Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 168 Một ngày không hoàn hảo (Hoàn Chính Truyện)
- Home
- Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành)
- Chương 168 Một ngày không hoàn hảo (Hoàn Chính Truyện)
Tháng Mười Hai. Thời tiết dạo này không quá lạnh nên ai nấy đều an tâm, vậy mà sáng nay, tuyết lại bắt đầu rơi. Một trận tuyết trái mùa, không hề có trong bản tin dự báo.
Jeong Oh nhìn qua khung cửa sổ, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Đây là trận tuyết đầu mùa, nhưng cô chẳng thể vui mừng trọn vẹn. Tuyết rơi nghĩa là đường sá trơn trượt, xe cộ ùn tắc, và thế nào cũng có người than phiền.
Cô khẽ thở dài, buột miệng lẩm bẩm:
“Hỏng rồi, hỏng bét rồi…”
“Mẹ ơi, nhà mình hỏng bét rồi hả?”
Giọng trẻ con vang lên khiến Jeong Oh giật mình. Ye Na, vẫn mặc bộ đồ ngủ, dụi mắt bước lại gần. Có lẽ bé cũng chỉ mới chợp mắt được một lát.
“Ơ, cái đó…”
“Vì tuyết rơi ạ?”
“Ừ.”
“Con thấy tuyết rơi thì vui lắm!”
Ye Na reo lên, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Phải. Nếu con bé vui, thì mọi chuyện đều đáng giá cả.
Jeong Oh khẽ mỉm cười, và vào khoảnh khắc đó, cô hiểu ra lý do Guk Soon vẫn thường nói: chỉ cần con trẻ cười, mọi lo lắng đều trở nên nhỏ bé.
Trong khi ấy, Trưởng phòng Sung Mi Ran, lo sợ tuyết sẽ gây cản trở, đã dậy sớm và đến địa điểm tổ chức lễ cưới trước giờ hẹn khá lâu.
Sau khi chào Jeong Oh – người vốn đã xinh đẹp, nay lại rạng rỡ đến mức như sắp thăng hoa giữa khung cảnh tuyết trắng – cô nhanh chóng rảo bước đi tìm Ki Hoon, người cũng đã có mặt sớm.
“Trưởng phòng đến sớm thế ạ?”
“Ừ. Đám cưới ở khách sạn thì phải đến sớm để chọn chỗ tốt.”
Nghe Mi Ran nói, Ki Hoon chỉ gật đầu lặng lẽ. Thay vì cười khì như mọi khi, anh lại im lặng đến lạ, khiến Mi Ran thoáng chau mày.
“Ki Hoon, đừng có khóc đấy nhé.”
“Dạ? Sao tôi phải khóc ạ?”
“Cứ nghe lời tôi, đừng khóc.”
“À, Trưởng phòng, chị lại trêu tôi rồi.”
Ki Hoon đỏ mặt, xua tay lia lịa. Lúc ấy, Eun Joo vừa đến nơi, vội vã chạy về phía họ.
“Ki Hoon ổn chứ? Cậu không đến cũng được mà.”
“Sao lại không đến được? Đương nhiên tôi phải đến chứ.”
“Đây, tôi chuẩn bị cho cậu này. Khăn tay.”
“Ôi trời, chị Trưởng phòng…”
“Giặt sạch rồi trả lại tôi nhé.”
Ki Hoon thở dài, nhận lấy chiếc khăn với vẻ bất lực. Anh biết nếu còn tiếp tục từ chối, họ sẽ càng chọc ghẹo nhiều hơn.
“Tôi còn tưởng cô Go Daeri sẽ không đến chứ.”
“Tại sao lại không?”
“Vì cô đâu có thích Giám đốc Jeong.”
“Không thích thì không thích, nhưng cũng chẳng làm gì khác được.”
“…”
“Xã hội tư bản mà, biết làm sao.”
Nghe câu than thở lơ đễnh ấy, Ki Hoon bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt khi anh nghe thấy giọng nói trầm trầm phía sau lưng.
“Đúng vậy.”
Hộc.
Eun Joo giật mình quay lại. Ji Hyun đang đứng đó. Ngay cả với một người vốn chẳng mấy thiện cảm với anh như cô, hôm nay Ji Hyun vẫn trông thật bảnh bao. Đẹp đến mức cô phải thừa nhận – trông anh thực sự xứng đôi với Trưởng phòng Lee Jeong Oh.
“Tôi không có nhiều bạn bè.”
“…”
“Vì vậy, mong mọi người chụp ảnh thân mật với tôi thật nhiều nhé.”
Eun Joo vẫn chưa quen nổi kiểu nói đùa nửa thật nửa bỡn của Ji Hyun. Cô nở một nụ cười gượng, lịch sự đến mức giả tạo, rồi định quay đi, nhưng anh lại cất tiếng gọi.
“Cô có thấy Jeong Oh không?”
“Giờ cô dâu đang ở phòng chờ mà. Anh chưa thấy sao?”
“À, không phải vậy.”
“…”
“Vì Jeong Oh hôm nay đẹp quá. Nếu chưa thấy thì cô nên đi xem ngay đi.”
… Ngày vui thế này mà lại không thể buông lời chửi thề!
Eun Joo cố gắng nuốt cơn tức xuống, mặt vô cảm quay đi, và thật may, cô nhanh chóng tìm được lối thoát. Ở gần đó, một bé gái đang đứng cùng vài nhân viên khách sạn.
“Cháu là công chúa Ye Na phải không?”
“Vâng. Cô là ai ạ?”
Giọng Ye Na ngây thơ, đôi mắt sáng như hai hạt pha lê, khiến ngay cả Eun Joo từng định trút giận, cũng phải mềm lòng.
Ye Na mặc chiếc váy trắng, đội vương miện trên đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp, tạo cảm giác như một nhân vật hoạt hình công chúa đang xuất hiện trước mắt.
Giọng Eun Joo cao vút và trong trẻo như ngọc trai trên mâm bạc. Ki Hoon, người hơi cứng người vì Ji Hyun, phồng mũi ngạc nhiên.
“Là đồng nghiệp ở công ty mẹ. Tên là Go Eun Joo.”
“À! Cô Công chúa Daeri!”
Thấy Ye Na phản ứng vui vẻ, Eun Joo càng thêm hào hứng.
“Đúng rồi! Chị cũng là công chúa. Rất vui được gặp cháu, công chúa Ye Na!”
Công chúa và Công chúa. Cuộc gặp gỡ thế kỷ đã diễn ra.
Ki Hoon không nói nên lời, không thể thích nghi với hình ảnh Eun Joo bỗng trở thành một người chị vô cùng dịu dàng.
Thời khắc làm lễ đã đến gần.
Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Ji Hyun bước vào phòng chờ cô dâu.
Jeong Oh đã hoàn hảo trong bộ váy cưới dù đang mang thai tháng thứ tư. Dĩ nhiên là nhờ cô chọn váy tốt, nhưng trái với lời than thở rằng cô bị tăng cân vì ăn uống quá tốt trong thai kỳ, Jeong Oh vẫn mang vẻ đẹp như một nữ thần, hầu như không có chút mỡ thừa nào.
Đẹp đến mức chú rể quên cả đây là đám cưới của mình mà ngẩn người nhìn.
Ji Hyun đứng im lặng một lúc dù biết buổi lễ sắp bắt đầu. Khóe mắt anh nóng lên. Đó là khung cảnh mà anh đã hình dung bảy năm trước. Cảm giác có lỗi vì để bạn gái mang thai phải mặc váy cưới cũng giống như lúc ấy.
Cảm giác như đang tìm lại những khoảnh khắc đã mất. Anh cảm thấy như thể hôm nay anh có thể quay trở lại bảy năm trước.
“Em sẵn sàng chưa?”
“… Hù u u u.”
Trước giọng nói dịu dàng của Ji Hyun, Jeong Oh thở dài một hơi, khuôn mặt căng thẳng.
Chiếc váy không gây khó chịu cho Shim-kung (tên em bé), đôi giày đẹp và vững chãi. Và người chồng đang nắm tay cô, cùng cô bước trên lễ đường.
Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.
Đã nuôi con rồi, nhưng đây là lần đầu làm đám cưới.
Đây là lần đầu tiên tôi là nhân vật chính trước mặt con mình.
Ji Hyun, người hiểu được sự căng thẳng của Jeong Oh, nói:
“Mình bế em đi nhé?”
Phụt.
Khuôn mặt đang đơ cứng của Jeong Oh giãn ra. Nhưng Ji Hyun nói thật. Nếu Jeong Oh không thể bước đi dù chỉ một bước, anh cảm thấy mình có thể bế cô và dũng cảm bước đi.
Có gì là không thể làm cho cô dâu mà anh muốn hái cả sao cả trăng cho chứ.
Lúc đó, Ye Na vẫy tay từ ngoài phòng chờ.
“Mẹ ơi, chào mẹ! Con đi trước đây!”
Lễ cưới hôm nay bắt đầu bằng màn rước lễ của Ye Na và Do Bin. Nhìn hai phù dâu nhí đang đứng ở lối vào hội trường, mọi người đồng loạt thốt lên ngưỡng mộ.
Jeong Oh cũng lấy lại tinh thần và đứng dậy. Ji Hyun nắm lấy tay cô. Sau khi Jeong Oh và Ji Hyun cũng đến lối vào, buổi lễ bắt đầu.
Giữa tiếng reo hò, vỗ tay và tiếng cười, Ye Na và Do Bin mặc trang phục lộng lẫy, mỗi bé cầm một chiếc giỏ hoa bước vào. Hai đứa trẻ rắc cánh hoa tuyệt đẹp trên lễ đường theo như đã luyện tập ngày hôm trước. Nhưng chỉ sau năm bước, Do Bin dừng lại.
“Ơ? Hết hoa rồi.”
Do Bin hào phóng đã đổ hết giỏ hoa chỉ sau ba nắm tay. Vì khi tập luyện hôm trước, giỏ không có hoa nên cậu bé không lường trước được cần phải rắc hoa thành nhiều lần.
Hai đứa trẻ đứng yên tại chỗ và kiểm tra giỏ hoa. Mọi người cười rộ lên khi thấy các bé nghiêm túc nhìn vào giỏ.
Chỉ có khuôn mặt của hai người là tái mét đi: Seung Gyu và Jin Seo.
Ngay khoảnh khắc Jin Seo định chạy đến chỗ con trai mình, người mà cô đang lo lắng theo dõi…
“Tớ chia cho cậu này. Tiết kiệm thôi nhé.”
Ye Na không hề bối rối mà chia cánh hoa cho Do Bin.
Khi hai đứa trẻ bình tĩnh giải quyết vấn đề, mọi người đồng loạt vỗ tay như đã hẹn trước. Seung Gyu và Jin Seo cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Màn rước lễ của hai thiên thần nhỏ đã kết thúc an toàn, giờ là lúc cô dâu chú rể tiến vào.
Không khí trong hội trường thay đổi hoàn toàn. Tất cả đèn tắt đi, chỉ có đèn spotlight chiếu sáng cô dâu chú rể.
Ánh sáng thấm vào mắt Jeong Oh khi cô nhắm rồi mở mắt vì ánh đèn bất ngờ. Con đường cô phải đi hiện rõ. Nếu phải đi một mình trên con đường ấy, có lẽ cô sẽ rất mông lung, nhưng có người nắm tay bên cạnh khiến cô vững tâm hơn.
Và ở cuối con đường, là Mẹ, Ye Na, và Bố Mẹ chồng.
Ánh mắt của bốn người đang chờ đợi cô bước tới giống như những ngọn hải đăng khác.
Trên lối đi, có một chỗ cánh hoa bị vón cục lại. Jeong Oh không biết chuyện vừa xảy ra trong hội trường nên cô tưởng tượng:
Có lẽ đứa trẻ nào đó đã đổ cả giỏ hoa ra chăng?
Chuyện đó đã khiến mọi người cười và vỗ tay sao?
Tưởng tượng cảnh đó, Jeong Oh cũng có thể mỉm cười.
Hoàn hảo là điều tốt, nhưng những điều không hoàn hảo cũng thật tuyệt.
Trong ký ức của chúng ta, những khoảnh khắc không hoàn hảo lại lưu lại lâu hơn bất kỳ sự hoàn hảo toàn diện nào.
Kỳ lạ thay, chính những ngày không hoàn hảo lại tạo nên hạnh phúc hoàn hảo.
Jeong Oh bước đi trên con đường hoa do những đứa trẻ tạo ra và nghĩ. Giờ đây, mình không cần phải đợi cơn mưa hoa nữa.
Lễ cưới kết thúc an toàn nhưng tuyết không ngừng rơi. Tuyết đã ngớt một lát trong lúc làm lễ, nhưng giờ lại rơi dày hơn.
Các chuyến bay bị hủy, và tuần trăng mật bị hoãn lại một ngày.
Máy bay… khoang hạng nhất… Tôi đã rất mong chờ.
Tuy nhiên, Ji Hyun lại mỉm cười nói rằng điều đó thật tốt. Lý do được tiết lộ vào ngày hôm sau.
“Em yêu. Jeong Oh à.”
Ji Hyun đánh thức Jeong Oh dậy từ năm giờ sáng.
“Anh à… bây giờ là mấy giờ rồi…”
Jeong Oh cằn nhằn khi cố gắng mở mí mắt nặng trĩu. Lúc đó, một giọng nói líu lo vang lên:
“Mẹ ơi! Dậy đi! Chúng ta đi ngắm tuyết thôi!”
Ye Na và Ji Hyun đã dậy từ trước và mặc quần áo chống lạnh đầy đủ.
Jeong Oh đành lồm cồm đứng dậy.
“Giờ này mà đi ngắm tuyết á?”
Cô nghĩ chắc Ye Na đã làm phiền cha, nhưng không ngờ Ji Hyun lại là người có vẻ phấn khích hơn cả con. Cô chợt nhận ra mình đã trải qua mùa xuân, hạ, thu cùng Ji Hyun, nhưng mùa đông thì cô vẫn còn một mình. Đây là mùa đông đầu tiên, trận tuyết đầu mùa đầu tiên cô cùng Ji Hyun đón nhận.
Mình suýt chút nữa đã bỏ lỡ niềm hạnh phúc của trận tuyết đầu mùa vì lo tổ chức đám cưới.
Mặc quần áo ấm áp và bước ra phòng khách, cửa phòng Guk Soon cũng mở ra.
“Giờ này đi đâu thế?”
“Họ bảo đi ngắm tuyết. Mẹ đi cùng tụi con luôn nha!”
Jeong Oh nài nỉ Guk Soon như một đứa trẻ. Guk Soon bật cười khì như thể không thể làm gì khác được, rồi quay vào phòng khoác áo khoác ngoài và bước ra.
Khu chung cư vẫn còn chìm trong màn đêm.
Không, đó là buổi sáng sớm tĩnh lặng hơn cả đêm khuya.
Cả thế giới phủ một màu trắng tinh khôi như được đắp chăn bông dày, và tĩnh mịch.
Thấy tuyết chất đống dày cộm, đứa trẻ há to miệng.
“Oa a a a!”
Ye Na đi những bước chân như đóng dấu lên con đường tuyết chưa ai từng chạm đến. Nhìn những bước chân lún sâu, bé reo lên “Oa a a” không biết bao nhiêu lần.
“Bố ơi! Bố nhìn này! Dấu chân con to chưa!”
“Đúng là dấu chân Ye Na sao? Có phải gấu đi qua không đấy?”
“Không phải mà! Là dấu chân Ye Na mà!”
Cười khúc khích trước lời đùa của Ji Hyun, đứa trẻ lại bước tới. Tiếng cười của con bé dường như còn đọng lại trên con đường tuyết đã in dấu chân.
Cha sẽ là người đầu tiên đưa con giẫm lên lớp tuyết mới rơi trong đêm.
Ji Hyun đã thực hiện được mong muốn bảy năm trước của mình.
Nhìn Ye Na và Ji Hyun tung tăng trên con đường tuyết như những chú cún con trong ngày tuyết rơi, Jeong Oh thấy thật thích, nhưng cô bắt đầu cảm thấy lạnh run người. Khi cô ra hiệu muốn về nhà, Ye Na chỉ vào bãi tuyết sạch và hỏi:
“Mẹ ơi, Ye Na nằm lên đây được không?”
“Không được.”
“Tại sao ạ?”
“Con sẽ bị cảm lạnh.”
“Không bị là được mà.”
“Con nghĩ cảm lạnh nó hỏi ý kiến con trước khi đến à? Mẹ nói không là không.”
Sao lũ trẻ lại như vậy nhỉ? Tại sao chúng lại muốn nằm trên tuyết?
Jeong Oh không thể hiểu được nên đã dứt khoát từ chối, nhưng Guk Soon lẩm bẩm bên cạnh:
“Giống hệt con. Giống hệt con.”
“Không, con có làm gì đâu.”
“Hồi bằng tuổi nó, con cũng thế đấy.”
Trong lúc Jeong Oh đang đứng sững sờ với vẻ mặt bị sốc, Ji Hyun thuyết phục cô:
“Cho em ấy làm một lần đi.”
“Hí híp!”
Ngay khi thấy Ji Hyun có vẻ đồng ý, Ye Na liền rầm một cái nằm vật xuống tuyết. Jeong Oh lại cằn nhằn:
“Con sẽ bị đóng băng mất!”
“Bố sẽ làm con tan chảy mà. Con cứ làm đi.”
“Oa a!”
Ye Na nằm xuống và quẫy tay chân như em bé. Sau đó, bé mỉm cười rạng rỡ như đang ngập tràn hạnh phúc.
“Mẹ ơi, Ye Na tan chảy hết rồi.”
Lời nói đó khiến Jeong Oh cũng tan chảy theo.
Jeong Oh nhấn nút chụp điện thoại, ghi lại hình ảnh Ye Na và Ji Hyun với chóp mũi đỏ hồng trong cùng một khung hình. Guk Soon liếc nhìn bức ảnh và nói:
“Hai đứa giống nhau quá.”
“Đúng thế. Rất giống nhau.”
“Con cũng giống. Cả ba đều giống nhau.”
“Vậy thì Mẹ cũng giống. Vì Mẹ giống con mà.”
Guk Soon bật cười trước lời cãi lại của Jeong Oh.
Trong lúc đó, Ji Hyun khoác áo khoác của mình lên vai Jeong Oh. Hơi ấm mà Ji Hyun ôm ấp được truyền sang Jeong Oh.
Jeong Oh nghĩ, ngay lúc này chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô.
<Đứa con giống tôi> Hoàn chính truyện
Bình luận gần đây