Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 10
Đá cẩm thạch đen vỡ tan thành từng mảnh, văng tung tóe. Sally nhắm mắt lại rồi mở ra một theo phản xạ, và ngay lập tức hối hận.
Đáng lẽ mình không nên mở mắt.
Trong tay Winston vẫn còn cầm vật màu đồng.
Ban đầu cô cứ nghĩ đó là điếu xì gà. Bởi vì hắn cầm nó một cách tự nhiên như một vật bình thường, và màu sắc lẫn hình dạng cũng tương tự.
Nhưng làm gì có điếu xì gà nào to bằng cổ tay Sally chứ?
Thật rùng mình khi hắn lại lén lút thủ dâm trong cùng phòng với cô hầu gái đang dọn dẹp. Nhưng điều đáng sợ hơn là hắn vẫn ngang nhiên cầm dương vật trên tay dù đã bị phát hiện.
‘Cái thằng điên cuồng dâm dục này thật sự…’
Từ trước đến nay, khi gọi Winston là thằng điên, một nửa là sự thật và một nửa là lời lăng mạ. Nhưng vào khoảnh khắc này, nó đã trở thành một sự thật hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
Một thằng điên cần phải tống vào viện tâm thần ngay lập tức.
Sally cố nén những giọt nước mắt đang trào dâng.
Vì lý tưởng cao cả là lật đổ chế độ quân chủ thối nát và mang lại một thế giới bình đẳng, công bằng hơn cho tất cả mọi người, cô đã đảm nhận đủ mọi nhiệm vụ bẩn thỉu và khó khăn. Nhưng việc phải chứng kiến dương vật bẩn thỉu và to lớn của kẻ thù có phải là một sự hy sinh cho lý tưởng đó không?
Cô thậm chí còn cảm thấy một sự hoài nghi chưa từng có.
Một ngày nào đó khi lật đổ chế độ quân chủ, tôi sẽ chặt phăng cái thứ đó bằng máy chém.
“Sao thế? Lần đầu nhìn thấy à?”
Giọng hỏi thật tươi tắn. Lúc đó Sally mới chợt nhận ra mình đã không rời mắt khỏi cái “xì gà” đáng ghét đó và giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Winston, hắn khẽ nheo mắt cười một cách dịu dàng.
Sự khác biệt giữa nụ cười đoan trang và vật thể không đoan trang thật là…
Cái tên khốn bẩn thỉu đó không hề có vẻ gì là ngạc nhiên. Ngược lại, cô cảm thấy mình mới là người kỳ lạ khi ngạc nhiên.
Qua đôi mắt hẹp lại vì cười, đôi mắt xanh lam nhạt của hắn nhìn thẳng vào Sally. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra. Tên đó đang quan sát phản ứng của Sally.
Không phải hắn bị bắt quả tang thủ dâm. Hắn cố ý cho cô thấy để xem Sally sẽ hành động như thế nào.
Cô không hiểu tại sao hắn lại làm điều này. Việc phe bảo hoàng thử lòng gián điệp không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhưng trong số tất cả những mánh khóe mà Sally từng nghe thấy, chưa có tên nào lại lôi dương vật của mình ra khoe cả.
“Xin lỗi ngài, Đại úy!”
Việc đầu tiên là phải chạy thoát khỏi phòng làm việc. Cô mặc kệ tấm thảm bừa bộn vì chiếc gạt tàn mình làm rơi và quay lưng bỏ chạy.
“Cô bảo chỉ cần có tiền là cô làm mọi thứ mà?”
Sau lưng, chiếc ghế kêu kẽo kẹt. Winston đã đứng dậy. Tiếng bước chân hắn ngày càng gần hơn trên tấm thảm mềm mại. Mỗi khi gót giày cứng cáp phát ra tiếng động nặng nề, trái tim Sally lại đập thình thịch.
“Nếu Đại úy muốn, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho ngài.”
Đó là lời cô nói để trói buộc Winston, người đã tấn công cô vào ban ngày. Giờ đây, cái bẫy đó lại đang siết chặt lấy Sally.
“Tôi không biết cái ‘mọi thứ’ đó là gì.”
Winston thì thầm, hạ giọng hết mức như thể đang chia sẻ một bí mật giữa hai người, nhưng Sally nghe rõ mồn một. Bởi vì môi hắn gần đến mức gần như chạm vào dái tai cô.
Không chỉ có môi. Vai cô bị ngực hắn đè nặng. Lưng cô cũng bị thứ gì đó đè lên, nhưng Sally không muốn biết đó là gì.
“Cô có thể cho tôi xem không?”
“…Ngài nói gì vậy ạ?”
Cô nuốt nước bọt khô khốc và hỏi lại.
“Cô có thể làm gì.”
Trước khi cô kịp đáp lời, những ngón tay dài đã quấn quanh cánh tay Sally. Cơ thể cô bất ngờ quay lại, đối mặt với Winston. Mũi cô gần đến mức chạm vào ngực hắn. Sally cúi đầu để che mũi rồi nhắm chặt mắt.
Thằng điên. Thằng điên. Thằng điên.
Hắn ta vẫn còn cầm cái thứ đó ra sao?
“Cô cũng không biết sao?”
Sally vội lắc đầu, đôi mắt nhắm chặt đến mức trán nhăn lại.
Trước câu trả lời khiến hắn hài lòng, khóe miệng Leon vốn chỉ nhếch lên một bên giờ đã cong thành một nụ cười đối xứng hoàn hảo.
Hắn khẽ nắm lấy cằm cô hầu gái, ngón cái và ngón giữa ấn nhẹ vào má. Lớp thịt mềm mại lõm xuống, và đôi môi hồng hào từ từ hé mở.
Sally cuối cùng cũng mở choàng mắt và nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Leon kiên quyết khám phá sự thật và dối trá trong đôi mắt xanh lục bảo huyền bí đó.
“Tôi có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn…”
Khi Sally định khép miệng lại, ngón tay ấn vào má cô càng siết chặt hơn. Một tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ đôi môi ẩm ướt, khiến hắn càng khó rời mắt khỏi cái nơi đỏ tươi đó.
Liệu việc bị cắn bởi những chiếc răng sắc nhọn đó và chảy máu có tốt không nhỉ?
Leon đưa ngón trỏ vào miệng Sally và ấn nhẹ vào chiếc lưỡi mềm mại. Người phụ nữ giật mình, cố gắng thoát ra khỏi hắn như thể sắp nôn.
Một người phụ nữ gan dạ.
Đến mức này thì đáng lẽ phải sợ hãi mà khóc rồi. Nhưng đôi mắt khô khốc vẫn hét lên rằng cô muốn xé nát ngón tay hắn và nhai nát nó.
“Ý tôi là cái miệng chứa những lời bẩn thỉu đó đã từng chứa thứ này chưa.”
Hắn đưa vật đang cầm trên tay kia lên. Khi hắn tiến thêm một bước, người phụ nữ giật mình lùi lại một bước. Có phải cô sợ chạm vào sẽ bị lây bệnh mà chết không?
“Trả lời đi?”
Người phụ nữ nắm lấy cổ tay hắn và rên rỉ như một con chó con, rồi khẽ lắc đầu. Mỗi khi dương vật hắn lọt vào mắt cô, cô lại há hốc mồm kinh hãi, hít thở dồn dập qua cái miệng bị ép mở, điều đó vừa khó chịu vừa thú vị một cách kỳ lạ.
‘Có vẻ như cô chưa từng làm điều đó.’
Nếu cô đã từng bán thân, thì khi hắn hỏi cô có thể làm gì, cô đã không giật mình nhắm mắt lại.
Dù đã dùng một phương pháp hơi nghịch ngợm, nhưng mục đích đã đạt được. Leon nở một nụ cười mãn nguyện và buông tay.
Sally loạng choạng một lúc vì hắn bất ngờ buông ra.
‘Rốt cuộc là có ý đồ gì?’
Winston, không hiểu sao, đột nhiên chỉnh lại quần áo của mình.
Đầu óc cô quá hỗn loạn nên cô đã quên mất việc phải chạy trốn khi hắn để lộ sơ hở. Sally lau nước bọt chảy ra từ khóe miệng bằng tay áo và trừng mắt nhìn Winston.
Cô thỉnh thoảng có nhìn thấy những bức ảnh trần trụi được giấu dưới nệm giường của các đồng chí nam. Cô đã kinh tởm đến mức nào khi nhìn thấy những người phụ nữ khỏa thân trong ảnh ngậm dương vật của đàn ông. Cô không biết mình đã đốt bao nhiêu bức ảnh như vậy.
Cô chưa từng thấy những thứ như vậy dưới giường của Winston ở khu nhà phụ. Nhưng hắn cũng là đàn ông, nên không thể nào không biết những hành động kinh tởm đó.
Vì vậy, cô cứ nghĩ hắn sẽ nắm lấy vai cô và đè xuống. Nếu hắn đè vai xuống, cô sẽ ngay lập tức đá vào giữa hai chân hắn.
Một người lính để lộ điểm yếu trước mặt kẻ thù thì thật đáng hổ thẹn.
Thế nhưng, ngay khi cô nói rằng mình chưa từng làm những việc kinh tởm đó, hắn đã buông Sally ra. Cứ như thể hắn chỉ muốn nghe câu trả lời đó mà thôi. Cuối cùng, cô đã bị hắn thử lòng.
Việc cô hầu gái này đã từng trải qua đàn ông hay đã từng bán thân thì có liên quan gì đến hắn chứ?
Cô quay người lại trong lúc hắn cài lại khóa thắt lưng. Lần này, cô không chào hỏi mà giả vờ là một cô hầu gái sợ hãi và định bỏ chạy, nhưng lại bị giữ lại.
“Đứng lại đó.”
Sally lén nắm chặt tay. Cô muốn đấm liên tục vào cái mũi nhọn hoắt đó để biến nó thành một cái mũi tẹt. Nhưng cô không thể làm vậy, nên cô thả lỏng tay.
Lần này, Winston không quay cô lại mà bước đến trước mặt Sally. Trong tay hắn là chiếc khăn tay mà hắn đã dùng để lau nước mắt cho Sally trong phòng tra tấn vào bữa trưa.
Cuối cùng thì hắn cũng muốn cô giặt nó sao?
Cô vội vàng đưa hai tay ra một cách cung kính để nhận lấy và rời đi, nhưng chiếc khăn tay không đặt vào tay Sally mà đặt cạnh môi cô.
“Sally, cô chảy máu kìa.”
Má cô nhói lên khi chiếc gạt tàn vỡ. Vì mọi giác quan đều tê liệt trước những gì đang diễn ra, cô hoàn toàn quên mất mình đã bị thương.
Hắn lau vết thương một cách dịu dàng, không giống với bản thân. Sally càng bất an hơn khi Winston dịu dàng. Bởi vì bản chất của hắn khác xa sự dịu dàng.
Này, làm ơn hãy trở lại là con người kiêu ngạo vốn có của anh đi. Anh không thể đối xử với một cô hầu gái tầm thường như một bộ phận tiêu hao của cỗ máy biệt thự như anh vẫn thường làm sao?
Winston không hề hay biết rằng Sally đang trừng mắt nhìn hắn. Ánh mắt hắn dán chặt vào vết máu đỏ trên chiếc khăn tay lụa.
“Tôi sẽ giặt…”
Khi cô đưa tay ra định lấy chiếc khăn tay, hắn ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, trực giác của Sally hét lên.
Nguy hiểm.
Winston nắm lấy cằm cô khi cô lùi lại. Môi hắn tiến đến ngay lập tức. Cô định quay đầu đi ngay trước khi môi họ chạm nhau, nhưng rồi cô bối rối. Winston đã chủ động quay đầu Sally sang một bên.
Môi hắn chạm vào má cô, chỉ cách khóe miệng một đốt ngón tay, ngay đúng chỗ vết thương.
Ngay lập tức, một khối thịt mềm, ấm và ẩm ướt lướt qua da thịt cô. Cơn đau nhói bật lên như phản xạ.
Hơi thở nóng rực của hắn phả thẳng vào làn da cô. Sally cứng người, như thể bị gió lạnh đầu mùa đông quật thẳng vào ngực.
Ngay cả khi Winston rời khỏi làn da cô, cơ thể Sally vẫn cứng đờ.
Biệt danh “ma cà rồng” dành cho hắn, giờ đây, tuyệt đối không còn là một phép ẩn dụ.
Hơi thở của Winston trở nên dồn dập sau khi nếm máu cô, hoàn toàn khác biệt với nhịp thở đều đặn hắn giữ trước đó, khi thong thả vuốt ve chính mình trước mặt cô.
Ánh mắt sắc bén thường ngày giờ hóa cuồng loạn.
Hắn nhắm chặt mắt như đang vật lộn với một cơn khao khát dữ dội, rồi cắn chặt môi dưới. Yết hầu hắn giật lên mạnh mẽ, như nuốt vào thứ gì đó hắn không muốn trào ra.
Một tiếng thở dài bật ra, rồi hắn mở choàng mắt.
Nhưng ánh mắt ấy không còn là của Winston như cô từng biết.
Nguy hiểm.
Bình luận gần đây