Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 155
“Chắc anh đã thấy mặt tôi trên báo rồi, nên không cần giới thiệu đâu nhỉ.”
Leon ngồi vắt chân trước chiếc bàn cũ kỹ, lấy xì gà ra và ngậm vào miệng.
“Rất vui được gặp anh, Charles Henderson. À không, Jonathan Riddle Junior.”
Trong khoảnh khắc hắn nheo mắt cười, người đàn ông đứng im lặng nhìn chằm chằm vào hắn bên kia bàn siết chặt nắm đấm. Người phụ nữ ẩn sau lưng người đàn ông đang ôm đứa bé run rẩy. Cậu bé khoảng hai ba tuổi, nắm lấy vạt váy của người phụ nữ, nhìn chằm chằm vào những người lính đang lục soát nhà.
Mười mấy binh sĩ đang lục soát kỹ lưỡng căn nhà công nhân đổ nát bị bỏ xó ở một góc trang trại Redhill. Bên ngoài, cũng có bấy nhiêu người đang tiến hành tìm kiếm.
Thật ra, hắn không định tìm người phụ nữ đó.
Hắn đã biết người phụ nữ đó không có ở đây. Vì hắn đã giám sát nơi này từ trước khi cô biến mất.
Mục đích của cuộc tìm kiếm có hai: tìm kiếm thứ gì đó có thể làm manh mối để truy tìm người phụ nữ đó, và đe dọa gia đình để gây áp lực với Jonathan Riddle Junior.
“Hức, Jo…”
Chỉ nhìn người phụ nữ nức nở kéo tay áo chồng, có vẻ mục đích thứ hai đã đạt được.
“Ôi… Phu nhân có vẻ khá bất ngờ nhỉ, lẽ ra tôi nên liên lạc trước thì hơn.”
Leon nhếch mép cười, thoải mái dựa vào ghế, đúng lúc đó Jonathan Riddle Junior cũng nhếch môi.
“Chậm quá. Hai tháng ư. Grace đã nói bên đó sẽ ập đến trong vòng một tháng thôi.”
Bàn tay Leon đang đưa điếu xì gà đã châm lửa lên miệng khựng lại.
Người phụ nữ đó, cô đã lên kế hoạch bỏ trốn từ lúc đó rồi.
Vị đắng lan tỏa trong miệng hắn ngay cả trước khi hắn ngậm xì gà. Leon lại cố gắng kìm nén sự hối hận cay đắng rằng lẽ ra hắn phải bắt được cô ta ngay lúc cô ta quay lại ga Chesterfield, rồi hắn di chuyển bàn tay đang dừng lại. Đầu điếu xì gà cắm vào răng hắn.
“Người phụ nữ đó không hiểu tôi như cô ta nghĩ đâu.”
Giống như tôi không hiểu cô ta vậy.
“Campbell.”
Leon ra hiệu, Campbell, người vẫn cầm tập tài liệu trên tay, mở ra và bắt đầu đọc.
“Chủ mưu vụ tấn công tàu thư Oakley, âm mưu ám sát Quốc vương bằng cách đặt bom trên tuyến đường diễu hành kỷ niệm 20 năm đăng quang của Quốc vương, xâm nhập doanh trại quân đội với tư cách tân binh rồi phóng hỏa, làm giả giấy tờ tùy thân và công văn…”
Leon giơ tay trái lên, buổi đọc dừng lại. Hắn nhìn khuôn mặt Jonathan Riddle Junior đã tái nhợt hơn một chút rồi nheo mắt cười.
“Không phủ nhận nhỉ.”
Cũng phải thôi. Tất cả những điều này đều dựa trên lời khai của những kẻ đã cùng tham gia vào những hành vi phạm tội đó.
“Đó là những tội lỗi đủ để bị tống vào trại giam ngay lập tức.”
Bàn tay người phụ nữ đang nắm chặt tay áo chồng run rẩy rõ rệt, và ngay khi tiếng nức nở không kìm nén được bật ra, Leon mỉm cười với người phụ nữ đó và nói thêm.
“À, trong số này, phu nhân cũng có tham gia một phần…”
Đến lúc đó, Jonathan Riddle Junior mới nghiến răng đưa ra câu trả lời mà hắn muốn.
“Nếu có gì muốn hỏi, tôi sẽ trả lời tất cả, đừng động đến vợ con tôi.”
Leon ra hiệu cho Campbell. Ngay lập tức, những người lính đang lục soát phòng khách và nhà bếp đi ra ngoài. Người đàn ông ngăn lại khi họ định đưa vợ con anh ta đi.
“Đừng lo. Tôi chỉ muốn nói chuyện một cách yên tĩnh thôi.”
Căn phòng hỗn loạn nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Jo nhìn Martha và các con bị quân lính dẫn đến nhà chủ trang trại qua cửa sổ, rồi miễn cưỡng ngồi đối diện với ác quỷ khi bị thúc giục.
Ác quỷ lấy một điếu xì gà từ hộp xì gà đặt trên bàn và đưa cho anh ta, nhưng Jo lắc đầu từ chối.
Sau đó, Winston hỏi liệu anh ta có biết toàn bộ câu chuyện về cuộc càn quét hay không. Jo không thể biết được vì anh ta chỉ nghe được những gì trên đài phát thanh và sau ngày hôm đó, không có bất kỳ người nào của phe Blanchard tiếp cận anh ta. Khuôn mặt Jo biến dạng khi nghe lời giải thích ‘tử tế’ của Winston.
“Vẫn còn việc phải làm.”
Chết tiệt. Lời đó là lời này sao.
Jo, người đã biết vai trò của Grace trong ‘sự sụp đổ của Blackburn’, im lặng một lúc rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh và hỏi.
“Vậy, anh muốn biết gì?”
Thật ra, anh ta đã biết hắn sẽ hỏi gì. Hắn sẽ truy hỏi anh ta đã giấu Grace ở đâu.
Nhưng câu hỏi đầu tiên mà Winston đưa ra đã nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Người phụ nữ đó gọi anh là gì?”
Trán Jo nhăn lại. Rốt cuộc là ý đồ gì đây. Anh ta nhìn chằm chằm vào Winston một lúc rồi trả lời cộc lốc.
“Jo.”
“Đúng vậy, Jo. Anh có hòa thuận với em gái mình không?”
Jo không ngần ngại gật đầu.
“Hừm… Đúng vậy, nếu cô ta đã tống tiền tôi để làm quà Phục sinh thì chắc là hòa thuận thật.”
Mặt Jo biến dạng khi anh ta nhận được một khoản tiền lớn từ Grace vào lễ Phục sinh năm ngoái, nhưng anh ta hoàn toàn không biết đó là tiền của kẻ đó.
Cái thời vô tư chạy theo sau cô hầu gái thật tốt đẹp biết bao. Leon bỏ qua lời mở đầu vô ích và đi thẳng vào vấn đề.
“Người phụ nữ đó chắc đã đến tìm anh vào đêm 23 rạng sáng 24 tháng 12 năm ngoái. Hai người đã nói chuyện gì?”
Hắn đã lường trước: khi sự tẩy não của người phụ nữ đó bị gỡ bỏ, cô sẽ muốn trả thù. Nhưng hành động của cô vào ngày xảy ra cuộc càn quét lại bộc lộ sự phản bội và uất ức dữ dội hơn hắn dự đoán.
Leon tin rằng, chắc chắn trong cuộc trò chuyện với kẻ đó, cô đã biết được điều gì đó, một thứ hắn chưa từng hay biết.
“Grace nói rằng cô ấy có điều muốn hỏi tôi,” Jonathan Riddle Junior lên tiếng, giọng ngập ngừng. “Liệu cô ấy có phải là con của cha tôi không…”
Leon lặng lẽ nghe, lòng nặng trĩu bất an. Cảm giác như có điều gì quan trọng nhất đã bị bỏ sót.
“Chỉ có vậy thôi.”
“Không, không phải chỉ có vậy.”
Leon thở dài, làn khói trắng mỏng tan bay ra từ môi hắn. Hắn cố kiềm lại cơn giận đang bùng lên, trầm giọng cảnh cáo kẻ đang cố tình lấp liếm trước mặt mình:
“Có vẻ anh không biết tôi là ai nhỉ. Tôi là người đã làm công việc phân biệt lời nói dối của đồng bọn các anh suốt mười năm qua. Và theo kinh nghiệm của tôi, anh đang nói dối.”
Hắn nghiêng người về phía trước, giọng càng thêm lạnh lẽo:
“Đừng có cố gắng lừa gạt tôi một cách vụng về.”
Không rõ vì là máu mủ của người phụ nữ đó, hay vì lý do nào khác, Jo vẫn cố chấp, đánh trống lảng:
“Giờ thì không còn là đồng bọn nữa.”
“Đúng vậy,” Leon nhếch môi. “Những kẻ sẽ ở cùng phòng giam với anh trong trại cũng sẽ nghĩ vậy. Rằng anh không phải đồng bọn… mà là kẻ phản bội.”
Câu đe dọa đó khiến Jo dao động rõ rệt.
Bị đẩy vào trại giam nơi đầy rẫy những kẻ đã bị bắt vì sự phản bội của Grace đồng nghĩa với việc tự dâng mình cho lũ thú săn mồi.
Chúng chắc chắn sẽ tìm cách trả thù, không chỉ với anh ta mà cả với gia đình anh ta.
Chết tiệt… Jo cứ lặp đi lặp lại lời nguyền đó trong lòng.
Lẽ ra, phải bắt được cô vào ngày hôm đó.
Cứ tưởng cô sẽ làm gì đó. May mắn thay, cô đã chĩa mũi dùi vào những kẻ gây ra tội ác chứ không phải bản thân, nhưng không ngờ cô lại trực tiếp xuất hiện để trả thù, chứ không chỉ đơn thuần báo vị trí căn cứ.
Cộc. Cộc.
Đầu ngón trỏ được cắt móng gọn gàng bắt đầu gõ đều đặn lên bàn, khiến suy nghĩ của Jo đột ngột dừng lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Winston, người đang lặng lẽ gây áp lực để anh ta mau chóng thú nhận những gì còn giấu. Jo bối rối. Anh ta không hiểu tại sao hắn lại đến đây và còn yêu cầu thêm gì nữa, khi đã đạt được mục đích của mình là quét sạch căn cứ và trả thù cho cha hắn.
“Rốt cuộc anh muốn biết gì? Nếu là tung tích của Grace thì tôi không biết. Điều đó tôi còn muốn biết hơn ai hết.”
Lời đó khiến ánh mắt Winston thoáng trở nên hung dữ.
“Tôi đã hỏi hai người đã nói chuyện gì.”
“Tại sao anh lại cần biết điều đó? Đó là chuyện riêng tư giữa hai anh em chúng tôi. Không liên quan gì đến phiến quân cả.”
“Tôi đã bảo anh bỏ ngay cái trò nói dối đó đi rồi mà.”
Leon dập điếu xì gà vào chiếc bàn cũ kỹ rồi túm lấy cổ áo tên khốn đó.
“Ư… ư…”
Tên chuột nhắt chết tiệt này. Nếu không phải vì hắn có mối quan hệ đặc biệt với cô, hắn đã khiến tên này mở miệng ngay lập tức như những tên chuột nhắt khác rồi. Leon kéo cổ áo Jonathan, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hạt dẻ của hắn ta, gằn giọng:
“Tôi đã bảo anh nói hết những gì anh đã nói với cô rồi mà.”
Leon buông cổ áo Jonathan ra như thể ném đi, rồi lấy một điếu xì gà mới từ hộp ra.
“Tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ cho đến khi tôi hút hết điếu này. Sau thời gian đó, anh và vợ anh sẽ vào trại giam, còn các con anh sẽ vào trại trẻ mồ côi.”
Khuôn mặt Jonathan Riddle Junior hiện ra qua làn khói trắng đục trông đầy đau khổ. Rốt cuộc là hắn ta đang giấu cái gì, tại sao lại phải giấu? Jonathan suy nghĩ gay gắt như thể được yêu cầu chọn giữa giết vợ hay con, rồi đứng bật dậy khi điếu xì gà trong tay Leon chỉ còn lại bằng ngón tay cái.
Tên khốn đó lục lọi trong tủ bếp rồi đặt trước mặt Leon một cuốn nhật ký đã mòn hết các góc. Lật trang bìa, một cái tên được viết ngay ngắn đập vào mắt.
“À, đây là nhật ký của con cáo khét tiếng đó nhỉ.”
Jo nhìn chằm chằm vào Winston đang bắt đầu lật xem nhật ký của mẹ mình, rồi thô bạo vuốt mặt.
Chết tiệt. Chết tiệt. Con thực sự xin lỗi, mẹ.
Đó là khoảnh khắc sỉ nhục tột cùng đối với cả anh ta và người mẹ đã khuất. Tên ác quỷ đó chắc chắn sẽ vui vẻ khi vạch trần những điều xấu hổ của mẹ anh ta.
Thế nhưng, trái với dự đoán của Jo, sắc mặt Winston càng lúc càng tái nhợt khi các trang được lật.
Bình luận gần đây