Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 163
“Đừng đùa nhạt nhẽo nữa, em yêu.”
Chắc là đùa thôi. Chỉ là một trong những trò lừa bịp và mưu kế đáng yêu mà người phụ nữ này đã dùng. Cô ấy chỉ giả vờ chết để khiến tôi bất hạnh.
“Mau dậy đi, nếu không tôi sẽ chém em đấy.”
Hắn cúi người, nhặt lấy con dao mổ đặt trên chiếc bàn nhỏ dưới chân. Lưỡi dao sắc lạnh ánh lên thứ ánh sáng sắc ngọt trong căn phòng tĩnh lặng. Hắn đưa nó lên, lưỡi dao lơ lửng ngay trước khuôn mặt tái nhợt kia. Một lời đe dọa, nhưng Grace, đúng là một người đàn bà gan dạ, chẳng hề chớp mắt.
Giống như đã chết rồi vậy.
“…Tôi sẽ làm thật đấy. Đừng có hối hận.”
Leon nghiêng lưỡi dao sát hơn vào làn da nhợt nhạt kia. Đôi tay hắn run lên dữ dội, lưỡi dao khẽ rung theo từng nhịp thở bị dồn nén, như chính giọng nói hắn cất lên giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Keng.
Con dao trượt khỏi tay, rơi xuống nền đất lạnh băng, vang lên một tiếng kim loại chát chúa. Ngay sau đó, những tiếng chửi rủa bật ra xen lẫn tiếng nức nở bị kìm nén từ lâu, vỡ òa trong không gian đặc quánh.
“Khốn kiếp…”
Hắn định lắc đầu cô thật mạnh, lay cho đến khi cô tỉnh lại, thôi không đùa giỡn kiểu đó nữa. Nhưng ngay khi vừa chạm tay vào đôi má Grace, Leon lập tức rụt tay lại như bị bỏng.
Trên đời này, liệu có ngọn lửa nào lạnh lẽo đến vậy không?
Không. Chỉ có con người mới có thể lạnh đến thế. Những kẻ đã chết.
Mãi đến khoảnh khắc đó, Leon mới thực sự sụp đổ trước hiện thực không cách nào phủ nhận. Hắn ôm lấy thi thể Grace, toàn thân run lên vì tuyệt vọng.
Người phụ nữ ấy luôn giữ khoảng cách với hắn bằng sự lạnh lùng tưởng chừng không gì xuyên thấu ít ra cũng từng có một cơ thể ấm áp. Nhưng giờ đây, ngay cả điều đó cũng không còn. Cái lạnh từ cô ngấm vào da thịt hắn, thấm tận tim gan.
Chuyện Grace không còn đẩy hắn ra nữa, giờ lại đau đớn đến vậy.
Và nỗi đau tột cùng ấy lại càng xiết chặt lấy hắn, khi nhận ra: hai má Grace ướt đẫm, là vì hắn. Những giọt nước mắt cuối cùng, đã vì hắn mà rơi.
“Sao em lại ở nơi này?”
Hắn đã khao khát tìm thấy cô mỗi giây phút, nhưng chưa bao giờ mong tìm thấy cô ở nơi như thế này.
“Nếu em đến với anh thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
Ngay khi hắn đổ lỗi cho Grace theo thói quen, hắn lại một lần nữa sụp đổ.
Người đã đẩy em vào cái chết bi thảm này là anh. Anh đã bỏ lỡ cơ hội xin lỗi em và bù đắp cho vô số lỗi lầm mình đã gây ra, và việc chúng ta cuối cùng kết thúc trong bi kịch này, tất cả là lỗi của anh.
“Anh xin lỗi.”
Lời xin lỗi dù chân thành đến mấy mà không thể chạm đến thì cũng vô dụng. Hắn đã vô liêm sỉ mong đợi rằng sau sự hối lỗi và xin lỗi sẽ là sự tha thứ cùng với câu nói này:
Lần sau đừng làm thế nữa.
Nhưng giờ đây, hai người họ không còn có lần sau nữa. Mọi thứ kết thúc ở đây.
“Grace.”
Leon vuốt ve má lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt cô, gọi tên cô không ngừng, gọi mãi. Loại bỏ hoàn toàn hận thù, chỉ chứa đựng tình yêu. Lần đầu tiên. Chỉ khi cô đã ngừng thở.
“Grace…”
Cứ thế, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, những điều hối tiếc cứ thế chồng chất.
Những giọt nước mắt rơi lã chã làm ướt đôi mắt xanh lục khô cằn. Leon đặt nụ hôn cuối cùng lên đôi môi tái nhợt và nở một nụ cười méo mó.
“Grace, em đã nói muốn giết anh mà. Em biết không? Anh cũng vậy.”
Hắn nâng bàn tay trái của Grace lên, hôn lên ngón áp út trống rỗng.
“Nếu phải chết, anh muốn chết dưới tay em.”
Hắn gập những ngón tay cứng đờ, đặt lên cò súng. Nòng súng lục chĩa vào dưới cằm hắn. Hắn đeo vòng cò súng vào ngón áp út của người phụ nữ mình yêu như một chiếc nhẫn, rồi không chút do dự nắm chặt bàn tay lạnh ngắt.
Đoàng.
Ngay khoảnh khắc cơ thể rung lên, Leon bừng tỉnh.
“Đã đến nơi.”
Hắn bỏ tay đang đặt trên trán xuống, nhìn thấy khuôn mặt của tài xế taxi đang quay lại nhìn hắn.
“Haizz…”
Leon thô bạo xoa mặt. Hắn chắc đã ngủ gật trong khoảnh khắc từ ga tàu đến đây. Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng bị những giấc mơ đáng sợ hành hạ.
Thật không tỉnh táo chút nào.
Tim hắn vẫn đập thình thịch. Hắn cố gắng hít thở đều để lấy lại bình tĩnh nhưng không thành công. Cuối cùng, hắn từ bỏ, cùng Campbell bước ra khỏi taxi và chỉ thị cho tài xế.
“Đợi một lát.”
Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Có lẽ vậy.
Leon đeo kính râm để mọi người không nhận ra mình, rồi mới bước vào tòa nhà.
Tầng hầm bệnh viện vẫn lạnh lẽo ngay cả vào tháng Sáu. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang nghe thật rợn người. Bước chân của Leon dừng lại trước một cánh cửa. Trên cửa có tấm biển ghi ‘Nhà xác’.
Campbell nhìn sắc mặt cấp trên một lát, rồi cẩn thận gõ cửa.
“Vâng, mời vào.”
Một giọng nói vang lên từ bên trong. Khi cửa mở, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn làm việc trong một góc nhà xác đứng dậy. Chắc ông ta đang chơi solitaire, vì trên bàn có nhiều hàng bài chồng lên nhau.
“Ông đến vì cuộc điện thoại à?”
Người nhân viên nhà xác chỉ vào tấm bảng bần trên tường. Giữa những thông báo và quy định khác nhau, ở một góc có một tờ rơi tìm người mất tích đã treo mấy tháng nay, phai màu dần. Có lẽ hôm nay, tờ rơi đó sẽ biến mất. Người nhân viên không dám định nghĩa đó là một điều vui hay buồn.
“Vâng, đúng vậy.”
Một người đàn ông tóc vàng sẫm, trông khoảng giữa hai mươi tuổi, trả lời. Người nhân viên đi vòng qua bàn, tiến về phía tủ bảo quản thi thể.
“Thấy số điện thoại là từ phía Tây, chắc ông đã chạy đến ngay sau khi nhận được điện thoại nhỉ.”
Từ Winsford đến đây mất năm giờ đi tàu. Ông ta cứ nghĩ phải đến ngày mai người đó mới đến, nhưng thấy người đó đến ngay lập tức thì chắc là rất sốt ruột.
Đó là khoảnh khắc ông ta cảm thấy thương hại. Chàng thanh niên mở rộng cửa và bước vào, rồi lùi sang một bên. Như thể nhường chỗ cho ai đó.
Người tìm phụ nữ không phải là chàng thanh niên này ư?
Ngay khi người đàn ông trẻ tuổi cao lớn bước vào, mắt ông ta trợn tròn. Từ vẻ ngoài chỉnh tề đến bộ vest sang trọng, người đàn ông trông rất giàu có.
Còn người phụ nữ đã chết thì trông nghèo khó. Hay là một người tình đã bỏ trốn? Người đàn ông trung niên chớp mắt ngây người, suy đoán một cách nhàm chán.
Chàng quý ông trẻ tuổi dừng lại giữa nhà xác. Hắn đeo kính râm nên không nhìn rõ mắt, nhưng có thể cảm nhận được hắn đang nhìn chằm chằm vào từng cánh cửa tủ bảo quản thi thể đang đóng chặt. Như thể đang tìm kiếm người phụ nữ mất tích.
“Lối này.”
Người nhân viên hướng dẫn người đàn ông sang bên trái. Khi mở khóa ngăn 2B, ông ta lo lắng cắn chặt môi khô.
Nếu đúng thì sao?
Người mất tích đã chết, dù tìm thấy hay không tìm thấy, đều là bi kịch. Mọi người đều có cùng suy nghĩ, nên không khí trong nhà xác căng thẳng. Ngay cả người đàn ông cao lớn trông có vẻ bình tĩnh cũng có khóe miệng hơi run rẩy, cho thấy hắn cũng đang căng thẳng.
‘Việc này dù làm bao nhiêu lần cũng không quen được.’
Người nhân viên thở dài trong lòng, mở cửa và kéo ngăn tủ ra. Sắc mặt của người đàn ông trẻ tuổi nhìn lướt qua hình bóng thi thể được phủ vải trắng trở nên tối sầm.
Không biết đã do dự bao lâu, liệu có nên vén tấm vải che mặt lên hay không. Giữa tiếng kim đồng hồ lo lắng và thỉnh thoảng có tiếng ai đó hắng giọng, người đàn ông dường như thời gian đã ngừng lại, ngẩng đầu lên.
‘Sao lại nhìn tôi bằng vẻ mặt đó?’
Leon nghiến răng. Người nhân viên nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại. Giống như trong cơn ác mộng vừa rồi.
Nhưng lần này, hắn không thể khịt mũi và khẳng định rằng người phụ nữ dưới tấm vải này không phải là người phụ nữ của hắn.
Hắn tránh ánh mắt, khẽ gật đầu. Người nhân viên liếc nhìn hắn, rồi do dự đưa tay về phía tấm vải che mặt.
Thật là điềm gở, giống như trong cơn ác mộng vừa rồi.
Tim hắn đập thình thịch như khoảnh khắc hắn lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trong ác mộng. Không, nó đập còn dữ dội hơn. Hắn có thể cảm nhận được nhịp đập ở khắp các đầu dây thần kinh trên cơ thể.
Rồi khoảnh khắc tấm vải được vén lên. Tim hắn ngừng đập.
“……”
Mắt người nhân viên trợn tròn, đang chờ đợi phản ứng của người đàn ông với vẻ trang trọng.
“Ha…”
Hắn cười. Người đàn ông nhìn khuôn mặt thi thể, bật cười, rồi đưa cho ông ta một tờ tiền và bước ra ngoài.
“Không phải rồi. Lần sau có tin gì xin hãy báo lại.”
Campbell chào và dặn dò người nhân viên đang ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại, rồi đi theo thiếu tá. Vừa bước vào màn đêm đen kịt bên ngoài bệnh viện, thiếu tá tháo kính râm ra và hỏi hắn.
“Người phụ nữ ngoan cố đó không thể chết được. Đúng không?”
“Vâng, không thể nào.”
Thiếu tá, người đang rút một điếu xì gà bằng bàn tay gầy gò đến mức lộ rõ những mạch máu xanh lè, nở một nụ cười nguy hiểm.
Ngay lập tức, họ lên chiếc taxi đang chờ sẵn và quay trở lại ga tàu. Mất sáu giờ để đến đây, nhưng thời gian ở lại chưa đầy 20 phút.
Ở ghế sau taxi, Leon nhắm mắt lại, đặt tay lên trán.
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Khi ngày dự sinh càng đến gần, hắn chỉ chờ đợi tin báo. Nhưng điện thoại không reo.
Trong lúc đó, ngày tháng trôi qua nhanh chóng. Không thể chờ đợi được nữa, Leon đã mở rộng lệnh truy nã. Từ bệnh viện và nhà hộ sinh đến nhà xác. Có thể cô ấy đã gặp chuyện không may khi sinh con. Sau đó, hắn không còn vui mừng khi điện thoại reo một cách vô cớ nữa.
Tức là, cái hành động bước một chân ra khỏi vực sâu rồi lại rụt rè lùi lại này đã là lần thứ ba rồi. Vậy nếu đến ngày hắn không thể lùi lại được nữa thì phải làm sao?
Tiếng súng trong ác mộng vang vọng bên tai, Leon khẽ nuốt một tiếng thở dài.
Bình luận gần đây