Gửi Đến Người Sẽ Hủy Diệt Ta Novel - Chương 66
“Con, con sẽ sống tốt mà, Cha. Con hiểu Cha không tin anh ấy… nhưng Cha sẽ tin con, đúng không?”
Calver nhìn Irel đang nói. Khuôn mặt cô nheo mắt cười với ông, ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc.
Cô con gái bé nhỏ, yếu ớt như một chú cừu non của ông đã lớn lên từ lúc nào? Calver cảm thấy sống mũi cay cay vô cớ. Nhưng chưa kịp đắm chìm trong cảm xúc, Varkan đã phá hủy sự xúc động của ông ngay lập tức.
“Bẩm phụ.”
“Bẩm… phụ sao? Cậu ta vừa gọi ta như thế sao?”
Calver xoa cánh tay nổi da gà, chất vấn. Varkan nở một nụ cười như vẽ, lưu loát đưa ra lời xin lỗi.
“Tôi biết thái độ lần trước của mình là sai. Tôi muốn nhân cơ hội này gửi lời xin lỗi đến Ngài.”
“Ít ra cậu còn biết. May là giờ đây cậu chịu xin lỗi.”
“Đương nhiên tôi phải xin lỗi rồi. Vì chúng ta sắp trở thành người một nhà, không nên để lại bất kỳ vướng mắc nhỏ nào mới phải.”
…Ông đã bị lừa. Chỉ có giọng điệu là trầm tĩnh, còn sự tráo trở của Varkan vẫn y nguyên. Thậm chí còn khiến ông bực bội hơn khi hắn hành xử giả tạo, như thể đang thành thật bày tỏ, mà mắt chẳng hề chớp lấy một cái.
‘Cứ tưởng tên khốn đó đã cư xử bình thường được rồi chứ.’
Ánh mắt của Calver nhìn Varkan đang ngồi cạnh Irel càng trở nên sắc lạnh. Nhưng thật không may, sự điên rồ của Varkan chỉ mới bắt đầu.
“Nếu có thể móc tim ra cho Ngài xem, tôi nhất định sẽ làm. Khi đó, có lẽ Ngài sẽ thấy được sự chân thành của tôi dành cho Irel.”
“……”
“Ngài có lẽ không biết tôi yêu cô ấy nhiều đến mức nào.”
“Thực sự là ta không biết.”
Calver cắt ngang lạnh lùng như vẽ một đường ranh giới. Ông không biết rằng vài phút sau, mình sẽ hối hận vì câu trả lời này.
“Nếu vậy, tôi xin được nói.”
Varkan cười rạng rỡ như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này. Irel nhìn nụ cười đó và có một linh cảm bất an rằng có điều gì đó không ổn. Nhưng trước khi cô kịp ngăn lại, miệng Varkan đã bật ra.
“Tôi yêu cô ấy đến chết. Nếu tuổi thọ của tôi dài hơn và cô ấy qua đời trước, tôi cũng sẽ chết theo cô ấy.”
“Cái gì?”
Calver nghi ngờ tai mình.
“Tôi sẽ ôm lấy thi thể cô ấy sống cho đến khi hơi thở cuối cùng dứt đi. Mỗi sáng, tôi sẽ rửa mặt, rửa tay, chải tóc, mặc quần áo cho cô ấy và thì thầm lời yêu thương. Dù cho thân xác cô ấy có thối rữa và tan thành tro bụi, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay.”
“Này cậu, sao lại nói những lời khủng khiếp như vậy…”
“Cho dù tôi có trở thành Masaka đầu tiên chết vì độc xác, tôi cũng không hối tiếc. Không, thậm chí tôi còn mong điều đó. Chỉ cần có thể theo kịp Irel sớm hơn, nắm lấy bàn tay cô ấy trên con đường cô độc đến thế giới bên kia.”
Lời thú nhận hùng hồn của Varkan, được thốt ra không ngừng nghỉ, đã kết thúc. Nghe xong, Calver phân vân không biết nên cảm động, hay nên nổi giận vì những lời điên rồ của hắn.
‘Giá mà Michael có ở đây.’
Tuy nhiên, con trai cả của ông đã báo không tham dự vào sáng cùng ngày. Với quầng thâm đậm dưới mắt, rõ ràng là dấu vết của một đêm dài trăn trở.
‘Con xin lỗi, Cha. Nhờ sự chỉ dẫn của Cha, con nghĩ mình đã phần nào phân biệt được đúng sai. Nhưng lần này, con thực sự không biết.’
Vì vậy, Michael đã chọn cách đơn giản, chất phác và mộ đạo nhất của mình. Thay vì mặc bộ lễ phục chật chội, tham dự buổi gặp mặt và mỉm cười với vẻ mặt thối ruột, cậu đã chạy thẳng đến Thánh điện, đóng góp một khoản tiền lớn và cầu nguyện cho Irel.
‘Lạy Đấng Cứu Rỗi duy nhất, Thần chủ Hashbash của chúng con. Xin Ngài rủ lòng thương xót em gái con.’
Calver thở dài khi nghĩ đến con trai cả đang chăm chỉ cầu nguyện. Những lời Varkan nói quả thật điên rồ, nhưng vì thế, ông lại thấy hắn sẽ không bao giờ phản bội con gái mình, dù có phải chết đi chăng nữa.
‘Hắn nói ngay cả cái chết cũng sẽ đi theo, vậy thì hẳn sẽ không xem thường tuổi thọ của con gái mình đâu.’
Nếu Varkan trơ tráo viện cớ ‘Ngài đã hứa rồi mà’ thì có lẽ lòng ông đã không mềm xuống như bây giờ. Ngược lại, sự phản kháng sẽ càng tăng thêm, nhưng Varkan dường như đã đoán được điều đó, không hề đề cập đến lời hứa. Thái độ hắn chân thành thuyết phục Calver, như thể không hề có lời hứa nào tồn tại, đã gây ấn tượng mạnh.
‘Một kẻ sẵn lòng chịu đựng sự phiền phức này, có lẽ ta nên tin hắn một lần chăng?’
Varkan nở một nụ cười, dường như đã nhận ra sự giằng xé của Calver. Rồi hắn cúi đầu, một tay đặt lên ngực rắn chắc, giống như khi làm lễ tấn phong Masaka tại Thánh điện.
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời. Đây không phải là lời nói suông, tôi có đủ năng lực và ý chí để làm điều đó. Có một người con gái như tiểu thư Irel, Ngài không hài lòng với bất kỳ chàng rể nào là điều đương nhiên, nhưng trong vô số kẻ ứng cử không vừa mắt đó, tôi sẽ là lựa chọn tốt nhất. Xin Ngài đừng phủ nhận sự thật này.”
Thật là điên tiết đến mức muốn nhảy dựng lên. Hắn cư xử quá mực lễ phép, đến nỗi Calver không còn chỗ nào để bắt bẻ, khiến ông cảm thấy nghẹn họng.
Nhưng ông buộc phải thừa nhận. Rằng ông không có sức mạnh để bảo vệ con gái mình.
‘Đối thủ không phải là con người.’
Cú sốc rõ ràng khi những người lính được cử đi giải cứu con gái trở về dưới dạng những thi thể lạnh lẽo. Trong số đó có cả những người đã được Calver nuôi dưỡng và huấn luyện từ khi còn là thiếu niên chưa mọc râu.
Những sinh mệnh tươi đẹp đã tàn lụi vì ông. Thế mà con gái ông vẫn bị mắc kẹt trong tay quái vật. Sự thật đó khiến Calver cảm thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ.
Và chính Varkan là người đã kết thúc tất cả sự tuyệt vọng đó.
“Thưa Cha…”
Cô con gái nhìn ông với vẻ lo lắng, trẻ trung và xinh đẹp. Và lạ lùng thay, trông cô còn rất khỏe mạnh. Thật nực cười khi nói rằng một Receiver lại trông khỏe khoắn khi ở cạnh Masaka.
“Xin Cha hãy chấp nhận. Con không thể thiếu người đàn ông này.”
Giá mà má cô con gái có hơi hốc hác một chút. Ánh mắt cô có hơi u tối một chút. Hoặc bộ dạng cô có vẻ rách rưới, ủ rũ một chút.
‘Nếu vậy, ta đã nắm tay con bé và đưa nó ra khỏi đây ngay lập tức.’
Nhờ có người vợ thích mua sắm, ông biết rất rõ. Chiếc váy và đồ trang sức Irel đang đeo hiện tại là những món đồ cao cấp mà ngay cả Bà Bá tước Louisa cũng khó có được. Đáng lẽ Irel phải khoe khoang một chút khi mặc những thứ như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không biết. Bởi vì…
“Ôi, chết tiệt. Bị dính rồi.”
Irel vốn không quen với những bộ quần áo rườm rà, nên đã vô tình chạm tay khiến ống tay áo lọt vào tách trà. Nhờ đó, một vệt trà đen đậm đã in lên ống tay áo màu tím nhạt.
Đó là một chiếc váy làm từ thuốc nhuộm quý giá, chỉ có thể nhập khẩu từ Đông lục địa. Nhưng Irel chỉ gãi đầu ngại ngùng và phủi ống tay áo. Cô không có vẻ gì là muốn rửa ngay bằng nước hay gọi hầu gái làm ầm lên để cứu chiếc váy.
‘Cứ để thế là sẽ bị ố màu mất.’
Calver đứng nhìn mà cảm thấy lo lắng. Ông phản xạ liếc nhìn Varkan. Nhưng Varkan, người rõ ràng đã mua chiếc váy đó, lại tỏ ra hoàn toàn không bận tâm.
“Phải cẩn thận chứ.”
Hắn rút khăn tay từ túi ra, nhưng thứ hắn lau không phải là chiếc váy, mà là bàn tay của Irel. Varkan nhìn cổ tay gầy guộc đang nằm trong tay mình, xoay đi xoay lại một cách thờ ơ, rồi cất lời.
“Trà đã nguội nên cô không bị bỏng.”
Hắn không nói “May mắn thay.” Nhưng Calver nghĩ rằng mình đã thoáng thấy sự nhẹ nhõm lóe lên trong đôi mắt vàng hoe mà ông luôn nghĩ là của loài súc vật.
‘Ôi trời ơi.’
Con người đôi khi đưa ra những quyết định lớn chỉ vì những lý do nhỏ bé. Khoảnh khắc đó chính là cái cớ của Calver.
Thật khó để giải thích hay diễn tả bằng lời, nhưng ông đã nhìn thấy một tia hy vọng vào khoảnh khắc đó. Một linh cảm mạnh mẽ rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ keo kiệt hay tàn nhẫn với con gái mình.
“……Cậu. Có thật sự giữ được những lời cậu vừa nói không?”
Sau một lúc im lặng, Calver khó khăn mở lời. Trong giọng điệu bán tín bán nghi đó, Varkan bản năng nhận ra. Đây là cơ hội.
“Tôi xin thề trước Đấng Chủ thần, nhân danh Ha Mash. Tôi sẽ lấy Irel Elorance làm vợ, yêu thương, che chở và bảo vệ cô ấy suốt đời.”
Trước lời nói đanh thép của hắn, Calver quay sang nhìn vợ. Louisa, người vẫn luôn ngồi với vẻ mặt vô cảm không thể đoán trước, ngước mắt lên như bị lôi cuốn.
Một cái nhìn ngắn ngủi trao đổi giữa hai vợ chồng. Louisa quay đi, nhìn cô con gái với ánh mắt xót xa không nói nên lời. Và sau một lúc chần chừ, bà im lặng nắm lấy tay chồng.
Dù bàn tay run rẩy, nhưng nó đầy sức mạnh. Thế là đủ.
“Được rồi. Ta đồng ý… cuộc hôn nhân này.”
“Hoan hô!”
Thành công rồi! Irel ngập tràn trong cảm giác thành tựu khi cuối cùng cũng vượt qua bức tường kiên cố và khó nhằn đó.
“Con thực sự cảm ơn Cha, cảm ơn Mẹ! Vì đã tin tưởng con.”
Irel, với đôi má ửng hồng vì vui sướng, đứng dậy và ôm lấy cha mẹ cô. Calver và Louisa ôm lấy cô con gái út yêu quý của họ, dù vẻ mặt vẫn còn chút phức tạp.
“Cảm ơn Ngài.”
Varkan, người đứng sau theo dõi, cũng gửi lời cảm ơn một cách tự nhiên. Gương mặt đẹp trai của hắn đang cười, nhưng khác với Irel, hắn không hề có vẻ phấn khích hay bồn chồn.
Đúng lúc Calver nghĩ ‘Có lẽ mình đã đồng ý vội vàng’ khi thấy nụ cười đầy chừng mực đó.
“Ha Mash.”
Louisa gọi tên Varkan mà không nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với con gái tôi một lát được không? Chỉ hai người thôi.”
Bình luận gần đây