Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 166 Con gái tôi! Là con gái của tôi đó!
- Home
- Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành)
- Chương 166 Con gái tôi! Là con gái của tôi đó!
Lối đi bên ngoài khu vực khán đài.
Jaein chỉ biết thút thít khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt còn non nớt.
Mẹ của cậu, người từng tin chắc con trai mình sẽ giành chiến thắng, vẫn chưa hết bàng hoàng. Jaein là học viên giỏi nhất trong cấp dưới của học viện cờ vây mới, đứa trẻ mà bà đã khoe khoang khắp nơi. Thế mà nó lại thua ngay ở ván thứ ba. Cú sốc lớn, nhưng nỗi bẽ bàng còn lớn hơn.
Bà đã nói quá nhiều, đã ngẩng cao đầu quá lâu trước mặt những phụ huynh khác — những người vẫn thỉnh thoảng buông lời mỉa mai mỗi khi bà khoe con. Bà muốn chứng minh rằng mình không hề khoác lác. Và giờ đây, mọi lời khoe khoang kia lại như chiếc gậy quay ngược, giáng xuống chính mặt mình.
Chưa bao giờ bà thấy xấu hổ đến vậy.
“Đi thôi.”
Bà nắm chặt tay con, kéo đi, nhưng Jaein đứng lì tại chỗ, đôi chân như dính chặt xuống sàn.
“Mau đi! Đứng khóc ở đây thì được gì!”
Cậu bé nức nở, tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn.
“Con có định làm mẹ xấu mặt mãi ở đây không? Về nhà rồi mẹ sẽ tính sổ.”
Giọng nói sắc lạnh của bà khiến Jaein sụt sịt bước theo, nhưng cậu vẫn không ngừng than thở, vẫn còn đầy ấm ức.
“Tại Jeong Ye Na! Nếu không phải vì cậu ấy thì con đã giành hạng nhất rồi!”
“Không thắng nổi một đứa bảy tuổi thì hạng nhất cái gì!”
Bà không buồn đáp lại nữa, chỉ kéo tay con mạnh hơn, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận lẫn nhục nhã.
“Mau đi! Biết xấu hổ chưa hả!”
Đúng lúc ấy, Ji Hyun vừa bước vào Sân vận động Bóng ném Olympic thì nghe thấy cái tên “Jeong Ye Na” vang lên đâu đó gần đó. Anh dừng bước, hướng mắt theo tiếng ồn ào.
Không xa lắm, Hong Jaein đang đứng khóc thút thít, còn mẹ cậu thì trông như sắp phát điên. Chỉ cần nghe thoáng qua, Ji Hyun đã hiểu: Ye Na và Jaein lại chạm trán nhau, và Jaein — với thói tự mãn quen thuộc — đã phải nếm mùi thất bại.
Anh khẽ mỉm cười, chậm rãi tiến đến gần.
“Cháu cũng đến à?”
Nghe giọng nói trầm ấm, Jaein ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Nhận ra khuôn mặt Ji Hyun, cậu khựng lại, còn Ji Hyun chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Cháu thua Ye Na nhà bác à?”
Câu nói mang chút đùa cợt, nhưng giọng điệu vẫn đầy hiền hậu.
“Chắc cháu buồn lắm nhỉ. Lần sau phải cố gắng hơn nhé. Học cờ cũng quan trọng, nhưng học cách cư xử cũng cần thiết lắm đấy.”
Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng lời cuối lại rơi xuống như một nhát dao mảnh.
Người phụ nữ bên cạnh, mẹ của Jaein, lập tức nhận ra Ji Hyun. Khuôn mặt bà thoáng biến sắc. Bà vội vàng bước lên, chắn ngang giữa hai người, che con trai ra sau lưng.
“Mau đi thôi.”
Giọng bà khàn đặc. Nhưng Jaein, trong cơn ấm ức, lại hất tay mẹ ra.
“Chú làm ở quán rượu à?”
Câu hỏi ngớ ngẩn và trơ trẽn khiến một bên lông mày của Ji Hyun khẽ nhướng lên.
“…Gì cơ?”
“Mẹ cháu bảo chú làm ở quán rượu nên…”
“Đủ rồi!”
Chát!
Cú tát vang dội làm Jaein ngã nhào xuống sàn.
Tháng Bảy năm ngoái, khi chuyển học viện cho con, mẹ của Jaein từng buông một câu bâng quơ trước mặt cậu rằng “ông bố đẹp mã của Ye Na chắc làm ở quán rượu.” Cậu bé ghi nhớ câu nói ấy, và hôm nay lặp lại nó trong vô thức, không hề biết rằng từ lâu, mẹ mình đã biết sự thật: bố của Jeong Ye Na, Jeong Ji Hyun, không phải nhân viên quán rượu mà là con trai thứ của một tập đoàn lớn.
Bà chưa từng có cơ hội để đính chính. Và giờ, chính vì lời nói cũ ấy, bà mất kiểm soát, ra tay với con trai trước mặt bao người.
Cả hành lang bỗng im phăng phắc. Một số phụ huynh và học sinh vừa ra khỏi phòng thi cờ vây đứng sững lại. Vài người cau mày, vài người lặng lẽ rút điện thoại.
“Alo, cảnh sát phải không ạ? Tôi muốn báo về một vụ bạo hành trẻ em.”
“Này! Cô làm gì đấy! Con tôi, tôi dạy dỗ!”
Người phụ nữ hét lên, định giật lấy điện thoại, nhưng người kia lạnh lùng đáp lại:
“Cô có phải mẹ ruột của đứa bé không? Người ta bảo, dù chỉ là bông hoa cũng đừng dùng để đánh con. Sao cô có thể tát nó như thế chứ!”
“Nghe nói chỉ vì nó thua một ván cờ thôi mà bị đánh đấy.”
“Tôi đánh nó lúc nào chứ!”
Tiếng bà gắt lên, nhưng không ai còn tin. Mặt bà đỏ bừng, run rẩy vì phẫn nộ và hoảng loạn.
Ngay lúc ấy, hai cảnh sát tuần tra nhận được tin báo, bước nhanh vào sân vận động. Không gian đặc quánh, chỉ còn tiếng giày nện khẽ lên sàn và tiếng nức nở đứt quãng của Jaein.
“Ai là người báo cáo?”
“Ở đây! Người phụ nữ này đã đánh đứa bé!”
“Ở đây có camera, chắc chắn đã quay lại cảnh cô ta bạo hành đứa bé!”
Oa oa oa! Giữa lúc hỗn loạn, Jaein lại bật khóc. Mọi người đổ xô đến đông hơn.
Ji Hyun im lặng quan sát sự hỗn loạn, rồi từ từ rời xa đám đông và chạy về phía lối vào khu vực khán đài.
May mắn thay, tìm Jeong Oh ở khán đài không hề khó.
“Anh!”
Jeong Oh, với chiếc mũi đỏ hoe và đôi mắt ngấn lệ, ôm chầm lấy cổ Ji Hyun.
Ji Hyun không khỏi ngạc nhiên.
“Sao lại khóc, em khóc làm gì!”
“Ye Na nhà mình giỏi quá!”
“Làm anh hết hồn!”
“Không, ý em là Ye Na nhà mình giỏi kinh khủng. Đã vào đến Tứ kết rồi! Chuyện này không đáng để khóc sao?”
“Việc Ye Na giỏi là điều đương nhiên. Con bé giống anh mà.”
Dù anh nói với vẻ cảm kích, nhưng sự xúc động của Jeong Oh bị dội một gáo nước lạnh khi chồng cô đáp lại một cách hiển nhiên.
Hừ.
Jeong Oh lau khô khóe mắt đẫm lệ, tự trấn tĩnh và ngồi xuống. Ji Hyun định kể cho Jeong Oh nghe chuyện xảy ra bên ngoài sân vận động nhưng rồi lại nén lại.
Jeong Oh đang ngồi bĩu môi, liếc nhìn Ji Hyun rồi hỏi một cách thờ ơ:
“Chae Eunyeop sao rồi?”
“Tù chung thân.”
“Ồ!”
Tin tốt lành đó khiến cô ngay lập tức nguôi ngoai. Ji Hyun đã đoán trước phản ứng này của Jeong Oh nên lén mỉm cười. Anh thấy trêu chọc vợ mình rất thú vị.
Tứ kết, Bán kết, và cuối cùng là Chung kết.
Sau sáu ván đấu dễ dàng áp đảo đối thủ, Ye Na cuối cùng đã sẵn sàng cho trận đấu cuối cùng.
Sân đấu ồn ào. Mọi người đều ngạc nhiên khi một cô bé bảy tuổi lại lọt vào chung kết.
Ye Na đã có kinh nghiệm đấu cờ trước các bạn cùng lứa và ở học viện cờ vây, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé nhận được sự chú ý của nhiều người đến vậy. Ye Na cũng cảm thấy căng thẳng tột độ.
Ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy bố mẹ ở khu vực khán đài. Bố mẹ cô bé cũng nhận ra ánh mắt của Ye Na, vẫy tay thật lớn chào cô bé. Đây là lần đầu tiên cô bé thấy người bố điềm đạm của mình trông luống cuống đến thế.
Ngay sau đó, đối thủ cũng đã kết thúc ván đấu và đến nơi.
Đối thủ là nhà vô địch giải đấu tháng Tám. Một chị lớp hai.
“Chào Ye Na. Chị là Kang Saebom.”
Đối thủ, sau khi kiểm tra bảng tên của Ye Na, chủ động chào hỏi. Ye Na mở lời.
“Cháu đã từng xem ván cờ của chị rồi.”
“Thật sao? Khi nào?”
“Ngày 6 tháng Tám. Ở giải đấu.”
Ye Na đã bỏ cuộc ở giải đấu lần trước, đến đồn cảnh sát một lúc rồi quay lại sân đấu để xem trận chung kết. Cô bé vẫn còn nhớ ván đấu đó.
“Lúc đó em cũng có mặt sao?”
“Vâng.”
“Vậy sao em không nhận giải?”
“Lúc đó cháu đã thua.”
“Vậy là sau đó em đã tiến bộ hơn nhiều rồi!”
Saebom đáp lại lời Ye Na với vẻ mặt nghiêm túc. Trò chuyện với Saebom dường như giúp cô bé giảm bớt căng thẳng.
Ván đấu bắt đầu dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
Đôi mắt Ye Na chuyển động nhanh nhẹn. Trận chung kết này rõ ràng khác biệt so với các ván đấu trước. Cô bé có cảm giác như đang đấu với giáo viên.
Nhưng Ye Na là người có khả năng tiếp tục trưởng thành ngay cả trong những thử thách. Khi Saebom đi một nước cờ bất ngờ, trái tim cô bé đập thình thịch vì quá tò mò.
“Sao chị lại đặt quân cờ ở đây?”
“Đáng lẽ không nên nói cho em biết. Chị làm vậy để phòng thủ ở khu vực này.”
Dù nói không nên nói, Saebom vẫn nhiệt tình đáp lại câu hỏi ngây thơ của Ye Na.
Một lát sau, như trao đổi qua lại, Saebom cũng hỏi:
“Sao em lại đặt quân cờ ở đây?”
“Vì cháu đoán chị sẽ đặt ở đây.”
Saebom cũng thấy ván cờ này thật thú vị. Cô bé tự hỏi tại sao bây giờ mình mới gặp được một tài năng như vậy.
“Em học cờ vây từ mấy tuổi?”
“Bảy tuổi.”
“Vậy là chưa được 1 năm sao?”
“Vâng. Còn chị?”
“Chị được 2 năm rồi.”
Giọng nói của cả hai có lúc cao lên khiến giám thị phải ra hiệu. Saebom nói nhỏ với Ye Na:
“Thầy bảo tụi mình không được nói chuyện, nên thôi nha.”
“Vâng.”
Cả hai tập trung vào ván đấu. Khi bị đẩy vào thế phòng thủ, Saebom hít thở sâu và xoa ngực. Ye Na liên tục nghịch hai bàn tay đặt trên đầu gối.
Thời gian giới hạn của cả hai người lần lượt giảm xuống, và Saebom là người đầu tiên phải dùng đến đếm ngược.
Vì đây là một ván đấu quan trọng, trọng tài ngồi bên cạnh đếm giây.
“10 giây cuối cùng, một, hai, ba, bốn…”
Saebom đi cờ trong lúc bị thời gian thúc ép. Đó là một sai lầm. Cô bé chậm rãi thở dài tiếc nuối vì lỗi lầm đó.
Ye Na nhanh chóng tấn công, và Saebom lại bị chặn đứng.
Cuối cùng là lần đếm ngược cuối cùng.
Trọng tài lại đếm.
“10 giây cuối cùng, một, hai…”
“Cháu thua rồi.”
Saebom chấp nhận kết quả và đặt quân cờ đang cầm xuống. Hai mắt cô bé hơi rơm rớm nước.
“Oa! Chị chơi giỏi thật đấy!”
Nhưng Saebom chân thành thán phục và khen ngợi Ye Na.
Giám thị công bố:
“Hạng nhất cấp dưới thuộc về học sinh Jeong Ye Na. Hạng nhì là học sinh Kang Saebom.”
Saebom chìa tay ra trước với Ye Na. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Ye Na đang ngồi ngẩn ra. Ye Na nắm lấy tay Saebom.
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên từ khắp nơi.
“Ước mơ của em là gì?”
“Cảnh sát! Còn chị?”
“Chị muốn trở thành kỳ thủ cờ vây.”
“…”
“Không có nhiều nữ kỳ thủ cờ vây thắng được các kỳ thủ nam. Vì vậy, chị muốn thử sức.”
Giọng nói tự hào về ước mơ của người chị nghe thật tuyệt vời. Ye Na cũng cảm thấy phấn chấn.
“Em nghĩ chị cũng có thể làm được!”
“Vậy chị sẽ nói chuyện với bạn em.”
“Tại sao?”
“Vì chị đã hẹn với bạn sẽ làm cảnh sát cùng nhau.”
“Oa! Tuyệt vời!”
Ngay sau đó, cửa sân đấu mở ra và khán giả ùa vào. Mẹ của Saebom là người vào đầu tiên. Jeong Oh và Ji Hyun thì đang luống cuống.
“Mẹ ơi, con được giải nhì!”
Saebom nói với mẹ bằng giọng nói líu lo. Saebom, người đã tỏ ra chín chắn với Ye Na, trước mặt mẹ vẫn là một cô con gái làm nũng như bao đứa trẻ khác.
“Chúc mừng con! Công chúa nhỏ của mẹ!”
Mẹ Saebom ôm chầm lấy con gái và nói. Saebom giới thiệu Ye Na với mẹ.
“Con cũng chơi giỏi lắm, nhưng cậu ấy còn giỏi hơn. Mà cậu ấy mới bảy tuổi thôi đấy.”
“Thật sao? Ôi chà! Chúc mừng cháu! Cháu chơi cờ vây giỏi quá!”
Mẹ Saebom nắm tay Ye Na. Ye Na cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
“Chị gọi điện cho em được không?”
Saebom hỏi Ye Na.
“Vâng!”
“Cho chị số điện thoại nhé.”
Ye Na đã có một người bạn cờ vây.
Jeong Oh và Ji Hyun cũng vội vã chạy vào sân đấu. À không, họ không thể chạy. Ji Hyun bảo vệ người vợ đang mang thai và bước nhanh vào sân đấu. Họ thấy Ye Na đang được mọi người vây quanh.
Jeong Oh không thể che giấu nổi niềm phấn khích.
Con gái tôi! Là con gái của tôi đó!
Mọi người ơi! Hãy nhìn con gái tôi đi!
Con gái tôi là một đứa trẻ tuyệt vời như thế đó!
Cô muốn hét lên vang dội cả sân đấu.
“Ye Na!”
“Mẹ ơi!”
Ye Na hét lên và chạy đến. Ôm bổng đứa con đang chạy đến là nhiệm vụ của người cha.
“Chúc mừng Ye Na.”
“Bố, con bảo con sẽ giành hạng nhất mà? Con giỏi không?”
“Ừ. Con gái của chúng ta thật sự rất giỏi.”
Một phóng viên xen vào giữa cuộc đoàn tụ đầy xúc động của ba người.
“Xin lỗi. Tôi có thể phỏng vấn người chiến thắng một chút được không?”
Ji Hyun nhìn chiếc máy ảnh phóng viên đang cầm và khẽ nói:
“Không được chụp ảnh.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi ạ.”
Phóng viên nhận thấy ánh mắt sắc lạnh của Ji Hyun nên cúi đầu đáp lời.
“Bé Jeong Ye Na, chúc mừng cháu đã tham gia giải cấp dưới và giành chiến thắng hôm nay. Cháu đã học cờ vây từ khi nào?”
“Bảy tuổi ạ.”
“Thật đáng kinh ngạc. Lớn lên bé Jeong Ye Na muốn làm nghề gì?”
“Cảnh sát ạ! Nhưng cháu vẫn chưa chắc chắn lắm.”
“Ai là người cháu ngưỡng mộ nhất?”
Jeong Oh và Ji Hyun đứng cạnh, theo dõi cuộc phỏng vấn của Ye Na, đồng loạt nuốt nước bọt.
Lỡ con bé nói là mẹ thì sao? Lỡ con bé nói là bố thì sao? Nếu thế, mình cũng sẽ bị phỏng vấn. Nếu họ hỏi mình làm thế nào để nuôi dạy một đứa trẻ thông minh như vậy, mình nên trả lời thế nào đây? Chỉ cần nói là do gen di truyền xuất sắc thôi sao?
Ye Na, không hề hay biết sự lo lắng của bố mẹ, trả lời dõng dạc:
“Chú Lee Sedol ạ!”
Jeong Oh và Ji Hyun đồng loạt há hốc mồm trước câu trả lời hồn nhiên của con gái.
Bình luận gần đây