Đứa Trẻ Trông Giống Tôi Novel - Chương 6 Ji Hyun Điên Rồi
Ngày đầu tiên đi làm, Jeong Oh đã phải gắng sức để làm quen với môi trường mới. Thế nhưng, không chỉ có công việc khiến cô bận lòng. Trong lòng cô còn chất chứa một mối bận tâm khác. May thay, đến buổi tối, khi đã trở nên thân thiết hơn với các đồng nghiệp trong đội, cô cũng nhẹ nhõm phần nào, bớt đi sự căng thẳng nặng nề.
“Khi gửi file, cô chỉ cần bỏ vào thư mục dùng chung của công ty là được. Rất tiện lợi, chỉ việc kéo thả, không cần thủ tục rườm rà.”
Song Ki Hoon, thành viên trẻ nhất của đội, ân cần hướng dẫn cho cô cách sử dụng hệ thống nội bộ.
“Ở công ty cũ tôi dùng Cloud, còn ở đây lại dùng thư mục riêng. Tôi hơi lo lắng về vấn đề bảo mật.”
“Người ta nói rằng khi tải lên hay tải xuống, toàn bộ lịch sử đều được lưu lại. Trước giờ chưa từng xảy ra sự cố nào, nhưng nếu quá trình kiểm tra kéo dài, tất nhiên cô nên đặt mật khẩu.”
“Cảm ơn nhé. Hôm nay tôi đã học được nhiều điều từ cậu.”
“Tôi mới làm được ba tháng thôi, nên những gì tôi biết đều đã nói hết cả rồi ạ.”
Cậu cười ngượng nghịu, vẫn kiên nhẫn và thân thiện truyền đạt từng chi tiết. Nụ cười hồn nhiên, ngay thẳng ấy khiến Jeong Oh bất giác thấy dễ chịu.
Giờ tan sở đã gần kề. Trưởng phòng đã hứa sẽ không bắt cô làm thêm ngay trong ngày đầu tiên, vì vậy hôm nay cô có thể về đúng giờ. Cô dự định sẽ trở về nhà và suy nghĩ thêm, liệu có nên tiếp tục ở lại công ty này hay sớm từ bỏ.
Thế nhưng Sung Mi Ran, trưởng phòng của cô, vừa quay lại đã mang theo một tin khiến trái tim cô chấn động.
“Trợ lý Lee Jeong Oh, giám đốc Jeong Ji Hyun muốn gặp cô một lát.”
“…Vâng?”
Thông báo ấy khiến Jeong Oh sững người, toàn thân cứng đờ.
“Cô đến văn phòng giám đốc đi.”
“….”
“Không, đi cùng tôi.”
Mi Ran thoáng nhận ra sắc mặt Jeong Oh bỗng tái nhợt, tưởng rằng cô đang quá căng thẳng. Ban đầu định ngồi xuống, nhưng rồi lại đứng bật dậy, khẽ ra hiệu cho cô. Jeong Oh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước theo. Trái tim đập dồn dập đến choáng váng.
Rốt cuộc là chuyện gì? Ban nãy hắn còn vờ như chẳng hề quen biết, vậy mà giờ lại muốn gặp riêng cô. Tại sao? Có phải hắn định buộc cô phải nghỉ việc? Có phải hắn muốn gạt cô ra khỏi con đường đời hắn? Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu theo từng bước chân. Cô linh cảm hắn đang tìm cách âm thầm đẩy cô ra khỏi công ty, không để ai hay biết.
Nhưng biết làm sao được. Trưởng phòng đã quyết đi cùng.
“Trưởng phòng, tôi đi một mình cũng được.”
Dù trong thâm tâm, Jeong Oh khát khao được bám lấy Mi Ran, cùng bước vào đó để khiến Ji Hyun lúng túng, để ngăn hắn tàn nhẫn đẩy cô ra ngoài, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô muốn biết hắn sẽ nói gì khi chỉ có hai người đối diện. Dù sợ hãi đến run rẩy, cô vẫn hiểu rằng đây là điều mình phải đối mặt nếu thật sự muốn tiếp tục ở lại công ty này.
“Không được.”
Mi Ran kiên quyết lắc đầu.
“Cẩn thận đấy. Anh ta trông chẳng vui vẻ gì đâu.”
“Vâng?”
“Giám đốc Jeong Ji Hyun ấy. Áp suất không khí thấp lắm.”
Mi Ran nghiến răng, thở dài nặng nề như tự lầm bầm với chính mình.
“Tôi chỉ bảo là anh ta đẹp trai thôi mà. Đó cũng là lăng mạ sao?”
“…Vâng?”
“Chỉ là một lời khen thôi mà.”
“…”
“Tôi có tán tỉnh gì đâu. Nịnh sếp một chút để công việc thoải mái hơn lại là một điều đáng bị chỉ trích sao?”
Đồ nhóc còn kém tuổi mình nhiều… Mi Ran lầm bầm khe khẽ.
Jeong Oh không thể hỏi Mi Ran về những gì đã xảy ra trong văn phòng Giám đốc. Lời nói của Mi Ran về việc Giám đốc Jeong Ji Hyun trông không vui đã khiến cô không thể nghĩ được điều gì khác. Cô chỉ muốn bỏ trốn. Nên quay lưng lại, thu dọn hành lý và về nhà luôn không? Hay nên quay lại công ty cũ và cầu xin họ nhận tôi trở lại?
Với bước chân nặng trĩu vì hàng vạn suy nghĩ chất đống trong đầu, Jeong Oh đã đến trước văn phòng Giám đốc.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Giọng Ji Hyun vọng ra từ bên trong khi Mi Ran gõ cửa. Lúc này, Jeong Oh cảm thấy buồn nôn. Cánh cửa mở ra một cách thờ ơ. Và cô lại đối diện với hắn. Ánh mắt lạnh lùng đến mức vô cảm, dù anh đã cố tình gọi cô đến. Vẫn là Jeong Ji Hyun với vẻ mặt không khác mấy so với vài giờ trước.
“Thưa Giám đốc. Tôi đã đưa Trợ lý Lee Jeong Oh đến rồi ạ.”
Theo lời giới thiệu của Mi Ran, Ji Hyun nhắc lại tên cô như thể đang suy ngẫm.
“Trợ lý Lee Jeong Oh.”
Cái tên cô được hắn phát âm nghe thật xa lạ và lạnh lẽo. Cô có cảm giác như đang đứng trần truồng trong sự tĩnh lặng của mùa đông ở vùng cực, nơi mặt trời không mọc ngay cả vào ban ngày. Khi anh gọi tên tôi, tôi đã yêu cái tên của mình vì âm điệu ấm áp đó. Nhưng đó là chuyện của bảy năm trước, một câu chuyện xa xăm.
“Vâng.”
Jeong Oh khó khăn đáp lại bằng giọng khản đặc. Nhưng câu hỏi tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán.
“Cô thấy trong người thế nào?”
“Vâng?”
“Lúc nãy đi ngang qua, tôi thấy cô có vẻ không khỏe.”
Jeong Oh mở to mắt nhìn anh, không hiểu ý định của anh là gì. Quả nhiên, việc đi cùng Mi Ran là sai lầm. Nếu cô đến một mình, cô đã có thể nghe được ý định thực sự của anh, nhưng vì có Mi Ran ở bên, anh mới đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn đến mức khó hiểu này.
Jeong Oh nhanh chóng đoán được ý nghĩa tiềm ẩn của câu hỏi, định trả lời, nhưng Ji Hyun đã lên tiếng trước.
“Cô đã nộp đơn vào Sangah Planning nhưng lại đến Max Planning.”
“…”
“Cô không thất vọng chứ. Vì Max Planning tốt hơn Sangah về mọi mặt.”
Giọng điệu của anh vô cùng lịch thiệp, nhưng nội dung lại có vẻ kiêu ngạo. Thậm chí có chút mỉa mai. Cô may mắn mới được vào công ty này. Câu nói mà anh chưa hề thốt ra cứ vang vọng bên tai cô.
“Cô có làm tốt được không?”
“…Vâng.”
“Tôi nghĩ một Biên kịch sẽ có câu trả lời hay hơn.”
Một lời chế giễu rằng cô chỉ biết nói “Vâng”. Câu trả lời ngắn gọn của cô, vì cô phải nuốt cảm xúc vào trong, dường như đã làm anh phật ý. Jeong Oh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn. Cô cảm thấy như bị lời nói của anh đè nặng. Anh dường như muốn cô tự nhận ra mình là một người tầm thường đến mức nào.
Tôi nên nói gì đây, hả?
Anh muốn nghe lời thề rằng tôi sẽ không quan tâm đến quá khứ, chỉ chuyên tâm làm việc thôi sao? Đó là điều anh muốn sao?
Mi Ran đứng đó không yên giữa cuộc đấu khẩu căng thẳng của hai người, khẽ nắm lấy tay Jeong Oh. Ý là hãy chào tạm biệt và đi ra ngoài. Jeong Oh nghiến răng, trấn tĩnh lại và mở miệng.
“…Khi làm việc sẽ khác. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Cứ làm vậy đi. Tôi sẽ theo dõi cô.”
Lời nói “Tôi sẽ theo dõi cô” khiến cô rùng mình. Anh sẽ theo dõi xem tôi làm việc có tốt không, hay theo dõi xem tôi có hành xử đúng đắn không?
“Như Giám đốc đã biết, Trợ lý Lee cũng sẽ tham gia buổi PT cạnh tranh lần này. Tôi sẽ khuyến khích cô ấy đạt được kết quả tốt.”
Mi Ran chen vào để kết thúc tình huống khó xử.
“Vâng. Tôi mong chờ điều đó.”
Ji Hyun cũng không tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa. Cùng Mi Ran vội vã ra khỏi văn phòng Giám đốc, Jeong Oh thở dài thườn thượt trong lòng.
Anh không còn là Jeong Ji Hyun mà cô từng biết nữa.
Không, Jeong Ji Hyun của ngày xưa có lẽ chỉ là giả dối.
Thật cay đắng. Cô đã nghĩ vết thương từ lâu đã lành, nhưng cảm giác tuyệt vọng ngày ấy lại hiện về sống động.
Sau khi Jeong Oh và Mi Ran rời đi, Ji Hyun chìm vào suy tư. Anh cảm thấy da đầu tê dại. Tâm trạng vẫn chưa khá hơn.
Biên kịch Lee Jeong Oh. Đôi mắt nhìn thẳng vào anh đầy thách thức, dù cô ngoan ngoãn trả lời “Vâng”. Nhưng cái run rẩy như cánh chuồn chuồn đó vẫn còn. Dường như cô không muốn trả lời, không muốn đối diện với anh. Phải chăng cô coi mình là zombie hay ma cà rồng? Có lẽ cô xem anh như một căn bệnh truyền nhiễm. Thật ra, có bao nhiêu người không sợ mình chứ. Mặc dù anh không cần phải bận tâm, nhưng không hiểu sao anh cứ cảm thấy khó chịu.
Cốc cốc.
Khi anh đang ngồi im lặng, lại có tiếng gõ cửa. Anh trả lời ngắn gọn, cánh cửa bật mở.
“Giám đốc?”
Người ló đầu vào là Phó phòng Park Seung Gyu của đội Nhân sự. Park Seung Gyu, bạn học cùng cấp ba, cùng đại học và là tiền bối trong quân đội. Vẻ mặt cứng đờ của Ji Hyun, người đang chìm trong suy tư, giãn ra một chút.
Seung Gyu và Ji Hyun không cùng lớp kể từ năm lớp 1 cấp ba. Họ chỉ biết rằng cả hai học cùng trường đại học, nhưng không thân thiết. Mối quan hệ của họ trở nên gần gũi hơn khi Ji Hyun được phân vào đơn vị mà Seung Gyu đang phục vụ. Seung Gyu chăm sóc Ji Hyun trầm tính rất tốt, và Ji Hyun cũng cảm thấy thoải mái hơn với Seung Gyu so với những người khác. Tất nhiên, Ji Hyun hiện tại không nhớ gì về thời quân ngũ. Ký ức của Ji Hyun có một khoảng trống ba năm, nhưng Seung Gyu và Ji Hyun vẫn thân thiết. Seung Gyu, người không có góc cạnh và có tư duy linh hoạt, là người cần thiết đối với Ji Hyun.
Ji Hyun nói với Seung Gyu khi anh bước vào văn phòng.
“Chỉ có hai chúng ta thôi mà. Cứ gọi tao thân mật đi.”
Ji Hyun đã nhậm chức tại Max Planning được đúng một tuần. Dù cùng tập đoàn, nhưng trước đây họ thuộc hai công ty khác nhau nên chưa từng gặp nhau ở công ty, nhưng giờ đây họ có thể gặp nhau mỗi ngày. Seung Gyu bày tỏ sự vui mừng xen lẫn áp lực.
“Tao vẫn chưa quen. Cảm thấy mày xa cách quá, Giám đốc ạ.”
“Mày muốn tao chuyển mày sang văn phòng phụ tá để mày quen nhanh hơn không?”
“Mày nói thật à?”
Seung Gyu kêu lên kinh ngạc, Ji Hyun bật cười. Seung Gyu lớn tiếng.
“Ôi, dẹp đi! Tao nổi da gà rồi đấy. Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó. Mày nói gì cũng nghe như thật ấy.”
“Mày sợ tao à?”
“Đúng! Ngay cả việc mày hỏi thế cũng đáng sợ.”
“Đáng sợ sao…”
Khuôn mặt anh đang đăm chiêu, nhắc lại lời nói chỉ là sự than vãn, thật không bình thường. Seung Gyu quan sát Ji Hyun cẩn thận rồi hỏi.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Ji Hyun ngập ngừng rồi mở lời.
“Có một nhân viên mới đến. Một nhân viên trước đó đã nộp đơn vào Sangah Planning.”
“À. Tao biết. Nữ Trợ lý, Biên kịch đúng không. Có chuyện gì với cô ấy à?”
“Cô ấy tái mặt khi thấy tao.”
“Có phải chỉ một người tái mặt khi thấy mày đâu.”
Seung Gyu bất chợt phản bác rồi khựng lại một lúc lâu. Mày đã chú ý đến khuôn mặt cô ấy sao… Đó là một điều hiếm thấy. Đối với Jeong Ji Hyun.
“…Xinh không?”
Seung Gyu nheo mắt hỏi một cách tinh quái. Ji Hyun không muốn đáp lại phản ứng trêu chọc đó, xoay người sắp xếp lại bàn làm việc. Seung Gyu cũng đổi câu hỏi.
“Mày về à?”
“Ừ.”
“Tối nay mày làm gì? Nếu không có hẹn, qua nhà tao không?”
“Tại sao tao phải đến đó.”
“Mẹ mày như trời vậy, bảo tao mời mày đến nhà. Bảo rằng phải cho mày thấy cảnh gia đình hòa thuận để mày nhanh chóng kết hôn…”
“Mày quan tâm mấy lời đó làm gì. Cứ giả vờ nghe là được rồi.”
Ji Hyun cắt ngang, tỏ vẻ không muốn nghe những lời đó. Seung Gyu cũng không nói thêm gì nữa, im lặng. Một cuộc đời chỉ cần giả vờ là được. Một cuộc đời tự thỏa hiệp ở mức vừa phải, không cần phải cố gắng hết sức. Một cuộc đời chỉ cần giữ yên vị trí của mình. Đó là quá khứ, hiện tại và tương lai của Jeong Ji Hyun. Một cuộc đời nhàm chán, không có gì phải tiếc nuối dù mất đi ba năm ký ức.
Ji Hyun về sớm, bỏ bữa tối và uống thuốc. Anh nằm dài trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trắng đặt trên bàn. Khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ đó lại hiện lên.
Cô ấy tên là Lee Jeong Oh.
Thật kỳ lạ.
Cô ấy không phải gu của mình, vậy tại sao…
Từ lúc nào đó, Ji Hyun bắt đầu hay dõi theo những người phụ nữ tóc dài. Cứ thấy phụ nữ tóc thẳng dài là anh tự nhiên quay đầu lại. Đó là cách Ji Hyun nhận ra gu của mình.
Vậy tại sao? Tại sao một người phụ nữ không có mái tóc thẳng dài lại khiến anh bận tâm đến vậy?
Có phải vì cái tên không?
Ji Hyun thử thay đổi suy nghĩ. Có lẽ là như vậy. Anh có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với 12 giờ trưa. Bất chợt nhìn đồng hồ thấy con số tròn trĩnh ’12:00′, lồng ngực anh lại cảm thấy đau nhói một cách lạ thường.
12 giờ trưa. Jeong Oh. Lee Jeong Oh. Đó là tên cô ấy.
“Lee Jeong Oh. Lee Jeong Oh…”
Giọng anh lẩm nhẩm tên cô trở nên lười nhác. Cái tên ấm áp như ánh nắng 12 giờ trưa đó có vẻ hợp mà cũng không hợp với cô.
Liệu anh đã bao giờ suy nghĩ lâu đến thế về một người phụ nữ chỉ thoáng qua trong chốc lát chưa…
Khi giọng anh hạ xuống, như thể thả trôi cái tên đã dai dẳng ám ảnh tâm trí anh.
Tít tít tít tít.
Có tiếng nhấn mã số ở cửa trước. Ai vậy nhỉ? Ai biết mật khẩu nhà mình?
Trước khi anh kịp nghĩ ra, cánh cửa đã mở. Và người xuất hiện không ai khác chính là người phụ nữ đó. Lee Jeong Oh.
Ji Hyun giật mình, bật dậy.
“Sao cô lại đến đây…”
Quá bàng hoàng, giọng anh không còn rõ ràng.
Với khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, đôi mắt tròn xoe. Cô ấy bước đến gần anh, vẫn trong bộ trang phục chỉnh tề như khi rời văn phòng Giám đốc, run rẩy.
“Cô là ai? Cô làm gì vậy?”
Làm sao cô ấy biết mật khẩu? Tại sao cô ấy lại đến đây? Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này?
Đây là đột nhập trái phép. Lẽ ra anh phải gọi cảnh sát.
Nhưng trước khi Ji Hyun kịp đứng dậy khỏi ghế sofa, cô đã nắm lấy cánh tay anh. Dù đối phương là một cơ thể mảnh mai, anh có thể dễ dàng khống chế bằng một tay, nhưng không hiểu sao, cơ thể Ji Hyun lại không nhúc nhích. Không, chính anh lại cảm thấy bồn chồn khi cô ấy nắm lấy mình. Anh không hiểu tại sao cơ thể mình lại như vậy.
Bàn tay cô nắm lấy cánh tay anh từ từ trượt lên. Một bàn tay với vẻ ngoài ngây thơ nhưng hành động thì không như vậy. Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng không đúng lúc. Cánh tay cô ấy vuốt ve cổ anh, ấm áp như ánh nắng mặt trời buổi trưa. Hơi thở cô ấy phả ra gần gũi, ấm nóng, khiến anh tưởng tượng ra nhiệt độ bên trong cơ thể cô.
Anh không biết người phụ nữ này đang làm gì, nhưng anh muốn cứ để yên như vậy. Không, có lẽ anh đã đoán trước được điều tiếp theo.
Cô ấy nghiêng đầu.
Như có hẹn trước, môi Ji Hyun hé mở. Hơi thở đơn thuần của cô ấy nuốt chửng vào trong anh. Anh nuốt hơi thở của cô, nhưng cảm giác như chính linh hồn mình đã bị cô lấy đi. Mọi giác quan của anh đều phản ứng rõ rệt, hướng về cô.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đó không kéo dài. Cô ấy nhanh chóng lùi lại. Ji Hyun nhíu mày. Anh cảm thấy bực dọc với đôi môi chỉ thoáng chạm, để lại hơi ấm rồi rời đi.
Làm một hành động táo bạo đến thế, nhưng biểu cảm cô ấy vẫn không thay đổi. Khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết ấy bỗng khiến hắn nổi giận. Đôi mắt run rẩy như cánh chuồn chuồn. Đôi mắt như sắp bật khóc. Cứ như thể cô ấy sẽ run rẩy một lúc rồi bay đi mất.
Dục vọng đáng sợ và nặng nề hơn lý trí. Mình phải giữ cô ấy lại. Phải có được cô ấy. Không thể để tuột mất.
Lần này, chính hắn là người túm lấy cánh tay cô đang muốn rời đi, và đẩy cô xuống chiếc ghế sofa mà anh vừa nằm.
Rầm!
Ji Hyun rơi xuống sàn từ chiếc ghế sofa, mở mắt. Lưng anh cong lên rồi lại chạm sàn. Hự, khụ, khụ. Cú va chạm khiến vai anh đau nhói, nhưng đầu anh còn đau hơn, khiến anh phải thở dốc. Hô hấp và nhịp tim đều không thể bình ổn ngay được. Khụ, khụ…
Cô ấy đâu rồi? Người phụ nữ vừa ở trước mặt anh đã bị không khí nuốt chửng. Hơi thở yếu ớt của cô ấy dường như vẫn còn đọng lại trong anh.
…Ji Hyun điên rồi.
Một giấc mơ sống động đến mức rợn người.
“Rốt cuộc là tại sao…”
Bình luận gần đây