Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 154
Tiếng trầm thấp mơ hồ vọng lại qua điện thoại đó là tiếng còi tàu. Âm thanh sắc bén ấy không thể lẫn đi đâu được: tiếng còi báo hiệu tàu khởi hành.
Người phụ nữ đó đang ở trong bốt điện thoại công cộng tại ga tàu.
Ngay khi ghi chú xong dòng đó, Leon ném thẳng quả bóng chày vào cánh cửa văn phòng trợ lý.
Rầm!
Cánh cửa mỏng manh lập tức nứt ra như mạng nhện. Quả bóng rơi xuống sàn, và đúng ba giây sau, người lính quèn khẽ mở cửa, thò đầu nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ.
Leon giơ cuốn sổ lên trước mặt để cậu ta nhìn rõ:
Ga trung tâm Bilford, ga Tây. Cảnh sát đến ngay lập tức.
Người lính quèn gật đầu dứt khoát, rồi khép cửa lại.
Giờ thì cậu ta sẽ liên hệ với cảnh sát, làm đúng theo kịch bản đã được chuẩn bị từ trước để yêu cầu hỗ trợ ngay lập tức.
[…Tiếng gì vậy?]
Nghe thấy tiếng cửa vỡ, người phụ nữ đó khựng lại rồi hỏi.
“Ôi, có thứ gì đó tuột khỏi tay anh.”
[Anh bớt nóng tính đi.]
Người phụ nữ đó dường như nghĩ rằng hắn đã đấm vào bàn.
“À, vậy nên em mới bỏ trốn sao? Sợ anh giận em sao? Anh sẽ không giận đâu, vậy nên hãy quay về đi, nhé?”
Bilford có hai nhà ga. Mục tiêu của Leon từ giờ trở đi là câu giờ cho đến khi cảnh sát đến và tìm thấy người phụ nữ đó ở bất kỳ ga nào. Miệng hắn đã bắt đầu khô khốc.
[Vậy ý anh là nhiệm vụ làm mồi nhử của em đã kết thúc, nên em phải quay lại cái bẫy sao? Anh nghĩ kỹ đi. Nếu là anh, anh có muốn tự mình quay lại với người đàn ông đã mang đến cho anh mọi sự sỉ nhục đó không? Anh chỉ là một tên khốn đã lợi dụng em vì dục vọng của mình, tại sao em phải quay lại chứ.]
“Anh không lợi dụng em vì dục vọng của anh, mà là để giải thoát em khỏi sự tẩy não. Em đã không tin anh dù anh có nói sự thật thế nào đi nữa. Anh không còn cách nào khác ngoài việc để em tự mình trải nghiệm và nhìn thấy. Anh biết đó là một phương pháp cực đoan và đi ngược lại lẽ thường, nhưng nếu không có con của anh, em đã lại rơi vào tay con quỷ đã sai em dùng mỹ nhân kế và bị lợi dụng y hệt như vậy rồi.”
[Tuyệt vời. Tự biện hộ hay bào chữa gì đó. Anh nên làm luật sư nếu bỏ quân đội.]
“Dù sao thì, phương pháp của anh cuối cùng cũng có hiệu quả mà. Điều này em không thể phủ nhận. Nhờ anh mà em đã nhìn thấy sự thật.”
[À, vâng. Cảm động đến phát khóc đây. Đổi lại, anh chỉ yêu cầu em sinh con cho anh và bị trói buộc với anh suốt đời, anh đúng là làm ăn thua lỗ thật đấy. Ôi, Bá tước! Cứ thế này thì gia tộc Bá tước sẽ phá sản mất.]
Người phụ nữ đó châm chọc một cách gay gắt, rồi hạ giọng nặng nề và nói thẳng thừng.
[Em trả thù, anh có tước vị. Giao dịch của chúng ta kết thúc ở đây.]
“Em nhầm rồi, cuộc trả thù của em vẫn chưa kết thúc. Vậy nên em mới vất vả lang thang khắp cả nước với cái bụng đó chứ. Không cần phải thế, chỉ cần em nhúc nhích ngón tay thôi, anh sẽ tự mình tiêu diệt bọn chúng, vậy nên hãy quay về đi.”
[Anh chỉ biết nói quay về thôi sao? Chán rồi đấy. Em cúp máy đây.]
Khi người phụ nữ đó định cúp máy, Leon vội vàng tuôn ra một chủ đề khác.
“Có vẻ em vẫn chưa biết, nhưng không phải chỉ có mình anh đang nhắm vào em đâu.”
[Nói cho em biết những gì em không biết đi.]
“Liệu anh có đang nói về phiến quân không?”
Người phụ nữ đó im lặng, có vẻ bất ngờ.
“Hoàng gia cũng đang nhắm vào em.”
[…Tại sao Hoàng gia lại làm vậy?]
“Em còn nhớ thanh tra đã đến biệt thự để tìm em chứ. Đằng sau đó là Quốc vương và Đại công tước. Họ đã tìm điểm yếu để gây áp lực với anh trong vụ Sinclair rồi biết đến sự tồn tại của em.”
[…Vậy mà anh vẫn không thả em ra mà cứ giam giữ em sao?]
Người phụ nữ đó lẩm bẩm rằng hắn là một tên điên.
“Hoàng gia và Đại công tước cũng đang truy lùng em. Sức mạnh của anh càng lớn thì điểm yếu càng trở nên cấp thiết.”
Người phụ nữ đó im lặng, có vẻ bị sốc. Đúng như Leon dự đoán.
Thật ra, việc Hoàng gia và Đại công tước cũng đang tìm kiếm người phụ nữ đó, cho đến nay, chỉ là suy đoán của Leon mà thôi. Tất nhiên, người phụ nữ đó không cần biết điều đó.
“Ngay cả cha ruột của em cũng đang điên cuồng tìm kiếm em. Vì em biết bí mật có thể hạ gục hắn ngay lập tức.”
Giữa khoảng lặng bối rối rõ ràng vang lên qua ống nghe, Leon thẳng thừng đóng đinh:
“Em biết rõ hơn ai hết rằng, chỉ có anh mới có thể bảo vệ em. Nếu muốn sống, thì hãy quay về đi.”
Đầu dây bên kia, người phụ nữ đó khẽ thở dài, rồi lẩm bẩm:
[ Nếu quay về, mọi người sẽ lấy cớ là đang nhắm vào em để giam giữ em thôi. ]
“Giam giữ gì chứ. Em đã biết kế hoạch của anh rồi mà.”
[ Vậy thì… ]
Người phụ nữ đó im lặng một lát, rồi đột ngột lên tiếng, giọng đều đều nhưng mang theo thách thức:
[ Hãy cầu xin em đi. ]
Leon nghẹn lời.
Ý đồ của cô khi yêu cầu hắn cầu xin đã quá rõ ràng. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Quay về đi.”
[ Đó là cầu xin sao? Cầu xin cho đàng hoàng vào. ]
Leon kẻ chưa từng cúi đầu trước ai trong đời phải nuốt xuống thứ cảm giác cay đắng dâng lên tận cổ họng, gượng gạo thốt ra, như một tiếng thở dài rã rời:
“…Làm ơn.”
Ngay sau đó, người phụ nữ đó bật cười phá lên chói tai qua ống nghe, không rõ rốt cuộc có gì buồn cười đến vậy.
Nhưng rồi cô đột ngột gạt bỏ nụ cười, giọng chùng xuống chỉ trích:
[ Thiếu một điều quan trọng rồi đấy. ]
Leon ôm mặt, rên khẽ, rồi lại cất giọng tiếp tục.
“Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Vậy nên làm ơn hãy quay về đi.”
Giọng điệu giống như đang dỗ dành hơn là cầu xin. Người phụ nữ nhanh nhạy đó không thể nào bỏ qua điều đó.
[Anh xin lỗi dễ dàng quá đấy? Không hề có dấu hiệu ăn năn gì cả.]
“Nghe qua điện thoại thì sao mà cảm nhận được.”
[Thái độ cầu xin đã không nghiêm túc rồi. Và Thiếu tá Winston vĩ đại của chúng ta đã không nói sao? Khi cầu xin thì phải nói rõ muốn làm gì và làm như thế nào.]
Người phụ nữ đó hành động đúng theo ý đồ mà hắn đã dự đoán. Cô ta muốn trả lại cho Leon sự sỉ nhục mà cô ta đã phải chịu đựng. Hắn gõ bút chì lên bàn, suy nghĩ rồi từng chút một nói ra những lời đã sắp xếp trong đầu.
“Việc anh đã đối xử khắc nghiệt với em, việc anh đã căm ghét em, tất cả đều quá đáng và anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Anh cũng sẽ tha thứ cho những gì em đã làm với anh. Anh muốn xóa bỏ mọi quá khứ và bắt đầu lại với em. Vậy nên hãy cho anh một cơ hội thôi.”
Người phụ nữ đó không trả lời.
“Làm ơn.”
Chỉ sau khi hắn lại cầu xin, câu trả lời mới lạnh lùng đến tột cùng.
[Không phải cầu xin là sẽ được tất cả đâu, Leon Winston.]
Cây bút chì trong tay Leon gãy răng rắc, vụn vỡ giữa những ngón tay siết chặt. Thứ hắn muốn bẻ gãy lúc này không phải là cây bút, mà là chính cái cổ của mình — cái cổ vừa thốt ra những lời như vậy với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó… Có phải cô biến mất là để trả lại cho hắn tất cả những gì hắn từng làm với cô?
Leon chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận điều đó.
Bởi vì, sâu trong lòng, hắn hiểu: đó là một quá trình cần thiết để gột bỏ mọi quá khứ.
Giọng hắn trầm xuống, như lời khiêu khích cuối cùng:
“Nếu em muốn trả lại tất cả những sỉ nhục mà em đã phải chịu đựng, thì hãy đến đây và tự mình làm đi.”
Qua ống nghe, người phụ nữ đó khẽ khịt mũi, phì cười:
[Phì.]
[Anh nhầm lẫn trầm trọng rồi đấy, em giờ không còn oán hận hay quan tâm gì đến anh nữa.]
Ngay lúc đó, có thứ gì đó trong lòng Leon sụp đổ.
[À, này, em thấy mấy cô gái giao hàng mà anh gửi đến ở đằng xa rồi đấy? Em phải đi đây.]
“Đó là…”
Đó là khoảnh khắc hắn vội vàng gọi tên cô ta. Người phụ nữ đó đã gọi hắn trước.
[Leon.]
“Hả?”
[Anh vẫn yêu em chứ?]
Leon nhắm nghiền mắt lại.
“…Đúng vậy.”
[Vậy nên anh bất hạnh sao?]
“……”
Trong lúc hắn nghẹn lời, người phụ nữ đó đột ngột cúp máy. Chỉ để lại tiếng cười khẩy.
“Grace!”
Gọi muộn thì người phụ nữ đó cũng không nghe thấy.
“Ha, chết tiệt…”
Leon không thể buông ống nghe, nơi không còn tiếng nói của người phụ nữ đó, mà vùi mặt vào một tay.
º º º
Cuối cùng, hắn vẫn không bắt được người phụ nữ đó.
Không, phải nói là, hắn đã bắt được. Gần như vậy.
Người phụ nữ đó đã bị cảnh sát ở ga trung tâm Bilford tạm giữ. Vấn đề là, cảnh sát không hề biết cô ta xảo quyệt đến mức nào.
Họ đã bị cô đánh lừa bằng màn kịch đau đẻ, đưa cô đến bệnh viện thay vì đưa thẳng về đồn. Và trong lúc họ lơ là giữa cảnh hỗn loạn nơi bệnh viện, người phụ nữ đó đã biến mất không dấu vết.
Cứ thế, khi hắn vội vã đến Bilford, thì mọi chuyện đã muộn.
Một tuần sau, tại trụ sở Đơn vị Đặc nhiệm số 1, có một bức thư gửi cho Leon. Tên người gửi được ghi một cách trơ trẽn: ‘Daisy Abington’.
Leon kiểm tra nội dung bên trong, không khỏi cảm thấy thất vọng lạnh người.
Chỉ là một tờ ghi chú, hướng dẫn cách tìm tin nhắn của tàn dư Blanchard trên quảng cáo báo và cách giải mã.
Rõ ràng đó là cách người phụ nữ đó nói lời cuối cùng: Tôi sẽ không báo tin nữa.
Dù vậy, Leon vẫn không từ bỏ hy vọng. Hắn cho quân lính mai phục quanh các điểm ẩn náu và nơi hẹn của tàn dư mà cô đã từng chỉ dẫn.
Trong thâm tâm hắn vẫn tin: người phụ nữ đó, chắc chắn vẫn chưa buông bỏ ý định truy lùng bọn tàn dư.
Thậm chí hắn còn giả làm tàn dư, cho đăng quảng cáo giả lên báo, thả mồi câu.
Nhưng rồi gần một tháng trôi qua.
‘Phụ nữ mang thai đeo kính râm’ vẫn không xuất hiện ở bất cứ điểm hẹn hay nơi ẩn náu nào nữa.
Chỉ có lũ chuột nhắt mò đến, hoàn toàn vô ích.
Ngay khi hắn nghĩ mình đã tìm được cách nắm giữ tung tích và tình trạng của người phụ nữ đó, thì cô ta lại biến mất.
Đến lúc ấy, Leon không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Hắn tự tay phá bỏ chiếc bẫy cuối cùng.
Bình luận gần đây