Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 173
Cô ấy định đi thật. Vì thế, cô đã quyết định giao lại đứa bé mà bấy lâu nay mình nuôi dưỡng.
Đi đâu, điều đó đã quá rõ ràng. Nếu muốn bắt chuyến tàu khách đến Columbia, thì đây chính là cơ hội cuối cùng trong năm nay. Từ thủ đô đến cảng, phương tiện duy nhất chỉ có thể là tàu hỏa.
Ga tàu. Grace chắc chắn đã đến ga tàu.
Leon vừa định lao ra khỏi cửa chính thì chợt khựng lại. Hắn quay người, dằn giọng ra lệnh cho quản gia:
“Gọi cả các vệ sĩ.”
Ngay lập tức, những người phụ trách bảo vệ riêng cho hắn đã tập trung đầy đủ tại sảnh chính. Không khí căng lên như dây cung sắp bật.
“Phân tán ra tất cả các ga tàu trong thủ đô, tìm một phụ nữ trẻ khoảng giữa hai mươi, mắt xanh lam lục, đội mũ đỏ, có xe đẩy màu đen hoặc đang bế một đứa bé khoảng 6 tháng tuổi. Cô ta có khả năng cao sẽ đi chuyến tàu về phía Nam, hãy tìm kiếm và hỏi thăm kỹ lưỡng. Ngay lập tức.”
Leon ra lệnh xong liền lên chiếc xe đang chờ sẵn. Trong xe, hắn phóng nhanh theo hướng Grace đã đi, tim hắn đập loạn xạ khi hắn cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm hình bóng mà hắn vừa thấy.
Hắn đã nhìn thấy Grace. Dù ở khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên Grace xuất hiện trước mắt hắn.
Chết tiệt. Lẽ ra mình nên tin vào trực giác.
Trong cơn hối hận, Leon lại cảm thấy xen lẫn một chút hân hoan mơ hồ. Grace đã quay lại vì đứa bé. Dù có phần tiếc nuối vì chưa thể nhìn thấy đứa bé ấy, nhưng chỉ riêng việc người phụ nữ kia không thể rời bỏ đứa trẻ của hắn cũng đã là điều khiến hắn nhẹ nhõm.
Ít nhất, trong vô vàn mong muốn mà hắn từng dành cho Grace, đã có một điều trở thành sự thật.
Leon tiếp tục dõi mắt nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt thoáng nheo lại. Nhưng rồi, một điều lạ khiến hắn chợt khựng lại trong suy nghĩ: tại sao cô ấy lại đi theo hướng đó? Đường ấy hoàn toàn không dẫn đến ga trung tâm.
Có thể là ga phía Nam? Dù vậy… cũng chẳng hợp lý. Con đường đó vòng xa hơn, chẳng có lý do gì để bỏ qua ga trung tâm gần hơn.
Càng nghĩ, nghi vấn trong lòng Leon càng thêm nặng nề.
8 giờ sáng. Khi giờ làm việc chính thức bắt đầu, người bảo vệ bước đến cổng chính của văn phòng đăng ký. Vừa tra chìa khóa vào ổ, vừa xoay nhẹ, ông ta bất giác giật mình.
Cánh cửa… đã mở toang từ trước.
“Chà, chào buổi sáng ạ.”
Anh ta vô thức chào và lùi lại, một phụ nữ trẻ đẩy chiếc xe đẩy màu đen bước vào. Cô ấy có vẻ mặt như đã hạ quyết tâm.
Suy nghĩ của người bảo vệ không sai. Grace thực sự đã hạ quyết tâm cuối cùng để đến văn phòng đăng ký khai sinh cho con gái mình.
“Tôi đến để đăng ký khai sinh. Tôi phải làm gì ạ?”
Cô tiến đến hỏi một nữ nhân viên trung niên trông có vẻ ít khó tính nhất trong số những người ngồi sau quầy. Người phụ nữ đang nhấp cà phê vươn cổ ra khỏi quầy và khi ánh mắt cô ấy chạm vào đứa bé đang ngồi trong xe đẩy và nhìn quanh, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và thốt lên.
“Ôi, dễ thương quá.”
Grace lúc này đã trút bỏ mọi gánh nặng trong lòng nên tự tin nở một nụ cười tự hào. Người phụ nữ quay sang nhìn cô, sửa lại vẻ mặt nghiêm nghị đúng kiểu công chức rồi hỏi.
“Cô có mang theo giấy chứng nhận kết hôn không?”
“À… tôi không có.”
Từ trước đến nay, cô chỉ đến văn phòng đăng ký khi giả làm người dọn dẹp để trộm đồ cần thiết làm giấy tờ giả. Vì vậy, cô không thể biết cần gì để đăng ký khai sinh.
Khi cô nói không có, người phụ nữ chớp mắt như thể không thể tin được, Grace vội vàng bịa ra một lý do.
“Chúng tôi kết hôn ở quê, nhưng mục sư không cấp giấy tờ gì cả.”
Có lẽ đó là một lý do hợp lý, người phụ nữ thở dài thườn thượt và lẩm bẩm trách móc hành chính ở nông thôn.
“Ôi… vậy thì không thể đăng ký khai sinh được…”
Grace rũ lông mày xuống và ôm lấy con gái đang tự chơi một mình.
“Làm sao đây con gái. Không đăng ký được. Mẹ đã định hôm nay nhất định phải làm cho con.”
Cô ôm chặt đứa bé đang ngơ ngác và sụt sịt. Khi thấy vẻ khó xử trên mặt nhân viên, Grace bắt đầu than vãn những điều mà một phụ nữ trung niên đã kết hôn sẽ đồng cảm, đồng thời nói xấu người chồng không tồn tại của mình.
“Người đàn ông trụ cột gia đình lười biếng đến mức con gái tôi đã tám tháng tuổi mà vẫn chưa đăng ký khai sinh cho con bé!”
“Ôi, đàn ông đúng là lười biếng trong những việc đó thật. Rồi khi hết bia lại mắng tôi là lười biếng.”
“Ai đã uống hết bia chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Hắn ta nói đã đăng ký khai sinh rồi, tôi cứ tưởng thật, mãi đến hôm qua mới biết.”
“Trời ơi, còn nói dối nữa…”
“Thật không biết trên đời này có loại cha nào như vậy nữa. Tại sao tôi lại kết hôn với người đàn ông vô trách nhiệm đó chứ… Không phải đâu con gái. Dù sao thì mẹ vẫn vui vì có con.”
Đứa bé mở to mắt như hỏi tại sao mẹ khóc, rồi dùng bàn tay nhỏ xíu vụng về lau má Grace. Nó có vẻ muốn lau nước mắt cho cô, nhưng vì không kiểm soát được lực nên cô có cảm giác như bị vả vào má.
“Không sao đâu con gái. Mẹ không sao.”
Cô vỗ về đứa bé và nhìn nhân viên với ánh mắt đáng thương. Vẻ khó xử trên mặt người phụ nữ đã biến thành “thương hại”. Điều đó có nghĩa là cô ấy gần như đã bị thuyết phục.
“Hôm qua tôi đã cãi nhau ầm ĩ ở nhà trọ, và tôi đã đến đây từ sáng sớm, ngồi đợi bên ngoài để đăng ký cho con gái mình… hức…”
“Ôi, làm sao đây. Trong cái lạnh này…”
Người phụ nữ vươn tay qua quầy, vỗ nhẹ vào chiếc mông mũm mĩm của đứa bé vì chiếc tã dày, rồi lẩm bẩm.
“Haizz… Ở đây cũng có thể đăng ký kết hôn, nhưng vốn dĩ phải đưa chồng đến…”
“Hắn ta đã uống rượu cả đêm, nên bây giờ chắc đang ngáy khò khò.”
Grace lau nước mắt giả bằng tay áo, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô lục lọi trong túi xách và hỏi.
“Tôi có chứng minh thư của chồng, liệu có dùng được không?”
Việc đó hoàn toàn có thể được. Nhân viên đã bị Grace lừa gạt, đưa cho cô mẫu đơn đăng ký kết hôn cùng với một cây bút máy.
Grace điền thông tin của cô dâu và chú rể rồi trả lại cho nhân viên cùng với hai chứng minh thư. Cô dâu là danh tính giả mà cô sẽ dùng khi cố gắng xuất cảnh vào ngày mai, còn chú rể là danh tính giả mà cô định dùng khi xuất cảnh ban đầu.
Tức là ban đầu cô định cải trang thành đàn ông để xuất cảnh. Nhưng khi quyết định mang theo đứa bé, cô phải từ bỏ việc cải trang thành đàn ông. Vì một người đàn ông đi du lịch một mình với một đứa bé sẽ trông đáng ngờ.
Grace mân mê mái tóc cắt ngắn như đàn ông dưới vành mũ, liếc nhìn nhân viên rồi khẽ cười.
Cứ như là tự kết hôn với chính mình vậy.
Cô nhìn đứa bé đang ngồi trong xe đẩy, đưa đôi mắt to tròn nhìn khắp các ngóc ngách của nơi xa lạ này, rồi mỉm cười và tự hứa.
Mẹ sẽ làm cả mẹ và cha cho con.
Kỹ năng của Grace vẫn chưa mai một. Chứng minh thư giả tinh vi đến mức nhân viên hoàn toàn không nhận ra, đóng dấu của văn phòng đăng ký lên giấy chứng nhận kết hôn. Cô ấy không quên gạch tên cô dâu trong chứng minh thư và đổi họ thành họ của chú rể, rồi đặt giấy chứng nhận và hai chứng minh thư lên quầy.
Tiếp theo là lúc đăng ký khai sinh, mục đích cô đến đây. Grace điền vào các ô trống của mẫu đơn đăng ký, rồi dừng lại ở ô đầu tiên, do dự một lúc rồi hỏi nhân viên.
“Tên nào phổ biến nhất bây giờ ạ?”
“Elliezabeth.”
“À…”
Đó là tên của công chúa, người sinh ra sớm hơn con gái Grace hai tháng vào đầu năm nay.
“Tránh tên đó đi. Nó quá phổ biến, 4, 5 năm nữa nếu cô gọi Elliezabeth ở nhà trẻ, có đến hai mươi đứa quay lại đấy.”
Grace gật đầu và không chút do dự điền vào ô trống cuối cùng.
“…”
Nhận lấy tờ khai đã điền đầy đủ, lông mày của nhân viên nhăn lại một cách buồn cười.
“…Elliezabeth.”
Thái độ của cô ấy cho thấy cô ấy không hiểu tại sao Grace lại đặt cho đứa con gái duy nhất của mình cái tên phổ biến đến mức phải tránh.
Vì nó phổ biến nhất.
Grace cũng rất muốn đặt cho con gái mình một cái tên đẹp và đặc biệt. Nhưng bây giờ, và có lẽ cả ở Tân Thế Giới, hai mẹ con sẽ bị người đàn ông đó truy đuổi. Cô thì quen với việc đổi tên để sống, nhưng đứa bé thì không. Nếu tên thường xuyên thay đổi, nó sẽ bị bối rối, nên cô cố tình chọn cái tên phổ biến nhất.
Và ít nhất, cô không muốn con mình phải sống một cuộc đời có nhiều tên như cô.
“Hừm, nếu mẹ đứa bé thích thì thôi.”
Grace nhìn nhân viên cấp giấy khai sinh, chợt nhận ra điều gì đó và bật cười.
“Elliezabeth sao, đó là tên mẹ của hắn ta mà?”
Cô đã không nghĩ đến điều này.
Môi Grace vốn đang trễ xuống vì không mấy thích phu nhân Winston, giờ lại cong lên.
Nghĩ kỹ lại, đó là một ý tưởng ngược đời không tồi, một chiến thuật gây nhiễu. Hắn ta sẽ tin rằng Grace sẽ không bao giờ đặt tên con mình theo tên mẹ hắn.
“Đây, của cô đây.”
Nhân viên nở một nụ cười rạng rỡ như đã làm được một việc có ích và đưa tờ giấy ra. Grace nhận lấy giấy khai sinh và đọc, chợt cảm thấy có lỗi với đứa bé.
Dù đã cố gắng thực hiện nghĩa vụ làm mẹ mà cô đã phớt lờ bấy lâu nay bằng cách đăng ký khai sinh, nhưng tên và họ đều được đặt sao cho tiện cho việc chạy trốn.
Thậm chí, ngày sinh cũng phải viết sai vì cô đã báo cho hắn ta qua thư. Không những thế, cô còn đẩy sớm hai tháng để dễ dàng tránh bị truy đuổi.
Cô đã cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ rồi.
“Không phải. Hắn ta mới là một người cha tồi tệ.”
Bình luận gần đây