Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 167 Bởi vì ta sẽ bảo vệ con
Tin tức về chiến thắng của Ye Na tại giải cờ vây toàn quốc lan truyền khắp nơi chỉ trong vòng một ngày. Điều khiến nó lan nhanh không phải là những bài báo, mà là những cuộc điện thoại.
“Giám đốc Hwang, dạo này anh vẫn khỏe chứ? À không, không phải chuyện công việc đâu, tôi chỉ gọi hỏi thăm thôi. À, nghe nói con trai anh đỗ Đại học K phải không? Chúc mừng nhé. Ji Hyun cũng tốt nghiệp ở đó đấy, vậy là con anh sẽ thành hậu bối của nó rồi. À, Ji Hyun nhà tôi vẫn khỏe. Hôm qua con gái Ji Hyun, tức là cháu gái tôi ấy mà, giành giải Nhất ở cuộc thi cờ vây toàn quốc. Mới bảy tuổi thôi mà nó đánh bại hết các anh chị lớp Một, Hai, Ba để đứng đầu đấy.”
Cánh cửa phòng làm việc của Chủ tịch Jeong Jae Kwang thuộc tập đoàn Se-ryun, vốn dĩ lúc nào cũng khép kín, nay lại mở toang. Qua cánh cửa, giọng nói sang sảng và dứt khoát của ông vang vọng khắp hành lang. Các nhân viên trong phòng phụ tá vừa cố gắng kìm cười, vừa thở dài bất lực.
“Giám đốc Choi, tôi nghe nói anh ho dạo này, sức khỏe ổn không? Phải giữ gìn đấy. Tôi thì hôm qua mất ngủ cả đêm. À không, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là cháu gái tôi – anh biết đấy – đứa bé ấy giành giải Nhất cuộc thi cờ vây toàn quốc. Mới bảy tuổi mà đã hạ gục hết các anh chị lớn hơn để đoạt Huy chương Vàng. Nó thông minh đến mức tôi lo lắng quá, sợ danh tiếng của nó lan xa quá rồi thì lại chẳng yên giấc được nữa.”
Việc Chủ tịch Jeong Jae Kwang tự mình gọi điện cho các giám đốc, cộng sự và lãnh đạo cấp cao chỉ xảy ra đôi ba lần mỗi năm. Nhưng hôm nay, ông đã gọi hơn hai chục cuộc. Dù bắt đầu bằng chuyện gì – sức khỏe, công việc hay gia đình – thì cuộc trò chuyện cũng luôn kết thúc bằng câu chuyện về cô cháu gái nhỏ.
Cùng lúc đó, Ji Hyun có mặt tại trụ sở chính để giải quyết công việc định kỳ. Anh hé mắt nhìn vào phòng Chủ tịch, và lập tức bị Jae Kwang tóm lấy cổ tay, kéo ngồi xuống ghế trước mặt. Vừa kéo con trai lại gần, ông vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại với vẻ mặt đầy tự hào.
“Giám đốc Cho, sáng nay anh có xem báo J không? À, nếu có thì chắc anh cũng thấy bài viết về cháu gái tôi rồi. Vâng, đúng vậy, nó giành giải Nhất cờ vây đấy. Ôi chà, chúc mừng gì chứ, nó thông minh đến mức tôi còn lo núi lo sông đây – không biết sau này nên để nó tiếp quản công ty hay khuyến khích nó trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp nữa.”
Người đàn ông nói lời “lo lắng như núi thái sơn” ấy lại đang cười rạng rỡ cả mắt lẫn môi. Nhìn thấy vậy, Ji Hyun cũng bất giác bật cười.
Khi cuộc gọi kết thúc, Jae Kwang quay sang con trai:
“Ye Na nhà mình có cần gì không? Ông nội phải tặng quà chúc mừng chứ.”
“Chắc chỉ cần bánh kẹo thôi ạ, bé sẽ thích.”
“Đúng rồi! Phải làm bánh kẹo hình Huy chương Vàng mới được!”
Đôi mắt Jae Kwang sáng lên, ông với lấy giấy bút, hăng hái phác thảo ý tưởng. Cảm hứng sáng tạo vốn đã nguội lạnh bao năm nay bỗng bùng lên, khiến ông cảm thấy tim mình rộn ràng như hai mươi năm trước – thời điểm ông vẫn còn miệt mài nghiên cứu và phát triển những món đồ ăn vặt đầu tiên.
Nhìn thấy cha phấn khích đến thế, Ji Hyun đành nhẹ giọng nhắc:
“Bố à, bố đừng khoe khoang quá. Và chuyện Ye Na là thiên tài thì nên giữ kín.”
“Sao lại thế?”
“Jeong Oh nói rằng không muốn con bé tự mãn, nên muốn giấu chuyện này.”
“Nhưng sớm muộn gì Ye Na cũng biết thôi mà?”
“Chính điều đó con mới lo, thưa bố.”
Nghe cuộc trò chuyện nghiêm túc của hai cha con, người thư ký đứng gần đó phải cắn chặt môi để không bật cười.
Thực ra, dù nói vậy, Ji Hyun cũng chẳng khác gì cha mình. Ngay ngày hôm qua, người bạn thân Seung Gyu đã đến nhà anh để chúc mừng, và phải chịu đựng suốt cả buổi vì sự khoe khoang bất tận.
Hôm nay, Seung Gyu lại ghé văn phòng Ji Hyun để bàn công việc, nhưng vừa ngồi xuống đã bị anh kéo sang ghế bên cạnh.
“Cậu muốn xem Ye Na đấu cờ không?”
“Không.”
“Nè, xem đi.”
“Tôi nói là không rồi mà.”
Seung Gyu thở dài, ánh mắt lờ đờ hướng lên màn hình.
“Xem đi, nó giỏi lắm, đúng không?”
Ji Hyun cười tươi rạng rỡ như thể chính mình mới là người đoạt giải, còn Seung Gyu chỉ biết lặng lẽ gật đầu, bất lực trước niềm tự hào vô biên của người bạn.
“Mắt tớ không nhìn rõ lắm.”
“Chỉ cần nhìn tay thôi. Nhìn chuyển động tay quyết đoán này xem. Cậu không thấy kinh ngạc sao?”
Trong mắt tớ, cậu mới là người đáng ngạc nhiên hơn.
Người bạn vốn dĩ chững chạc của tôi sao lại trở nên như thế này chứ.
“Này bạn hiền. Tớ có thể cho cậu một lời khuyên với tư cách là người bạn thân thiết của cậu không?”
“Ừ. Cậu nói đi.”
“Cậu đừng làm thế này ở ngoài, nhất là với nhân viên khác.”
“…”
“Tớ là bạn cậu, tớ hiểu Ye Na nên cậu cho xem thì được, nhưng cậu không được ép nhân viên phải xem rồi thúc giục họ đưa ra lời cảm thán đâu đấy.”
“Tớ không làm thế. Tớ biết mà.”
“…”
“Tớ chỉ cho cậu xem vì cậu là người bạn thân thiết của tớ thôi.”
Hầy dà. Cậu ta đúng là đồ cáo già mà!
Mỗi lần Ji Hyun dùng cụm từ “người bạn thân thiết,” Seung Gyu – người yếu lòng cảm thấy ngực mình rung động – lại thở dài thườn thượt như tiếng rên rỉ, khuôn mặt hiện rõ vẻ buồn bã. Không bận tâm đến phản ứng của Seung Gyu, Ji Hyun liên tục dí màn hình điện thoại về phía anh.
“Nè, xem cái này đi. Cậu chưa xem rõ hả? Tớ sẽ phát chậm 0.5 lần. Xem kỹ đi.”
Xem lại một lần nữa thôi đã là một cực hình dù phát 1.5 lần, vậy mà cậu còn bắt tớ xem 0.5 lần sao, bạn hiền ơi…
“Đúng là… xem kỹ thì thấy chuyển động quả là quyết đoán thật…”
Mặc dù vậy, Seung Gyu vẫn rộng lượng bao dung cho những lời khoe con của Ji Hyun.
Jeong Oh, người đã quá phấn khích hôm qua, hôm nay đã điềm tĩnh hơn đôi chút. Cô có lý do để làm vậy. Jeong Oh có những đồng nghiệp cùng chia sẻ niềm vui.
Lạ thay, đến cả cô Go Eun Joo cũng thể hiện niềm vui và gửi lời chúc mừng chân thành.
“Ye Na quả là có tất cả. Bộ óc minh mẫn, khuôn mặt xinh xắn, người mẹ thiên thần và… người cha giàu có.”
Eun Joo suy nghĩ rất lâu, dường như không biết nên dùng tính từ nào cho Ji Hyun, rồi mới khó khăn kết thúc câu nói. Đó là lời thật lòng, nhưng vì không muốn để lộ việc mình không thích Giám đốc Jeong Ji Hyun, cô nhanh chóng tiếp lời.
“Ye Na là một đứa trẻ hoàn hảo sao? Có điều gì bé không làm được không?”
Jeong Oh trả lời câu hỏi của Eun Joo:
“Bé không biết vẽ.”
“Chị tham lam quá. Bảy tuổi thì đứa nào cũng thế thôi. Không biết vẽ thì tệ đến mức nào cơ chứ.”
“Bé giống hệt cha nó.”
“Ôi chao. Thật là gay go rồi.”
Nếu không có Jeong Oh bên cạnh, Eun Joo hẳn đã buôn dưa lê rằng “Giám đốc Jeong Ji Hyun đúng là không có gì tốt để truyền lại cho con gái sao mà lại truyền lại cái đó?” nhưng vì ở đây có người, Eun Joo đành nuốt lời nói xấu vào bụng.
“Mới bảy tuổi mà giành giải Nhất, bảng tin của các trang cờ vây cũng xôn xao cả lên.”
Trưởng phòng Park Young Kwang, người thường xuyên theo dõi các bảng tin cờ vây, cũng kinh ngạc thốt lên. Ki Hoon cũng vào bảng tin cờ vây mà Young Kwang đã ghé qua và nhấp vào vài bài viết.
“Ơ? Nhưng mà làm sao đây? Ý đồ của Giám đốc ngăn chặn ảnh phỏng vấn không có ý nghĩa gì rồi. Hình như có video cá nhân quay lén. Quay trận đấu của Ye Na từ xa ấy.”
Nghe vậy, Jeong Oh chạy đến chỗ Ki Hoon. Quả nhiên, khi nhấp vào một bài viết trên bảng tin, có một đoạn video. Vì quay từ xa nên khuôn mặt Ye Na bị mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Trong lúc Jeong Oh đang tìm kiếm trên bảng tin xem liệu có video nào khác không, thì lần này cô Go Eun Joo lại gọi.
“Ờ… Trưởng phòng à. Chị cũng nên xem cái này.”
“Sao? Chuyện gì thế?”
“Có bài báo nói rằng bố của Ye Na là Giám đốc Jeong Ji Hyun.”
Jeong Oh lập tức bước sang. Trên màn hình máy tính của Eun Joo, bài báo hiện lên rõ mồn một.
[Người chiến thắng cuộc thi Cờ vây Thiếu nhi Toàn quốc, hóa ra là…]
Jeong Ye Na (7 tuổi), người chiến thắng hạng khối thấp của Giải cờ vây Thiếu nhi Toàn quốc lần thứ 30 được tổ chức vào thứ Năm tuần trước tại Nhà thi đấu Olympic Handball, đang trở thành một chủ đề nóng.
Đây là lần đầu tiên một trẻ mầm non sáu tuổi giành chiến thắng tại Giải cờ vây Thiếu nhi Toàn quốc dành cho học sinh tiểu học, khiến giới cờ vây cũng phải xôn xao.
Trong khi đó, cha của Jeong Ye Na là Jeong Ji Hyun, con trai thứ hai của Chủ tịch Jeong Jae Kwang, Tập đoàn Se-ryun. Anh được biết là đã đến nhà thi đấu cùng vợ, cô Lee M. (tên viết tắt), để theo dõi trận đấu của con gái.
Ông Jeong Ji Hyun và bà Lee M. đã hoàn tất đăng ký kết hôn vào tháng 7 năm nay nhưng vẫn chưa tổ chức lễ cưới.
Thời gian buổi tối thong thả.
Do Bin, người đang chơi ở nhà Ye Na, lắp bắp đọc bài báo về chiến thắng cờ vây của Ye Na mà Ji Hyun đã in khổ lớn sáng nay.
Sau khi đọc đi đọc lại vài lần, Do Bin chỉ vào một dòng trong bài báo và nói với Ye Na:
“Nhưng cậu làm sai một chút rồi.”
“Sao cơ?”
“Sao cậu lại nói là đã hứa sẽ làm cảnh sát với bạn? Cậu phải nói là đã hứa sẽ làm cảnh sát với bạn Park Do Bin chứ.”
“À, đúng rồi. Tớ xin lỗi.”
“Không sao. Nhưng lần sau cậu phải nói tên tớ đấy nhé. Nhớ chưa?”
“Ừm. Tớ nhớ rồi.”
Dù Ye Na đã gật đầu cam đoan một cách chắc chắn, Do Bin vẫn nghiêng đầu. Cậu bé vẫn còn một thắc mắc.
“Nhưng mà, cậu có thể trở thành kỳ thủ cờ vây thay vì cảnh sát mà.”
“Tớ vẫn chưa rõ. Mẹ nói bây giờ không cần quyết định.”
Do Bin đảo mắt như đang suy nghĩ thấu đáo rồi gật đầu. Cùng Ye Na làm cảnh sát thì tốt, nhưng có lẽ không nhất thiết phải như vậy. Vì mỗi người sẽ giỏi một thứ khác nhau mà.
Ye Na nhẹ nhàng hỏi:
“Tớ làm kỳ thủ cờ vây thay vì cảnh sát thì có sao không?”
“Ừ. Không sao đâu. Bởi vì tớ sẽ trở thành cảnh sát và bảo vệ cậu mà.”
Ngồi lặng lẽ trong bếp, Jeong Oh rón rén lắng nghe cuộc trò chuyện thân mật của hai đứa trẻ và khẽ mỉm cười. Mũi cô cay cay. Lời nói biết ơn của Do Bin rằng cậu bé sẽ bảo vệ Ye Na khiến cô nghẹn lại.
Ngay cả đứa trẻ bé bỏng kia cũng nói một cách tuyệt vời rằng sẽ bảo vệ con gái mình.
“Mẹ ơi, con lại nghĩ cho bản thân mình rồi.”
Jeong Oh nói với Guk Soon đang ngồi bên cạnh.
“Con đã định sinh em bé thứ hai xong, dưỡng sức, giảm cân rồi mới tổ chức đám cưới. Nhưng trong khoảng thời gian đó, Ye Na vẫn sẽ tiếp tục lớn lên.”
Vì quá ham muốn được mặc váy cưới thật đẹp mà cô đã không nghĩ đến Ye Na. Chỉ đến khi đọc bài báo lộn xộn kia, cô mới bừng tỉnh.
Để nuôi dạy Ye Na như một đứa trẻ bình thường, có những điều đặc biệt không nên để lộ quá nhiều: chuyện gia đình, việc đổi họ sau bảy năm mới tìm thấy cha, và câu chuyện cha mẹ đăng ký kết hôn muộn.
Đám cưới cũng vậy. Ye Na sẽ lên tiểu học vào năm sau, con bé không cần phải nhận những câu hỏi từ bạn bè mới rằng “Tại sao cha mẹ cậu bây giờ mới làm đám cưới?”
Ye Na chỉ cần đặc biệt bởi chính sự tồn tại của con bé. Cô không muốn những câu chuyện cảm động của cha mẹ lại tạo nên bóng đen trong cuộc đời Ye Na.
“Mẹ. Con nghĩ chúng ta nên tổ chức đám cưới trong năm nay.”
Jeong Oh nói với Guk Soon sau khi đã quyết định.
Jae Kwang muốn hai người tổ chức đám cưới nhanh chóng, nhưng Guk Soon đã phản đối. Bà thay lời nói khó khăn mà Jeong Oh không dám nói với bố mẹ chồng.
“Mẹ đã khó khăn lắm mới nói được với bố mẹ chồng rồi, giờ lại thay đổi ý định, con thấy có lỗi quá.”
“Có gì đâu mà. Chuyện nhỏ thôi.”
Guk Soon trả lời như thể đó không phải là việc gì to tát, như mọi khi.
Lần này, bà cũng nhanh chóng hiểu được nỗi lòng của Jeong Oh. Guk Soon hiểu được cả mong muốn mặc váy cưới thật đẹp của con gái, lẫn tâm trạng hiện tại khi con từ bỏ ham muốn đó vì con mình.
“Những lời như vậy, mẹ có thể nói bao nhiêu lần cũng được. Dù con có thay đổi ý định mười hai lần, mẹ vẫn sẽ nói thay con.”
Con gái à, con hãy bảo vệ con gái mình đi.
Còn mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con gái mẹ.
Chúng ta cứ sống như thế thôi, đúng không.
Trước câu trả lời nhẹ nhàng của Guk Soon, gánh nặng trong lòng Jeong Oh cũng vơi đi.
“Vâng. Lát nữa anh ấy về, con sẽ nói.”
Một lát sau, Ye Na đang chơi với Do Bin chạy đến bên Jeong Oh.
“Mẹ ơi, con muốn đi học vẽ.”
“Thật hả? Vừa học cờ vây, lại còn đi học vẽ nữa?”
“Vâng!”
“Sao tự nhiên con lại muốn đi học vẽ?”
“Vì con muốn vẽ thật giỏi.”
“Muốn giỏi hơn bây giờ à?”
“Vâng. Nếu con giỏi thì bố cũng sẽ giỏi được. Vì bố giống con mà!”
Lời đáp ngây thơ của Ye Na khiến Jeong Oh mỉm cười thật tươi.
Những tâm hồn thay đổi sẽ giúp nhau trưởng thành.
Bình luận gần đây