Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 169 [Ngoại truyện] Người cha bận rộn (1)
- Home
- Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành)
- Chương 169 [Ngoại truyện] Người cha bận rộn (1)
Đêm cuối năm, thành phố rực rỡ trong muôn ánh đèn, lấp lánh như được dát vàng. Thế nhưng, những người làm công ăn lương vẫn chẳng có lấy một khoảnh khắc thong thả để tận hưởng bầu không khí tưng bừng ấy.
Jeong Oh và Ji Hyun cũng không ngoại lệ. Từ sau tuần trăng mật, cả hai lại quay cuồng với công việc, bận rộn đến mức quên cả thời gian. Dẫu vậy, niềm an ủi lớn nhất của họ chính là sự xuất hiện của những thực tập sinh mới – những gương mặt trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết, mang theo một luồng sinh khí mới đến văn phòng.
Chương trình thực tập của Max Kế Hoạch được thiết kế tỉ mỉ, giúp sinh viên có cơ hội trở thành nhân viên chính thức sau hai tháng đánh giá nghiêm ngặt bởi hội đồng điều hành cùng các nhân viên kỳ cựu. Chính vì thế, đây là chương trình được giới sinh viên đại học săn đón nhất.
Đội Sản xuất 2, vốn đã bận rộn đến mức không có cả thời gian để thở, nay lại đón thêm một thực tập sinh mới. Cô gái ấy hai mươi ba tuổi, mang trong mình ước mơ trở thành một copywriter thực thụ – một nhà biên kịch quảng cáo có thể thổi hồn vào từng con chữ.
“Thật ra tôi đã định chọn một thực tập sinh nam, nhưng Giám đốc Jeong Ji Hyun lại đích thân chỉ định cô bé này.”
Trên đường đến đón thực tập sinh, Trưởng phòng Sung Mi Ran nói, giọng nửa như bông đùa, nửa như trách nhẹ.
Đương nhiên rồi. Giám đốc Jeong Ji Hyun cơ mà.
Người luôn tìm mọi cách để “chuyển nhượng” cả Nhân viên Song Ki Hoon sang đội khác cho khuất mắt ấy mà.
Jeong Oh khẽ nhắm mắt, thở dài. Ngay cả khi đã kết hôn và công khai mối quan hệ vợ chồng trong công ty, Ji Hyun vẫn không hề thay đổi.
Mỗi ngày, anh vẫn quanh quẩn bên cô ít nhất một giờ, dò xét xem có ai dám ve vãn hay làm phiền, rồi tìm mọi cái cớ để được ở gần cô thêm chút nữa.
Nhờ vậy mà đến nay vẫn chưa có chuyện lớn nào xảy ra, nhưng kiểu hành xử ấy rất dễ khiến người khác khó chịu.
Chỉ cần một sơ suất nhỏ, một ánh nhìn vô tình, cũng có thể trở thành cái cớ để dư luận trong công ty nổi sóng. Chính vì thế, Jeong Oh càng trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.
“Xin chào! Tôi là Kim Bo Ram, thực tập sinh ạ!”
Giọng nói trong trẻo kéo Jeong Oh ra khỏi dòng suy nghĩ. Trưởng phòng Sung Mi Ran đã đưa cô bé đến. Bo Ram có khuôn mặt tròn xinh xắn, đôi mắt sáng và nụ cười trong veo khiến ai nhìn cũng có thiện cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
“Kim Bo Ram, đây là Trợ lý Go Eun Joo – nhà thiết kế, Nhân viên Song Ki Hoon, kia là Phó phòng Park Young Kwang – PD, và đây là Trợ lý Lee Jeong Oh – copywriter.”
“A, là tiền bối copywriter ạ! Chào anh… à, chị! Mong được chỉ bảo nhiều ạ!”
Bo Ram cúi người chào thật sâu, giọng lễ phép mà hồn nhiên. Jeong Oh mỉm cười, đáp lại bằng sự dịu dàng vốn có.
“Chị cũng rất vui được làm việc cùng em. Hãy cùng nhau hợp tác thật tốt nhé.”
“Kim Bo Ram muốn theo nghề copywriter, nên Trợ lý Lee Jeong Oh phụ trách hướng dẫn cô bé là hợp lý nhất.”
Mi Ran sắp xếp dứt khoát. Đã lâu lắm rồi Jeong Oh mới cảm nhận được một nguồn năng lượng tươi sáng như vậy lan tỏa xung quanh mình.
Bo Ram luôn mang nụ cười rạng rỡ trên môi, làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận và chu đáo đến ngạc nhiên. Mỗi khi nhìn thấy cô bé, Jeong Oh lại bất giác mỉm cười.
“Bo Ram có nụ cười rất tươi đấy. Em có hay được khen như vậy không?”
“Không hẳn ạ. Nhưng em thấy không khí trong đội mình thật tuyệt. Ấm áp như một gia đình vậy.”
“…”
“Và em thấy Giám đốc của chúng ta thật sự quá tuyệt vời!”
Jeong Oh khẽ ngẩn ra, ánh mắt thoáng mở to.
“À… em nói Giám đốc Jeong Ji Hyun sao?”
“Vâng ạ! Lúc nhìn anh ấy, em cứ tưởng là người mẫu. Sao mà anh ấy đẹp trai thế chứ!”
“…”
“Giám đốc bao nhiêu tuổi rồi ạ? Em đoán chắc ngoài ba mươi thôi. Trẻ trung, phong độ, lại còn tài giỏi nữa!”
Cô bé này… hoàn toàn không biết gì cả.
Jeong Oh mím môi, lặng lẽ nghe cô thực tập sinh tiếp tục nói, giọng ngày càng hứng khởi.
“Lúc nãy em có gặp Giám đốc ngoài hành lang. Anh ấy bảo Đội Sản xuất 2 tuy bận rộn nhưng là một đội rất giỏi, dặn em cố gắng học hỏi. Anh ấy còn động viên em nữa, làm em suýt khóc. Giám đốc thật sự rất ngọt ngào và lịch lãm, sweet and gentle!”
Ngọt ngào và lịch lãm ư?
Jeong Oh khẽ cười. Nụ cười của người đã quá hiểu rõ thứ “ngọt ngào” mà cô bé kia đang nói đến. Đó là những lời mà chưa một ai trong công ty từng dùng để miêu tả Ji Hyun cả.
Có lẽ… Giám đốc đang cố gắng quản lý hình tượng của mình chăng?
Nếu vậy, cô nghĩ, cũng chẳng cần thiết phải sớm vạch trần sự thật làm gì. Jeong Oh quyết định lặng lẽ lắng nghe thêm, cảm thấy thú vị một cách kỳ lạ trước những câu chuyện tán dương ấy.
Sau một ngày, sự ngưỡng mộ của Bo Ram dành cho Giám đốc Jeong Ji Hyun dường như lại càng sâu đậm hơn.
Giờ ăn trưa, Bo Ram đặt khay thức ăn xuống bàn, trước mặt Eun Joo – người đã ngồi sẵn, rồi hào hứng cất giọng:
“Lúc nãy, em nghe loáng thoáng Giám đốc Jeong Ji Hyun nói chuyện với Trợ lý AE. Giọng anh ấy thật tuyệt, mà khí chất lãnh đạo thì đúng là đỉnh cao!”
Nếu đứng trước mặt Jeong Oh, lời khen này sẽ có tác dụng lớn, nhưng Bo Ram đã chọn nhầm đối tượng. Eun Joo nhìn Bo Ram với vẻ mặt vô cảm, nhưng Bo Ram vẫn không ngừng nói.
“Anh ấy nói chuyện mà cau mày thế này, nhưng giọng nói vẫn quá hay, khiến anh ấy cứ như một ngôi sao điện ảnh vậy. Em nghĩ dù Giám đốc có nổi giận, em cũng sẽ không cảm thấy khó chịu đâu.”
Gương mặt Trợ lý Go Eun Joo đang lắng nghe bỗng trở nên cau có như vừa ăn phải thứ gì đó không ngon.
Eun Joo ngắt lời Bo Ram và nói thẳng thừng:
“Bo Ram này. Nếu ai đó nổi giận với cô, chẳng phải cô nên cảm thấy khó chịu sao?”
“À… ý em là em đang giả định là Giám đốc Jeong sẽ nổi giận thôi ạ. Vì anh ấy là Giám đốc, nên em nghĩ anh ấy sẽ chỉ nổi giận khi em làm sai việc gì đó…”
“Tôi không chắc đâu. Có phải tất cả Giám đốc đều có khả năng phán đoán đúng đắn không?”
Vì Eun Joo không đáp lại một cách tích cực, Bo Ram cảm thấy ngượng ngùng và im bặt. Bo Ram buồn bã không nói một lời nào trong suốt bữa ăn. Chỉ khi rời khỏi nhà ăn, cô bé mới thì thầm với Jeong Oh, người mà cô cảm thấy thoải mái nhất.
“Em thấy Trợ lý Go Eun Joo có vẻ hơi đáng sợ ạ.”
Liệu cô bé có bị Eun Joo nói thẳng thừng điều gì không? Jeong Oh thắc mắc, rồi vỗ vai Bo Ram và đáp.
“Nhưng nếu thân rồi, cô ấy là người đáng yêu nhất đấy. Cô ấy làm việc giỏi và rất chắc chắn. Cô bé sẽ học được nhiều điều từ cô ấy.”
Hic. Nhưng em vẫn thấy sợ.
Bo Ram lẩm bẩm bằng giọng lí nhí rồi bước đi.
Sau bữa trưa không lâu, một sự việc đã xảy ra ngay khi họ trở lại văn phòng.
“Trợ lý! Trợ lý Lee Jeong Oh!”
Bo Ram hấp tấp gọi Jeong Oh từ phòng họp.
“Có chuyện gì thế, Bo Ram?”
Jeong Oh hỏi khi đi ngang qua phòng họp.
“Anh/Chị có thể qua đây giúp em một chút được không ạ? Cái này ạ.”
Bo Ram đang dùng tay đỡ một chiếc nôi em bé.
Đội của Jeong Oh lần này bắt đầu tham gia cuộc đấu thầu thuyết trình (PT) cho một thương hiệu đồ dùng trẻ em. Vì thế, họ đã mang nhiều sản phẩm do công ty đối tác gửi đến vào phòng họp.
Vấn đề là chiếc nôi lắp ráp. Hai con ốc vít ở chân nôi bị lỏng, khiến nó có nguy cơ bị lật nghiêng.
Jeong Oh giật mình và cùng Bo Ram dựng thẳng chiếc nôi lên. Ngay khi dựng xong, Bo Ram liền buông tay ra. Khi buông tay, chiếc nôi lại nghiêng đi. Jeong Oh không thể buông tay được nữa. Nếu cô buông, chiếc chân nôi còn lại có thể bị hỏng.
“Các con ốc của chiếc nôi bị lỏng nên có vẻ nó sẽ bị đổ. Anh/Chị có thể giữ giúp em một lát được không ạ? Em sẽ đi tìm dụng cụ vặn ốc nhanh ạ.”
“Ơ… Bo Ram…”
Trước khi Jeong Oh kịp dặn dò thêm điều gì, Bo Ram đã chạy đi mất.
Vì là nôi lắp ráp, chắc chắn phải có cờ lê kèm theo trong hộp. Cô chưa kịp nói điều đó.
‘Giới trẻ ngày nay thật nhanh nhẹn.’
Jeong Oh đành phải đứng im, giữ chặt chiếc nôi trong tư thế hơi khó xử.
Vì nôi có trọng lượng, việc đứng yên trong cùng một tư thế ngày càng trở nên khó khăn. Bo Ram, người mà cô nghĩ sẽ quay lại ngay, lại biệt vô âm tín.
Sau khoảng mười phút chờ đợi.
Chụt.
Một người đàn ông sải bước tới từ phía sau và đỡ lấy chiếc nôi mà Jeong Oh đang giữ.
Không ai khác ngoài Ji Hyun. Ra-đa tìm kiếm Jeong Oh của anh đã được kích hoạt.
“Em đang làm gì ở đây vậy?”
Biểu cảm của Ji Hyun lạnh lùng, nghiêm nghị.
“Trợ lý! Em tìm thấy rồi ạ. Dụng cụ vặn ốc đây ạ!”
Bo Ram mừng rỡ chạy tới, vung vẩy chiếc cờ lê, nhưng khi thấy Ji Hyun, cô bé liền hạ tay xuống và chắp lại nghiêm chỉnh.
“Chào Giám đốc ạ.”
“Cô làm gì thế. Phải giữ lấy chứ.”
“À, vâng! Vâng ạ!”
Nghe giọng nói cáu kỉnh của Ji Hyun, Bo Ram vội vàng chạy tới và đỡ lấy chiếc nôi bị nghiêng.
Ji Hyun nhận lấy chiếc cờ lê từ Bo Ram và vặn chặt các con ốc của chiếc nôi.
Kiểm tra độ cân bằng của chiếc nôi, anh đứng dậy và hỏi cả hai.
“Ai đã bảo Trợ lý Lee Jeong Oh phải giữ cái này?”
Giọng nói lạnh lùng, sắc bén của anh khiến Bo Ram cứng đờ.
Sợ Bo Ram bị mắng, Jeong Oh trả lời thay.
“Em bảo sẽ giữ nó.”
“Tại sao?”
“Em nghĩ Kim Bo Ram sẽ tìm cờ lê nhanh hơn.”
“Vậy Kim Bo Ram đã tìm thấy nhanh chóng chưa?”
“Vâng. Cô ấy đã tìm thấy nhanh…”
“Tôi gọi điện thoại mà không thấy bắt máy hơn mười phút rồi.”
Trước lời trách móc của Ji Hyun, Jeong Oh đưa tay sờ túi áo khoác len. Đương nhiên là cô không hề biết Ji Hyun đã gọi cho mình.
Sự thật là Jeong Oh đã phải giữ chiếc nôi suốt mười phút bị bại lộ, khuôn mặt Bo Ram tái xanh.
“Em không nghĩ cho sức khỏe của mình à?”
Ji Hyun trách mắng Jeong Oh một câu, rồi quay sang khiển trách Bo Ram.
“Kim Bo Ram, cô nên biết quan tâm đến thai phụ chứ.”
Mắt Bo Ram mở to.
“Em xin lỗi ạ. Em không hề hay biết…”
“Không được để việc này xảy ra lần nữa.”
Ji Hyun làm cho nhiệt độ trong phòng họp trở nên lạnh như băng rồi bỏ đi nhanh chóng. Dù sao thì việc mọi chuyện kết thúc ở mức này cũng là may mắn.
Sau khi Ji Hyun rời đi, sắc mặt Bo Ram nhanh chóng trở lại bình thường.
“Trợ lý ơi, anh/chị phải nói với em chứ ạ. Anh/Chị quá thon gọn nên em không biết anh/chị đang mang thai. Vậy là anh/chị cũng đã kết hôn rồi ạ? Tuyệt vời quá!”
Jeong Oh đã nghĩ Bo Ram sẽ chán nản và buồn bã, nhưng may mắn thay, cô bé lại là một người lạc quan.
“Giám đốc Jeong Ji Hyun cũng tuyệt vời quá! Em không ngờ anh ấy lại nhớ tên em. Và việc anh ấy quan tâm đến thai phụ cũng khiến em cảm động vô cùng.”
À không, đây có phải là may mắn không?
Lần này, Jeong Oh vẫn không thể nói ra sự thật. Bo Ram dường như đã bị “tình yêu sét đánh” một cách nghiêm trọng.
Bo Ram rình rập cơ hội để gặp lại Ji Hyun. Đúng như lời Ji Hyun đã chỉ trích, cô bé cảm thấy mình đã mắc một lỗi lầm lớn.
Không được để lại ấn tượng xấu với cấp trên trong thời gian đánh giá, nhưng cô bé cảm thấy mình đã bị ghi tên rồi. Bo Ram quyết định tự mình báo cáo trực tiếp bảng chi tiêu thực tế của Đội Sản xuất 2 (mà cô nhận từ Ki Hoon) cho Ji Hyun.
Cốc, cốc. Cô gõ cửa và bước vào phòng làm việc của Ji Hyun.
Ji Hyun liếc nhìn Bo Ram vừa bước vào rồi tiếp tục công việc của mình.
“Giám đốc, lúc nãy là lỗi của em ạ. Em xin hứa sẽ chú ý hơn sau này.”
Bo Ram cúi chào duyên dáng rồi đưa tập tài liệu cần duyệt.
“Và đây là bảng chi tiêu thực tế của Đội Sản xuất 2 ạ.”
“Được.”
Ji Hyun nhận lấy và đặt nó sang một bên.
Hai má Bo Ram ửng hồng. Cô bé tiếc nuối vì phải rời khỏi đây ngay nên không muốn bước ra. Cô đảo mắt quanh phòng, chợt nhìn thấy một khung ảnh.
Đó là bức ảnh chụp tại một nhà hàng nước ngoài. Ji Hyun trẻ hơn hiện tại và một người phụ nữ đang ngồi đối diện, cùng nhìn về phía ống kính. Mà người phụ nữ tóc dài bên cạnh Ji Hyun trông rất giống Trợ lý Lee Jeong Oh.
Một câu hỏi vô tình bật ra.
“Đây là ảnh gia đình của Giám đốc ạ?”
Đó là bức ảnh chụp ở Melbourne bảy năm trước. Ji Hyun vô cảm trả lời qua loa.
“Phải.”
“Em thấy em gái Giám đốc trông rất giống Trợ lý Lee Jeong Oh ạ.”
“Là cùng một người.”
“Ơ…? Trợ lý Lee Jeong Oh là em gái Giám đốc ạ?”
Giám đốc Jeong Ji Hyun họ Jeong, còn Trợ lý Lee Jeong Oh họ Lee, sao lại thế được nhỉ?
Không phải anh em ruột mà là anh em họ chăng?
Hay là… có bí mật về thân thế nào đó?
Ji Hyun nói với Bo Ram đang chớp mắt liên hồi.
“Không phải anh em, mà là vợ chồng.”
“…”
“Trợ lý Lee Jeong Oh không nói với cô sao?”
Trước vẻ mặt khinh thường của Ji Hyun, cứ như đang chê bai sự thiếu tinh tế của cô bé, Bo Ram đông cứng lại. Tai cô bé đỏ bừng lên.
Thất thểu rời khỏi phòng làm việc của Ji Hyun, Bo Ram trở về chỗ ngồi, gục đầu xuống và ngồi thẫn thờ, rồi sau đó mới tiến lại gần Jeong Oh.
“Trợ lý ơi. Em… em vừa đến gặp Giám đốc Jeong Ji Hyun ạ.”
“À, vậy à?”
“…Em xin lỗi vì đã không nhận ra ạ…”
Bo Ram cúi đầu thật sâu. Hiểu ý, Jeong Oh thở dài một hơi.
“Hừm. Anh ta lại trách móc chuyện đó à? Kiểu như sao cô không biết sớm hơn?”
“Không ạ. Không đâu ạ.”
“…”
“Anh ấy chỉ nói sự thật thôi ạ. Nhưng…”
Bo Ram sụt sịt trả lời.
“Em thấy nét mặt Giám đốc có vẻ thay đổi ạ. Hôm nay, anh ấy hơi… đáng sợ.”
“Đó mới là con người thật của anh ấy, Bo Ram ạ.”
“Dạ…?”
“Anh ấy vốn là người như thế.”
Nói ra sự thật một cách nhẹ nhàng, Jeong Oh an ủi Bo Ram thêm một chút rồi đi tìm Ji Hyun. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc khiến Bo Ram mất hết nhuệ khí như vậy.
Nhưng Ji Hyun, vừa nhìn thấy Jeong Oh bước vào, đã chất vấn cô trước khi cô kịp mở lời.
“Sao em không nói cho người ta biết?”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện anh là chồng em.”
“À chuyện đó.”
Jeong Oh gãi mũi một cách ngượng nghịu.
Em vui vì được nghe những lời tốt đẹp về anh. Sự thật là thế, nhưng cô không nói.
“Nói làm gì.”
“Nói làm gì á? Sao em lại nói như thế?”
“Nói ra thì chỉ khiến thực tập sinh cảm thấy khó xử thôi. Dù sao thì sớm muộn gì cũng biết mà. Với lại, Bo Ram thích anh vì anh đẹp trai mà. Anh cũng nên vui vì được khen ngoại hình chứ, sao lại làm căng thế.”
“Khen cũng được ngoại hình á? Anh chỉ có ngoại hình thôi sao?”
Trước lời đáp trả nghiêm túc, không một chút đùa cợt của Ji Hyun, một sự phiền muộn lại dâng lên trong lòng Jeong Oh.
Kim Bo Ram. Thực chất của người đàn ông mà cô bé ngưỡng mộ trong chốc lát này là như thế đấy. Thật ấu trĩ vô cùng. Thật đáng tiếc là tôi không thể nói hết tất cả điều này cho cô bé biết được.
Bình luận gần đây