Gửi Đến Người Sẽ Hủy Diệt Ta Novel - Chương 65
“À.”
Một sự tĩnh lặng bao trùm sau lời nói sắc lạnh của Varkan.
‘Lúc này mình phải nói gì đây?’
Ngay cả khi Irel đang đăm chiêu, Varkan vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt hắn kiên trì, như thể không muốn bỏ sót dù chỉ một khoảnh khắc phản ứng nào của cô.
“À… ừm.”
Kết thúc phút giây đắn đo ngắn ngủi, Irel cẩn thận cất lời.
“Tôi không biết tại sao ngài lại nghĩ như vậy… nhưng ngài không phải là một chàng rể thiếu sót đâu. Tuyệt đối không.”
Varkan không đáp lời. Nhưng đôi mắt vô cảm của hắn đã nói thay: Lời cô vừa thốt ra, suy cho cùng, chỉ là lời của một tiểu thư quý tộc không hiểu sự đời mà thôi.
“Tôi biết những lời này có thể khiến ngài nghĩ gì. Nhưng đó là thật lòng.”
“Thật không giống lời lẽ của một quý cô cao sang thuộc Bá tước gia Elorance chút nào.”
Dù lời nói lộ rõ sự châm chọc, Irel không hề nổi giận. Cô chớp mắt, ngẫm nghĩ đôi chút về những gì hắn vừa nói, rồi nhún vai.
“Đôi khi tôi thấy ngài còn cao quý hơn tôi. Chẳng lẽ không phải sao?”
Trước đòn phản công bất ngờ, Varkan khẽ hé miệng. Dù Masaka là một sự tồn tại đặc biệt, nhưng nơi hắn sinh ra và lớn lên vẫn là một xã hội đẳng cấp nghiêm ngặt.
Đặc biệt, giới quý tộc lớn lên trong những biệt thự xa hoa, được bao bọc bởi những bức tường đá kiên cố từ thuở ấu thơ. Họ liên tục được thấm nhuần rằng mình là tầng lớp đặc quyền ngay từ khi học nói. Vì vậy, một Masaka như hắn cũng chẳng có gì đáng để ca tụng.
Dù lũ Kitan xuất hiện trên thế gian có gào thét và nuốt chửng nhân loại, thì đối với quý tộc được bảo vệ bởi lính tư nhân trong biệt thự, đó cũng chỉ là chuyện bên lề.
Thường thì chỉ có thường dân, những người là nạn nhân trực tiếp nhất, mới tôn kính và ca ngợi Masaka. Nhưng đối với giới quý tộc, Masaka chẳng qua chỉ là một gã đồ tể, đến để thay họ tiêu diệt con quái vật đang săn bắt gia súc của mình, không hơn không kém.
Vậy mà Irel lại thản nhiên nói. Hắn còn cao quý hơn cô. Chuyện này không thể là lời lẽ khách sáo của một tiểu thư chìm đắm trong đặc quyền nói ra được.
‘Là thật lòng sao?’
Mắt Varkan nheo lại. Mặc kệ điều đó, Irel vẫn giữ vẻ mặt đường hoàng nhất mực.
‘Đúng là thật lòng mà.’
Hãy nhìn xem. Trang phục của hắn, với chiếc sơ mi trắng, áo gi-lê màu xám trầm tĩnh, áo khoác xanh đậm, được điểm xuyết bằng chiếc đồng hồ bạch kim và khuy măng sét sapphire. Cộng thêm mái tóc được chải ngược gọn gàng không xơ rối một sợi và làn da mịn màng, không chỗ nào để chê trách.
Còn cô thì sao? Chiếc váy chính đã bị vứt bỏ ở đâu đó, chỉ còn lại chiếc váy lót nhăn nhúm, tóc tai rối bù, lớp trang điểm gần như trôi hết, một bộ dạng thảm hại khi đứng trước gương. Ngay cả người giỏi nịnh hót nhất cũng không dám nói rằng Irel cao quý hơn trong tình cảnh này.
‘Mà thật ra thường ngày cũng thế.’
Cơ thể của Irel Elorance vẫn ghi nhớ rất nhiều thứ. Đặc biệt, lễ nghi đã trở thành thói quen ăn sâu vào cơ thể, nhưng có lẽ vì linh hồn cô là Lee Rae Yeon, nên các động tác có khuynh hướng hơi khựng lại hoặc vụng về. Giống như phần mềm và phần cứng của một chiếc máy tính không đồng bộ.
Ngược lại, Varkan làm mọi thứ trôi chảy và duyên dáng như dòng nước. Giống như một con báo đen khổng lồ di chuyển thanh lịch mà không hề tạo ra tiếng động, mọi cử động của hắn cũng như thế.
“Và có một điều nữa tôi muốn nói.”
Irel quay lại nhìn hắn đang ngồi trên ghế sô pha, cất lời.
“Như ngài đã biết, trở thành Receiver không phải là lựa chọn của tôi. Nhưng… chọn ngài làm Masaka của mình lại là lựa chọn đích thực của tôi.”
“……Chọn? Cô, chọn tôi sao?”
Varkan hỏi lại một cách chậm rãi. Hắn có vẻ vừa ngạc nhiên đến mức khó tin, lại vừa thấy thú vị một cách kỳ lạ. Nhờ đó, Irel càng thêm can đảm, tiếp lời.
“Đương nhiên rồi. Ngài đã tận mắt thấy mà? Có bao nhiêu người ngoài cánh cửa kia muốn trở thành Masaka của tôi.”
Đó là một điều mà Varkan buộc phải thừa nhận. Khi hắn im lặng, Irel mỉm cười rạng rỡ như đã đoán trước. Cô tiến lại gần hắn đang ngồi trên sô pha, rụt rè nắm lấy tay hắn và khẽ lắc nhẹ.
“Trong vô vàn Masaka, người tôi chọn là ngài, Varkan Ha Mash. Chỉ riêng điều đó thôi, ngài đã thừa sức đủ tư cách làm con rể của gia tộc Elorance rồi.”
Đôi mắt vàng của Varkan chăm chú nhìn Irel. Đó là lời nói ngọt ngào, nhưng cả hắn và cô đều biết rõ: Hắn là thợ săn và kẻ cướp bóc, còn Irel chỉ là nạn nhân bị cuốn vào sự vô đạo đó, là một chiến lợi phẩm mà thôi.
Nhưng Irel chưa bao giờ nói như vậy dù chỉ một lần. Cô cư xử như một cô gái bình thường đang yêu, và Varkan thì vui vẻ nhập vai vì thấy sự cố gắng che đậy đầy tuyệt vọng đó thật thú vị.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu sai lầm từ đâu? Trò đùa tưởng chừng vô bổ và tầm phào ấy, vào lúc này, lại giống như một bàn tay đang nắm chặt trái tim hắn. Cho nên, hắn không thể cười nổi khi nhìn thấy cô, người đang chìm đắm trong màn kịch, thốt ra những lời dối trá đầy phấn khích.
“Đừng xúc phạm người đàn ông tôi đã chọn là hèn kém. Hãy ngẩng cao đầu, đường hoàng mỉm cười như chính ngài, rồi cùng tôi vào chào họ. Hãy thuyết phục gia đình tôi rằng ngài cầu hôn vì yêu tôi và muốn gắn bó trọn đời cùng tôi.”
Irel, với gương mặt ngây thơ không hề biết gì, áp má vào tay hắn. Cô mỉm cười duyên dáng, ngước lên nhìn hắn.
“Ngài sẽ làm vậy chứ, Varkan?”
Vốn dĩ cô là một mỹ nhân, nên nhìn tổng thể vẫn chấp nhận được, nhưng bộ dạng vẫn còn lôi thôi. Không thể so sánh với hình ảnh lộng lẫy như một đóa hoa ngày thường, đây quả là bộ dạng luộm thuộm của người vừa mới tỉnh giấc.
Nhưng thật kỳ lạ. Tại sao khuôn mặt ấy lại trông… xinh đẹp đến mức không thể tìm thấy trên đời này nữa.
[Ting! Độ hảo cảm của Varkan đã tăng 20 điểm.]
Hộc. Mắt Irel mở to khi vô tình kiểm tra tin nhắn hệ thống. Cô nhìn lại, sợ rằng mình đã nhìn nhầm số 0, nhưng con số 20 đáng kinh ngạc vẫn không hề thay đổi.
‘Rốt cuộc hắn thích điểm nào trong những lời mình nói vậy?’
Irel nghiêng đầu khó hiểu. Nhưng trước khi kịp suy nghĩ, Varkan đã kéo cổ cô lại và đặt môi mình lên môi cô.
“Ưm…!”
Đó là một nụ hôn tinh nghịch, khác hẳn với Serving. Hắn khép hàng mi đỏ như cánh bướm tẩm độc, dịu dàng cọ xát đôi môi. Và mút lấy lớp son cánh hoa phai nhạt còn sót lại trên môi Irel, ngọt ngào như mật.
Nụ hôn cũng ngắn ngủi như sự tinh nghịch của nó. “Chụt,” một tiếng vang lên có vẻ ngọt ngào, và môi cả hai tách ra. Gương mặt cười toe toét nhìn cô thì tráo trở như mọi khi.
“Chúng ta không còn thời gian để chần chừ nữa. Giờ thì cô đi chuẩn bị đi. Đã đến lúc ‘cùng nhau’ đi nhận lời đồng ý kết hôn rồi.”
“……Cậu. Thật lòng yêu con gái ta sao?”
“Vâng, thưa Ngài.”
Khi Calver, người đã im lặng khá lâu, hỏi lại, Varkan đáp bằng giọng nói trầm tĩnh.
“Đây là cảm xúc lần đầu tiên tôi có được, rất khó dùng lời để diễn tả… nhưng tôi thực sự yêu mến con gái Ngài.”
Trước lời đó, Calver dùng ánh mắt khó chịu săm soi Varkan. Tư thế đứng thẳng đến mức cứng nhắc, trang phục không chút xộc xệch và vẻ mặt không hề có chút đùa cợt nào, hắn ta quả thật không có điểm nào để chê.
Nhìn thế này thì Calver đã hiểu. Varkan hoàn toàn là một người đàn ông có thể cư xử một cách thành tâm thành ý. Tất nhiên, chỉ cần hắn muốn.
‘Thế mà lần trước lại cư xử mất dạy như thế?’
Nếu có thể làm như vậy, tại sao lại phải làm loạn? Calver nhíu mày nhớ lại lần đầu tiên Varkan đến thăm, chỉ mang lại sự sốc và phẫn nộ cho gia tộc ông. Cái dáng vẻ vắt chân chữ ngũ, châm điếu xì gà nặng mùi ngay trước mặt ông kia chứ.
Ông không ghét thái độ nghiêm túc hơn hẳn lần trước của Varkan. Bởi điều đó có nghĩa là hắn đã thực sự quan tâm đến con gái ông.
Nhưng một người đã thay đổi thái độ một lần thì có thể thay đổi bao nhiêu lần nữa. Calver đã hiểu rõ sự thật này qua kinh nghiệm sống. Và điều ông lo lắng là cô con gái tội nghiệp của mình, người sẽ bị cuốn đi không chút kháng cự trước sự thay đổi thất thường của Varkan.
Nếu chỉ là mối quan hệ nam nữ bình thường, ông đã không mấy vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân này. Huống chi đây lại là sự kết hợp giữa một Receiver và một Masaka! Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, không chỉ là trái tim con gái ông bị tổn thương. Irel chắc chắn sẽ bị Masaka hút cạn hết tuổi thọ.
Vì biết rõ điều này, dù đã hứa hẹn, Calver vẫn không thể dễ dàng mở lời. Trong lòng bực bội, ông liếc nhìn vợ, nhưng Louisa vẫn ngồi im như một bức tượng đá.
‘Em sẽ rút khỏi vấn đề hôn nhân này, chồng à.’
Trước khi đến đây, Louisa đã tuyên bố. Bà, người đặc biệt yêu thương cô con gái út trong gia đình, đã bị chấn động lớn bởi vụ bắt cóc lần này.
‘Tất cả là do mình.’
Lúc đầu, khi Calver và Michael được giới thiệu về Regis, họ đã can ngăn. Họ nói rằng đây không phải là một ý hay.
Nhưng chính bà đã cố chấp tìm đến Regis. Giống như đã giao phó sinh mạng con gái mình cho con quái vật ăn máu đó.
Bà hành động không cố ý, nhưng làm sao có thể nói là không có trách nhiệm? Irel suýt chút nữa đã chết. Nếu điều đó xảy ra, Louisa có lẽ đã sống cả đời trong sự hối tiếc, mất mát và tội lỗi kinh khủng, còn tệ hơn cả cái chết.
Nhưng Irel đã trở về an toàn, không hề bị thương hay tử vong. Bởi vì người đàn ông này đã đi giải cứu cô.
Thật sự là may mắn. Nhưng liệu lần sau vận may có còn theo kịp? Liệu vận may sẽ còn kéo dài đến bao giờ?
Nghĩ đến đó, bà rùng mình kinh hãi. Louisa nhận ra rằng hành động vì con gái của mình có thể lại gây ra nguy hiểm lớn hơn.
Vậy phải làm sao? Không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng vào cô con gái khôn ngoan hơn cả người mẹ này trước khi quá muộn.
Nhờ đó, Calver, người đã mất đi đồng minh vững chắc, cảm thấy bế tắc. Ông không biết phải nói gì, đành trừng mắt nhìn chiếc bàn vô tri. Không chịu nổi cảnh đó, cuối cùng Irel đã lên tiếng.
“Thưa Cha.”
Cô con gái mà ông hết lòng yêu thương dịu dàng gọi ông. Trên bàn tay xinh đẹp ấy, lại đang nắm chặt tay của tên khốn tóc đỏ kia.
Bình luận gần đây