nhờ của Ji Hyun. Nhưng chính vì thế, tấm lòng ấy, tình yêu thương ấy, lại càng khiến anh thấy ghen tị. Bởi đó là thứ anh sẽ chẳng bao giờ có được. Anh không có một người mẹ như vậy.
Ji Hyun này. Cho tớ được hờn dỗi một chút thôi.
Sự tha thứ cần có thời gian. Dù sao, anh cũng đã nhận được lời xin lỗi. Giờ là lúc anh phải tự mình đi qua quãng đường này, chậm rãi, lặng lẽ, như cách một ván cờ kết thúc mà không ai còn đủ sức di chuyển quân cuối cùng.
Mong cậu hiểu cho quãng thời gian này của tớ.
Mùa đã đổi thay. Những tán lá từng rực rỡ trên đầu nay đã chất đống dưới chân. Và rồi, ngày tuyên án của Chae Eun Yeop cũng đến.
Nhưng với gia đình Ji Hyun, còn một sự kiện quan trọng hơn thế: Ye Na tham gia một giải cờ vây khác.
Lần này, cả Jeong Oh và Ji Hyun đều muốn đi cùng con, nhưng ngay trước ngày thi đấu, Jeong Oh đã thuyết phục anh. Cuối cùng, Ji Hyun trở thành người đại diện gia đình đến dự phiên tuyên án.
“Ye Na, bố không đi được, tiếc quá nhỉ.”
Trên đường đến địa điểm thi đấu, Jeong Oh khẽ nói, dù chính cô là người đã ngăn anh đi. Câu nói ấy vang lên như thể Ji Hyun chỉ bận một việc đột xuất, chẳng thể tránh.
“Vâng.”
“Bố sẽ đi mà.”
Ji Hyun, có chút hờn dỗi, đáp lại bằng giọng bướng bỉnh. Trong lòng anh đã định bụng: sẽ nhanh chóng xem qua phiên tuyên án rồi lập tức quay về.
“Ye Na, nói với bố là con sẽ thi đấu thật tốt nhé.”
“Bố ơi, con sẽ giành giải nhất về! Bố mau đi làm việc đi!”
“Bố đã bảo là bố sẽ đi mà?”
Anh cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi ghen tị mơ hồ khi nhìn hai mẹ con Jeong Oh và Ye Na thân thiết đến lạ. Để lại họ ở sân thi đấu, anh lái xe đến tòa án, mang theo sự nôn nóng lạ lùng, như thể trái tim đã muốn vượt lên trước cả khi phiên tuyên án bắt đầu.
Cái tên Chae Eun Yeop này sao lại gây ra lắm tội lỗi thế không biết.
Nếu chỉ kết thúc trong năm phút thì tốt quá, nhưng các luật sư hiểu rõ vụ án đều nhất trí rằng thẩm phán sẽ mất ít nhất một giờ để đọc bản án. Nếu không có lời dặn dò của vợ là phải trực tiếp trải nghiệm và kể lại, anh đã không muốn đi.
“Ji Hyun.”
Nhưng bất ngờ thay, có một đồng chí xuất hiện trên con đường cô độc này. Đó là Bae Il.
“Bae Il.”
Lâu ngày không gặp, Bae Il trông có vẻ khá tốt. Anh ta dường như đã trút bỏ được gánh nặng đeo đẳng nhiều năm và cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Cậu đi một mình à?”
“Ừ. Jeong Oh đi giải cờ vây với Ye Na rồi.”
“À.”
“Tớ cũng muốn xem nhanh rồi về với con gái.”
“Tớ xem thay cho cậu được mà. Cậu mau đi đi.”
“Không được. Cái khoảnh khắc Chae Eun Yeop bị tuyên án, tớ phải tận mắt chứng kiến.”
Bae Il bật cười trước câu trả lời khá nghiêm túc của Ji Hyun. Rồi anh ngập ngừng kể về chuyện xảy ra vài ngày trước.
“Tớ gặp mẹ cậu mấy hôm trước.”
“À. Vậy à?”
Ji Hyun giả vờ như chưa từng nghe Young Mi kể gì, đáp lại một cách lém lỉnh. Bae Il khẽ cười nhưng không hỏi có phải Ji Hyun đã nhờ mẹ làm vậy không. Ji Hyun cảm thấy may mắn.
Ngay sau đó, Chae Eun Yeop và thẩm phán bước vào phòng xử án.
“Giờ chúng ta sẽ tiến hành phiên tuyên án đối với bị cáo Chae Eun Yeop.”
Thẩm phán thông báo. Ji Hyun kiểm tra đồng hồ.
Không được có án phạt nhẹ. Phải có một phán quyết thích đáng. Nhưng không phải là bản án kéo dài cả tiếng đồng hồ. Anh thầm mong thẩm phán đọc bản án thật nhanh như bắn rap để mọi chuyện kết thúc sớm.
Lại là Sân vận động Bóng ném Olympic.
Ye Na đến nơi quen thuộc và rụt vai. Vì những ký ức ở đây không được tốt đẹp cho lắm, Jeong Oh ôm chặt vai con gái.
Pyo Ji Ae, người phụ nữ đã dụ dỗ Ye Na trước học viện cờ vây trước đây, hóa ra là người quen của Bae Il.
Cô ấy là người phụ nữ có tình cảm với Bae Il và đã giúp đỡ anh ta. Nghĩ đến chuyện cũ, Jeong Oh vẫn thấy rùng mình và ấm ức, nhưng gia đình Jeong Oh đã quyết định chôn vùi tất cả.
Không ngờ mình lại trở thành biểu tượng của sự tha thứ…
Jeong Oh cười khẩy khi nhìn lại những ngày đã qua.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, Ye Na nói:
“Mẹ ơi, giờ họ bảo Ye Na vào rồi.”
“Ừ. Tốt lắm! Cố lên con nhé! Mẹ sẽ đứng đây theo dõi con.”
“Vâng ạ!”
Cô bé dũng cảm vẫy tay rồi rời đi.
Những tài năng cờ vây nhí của Hàn Quốc tụ họp tại một nơi.
Giải đấu lần này cũng theo thể thức loại trực tiếp tương tự như lần trước, và được chia thành nhóm tiểu học cấp thấp và cấp cao. Ye Na, bảy tuổi, được xếp vào nhóm cấp thấp.
“Học sinh Jeong Ye Na.”
“Dạ.”
Ye Na đáp lại lời gọi của giám thị. Giám thị xác nhận tên trên thẻ và khuôn mặt của Ye Na.
Jeong Ye Na, Bảng B. Vài tháng trước, cái tên này còn xa lạ đến thế, giờ đây đã trở nên quen thuộc với cả tai và mắt. Cái ghế cũng trở nên thoải mái hơn khi tên đã quen thuộc. Dù chỉ nói đùa với bố, nhưng cô bé cảm thấy mình thực sự có thể giành giải nhất.
Lúc đó, có người ở bàn bên cạnh lên tiếng.
“Lại đi thi à?”
Ye Na quay đầu lại theo tiếng nói.
Đó là Hong Jae-in, anh trai của Hong Su-in. Jae-in nhìn Ye Na từ đầu đến chân và khịt mũi coi thường.
“Lại ra đây để bị bẽ mặt à?”
Bình luận gần đây