Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel - Chương 19 Tuyệt đối không buông tay
Khi một vấn đề đã được tháo gỡ, lòng Ji Hyun cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Chiều thứ Ba, sau khi kết thúc một lịch trình công việc, trên đường trở về văn phòng, anh khẽ liếc nhìn về phía khu vực của đội sản xuất. Bàn làm việc ở Phòng Sản xuất 2 hoàn toàn trống vắng. Nhân lúc có chút thời gian rảnh, Ji Hyun bước đến phòng họp, nơi đang diễn ra buổi thảo luận về quảng cáo rượu.
Từ ngoài cửa, anh đã nghe thấy giọng trò chuyện của hai người.
“Em thấy Phó phòng lúc nào cũng không rời cuốn sổ khỏi tay. Chị ghi lại tất cả mọi chuyện trong cuộc sống hằng ngày sao?”
“Không hẳn. Cũng chẳng có nhiều điều đáng để viết. Chị chỉ tiếp tục suy nghĩ thôi.”
“Chị là copywriter xuất sắc nhất mà em từng gặp. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ thật đấy.”
“Ki Hoon à, sao em cứ luôn nói ‘ngưỡng mộ’ với bất cứ điều gì chị làm vậy?”
“Vì có quá nhiều điều để ngưỡng mộ ạ.”
Đó là giọng của nhân viên Song Ki Hoon và Lee Jeong Oh. Khi Ji Hyun mở cửa bước vào, anh bắt gặp cả hai đang ngồi cạnh nhau ở cuối phòng. Ki Hoon lập tức ngừng trò chuyện, đứng dậy chào anh thật dứt khoát.
“Kính chào Giám đốc ạ.”
Jeong Oh chỉ khẽ gật đầu, chào một cách nhẹ nhàng.
“Khi nào cuộc họp bắt đầu?”
“Còn vài phút nữa ạ.”
“Nhân viên Song Ki Hoon, làm ơn in cho tôi bản tóm tắt cuộc họp tuần trước.”
“Vâng.”
Ki Hoon đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại Ji Hyun và Jeong Oh. Một khoảng lặng lành lạnh bao trùm. Người phụ nữ vừa nãy còn trò chuyện sôi nổi với Ki Hoon giờ lại im thin thít, mím chặt môi khi đối diện anh, khiến Ji Hyun bất giác thấy nặng trĩu.
Anh tự hỏi có phải vì Ye Na không. Ánh mắt cụp xuống của cô gợi nhớ đến đứa trẻ thông minh hôm qua, đứa bé cũng từng nói rằng mình không có cha. Lần đầu tiên, Ji Hyun suy nghĩ thật lâu về một hoàn cảnh mà bản thân không thể đồng cảm. Anh muốn làm điều gì đó cho cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tuy vậy, chỉ cần có một manh mối nhỏ, anh cũng sẽ nắm lấy. Ji Hyun không hề muốn trở thành cha của Lee Jeong Oh, nhưng nếu đó là sợi dây liên kết duy nhất, thì có lẽ cũng không sao.
“Nếu cô nhớ bố, thì cứ đến tìm tôi.” Giọng Ji Hyun cất lên, chậm rãi và bình thản.
“Dạ?”
“Cô từng nói tôi giống cha cô mà. Nếu là tôi cũng được, cô cứ đến mà nhìn.”
“Nhìn Giám đốc ạ?”
Jeong Oh nhíu mày gay gắt, hỏi lại lần nữa.
“Nhìn mặt Giám đốc sao?”
Trong lòng cô gào thét. Điên à? Ngay cả lúc này tôi còn thấy khó chịu chết đi được, tại sao tôi phải đến tìm anh chứ?
“Cô không muốn sao? Tôi nói điều này vì quan tâm đến Phó phòng Lee.”
Người đàn ông trước mặt lại nghiêm túc đến mức khiến cô phải bối rối. Có vẻ như anh ta bị ám ảnh bởi hai chữ “bố”. Nhưng suy cho cùng, cô vẫn cần tìm hiểu về những người thân cận của anh ta. Đề nghị này, xét cho cùng, cũng có phần hữu ích.
“Chỉ lời nói thôi cũng đủ để cảm ơn rồi ạ.”
Trước lời cảm ơn nửa vời đó, đôi môi anh ta dài ra một chút, như thể sắp nở một nụ cười, rồi lại thôi. Nói xong, anh rời khỏi phòng họp.
Một lát sau, Ki Hoon quay lại, thấy Jeong Oh chỉ có một mình, liền hỏi:
“Giám đốc đâu rồi ạ?”
“Đi rồi.”
“Cả việc in biên bản cuộc họp cũng không cần nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Ki Hoon ngồi xuống với vẻ mặt hụt hẫng. Ngay sau đó, tất cả thành viên trong nhóm đều tập trung. Thật trùng hợp, Jeong Oh lại ngồi đối diện với Eun Bi. Eun Bi mỉm cười xã giao khi mắt họ chạm nhau. Cuộc họp bắt đầu bằng phần trình bày tổng quan của AE (Account Executive).
“Vì khách hàng đã đặt mục tiêu và concept, nên tuần trước chúng tôi đã gửi yêu cầu sản xuất ngay lập tức. Mọi người đã xem qua các tài liệu về thông số kỹ thuật sản phẩm bổ sung và phân tích đối thủ cạnh tranh rồi chứ? Hôm nay chúng ta nên chia sẻ ý tưởng, và nếu thống nhất được, phía kế hoạch sẽ điều chỉnh lại bản đề xuất.”
Thường thì mọi thứ đều khó khăn lúc ban đầu. Các thành viên trong nhóm, không ai muốn trở thành người bị chê bai đầu tiên, đều nhìn nhau.
Đúng lúc đó, cửa mở ra, Ji Hyun lại bước vào phòng họp. Phòng họp rộng, có rất nhiều chỗ trống, nhưng thay vì ngồi ở hàng đầu, Ji Hyun lại cố tình đi về phía sau. Vị trí anh chọn là bên cạnh Jeong Oh. Và cũng là đối diện Eun Bi. Jeong Oh căng thẳng thu mình lại, nhưng Eun Bi, đối diện với Ji Hyun, lại mỉm cười duyên dáng.
“Để em trình bày trước nhé?”
Lấy lại tinh thần, Eun Bi là người đầu tiên giơ tay.
“Độ tuổi 20 đến 30 là lúc cơ thể dồi dào sức sống nhất, nhưng tinh thần lại vô cùng kiệt quệ.”
Ji Hyun, không hiểu sao, lại trở nên lơ đãng. Anh vừa nghe Eun Bi trình bày vừa rung chân, vô tình chạm vào đầu gối Jeong Oh. Khi Jeong Oh hơi dịch ghế sang bên, lần này anh lại nghịch chiếc bút đang cầm. Sự lơ đãng này giống như một phép màu kỳ lạ. Không một thành viên nào khác trong nhóm để ý, chỉ có Jeong Oh liên tục cảm thấy khó chịu.
“Có nhiều việc muốn làm, nhưng lại phải làm việc người khác giao trước, bị sếp mắng ở nơi làm việc, bị xô đẩy trên tàu điện ngầm lúc tan ca. Nhìn những cặp đôi đi ngang qua công viên lại thấy ghen tị…”
Cạch. Cuối cùng, Ji Hyun làm rơi chiếc bút đang cầm xuống sàn. Ánh mắt Eun Bi cũng thoáng dừng lại trên người Ji Hyun. Chiếc bút rơi gần chỗ Jeong Oh, dưới bàn. Người đàn ông vừa lơ đãng bỗng trở nên yên tĩnh sau khi làm rơi bút. Jeong Oh kinh ngạc. Cái tên này. Hắn cố tình làm rơi. Muốn mình nhặt lên.
“…Chính những người trẻ mệt mỏi đó, khi về nhà với những bước chân rã rời, thứ họ tìm đến nhanh hơn cả cơm chính là bia lạnh trong tủ lạnh. Uống một ngụm bia, họ cảm thấy ‘À, làm việc là vì hương vị này.’ Chính là cảm giác đó.”
Jeong Oh đành cam chịu, cúi người xuống, vươn tay về phía chiếc bút.
Nhưng đúng lúc ấy.
Một cái bóng lớn đột nhiên sà đến, che phủ lên tay cô.
‘Hộc!’
Cả hai cùng vươn tay về một chỗ, khiến tay họ chạm nhau, nhưng hơi ấm từ bàn tay vừa chạm vào quá nóng khiến Jeong Oh rụt tay lại. Ji Hyun, với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cô chằm chằm rồi nhặt chiếc bút trên sàn lên. Jeong Oh cũng quay lại chỗ ngồi.
Chắc chuyện này cũng không phải cố tình đâu.
Chae Eun Bi vẫn đang ngồi ngay đàng kia. Thịch, thịch, thịch, thịch… Tim cô đập rộn ràng không thể tả. Cô lo lắng đến mức sợ rằng có ai đó sẽ nghe thấy tiếng tim mình. Chắc chắn không phải là do rung động. Cô không hề muốn điều này, nhưng lại có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó sai trái. Trong khi người đàn ông gây ra chuyện lại ngồi đó một cách trơ trẽn mà không hề thay đổi sắc mặt. Jeong Oh cũng cố gắng hết sức để tập trung lại vào cuộc họp.
“Em đã nghĩ ra hai câu Main Copy chính: ‘Người độc thân cần bia’ và ‘Hương vị này chính là tuổi trẻ.’ Từ khóa là Healing. Em xin hết.”
Vài người trong Phòng Sản xuất 1 vỗ tay trước ý kiến của Eun Bi. Eun Bi cũng mỉm cười mãn nguyện. Mi Ran là người đầu tiên nhận xét:
“Tốt đấy. Nhưng tôi cảm thấy hơi bình thường. Việc tuổi trẻ vất vả đã xuất hiện quá nhiều trong các nội dung khác rồi. Và hướng đi của Trưởng nhóm Chae với từ khóa Healing thì lại mang lại cảm giác quá yên tĩnh.”
Nụ cười của Eun Bi hơi tắt đi trước ý kiến của Mi Ran. Young Kwang cũng bổ sung:
“Thực ra còn có vấn đề về mặt nghe nhìn. Các quảng cáo bia truyền thống thường là cảnh một quán bar ồn ào đầy người trẻ, nơi người mẫu uống bia một hơi thật đã rồi ‘Kya!’ một tiếng. Phá vỡ điều này liệu có tốt không? Có mạo hiểm không?”
Sau đó, Jeong Oh giơ tay. Bây giờ là lượt cô.
“Tôi nghĩ điểm nhấn của quảng cáo là khoảnh khắc người mẫu nuốt ngụm bia. Cảnh quán bar ồn ào đầy người trẻ sẽ được xem qua TV. Mọi người có thể nghĩ ‘Ồ, đó là một quán bar ồn ào sao?’ nhưng âm lượng dần dần nhỏ lại, và quảng cáo chỉ còn lại tiếng nuốt ực ực, ực ực. Đó là cảnh một người đang thoải mái uống bia một mình, xem phim trong phòng khách. Với cảm giác rằng ‘Tôi đang tận hưởng tuyệt vời khoảng thời gian một mình này.’ Và kết thúc bằng cảnh tối đa hóa đặc điểm nổi bật của sản phẩm chúng ta.”
“Hay đấy. Gần đây cũng có nhiều quảng cáo Fake Ad. Tưởng là quảng cáo thực phẩm, hóa ra là điện thoại, tưởng là quảng cáo căn hộ, hóa ra là máy lạnh.”
AE phản ứng tích cực với ý kiến của Jeong Oh. Thấy ý kiến của Jeong Oh được chú ý, môi Eun Bi méo xệch đi.
“Nhưng liệu khách hàng có thích Fake Ad không? Thời lượng quảng cáo 15 giây vốn đã ngắn, nếu 5 giây đầu trông như quảng cáo khác, lãng phí thời gian, tôi e rằng sẽ có nhiều phản đối.”
“Nếu chúng ta chuẩn bị 10 giây sau mạnh mẽ hơn thì hoàn toàn có thể. Mọi người thích sự bất ngờ mà. Hơn nữa, tôi không muốn giới hạn người mẫu là người độc thân. Tôi thấy điều đó làm thu hẹp đối tượng mục tiêu quá.”
Jeong Oh đáp lại ngay. Mi Ran gật đầu:
“Đúng vậy. Dù là cặp đôi vẫn có người cô đơn, trong khi có những người dù ở một mình vẫn cảm thấy mãn nguyện.”
“Vâng. Tôi không muốn khoảnh khắc khách hàng một mình uống rượu trở nên buồn bã hay thảm hại. Tôi muốn nó phải tỏa sáng.”
AE gật đầu mạnh mẽ trước ý kiến của Jeong Oh và nhanh tay ghi chú lại. Một lát sau, Ki Hoon cũng lên tiếng đưa ra suy nghĩ của mình.
“Vừa nói đến người độc thân, nhưng nếu là cặp đôi thì sao? Concept là ‘rượu mua về để dành uống một mình’. Vậy nên, khi ở một mình, họ uống và không ngừng nghĩ về người yêu. Bởi lẽ, ai mà chẳng muốn chia sẻ điều tốt đẹp với người mình thương chứ.”
“Ki Hoon à, cậu chắc là độc thân thật không? Nghe toàn thấy tư duy của người đang có đôi đấy.”
Trưởng phòng 1 buông lời trêu chọc, khiến cả phòng bật cười nhẹ nhàng. Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí hòa nhã, nhiều ý tưởng hữu ích được đưa ra nên kết thúc cũng nhanh chóng.
“Các ý tưởng hôm nay đều rất tốt. Chúng ta nên tiếp tục phát triển thêm để tập trung làm nổi bật điểm bán hàng của sản phẩm.”
Lời nhận xét tổng kết của Ji Hyun khiến mọi nhân viên đều hài lòng. Thực ra, với họ, điều đó quan trọng không phải ở nội dung mà ở thái độ của vị giám đốc. Chỉ cần nhìn thấy Jeong Ji Hyun, người bao lâu nay vẫn lạnh lùng như cánh đồng Siberia hoang vu, bỗng mỉm cười, họ đã cảm thấy được đối đãi tử tế. Cảm giác ấy khiến khoảng cách vốn xa vời chợt thu hẹp lại.
Tất nhiên, Jeong Oh không hề bị cuốn theo. Cô thu dọn đồ đạc với vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt. Trong lòng chỉ mong rời khỏi phòng họp càng sớm càng tốt. Sao hôm nay Jeong Ji Hyun lại di chuyển chậm chạp đến thế?
Trong khi đó, Phó phòng Jo Shi Nae, người cảm thấy mình đã trở nên gần gũi hơn với Ji Hyun sau buổi họp, lấy hết can đảm để bắt chuyện.
“Giám đốc cũng muốn chia sẻ loại rượu ngon với người mình yêu thương sao? Dù ở một mình cũng không ngừng nghĩ đến họ?”
Câu hỏi rõ ràng hướng về Eun Bi. Jeong Oh khẽ bĩu môi, thầm quan sát phản ứng. Liệu Jeong Ji Hyun có trả lời không? Liệu anh ta sẽ…
“Tôi sẽ không để cô ấy ở một mình.”
Câu trả lời vang lên, ngoài dự đoán.
“Tôi sẽ giữ cô ấy bên cạnh. Tuyệt đối không buông tay.”
Tiếng ghế khẽ dịch chuyển, vài nhân viên nữ của Phòng Sản xuất 1 không giấu được tiếng reo khe khẽ. Jeong Oh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, không ngoái lại để nhìn xem ánh mắt Ji Hyun từ đầu đến cuối rốt cuộc dừng lại nơi ai.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Eun Bi vẫn thấy trong lòng bất an. Jeong Ji Hyun hôm nay thật kỳ lạ. Anh không phải kiểu người hay mỉm cười với cô. Anh vẫn luôn là kẻ cứng nhắc đến mức người ta từng nghi ngờ như một cỗ máy. Trong nhiều năm qua, Eun Bi tin rằng mình là người phụ nữ gần gũi nhất với anh, vậy mà chưa một lần nghe Ji Hyun buông lời đùa cợt. Huống hồ là những câu nói pha chút tình cảm.
Ấy vậy mà hôm nay, Ji Hyun bất ngờ tham dự cuộc họp, mỉm cười và cất lời như thể đang trêu chọc.
Có phải chỉ mình cảm thấy vậy thôi sao?
Kể từ khi Lee Jeong Oh xuất hiện, Ji Hyun đã thay đổi. Không khí kỳ lạ trong phòng nghỉ khi hai người chạm mặt, việc anh để lại mẩu giấy nhớ cho Jeong Oh, rồi cả chuyện anh chọn ngồi cạnh cô trong cuộc họp thay vì bên cạnh Eun Bi. Và quan trọng nhất, khoảnh khắc cả hai cùng biến mất dưới bàn khi cô đang trình bày. Dù Ji Hyun viện cớ là làm rơi bút, nhưng càng nghĩ, Eun Bi càng thấy có điều gì đó không đơn giản như vậy.
Jeong Ji Hyun không phải là người như thế. Anh ta là người luôn giữ khoảng cách với phụ nữ đến mức khiến người ta nghi ngờ về xu hướng giới tính của anh ta. Eun Bi bỗng trở nên bồn chồn. Dù Ji Hyun cảm thấy thế nào, cô lại rất nghiêm túc. Tấm lòng mà cô từng nghĩ sẽ phải từ bỏ trước thái độ lạnh lùng của anh ta, giờ đây đã trở thành thứ không thể buông bỏ. Cô bắt đầu nuôi tóc dài vì nghĩ anh ta thích tóc dài, và cô đọc sách lý thuyết kinh doanh để có thể nói thêm một lời với anh ta. Cô đã đối xử với bố mẹ anh ta tốt biết bao. Cô đã dồn tâm huyết gấp đôi so với khi chăm sóc bố mẹ ruột của mình. Thời gian và công sức đã đầu tư càng khiến cô trở nên ám ảnh hơn. Giờ đây, cô không còn đường lui nào khác.
“Trưởng nhóm có chuyện gì bận tâm sao?”
Phó phòng Jo Shi Nae hỏi khi thấy Eun Bi đang dựa vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, chìm trong suy tư.
“Không có gì…”
Eun Bi ngập ngừng rồi thở dài thật dài. Hú.
“Chuyện gì thế ạ? Trưởng nhóm cứ nói cho em nghe thôi.”
“Haizz…”
“Không sao đâu. Cứ nói đi ạ.”
Eun Bi miễn cưỡng bắt đầu:
“…Vậy thì, em phải giữ bí mật. Đây là chuyện riêng tư. Được không?”
“Vâng! Đương nhiên rồi ạ.”
Phó phòng Jo Shi Nae sẵn lòng bị cuốn vào câu chuyện. Eun Bi hạ giọng:
“Là về Phó phòng Lee Jeong Oh của Phòng 2.”
“Copywriter mới à? Sao thế ạ?”
“Thật ra, cô ấy là bạn học cấp ba của chị.”
“Ồ, thật sao? Hai người vẫn dùng kính ngữ với nhau mà.”
“Cô ấy bảo đừng giả vờ quen biết ở công ty. Chắc là cô ấy cảm thấy không thoải mái. Nhưng chị cũng không vui vẻ gì.”
“À, à. Hóa ra không khí căng thẳng đó là vì vậy. Em cũng cảm thấy Phó phòng Lee Jeong Oh khá hung hăng. Đặc biệt là với Trưởng nhóm.”
“Đúng vậy. Người ngoài cũng không thể không cảm nhận được.”
“…”
“Thật ra, chị biết mẹ của Phó phòng Lee Jeong Oh.”
“Ồ! Là gia đình hai bên thân thiết sao?”
“Không, không phải vậy. Mẹ của Phó phòng Lee Jeong Oh từng làm việc ở căng tin trường cấp ba hồi chị còn đi học. Sau đó bà nghỉ vì có một sự việc không hay xảy ra.”
“Sự việc gì ạ?”
“Hình như là có liên quan đến việc biển thủ thức ăn của trường.”
“Ôi, ôi, ôi, ôi!”
Shi Nae kêu lên đầy kịch tính. Eun Bi cười thầm trong lòng.
“Vốn dĩ nhà cô ấy gặp khó khăn. Chị cũng đã cố gắng đối xử tốt với cô ấy. Nhưng khi lại gần thì…”
“Sao ạ? Thế nào ạ?”
“Em biết cái kiểu người đó mà? Cứ thấy đồ của người khác là thích rồi bắt chước theo.”
“Em biết, em biết! Hồi em học luyện thi, có một đứa cứ vẽ theo em hoài, phiền chết đi được. Gần đây em nghe nói cô ấy bị đuổi việc vì tội ngoại tình.”
Tất nhiên Eun Bi cũng biết chuyện này. Phó phòng Jo Shi Nae đã kể vài lần rồi. Nhưng Shi Nae lại kể quá nhiều nên cô ấy không nhớ hết.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người ta nói phải nhìn từ thuở bé. Cô ta đã có mầm mống từ lúc đó rồi.”
“Nghe chuyện đó xong em lại càng bồn chồn. Thật ra, Jeong Oh hay đến tìm oppa Ji Hyun của chị.”
“Sao lại tìm ạ?”
“Chị không biết. Chắc là có nhiều chuyện cần tư vấn. Nhưng chị thấy hơi khó chịu.”
Eun Bi lại thở dài. Shi Nae đặt tay lên vai cô như muốn an ủi.
“Aiz. Nhưng mà Giám đốc là người khác mà. Giám đốc là người như thế nào chứ?”
Tất nhiên, Shi Nae cũng không rõ Giám đốc là người như thế nào. Tất cả những gì cô biết đều là từ Eun Bi.
“Anh ấy là người coi tất cả phụ nữ khác đều như đá tảng, trừ Trưởng nhóm của chúng ta. Không phải sao? Nhìn cả hôm nay mà xem. ‘Tôi sẽ giữ cô ấy bên cạnh. Tuyệt đối không buông tay.’ Em suýt nữa thì hét lên đấy. Đó là lần đầu tiên em thấy anh ấy như vậy.”
Khi Shi Nae nhắc đến chuyện trong phòng họp, Eun Bi giật mình. Lúc đó Jeong Ji Hyun không nhìn cô. Anh ấy nhìn Lee Jeong Oh. Nhưng cô không thể nói ra sự thật này.
“…Đúng vậy. Tuy nhiên, dù oppa Ji Hyun có khác biệt…”
“Đừng lo lắng ạ. Em sẽ theo dõi giúp Trưởng nhóm. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào như thế, Phó phòng Lee phải chuẩn bị tinh thần bị chôn vùi trong ngành này đấy.”
Shi Nae nắm chặt tay, thể hiện ý chí chiến đấu.
“Giám đốc Jeong Ji Hyun là người đàn ông của Trưởng nhóm Chae Eun Bi.”
Nhờ Shi Nae, Eun Bi lấy lại tinh thần và mỉm cười. Giờ đây, cô có thêm một con mắt để giám sát Lee Jeong Oh.
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện và quay lại chỗ ngồi. Một lát sau, Phó phòng Jo Shi Nae chạy đến chỗ Eun Bi và thì thầm:
“Trưởng nhóm ơi, hình như Trưởng phòng Sung Mi Ran đã ở trong nhà vệ sinh lúc nãy thì phải. Làm sao bây giờ?”
Mi Ran đi ra khỏi nhà vệ sinh và quay về chỗ ngồi của mình.
“Phó phòng Lee Jeong Oh sẽ bị ghét đây. Chồng của Trưởng phòng Sung Mi Ran đã ly hôn vì ngoại tình với đồng nghiệp mà.”
“Đúng thế. Phải làm sao đây…”
Eun Bi lo lắng nói, nhưng giọng điệu lại ngập ngừng. Phản ứng này trái ngược với suy nghĩ bên trong cô. Quá khứ của Sung Mi Ran. Eun Bi cũng đã nghe tin đồn rất rõ. Cô cảm thấy như một mũi tên trúng hai đích. Tất nhiên, hòn đá đó sẽ còn giết chết cả con ếch.
Bình luận gần đây