Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 105
“Sao miệng lại thô tục thế? Vẫn chưa bỏ được cái thói quen lăn lóc ở khu ổ chuột à?”
Cuối cùng, hắn không kìm được mà quát lên, nhưng thực ra hắn đã cố gắng kiềm chế chút kiên nhẫn cuối cùng để không mỉa mai rằng một người hoàng tộc thì nên tránh những lời lẽ và hành động thô tục.
Leon vén tấm chăn phủ đầu cô gái. Nhìn thấy khuôn mặt u ám của cô, hắn bớt giận hơn một chút và quyết định nói chuyện một cách lý trí.
“Em không nên giận tôi. Tôi chỉ nói sự thật theo những gì em hỏi thôi.”
Việc hắn đã thực hiện vô số thủ đoạn là sự thật, nhưng lần này thì không. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy oan ức đến vậy trong đời.
“…Đúng vậy, đối với em, mọi thứ đều là lỗi của tôi.”
Cô gái vẫn không nhìn hắn hay trả lời. Leon gác chuyện này sang một bên và đưa tay lên gáy cô gái. Chiếc vòng cổ chó lập tức được tháo ra.
“Đừng vậy mà, đi theo tôi đi. Pháo hoa sắp bắt đầu rồi.”
Grace lại cảm thấy mình bị lừa.
Cô cứ nghĩ hắn sẽ đưa mình đến ít nhất là hậu viên biệt thự phụ để xem pháo hoa. Nhưng người đàn ông lại đưa cô đến phòng ngủ của hắn. Thật ngu ngốc khi cô lại đặt chút hy vọng vào người đàn ông luôn nói dối một cách khéo léo, không giống như nói dối.
“Pháo hoa thì thôi đi. Tôi mệt rồi.”
Cô định chui vào giường hắn như giường của mình thì hắn nắm lấy cổ tay Grace.
“Khoan đã. Tôi có thứ muốn cho em.”
Nơi hắn dẫn cô đến là phòng thay đồ. Người đàn ông kéo chặt rèm dày ở cửa sổ rồi mới bật đèn.
“Mở từng cái một đi.”
Đống hộp xếp chồng chất trong phòng thay đồ không phải của Đại công chúa mà là của Grace. Việc hắn đột nhiên tặng những món quà đắt tiền chất đống như núi sau khi đối xử lạnh nhạt với cô dạo này thật đáng kinh ngạc. Có lẽ hắn đã đặt mua từ lâu nên không thể hủy được.
‘Ngay từ đầu, tại sao hắn lại mua quà cho mình?’
Lại là để thỏa mãn bản thân một cách biến thái sao. Cô miễn cưỡng mở hộp như một người bị giao việc phiền phức. Càng kiểm tra từng món quà, sắc mặt Grace càng tối sầm lại.
Những bộ đồ lót gợi cảm không làm cô ngạc nhiên hay khó chịu. Điều khiến cô bất ngờ và khó chịu là những món đồ khá bình thường mà bất kỳ người giàu có nào cũng thường tặng cho người yêu.
Đủ loại mỹ phẩm, trang sức vàng và ngọc trai, giày cao gót lụa đính đá nhỏ li ti và mạng che mặt hình lồng chim, cùng với những chiếc váy lụa thanh lịch.
Tại sao hắn lại tặng những món quà đắt tiền như vậy, hơn nữa lại là những món đồ để trang điểm, cho tình nhân kém hơn cả chó trong lễ đính hôn của hắn?
Nếu là chế giễu thì thật khó chịu, nếu là thật lòng thì lại thấy ghê tởm.
Cô đứng bất động, không biểu cảm, trước những chiếc hộp đã được mở hết. Người đàn ông đang quan sát cô từ phía đối diện, hai tay đút túi quần, đi vòng quanh phòng rồi đến phía sau cô.
Chiếc băng đô có mạng che mặt được đặt lên đầu cô. Mạng che mặt che nửa khuôn mặt, chạm nhẹ vào đầu mũi, khiến Grace nhíu mày.
Người đàn ông nâng cằm Grace lên, bắt cô nhìn vào gương. Bên cạnh khuôn mặt hắn đang nở nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt Grace càng trở nên cứng đờ.
“Tôi tự tay chọn cho em đấy. Không thích sao?”
Làm sao mà thích được. Tặng một chiếc băng đô đính vàng hình cánh chim và lông vũ cho một người phụ nữ bị giam cầm.
“Nào, bây giờ hai chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng lễ đính hôn của tôi.”
Người đàn ông ấn đôi môi nóng bỏng lên má cô đang lạnh ngắt, rồi ra lệnh cho cô chỉ mặc những thứ hắn đã mua cho rồi đi vào phòng ngủ.
‘Hắn ta lại bắt mình làm trò hề…’
Grace nhấc chiếc váy lụa màu kem nhạt từ chiếc hộp lớn nhất lên, rồi thở dài thườn thượt.
“Cô Riddle, dù tên khốn đó có rộng lượng kết hôn với cô đi chăng nữa, đừng mặc váy cưới trắng nhé. Cô không còn trong trắng nữa rồi. Nếu không, tôi sẽ đến và nhuộm nó thành màu đỏ tươi. Hiểu không?”
Người đàn ông từng sỉ nhục cô rằng màu trắng duy nhất hợp với cô là màu tinh dịch của hắn, giờ lại muốn cô mặc váy trắng. Hơn nữa, lại là một chiếc váy giống váy cưới, và lại là sau khi hắn trở về từ lễ đính hôn với người phụ nữ khác.
Grace chợt nhớ ra rằng người đàn ông đã giấu chiếc hộp trang sức nhỏ nhất, không đưa cho cô.
Hắn ta định làm gì đây.
Cảm giác lạnh sống lưng như thể hắn muốn tổ chức một đám cưới trong bữa tiệc chúc mừng đính hôn.
“Có cần gọi hầu gái đến phục vụ không?”
Giọng nói trầm đục vọng vào từ phòng ngủ, gây áp lực lên cô. Grace gạt bỏ những suy nghĩ vô ích và bắt đầu cởi quần áo.
Dù hắn có định làm gì đi chăng nữa, Grace cũng không có sức để ngăn cản.
Trong phòng ngủ tối om, nơi duy nhất có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ, người đàn ông ngồi quay lưng về phía ánh sáng.
“Lại đây.”
Người đàn ông đưa tay ra. Cô bước từng bước một cách loạng choạng vì không quen đi giày cao gót, và mỗi bước tiến lại gần, bóng hình đen tuyền dần hiện rõ hơn.
Hắn đã cởi áo khoác và mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong với áo vest đen. Chiếc nơ cổ áo mà hắn gọi là hề đã được tháo ra, vắt ngang cổ áo sơ mi cứng cáp.
Cô dừng lại giữa giường và cửa sổ, không tiến lại gần hơn. Người đàn ông rụt tay lại, nghiêng đầu, đặt ngón trỏ dài lên thái dương.
Vì hắn ngồi bắt chéo chân, mũi giày đen hướng lên trên, bắt ánh sáng từ cửa sổ, lấp lánh màu bạc. Đôi mắt hắn cũng sắc bén lấp lánh khi ngắm nhìn cô.
Hắn dùng đầu lưỡi liếm môi khô, rồi đưa tay lên gáy như thể khó chịu. Hắn cởi hai cúc áo sơ mi, rồi tháo cúc tay áo. Động tác xắn tay áo lên có vẻ vội vàng hơn bình thường.
“Quay một vòng đi.”
Cô gái nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm, rồi từ từ xoay người tại chỗ. Tà váy mềm mại lướt qua đùi thon gọn và mắt cá chân mảnh mai, tạo ra âm thanh xào xạc dễ chịu.
Chiếc váy trắng có kiểu dáng dài, chỉ để lộ cánh tay thon và xương quai xanh. Ở giữa có một chiếc thắt lưng vàng hình lá và cành cây, càng làm nổi bật vòng eo thon gọn và đường cong hông đầy đặn.
Những viên đá quý lấp lánh và lụa cao cấp treo trên người cô, bắt ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ, tạo ra ảo giác như thể cô gái tự phát sáng.
Nói một cách đơn giản, cô gái giống như một nữ thần trong thần thoại.
Trước cảnh tượng này, những người khác hẳn sẽ nói rằng thật tiếc khi chỉ có một mình được ngắm nhìn. Nhưng Leon chỉ càng thêm kiên quyết rằng hắn không muốn cho ai khác nhìn thấy cô gái này.
“Đẹp lắm.”
Giọng nói nghe thật chua chát. Khi hắn đưa tay ra lần nữa, cô gái miễn cưỡng tiến lại gần.
Mỗi khi cô khuỵu gối, tà váy lại mở ra. Giữa đó, chiếc tất đen không phù hợp thoáng hiện ra, tạo nên một vẻ đẹp thanh tao nhưng lại pha chút suy đồi.
Giữa hai miếng trang trí bằng vàng cố định ở hai vai, tà lụa tạo thành một đường cong sâu. Phần vải bên dưới ôm sát cơ thể cô gái, để lộ rõ đường nét. Mỗi khi cô gái bước đi, phần thịt đầy đặn rung động mạnh mẽ, và những nhũ hoa cương cứng nhẹ nhàng cọ xát vào vải.
“Em yêu, em lạnh sao?”
Đồ lót hắn mua cho cô chỉ là những mảnh ren mỏng manh. Vì không che được những chỗ cần che, nhũ hoa của cô nhô lên rõ ràng, như thể sắp xuyên qua lớp vải.
“Hay là em vui khi nhìn thấy tôi?”
Hắn nhếch môi cười, còn cô gái thì cắn chặt môi, đôi mắt trừng lên đầy giận dữ.
Leon thở dài khẽ khàng. Đó là cơ thể hắn đã quá quen thuộc,một thân thể hắn có thể thoải mái cởi bỏ, chiêm ngưỡng, chạm vào bất cứ khi nào hắn muốn. Nhưng giờ đây, khi nó được che phủ kín đáo bằng một, hai lớp vải mỏng, lại bỗng trở nên xa lạ, quyến rũ theo một cách khác. Dưới lớp vải ấy, từng đường nét như được gợi lên một cách mơ hồ nhưng đầy khiêu khích. Thứ dục vọng chinh phục tưởng như đã nguội lạnh từ lâu, bất ngờ trỗi dậy, cuộn trào.
Khi cô gái chỉ còn cách hắn một bước chân, Leon không còn kìm nén được nữa. Hắn bất ngờ siết lấy vòng eo mảnh khảnh như dễ gãy của cô, kéo cô ngồi lên đùi mình. Không cho cô kịp phản ứng, hắn đưa tay giữ chặt sau gáy và nuốt chửng đôi môi đang kháng cự ấy.
“Hự…”
Leon đẩy mạnh cho đến khi cô đầu hàng và ngoan ngoãn đưa lưỡi cho hắn. Ngay khi đôi môi họ tách ra, để lại một sợi chỉ bạc dài, hắn bật cười khẩy.
Chỉ một nụ hôn mà trông như đã trải qua một đêm tiệc tùng điên cuồng. Son môi đỏ tươi bị lem ra khắp khóe môi.
Leon lấy khăn tay ra lau son môi lem ra khóe miệng cô gái. Khi hắn lau lớp trang điểm chắc chắn đã dính trên môi mình, một cơn đau nhói ở khóe môi trái. Có vẻ vết thương lại bị rách.
“Em yêu, đánh anh có thấy sảng khoái không?”
Cô gái vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như búp bê, gật đầu.
“Ừ, nếu vậy thì tốt rồi…”
Hắn cười chua chát, gập khăn tay lại và nhét vào túi quần sau.
“Hôm nay ai cũng hỏi môi tôi bị sao mà rách, tôi khó xử lắm. Đâu thể nói thật là tình nhân đánh tôi để ngăn tôi đi đính hôn với người phụ nữ khác.”
Bình luận gần đây