Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 177
“Em muốn con của chúng ta trở thành đứa trẻ không cha mới vừa lòng sao?”
“Ai nói là đứa trẻ không cha? Tôi sẽ tạo ra một người cha cho nó! Trên đời này có vô số ứng cử viên cha tốt hơn anh nhiều!”
“Em chưa cho tôi một cơ hội nào, làm sao em biết tôi là người cha như thế nào.”
“Tôi đã biết rõ anh là một người đàn ông tồi tệ rồi.”
Grace nhanh chóng quay người ở chiếu nghỉ cầu thang và liếc nhìn lên. Người đàn ông có vẻ mặt như thể sự sỉ nhục vừa cào xé trái tim hắn. Dù chỉ thoáng qua, nhưng cô có thể thấy rõ điều đó, và ngực cô tràn đầy cảm xúc.
Chợt, Grace nhận ra.
Niềm vui vặn vẹo mà cô cảm thấy khi hành hạ người đàn ông đó không khác gì niềm vui mà hắn từng cảm thấy khi tra tấn cô.
Khoảnh khắc đó, khi cô trở thành một con quái vật giống hệt hắn, và hắn trở thành một con quái vật có thể hiểu được, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ tay Grace.
Không, tôi không giống. Tôi chỉ đang trả lại những gì đã phải chịu đựng thôi.
Cô nắm chặt lan can, quay người ở chiếu nghỉ cầu thang của một tầng nào đó.
“Grace, làm ơn!”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng, gần đến mức như thì thầm sát tai. Ngay sau đó, đầu ngón tay người đàn ông lướt nhẹ qua cổ tay cô, lạnh lẽo và nguy hiểm đến rợn người.
Giật mình, Grace buông tay khỏi lan can.
“Hộc!”
Không được…
Trong khoảnh khắc ấy, khi cô ôm chặt đứa bé và cơ thể nghiêng hẳn về phía bậc thang, Winston đã kịp vươn tay, siết chặt lấy cổ tay cô như một cú vồ dữ dội.
Chỉ đến khi cảm nhận được sức kéo giữ mình lại, Grace mới thở phào. Nhưng ngay lập tức, cơn đau buốt sắc lạnh từ cổ tay bị nắm chặt truyền đến khiến cô phải bật lên:
“A… Đau quá…”
Cơn đau ấy, thật lạ, nhanh chóng tan biến. Nhưng ngay sau đó, một mùi nước hoa quen thuộc tràn ngập trong hơi thở, thấm vào từng kẽ phổi. Hương thơm ấy khiến đầu óc Grace chao đảo, đôi mắt dần tối sầm lại.
“Em sẽ bị thương đấy.”
Người đàn ông kéo Grace vào lòng, vòng tay siết chặt đến nghẹt thở. Hắn nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô bằng giọng như đang khuyên nhủ, nhưng hơi thở gấp gáp kia lại ngập tràn sự thích thú khó che giấu.
“Ngay cả đứa bé… cũng gặp nguy hiểm.”
Ánh mắt hắn cúi xuống, lướt qua đứa trẻ đang bị kẹp giữa hai người. Dưới tấm chăn, đứa bé bập bẹ những âm thanh ngơ ngác, thân thể nhỏ bé khẽ cựa quậy.
“Cô còn tỉnh táo không vậy.”
Thật là một câu nói trơ trẽn đến đáng ghét.
Grace trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ánh lên lửa giận bị dồn nén. Cô nghiến chặt răng, từng chữ như rít qua kẽ hàm:
“Anh nghĩ tôi sẽ không phát điên sao?”
“Tôi cũng vậy. Tôi cũng phát điên rồi.”
Người đàn ông nói mình phát điên đang nhếch mép cười lớn. Dù nhìn thế nào cũng là khuôn mặt đang sung sướng đến phát điên.
Bàn tay đang giữ gáy cô nới lỏng, rồi luồn vào trong mũ. Cảm giác mềm mại của bàn tay xuyên qua tóc khiến Grace giật mình như bị dao đâm.
“Ngắn quá. Định giả trai sao?”
Tiếng cười khẽ khàng vang xuống tai cô. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn Grace bằng đôi mắt rực lửa.
“Với khuôn mặt này, thân hình này mà giả trai sao. Ai sẽ bị lừa chứ.”
Bàn tay kia đang nắm khuỷu tay cô từ từ lần lên cánh tay. Ba lớp vải cũng vô ích. Nơi bàn tay lướt qua, da gà nổi lên rần rần. Grace nín thở, trừng mắt nhìn người đàn ông.
“Em nhìn tôi như thể nhìn một con côn trùng, nhưng tôi lại thích điều đó, vậy thì…”
Khoảnh khắc yết hầu nổi rõ dưới chiếc cằm sắc sảo của người đàn ông khẽ nhúc nhích, tim Grace cũng nhói lên.
“Tôi đã hoàn toàn phát điên vì em rồi.”
“……”
May quá. Đó là điều tôi mong muốn.
Cổ họng cô nghẹn lại, không thể phát ra tiếng.
Nhưng đó… chỉ là một nửa của sự trả thù. Nếu không thể hoàn toàn biến mất, nếu vẫn còn lưu lại trên thế gian này, thì sự trả thù ấy vẫn chưa thể trọn vẹn.
Bằng chứng cho điều đó đang ở ngay trước mắt cô.
Chỉ cần nhìn vào gương mặt người đàn ông ấy—vẻ tươi tắn đến mức không ngoa khi nói là rạng rỡ, dáng vẻ hoàn hảo chẳng khác gì một năm về trước—Grace đã phải tự hỏi: liệu hắn có thực sự từng đau khổ suốt quãng thời gian qua?
Với kẻ điên cuồng này, kẻ luôn say mê những cuộc truy đuổi như một trò tiêu khiển, việc săn đuổi cô chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi thú vị.
Còn cô thì sao?
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cắt ngắn cũn như đàn ông, chiếc áo blouse nhăn nhúm dính đầy vết bẩn do đứa bé để lại. So với hắn, cô trông thảm hại đến không còn nhận ra.
Cuối cùng thì… chẳng có gì thay đổi cả.
Nỗi thất vọng dâng lên đến mức cô muốn gào thét.
Trong lúc ấy, Grace nắm chặt tay trong túi áo khoác, còn người đàn ông kia thì vẫn không ngừng làm những điều đầy ý đồ. Không, thậm chí hắn còn trở nên trơ trẽn hơn.
Đầu ngón tay mềm mại của hắn lướt qua gáy cô, nơi đang ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rồi lòng bàn tay nóng bỏng che kín má cô, ngón cái khẽ ấn vào môi dưới.
Đầu lưỡi hắn chậm rãi làm ướt đôi môi khô khốc.
Giống như một con thú dữ đang liếm môi, chậm rãi, đầy ham muốn. Grace hít sâu một hơi.
Đôi môi đỏ tươi phả ra hơi thở nóng hổi. Làn da cô dưới tay hắn ấm áp và ẩm ướt.
Cơ thể Grace nóng bừng lên. Không còn là cái lạnh lẽo của những giấc mơ nữa.
Trong những cơn ác mộng xưa kia, hắn chỉ biết chạm vào những thân thể đã chết. Còn bây giờ lần đầu tiên hắn đang chạm vào một người phụ nữ còn sống.
Khoảnh khắc ấy, Leon cảm giác như mình đang mơ.
Hắn cúi đầu xuống, hướng tới đôi môi ấy—đôi môi không ngừng phả ra những nhịp thở ngọt ngào.
Cứ như mơ vậy.
Nhưng đúng lúc đó, thay vì làn da nóng bỏng, thứ chạm vào môi hắn lại là kim loại lạnh lẽo.
Thật sự… như mơ.
“Buông ra ngay.”
Grace đe dọa, dí nòng súng vào môi người đàn ông. Hắn nhìn xuống khẩu súng một lát rồi ngẩng lên, nhìn vào mắt Grace và cười toe toét.
‘Em không thể giết tôi. Không, em thậm chí còn không có ý định giết tôi.’
Giọng nói đầy chế giễu nghe rõ mồn một. Liệu có thật vậy không. Cô đang định đưa ngón cái đang nắm báng súng đến chốt an toàn dưới thanh trượt như muốn hắn xem rõ.
Tên điên.
Môi người đàn ông hé mở, hàm răng trắng bóc cắn vào đầu nòng súng. Hắn nheo mắt cười, dùng đầu lưỡi liếm nòng súng như thể đang vuốt ve cơ thể cô. Khoảnh khắc đó, cảm giác quen thuộc về làn da mềm mại và ẩm ướt đó lướt qua cơ thể mình sống dậy, Grace giật mình, nín thở. Người đàn ông đã chứng kiến tất cả, nhếch mép cười và khẽ nhắm mắt lại.
Thằng điên.
Chỉ còn tiếng thở hổn hển vang lên.
“Oa!”
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng Ellie, Grace bừng tỉnh, rút súng ra khỏi miệng người đàn ông.
Thấy chưa. Em không thể giết tôi.
Khoảnh khắc Leon mở mắt. Đáy báng súng lục đang bay về phía mắt hắn. Hắn ngửa đầu ra sau để tránh báng súng định đánh vào mặt. Grace có vẻ đã cố gắng thoát khỏi tay hắn trong lúc đó, nhưng Leon lại nắm lấy cổ tay cầm súng và ấn mạnh ngón cái vào bên trong.
“A!”
Tay cô tự động mở ra, khẩu súng lục rơi xuống sàn. Ngay lập tức, Leon đá nó sang một bên. Khẩu súng lục trượt trên tấm thảm với tiếng động nặng nề rồi dừng lại giữa hành lang cạnh cầu thang.
“Tôi đã nói là đau mà, đồ khốn nạn!”
“Đúng vậy. Tôi cũng yêu em, cục cưng.”
Người đàn ông buông cổ tay Grace như ném đi, ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo cô đang loạng choạng mất thăng bằng. Ngay sau đó, bàn tay kia luồn vào váy cô.
“Tên điên, ngươi đang làm gì ở nơi mọi người qua lại thế này?”
“Giải trừ vũ khí. Ý tôi là hãy chấm dứt chiến tranh và giải quyết mọi việc một cách hòa bình.”
Đúng lúc đó, một người dọn dẹp đi ngang qua hành lang, nhìn hai người với ánh mắt kinh hoàng, rồi bịt miệng lại và vội vã biến mất. Hắn ta định gọi bảo vệ sao? Dù có gọi, nếu biết thân phận người đàn ông này, họ không những không can thiệp mà còn có thể ném Grace vào phòng của hắn.
Trong lúc đó, người đàn ông vẫn không rên rỉ một tiếng nào dù Grace có đấm hay cào, hắn vẫn mò mẫm đùi cô, rồi cuối cùng tháo bao đựng dao quân dụng và ném xuống cầu thang.
“Cũng phải lục soát bên trong cơ thể nữa.”
“Hự…”
Khoảnh khắc bàn tay hắn luồn vào quần lót, Grace đông cứng lại.
“Tất nhiên, điều đó sẽ diễn ra trên giường.”
May mắn thay, bàn tay vừa luồn vào đã rút ra ngay. Bàn tay ra khỏi váy đẩy cằm cô lên, khiến Grace buộc phải nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Vẻ cuồng nhiệt ban nãy như thể là giả dối, Leon Winston có ánh mắt như đang đứng trên bờ vực.
Nhờ vậy, giờ đây ai mới là người đang đứng trên bờ vực chứ. Cô thấy bực bội.
“Hãy nói chuyện trước đi.”
“Bỏ cái chuyện nói chuyện vớ vẩn đó đi.”
Người đàn ông thở hắt ra một hơi ngắn, rồi nhìn Grace với ánh mắt vô vọng và hỏi.
“Vậy hãy nói cho tôi một điều thôi. Tôi phải làm gì để nhận được sự tha thứ của em.”
“…Gì cơ?”
Grace nhất thời không nói nên lời.
“Ha, tha thứ sao, mơ mộng hão huyền. Và đừng quên, ta không quan tâm hay oán hận ngươi.”
Người đàn ông im lặng nhìn Grace đang cười khẩy bằng ánh mắt lạc lối, rồi thở dài thốt lên một cách cam chịu.
“Tốt hơn là không có em.”
Cánh tay siết chặt eo cô. Người đàn ông ôm lấy Grace và bắt đầu vuốt ve, hơi thở nhẹ nhõm lướt qua tai cô.
Giờ đây, cô không còn bất kỳ phương tiện nào để chống cự. Cô đang tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ bị kéo vào phòng của người đàn ông này một cách bất lực, thì một vị cứu tinh xuất hiện.
“Oa oa oa!”
“Điên sao? Đứa bé nghẹt thở!”
Khoảnh khắc người đàn ông tái mặt và buông tay ra, Grace đá đầu gối trái vào giữa hai chân hắn. Cô không trúng mục tiêu, nhưng đã thành công khiến hắn lùi lại một bước.
Ngay khi hắn lộ sơ hở, Grace lao ra hành lang và nhặt khẩu súng lục lên.
“Ha… Thật sự phát điên mất thôi.”
Leon thở dài mệt mỏi, vừa định tiến lên một bước thì Cạch, thanh trượt lùi lại. Grace không cảnh báo gì, bóp cò.
Bình luận gần đây