Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành) - Chương 177 [Ngoại truyện] Lũ trẻ lớn nhanh quá (1)
- Home
- Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel (Hoàn Thành)
- Chương 177 [Ngoại truyện] Lũ trẻ lớn nhanh quá (1)
Giờ tan học cuối buổi của lớp 1-1.
“Ngày mai, các con nhớ dậy sớm tặng hoa cẩm chướng và thư đã làm hôm nay cho bố mẹ nhé. Rõ chưa?”
“Rõ ạ!”
“Và phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ nữa.”
“Vâng ạ!”
Trước lời dặn dò của cô giáo, lũ trẻ đồng thanh dõng dạc đáp lời.
Ye Na cũng cẩn thận nhét lá thư và hoa cẩm chướng vừa làm trong giờ học vào giữa sách giáo khoa rồi cho vào cặp. Con bé nghĩ về cảnh bố mẹ nhận được hoa sẽ vui mừng đến mức nào mà lòng rộn ràng khôn xiết.
“Con đã về ạ!”
“Con về rồi đấy à, cún con của mẹ.”
Về đến nhà với khuôn mặt rạng rỡ, Ye Na khựng lại trước bầu không khí tĩnh lặng. Người đáp lời chào của con bé chỉ có bà nội. Mẹ không có ở nhà.
“Bà ơi, mẹ đâu rồi ạ?”
“Mẹ con đi bệnh viện để sinh em bé rồi.”
“Sao mẹ đi sớm thế ạ? Mẹ bảo tuần sau mới sinh mà.”
“Ai mà biết được em bé sẽ ra đời lúc nào. Cún con Ye Na của bà cũng ra sớm hơn dự kiến cả tháng trời đấy thôi.”
“Sao ạ?”
“Chắc là muốn gặp mặt mẹ sớm quá chăng?”
Bà mỉm cười dịu dàng đáp. Nhưng Ye Na không thể cười như bà.
“Thế em bé ra chưa ạ?”
“Chưa con ạ. Sẽ mất chút thời gian đấy.”
“Thế tối nay em bé ra hả bà?”
“Bà cũng không biết. Có thể nhanh hơn, mà cũng có thể lâu hơn nhiều.”
Lời đáp lấp lửng của bà khiến Ye Na càng thêm bồn chồn.
Sau khi đi học thêm về, ăn tối xong, con bé lăn lê bò toài nô đùa rồi xem TV, nhưng lâu lâu lại thẫn thờ.
“Bà ơi, sao bố mẹ không về?”
“Em bé còn chưa ra mà.”
“Sao bé Sim Koong mãi không chịu ra vậy ạ?”
“Đúng là thế thật.”
“Thế hôm nay bố mẹ không về ạ?”
“Bố mẹ sẽ ở bệnh viện vài ngày. Mẹ sinh em bé vất vả nên cần phải ở bệnh viện để điều trị mấy hôm.”
Hồi tháng Tư vừa rồi, khi Jeong Oh nói rằng sẽ tạm nghỉ làm một thời gian, Ye Na đã vui mừng khôn xiết.
Dù không hề để lộ ra ngoài, Ye Na đã thầm ghen tị với nhà Do Bin hay nhà Saebyul. Có mẹ chào đón mình khi tan học về, và dành cả ngày chơi đùa cùng mình là một điều kỳ diệu như trong mơ.
Vì đã quá hạnh phúc suốt thời gian qua, con bé dường như không để tâm đến việc sắp có em. Dù đã cùng bố mẹ trang trí phòng cho em, và luôn miệng nói mong em mau chào đời, nhưng thực tế thì con bé vẫn chưa thể cảm nhận được thực tế ấy.
Ye Na với khuôn mặt ủ dột hỏi.
“Thế còn bố thì sao ạ?”
“Bố phải chăm sóc cho mẹ chứ.”
“Thế còn Ye Na thì sao ạ?”
“Cún con của chúng ta đã có bà chăm sóc rồi mà.”
Con cũng muốn được bố chăm sóc chứ không phải bà chăm sóc.
Ye Na chu môi hờn dỗi rồi quay lưng đi.
Một tiếng sau, Ye Na đã mệt nhoài vì chờ đợi. Con bé tự thay đồ ngủ xong, rồi thút thít hỏi.
“Con phải đi ngủ rồi, sao mẹ không gọi điện cho con?”
“Em bé còn chưa ra mà con. Mẹ mệt lắm nên không còn sức để gọi điện đâu.”
“Thế còn bố ạ? Bố có mệt đâu.”
“Bố cũng bận chăm sóc mẹ đang mệt rồi.”
Đôi mắt Ye Na đã đong đầy nước. Vẻ mặt tổn thương như không thể tin nổi cả bố cũng quên mình, khiến Quốc Soon cảm thấy xót xa.
“Hôm nay mình ngủ chung với bà nhé. Bà ôm con ngủ.”
Dắt tay Ye Na vào phòng, Quốc Soon trải chăn đệm dưới sàn.
Nằm cuộn tròn trong vòng tay bà, một lúc lâu sau Ye Na lại lên tiếng.
“Bà ơi, con sẽ mắng bé Sim Koong.”
“Sao lại mắng em bé?”
“Em bé làm mẹ mệt quá. Mai lại là Ngày của Bố Mẹ nữa chứ.”
“……”
“Cô giáo bảo sáng mai con phải cài hoa cẩm chướng cho bố mẹ cơ. Nhưng vì bé Sim Koong mà sáng mai con không được gặp bố mẹ rồi.”
Hóa ra, đây cũng là một ngày quan trọng với Ye Na.
Đó là Ngày của Bố Mẹ đầu tiên mà Ye Na, đứa trẻ đã không có bố suốt bảy năm, được đón cùng với cả cha và mẹ.
Một đứa trẻ được yêu thương sẽ coi việc cho đi cũng đặc biệt như việc nhận về. Hẳn con bé đã không ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt vui mừng của bố mẹ khi nhìn thấy bông hoa mình làm, nên cảm giác hy vọng bị dập tắt này phải buồn bã đến mức nào. Quốc Soon càng ôm chặt Ye Na vào lòng.
Sáng hôm sau.
Jin Seo, sau khi vật lộn ru đứa con thứ ba, Dohee, gào khóc suốt đêm mãi đến gần sáng mới ngủ, bước ra bếp và thở dài thườn thượt trước vệt dính nhờn trên mặt bàn bếp.
Và cả một đống giấy ướt chưa kịp vứt. Trong thùng rác là một vỏ chai yogurt rỗng.
Thủ phạm hiển nhiên quá rõ ràng. Đứa trẻ này đang mộng tưởng về một phi vụ hoàn hảo không một dấu vết, nhưng chỉ khiến tình hình thêm rắc rối.
“Park Do Bin! Ra đây ngay!”
Jin Seo gọi lớn về phía Do Bin, người đang ở đâu đó, nhưng không dám la hét quá to sợ Dohee thức giấc.
Chẳng mảy may lo lắng bị mẹ mắng, Do Bin với vẻ mặt ngây thơ trong veo chạy lại gần.
“Sao không ăn sáng mà đã uống yogurt? Rồi còn làm đổ ra đây thế này hả?”
“Vì mẹ đã mua yogurt để sẵn đấy ạ.” Nếu mẹ không mua yogurt để sẵn thì con cũng đâu có làm đổ nó.
“Haizz. Mẹ biết làm sao thắng nổi con đây.”
Jin Seo đành bỏ cuộc, đang cúi xuống cầm giẻ lau chỗ sàn nhà dính bết thì Do Bin đột ngột đưa ra một thứ gì đó. Jin Seo nhướn mày ngơ ngác hỏi.
“Cái gì thế này?”
“Thư ạ! Con tự viết đấy!”
“Con viết thư ư? Park Do Bin ấy hả?”
“Vâng ạ!”
Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, Jin Seo hờ hững mở lá thư ra xem.
– Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã sinh ra con. Nhưng lần sau mẹ sinh cho con một em trai nhé. Con xin cảm ơn. Bố ơi, con cảm ơn bố vì đã kiếm tiền và chơi với con. Chúc mừng Ngày của Bố Mẹ
Chúc mừng Ngày của Bố Mẹ. Lá thư kết thúc lửng lơ ở đó.
Sao thêm một chữ ‘ạ’ nữa lại khó khăn đến thế hả con trai.
Nhìn đứa trẻ tự hào chìa ra lá thư chưa hoàn chỉnh, Jin Seo phì cười. Thực ra cô cũng thấy cảm động.
Giờ mình cũng nhận được lời chúc mừng Ngày của Bố Mẹ rồi.
Đứa con trai đã khiến mẹ nó ngày đêm lo lắng không biết liệu nó có hòa nhập tốt ở trường không, liệu có gây chuyện nữa không, đang lớn lên từng chút một một cách đáng ngạc nhiên.
Dù vẫn là một tên rắc rối lén lút uống yogurt, làm đổ ra bếp mà không dọn dẹp tử tế, nhưng ít nhất, nó đang lớn lên mạnh mẽ và khỏe khoắn, đúng như một đứa trẻ tám tuổi bình thường.
“Park Do Bin, con lại gây ra chuyện gì nữa à?”
Seung Gyu, nhận ra biểu cảm lộ rõ cảm xúc của Jin Seo, bước tới hỏi.
Không đáp lời bố, Do Bin chạy vội vào phòng rồi quay ra, lần này đưa ra một bông hoa giấy.
“Bố ơi, cái này!”
Một bông hoa giấy đỏ rực trông như huân chương Tổng thống. Seung Gyu khẽ rùng mình ngay khi nhìn thấy.
“Hoa cẩm chướng. Con tự làm đấy. Bố cài vào đây mau.”
Do Bin chỉ vào ngực trái của Seung Gyu và giục.
“…Ừ, cảm ơn con trai.”
“Cài nhanh đi ạ.”
“Đây. Xong rồi chứ?”
Seung Gyu dùng kim băng gắn sau bông hoa giấy để cài lên ngực trái chiếc áo sơ mi rồi đưa cho Do Bin xem.
“À, không phải, không phải.”
Do Bin lắc đầu nguầy nguậy rồi lấy chiếc áo khoác vest mà Seung Gyu để trên sofa phòng khách.
“Phải cài vào đây cơ.”
Seung Gyu không than vãn, gắn bông hoa giấy lên áo vest.
“Bố, ở công ty bố cũng phải cài đấy nhé. Lát nữa con gọi video call kiểm tra đấy. Bố biết chưa?”
“…Ừ.”
Một hình phạt mang tên món quà.
Seung Gyu chợt nhớ đến cha mình sau một thời gian dài. Hồi nhỏ, Seung Gyu cũng từng làm những bông hoa cẩm chướng giấy như thế này. Và sáng Ngày của Bố Mẹ, cậu đã cài lên ngực cha.
Cha cậu vui vẻ cài hoa đi làm. Nhưng khi về nhà thì bông hoa đã biến mất. Lúc đó cậu thấy hơi tủi thân… Giờ đây, anh mới cảm thấy thấu hiểu hoàn cảnh của cha mình. Người ta chỉ có thể hiểu được những gì đã từng trải qua.
“Ye Na!”
Do Bin đến trường sớm, thấy Ye Na liền chạy ngay đến.
“Cậu cài hoa cho bố mẹ chưa?”
Khuôn mặt Ye Na trông không được vui.
“Chưa. Hôm qua bố mẹ tớ không về nhà.”
“Sao thế?”
“Đi sinh em bé rồi.”
“À, thế hôm nay cũng không về được à?”
Đã trải qua cảnh đón em hồi tháng Ba, Do Bin hiểu ngay.
“Em bé sinh chưa?”
“Rồi. Hôm qua.”
“Thế cậu đã đi bệnh viện chưa?”
“Chưa. Bố mẹ bảo tan học mới được đến.”
“Sao thế? Tớ sinh em bé xong là đi thăm ngay mà.”
“Bảo là nhất định phải đi học.”
Đôi mắt Ye Na lại rưng rưng. Thấy cậu bạn có vẻ buồn lắm, Do Bin khẽ lảng sang chuyện khác.
“Chúc mừng cậu có em nhé. Em cậu chắc xinh lắm.”
“Không. Không xinh tí nào hết. Cậu xem này.”
Ye Na lau nước mắt, lấy điện thoại trong cặp ra cho Do Bin xem ảnh. Hình ảnh em bé được quấn trong tấm tã màu xanh lá, trông như một cái kén. Đó là bức ảnh bố gửi cho cô bé sáng nay.
Trong lúc Do Bin chăm chú xem ảnh, Ye Na hỏi.
“Cậu thấy có nhớ đến cái gì không?”
“Nhớ đến cái gì?”
“Giống như cây cải thảo mà tớ thấy ở vườn nhà bà cậu năm ngoái ấy.”
Ye Na, người không thể nào nhìn em mình với con mắt dịu dàng, nói với vẻ mặt đầy vẻ khó chịu.
“Thật à?”
“Ừ. Nên tớ bảo bà đặt tên là Cải Thảo đi.”
“Cải Thảo? Thế là Jeong Cải Thảo à?”
“Ừ.”
“Jeong Cải Thảo, buồn cười thật.”
Do Bin cười khúc khích. Thấy Do Bin hưởng ứng, Ye Na cũng vui hơn.
“Thế thì người ta sẽ trêu em cậu suốt. Cứ mỗi lần ăn kim chi là lại trêu. Jeong Cải Thảo đừng có ăn kim chi nhé!”
Nhưng khi Do Bin dự đoán những gì sẽ xảy ra sau này, nụ cười Ye Na tắt hẳn. Cô bé thấy mình trêu em thì được, nhưng người khác trêu em thì sẽ không vui chút nào.
Như đọc được suy nghĩ đó, Do Bin đưa ra một góc nhìn khác.
“Tớ thấy em cậu xinh hơn Cải Thảo đấy.”
“……”
“Nhìn kỹ lại xem. Xinh hơn Cải Thảo đúng không?”
“…Hơi hơi.”
“Ừ. Và tớ có hai đứa em rồi nên tớ biết, ngủ mấy đêm nữa là em cậu sẽ xinh hơn. Em bé này cũng thế thôi.”
Có hai đứa em rồi nên tớ biết?
Lời nói của Do Bin nghe hơi lạ, nhưng Ye Na cảm thấy Do Bin ra dáng người lớn hơn bao giờ hết. Ye Na thoáng hối hận vì đã nói xấu em. Con bé nghĩ mình nên chào đón em, người sẽ sớm trở nên xinh xắn hơn, và không nên tiếp tục giở thói khó chịu nữa.
Bình luận gần đây