Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 187
“Xin lỗi, nhưng cuối tuần này tôi có hẹn rồi.”
Cô nghe thấy tiếng bà Tate càu nhàu từ phía sau lưng, như thể bà đang nói “Là hẹn với con gái chứ gì.”
Người đàn ông thích Grace đã bị từ chối hẹn hò vài lần nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Có lẽ bây giờ anh ta đang lùi bước với vẻ mặt như một chú chó bị dính mưa, nhưng sáng mai anh ta sẽ lại tán tỉnh Grace.
“Norman, đừng tán tỉnh ngôi sao của tôi nữa, lại đây!”
Giám đốc gọi từ phía sau cánh cửa văn phòng hé mở, Norman nhấc mũ phớt chào tạm biệt rồi quay người lại.
Anh ta không phải là một mỹ nam tuyệt sắc, nhưng có vẻ ngoài thân thiện, toát lên khí chất hoàn toàn trái ngược với người đàn ông kia. Hơn nữa, anh ta là một người phụ trách quảng bá có năng lực và thu nhập tốt. Nhìn chung, anh ta có vẻ là một người chồng và người cha tốt. Tuy nhiên, Grace không quan tâm đến hôn nhân, nên tự nhiên cô cũng không quan tâm đến đàn ông.
Đó là khi cô không quan tâm đến hôn nhân.
“Norman.”
“Vâng?”
Khi Norman đang đi về phía văn phòng giám đốc, Grace bất chợt gọi to.
“Tối nay tôi không có hẹn.”
º º º
Ánh nắng chiều lười biếng đổ tràn qua những ô cửa sổ cao vút chạm trần, trải lên nền nhà những vệt sáng vàng nhạt như tấm lụa mỏng. Giữa những cuộc trò chuyện trôi chảy như dòng nước, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng lách cách của tách trà va chạm và những tràng cười khúc khích đầy ý nhị.
Không khí trong phòng khách, nơi buổi phỏng vấn đang diễn ra sôi nổi, ấm cúng hơn bao giờ hết.
“Đã gần ba năm kể từ khi ngài trở thành Người hùng Giáng sinh rồi nhỉ.”
Nữ phóng viên cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch. Cô trông chừng như cùng độ tuổi với Bá tước, nụ cười duyên dáng khiến đôi mắt khẽ cong lên, ánh lên nét sắc sảo ẩn sau vẻ dịu dàng.
“Là một phóng viên, tôi cũng luôn cảm thấy rằng sự nổi tiếng của ngài không hề suy giảm. Thậm chí tôi còn nghe Pierce nói, những lá thư tình vẫn không ngừng đổ về dinh thự Bá tước từ khắp nơi trên cả nước.”
Bá tước, trong bộ vest xám lịch lãm, ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế bành êm ái. Hắn khẽ mỉm cười, vẻ ngại ngùng đầy tính toán, khiến khóe môi của nữ phóng viên đối diện càng cong lên sâu hơn, như thể cả hai đều ngầm hiểu những điều không nói ra.
“Tôi nghĩ đó là những lá thư ủng hộ hơn là thư tình.”
“Ôi chao, nếu nói vậy thì người hâm mộ sẽ buồn đấy.”
“Người hâm mộ ư…”
Bá tước khẽ nhíu mày, rên rỉ một tiếng khó xử. Người đàn ông này, liệu hắn có phát ra những âm thanh gợi cảm như vậy trên giường không? Nữ phóng viên nới một nút áo sơ mi cổ cao đang siết chặt cổ mình, rồi phe phẩy cuốn sổ trên tay như một chiếc quạt.
“Tôi chỉ là một quân nhân và là người đứng đầu gia tộc, nên từ ‘người hâm mộ’ không hợp với tôi lắm.”
“Nhưng ngài còn nổi tiếng hơn cả những diễn viên điện ảnh bình thường nữa.”
Nữ phóng viên lấy ra cuốn tạp chí số tháng 10 từ túi xách và mở ra.
“Tạp chí Modern Lady của chúng tôi tổ chức một cuộc bình chọn mức độ nổi tiếng dành cho độc giả mỗi mùa. Trong cuộc bình chọn mùa thu này, ngài đã được chọn là người đàn ông quyến rũ nhất.”
Ngoài ra, nữ phóng viên còn lần lượt cho Bá tước xem qua những bảng bình chọn khác: từ “Người đàn ông muốn kết hôn nhất”, “Người đàn ông muốn hôn nhất”, cho đến “Người đàn ông muốn qua đêm cùng nhất”, v.v… Trong tất cả những danh sách ấy, cái tên “Bá tước Leon Winston” đều hiển nhiên đứng đầu.
Suốt quãng thời gian đó, Bá tước giữ nguyên vẻ mặt khó xử, đưa tay lên xoa nhẹ trán, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn nữ phóng viên, rồi khẽ nhíu mày, mở miệng:
“Tôi rất vinh dự… Nhưng thật lòng, tôi chỉ muốn là người số một trong lòng duy nhất một người phụ nữ.”
“Ôi chao…”
Nữ phóng viên đưa tay che miệng, má ửng hồng như thể không kìm được xúc động.
“Trái tim tôi đập loạn cả lên… Người phụ nữ đó chắc chắn là Aldr—”
“Dù sao đi nữa,” Bá tước cắt lời, giọng đều và chắc chắn, “nguyên tắc của tôi là trung thành với duy nhất một người phụ nữ trong suốt cuộc đời.”
Nữ phóng viên vội vàng cúi xuống, nhanh chóng ghi lại từng chữ vào cuốn sổ tay nhỏ. Đôi tay sau đó khẽ chắp lại, ánh mắt ngước lên đầy ngưỡng mộ, như thể trước mắt mình là một nhân vật bước ra từ câu chuyện cổ tích.
“Một người đàn ông sẽ trung thành với duy nhất một người phụ nữ suốt đời. Quả là một quân nhân với lòng trung thành cao cả. Nếu vậy, thư tình sẽ càng đổ về nhiều hơn nữa. Ngài là người biết cách lay động trái tim phụ nữ. Mà này, khiến người ta xao xuyến đến thế mà lại chỉ có một người duy nhất suốt đời, điều đó thật là trêu ngươi.”
Một nữ phóng viên nói liến thoắng với khuôn mặt ửng hồng và những lời ca tụng không ngừng nghỉ, còn Bá tước thì điềm tĩnh lắng nghe. Biểu cảm của Pierce ngồi ở góc nhìn thật buồn cười.
‘Sao ngài ấy lại như vậy?’
Lại còn cười nói với nữ phóng viên. Hơn nữa, Bá tước không phải là người ghét cay ghét đắng những người phụ nữ lắm lời và không ngừng ve vãn sao?
‘Ngài ấy đã thay đổi rồi chăng.’
Từ đầu năm ngoái, Bá tước đột nhiên ra lệnh chấp nhận lại những cuộc phỏng vấn báo chí mà trước đây ông đã từ chối. Không những thế, ông còn tự mình quyết định hướng đi của bài báo.
Có lẽ vì xuất thân là quân nhân, Bá tước từ trước đến nay luôn đặc biệt tránh tiếp xúc với truyền thông và sự chú ý của công chúng. Nhưng phải chăng, sau khi nếm trải sự nổi tiếng lan rộng khắp cả nước, ông đã dần mở lòng với những điều mới mẻ?
Có lẽ vì vậy, ông mới ra chỉ thị cho Pierce chỉ chọn những cuộc phỏng vấn từ các đài phát thanh có phạm vi phát sóng toàn quốc, hoặc những tờ báo, tạp chí được phân phối trên toàn quốc.
Pierce ban đầu nghĩ rằng đó là do địa vị của gia tộc giờ đã hoàn toàn thay đổi, nên Bá tước muốn chú trọng đến chất lượng của truyền thông. Nhưng rồi, khi nhận được lệnh chấp nhận cả những yêu cầu phỏng vấn từ báo lá cải chỉ cần chúng được phân phối toàn quốc thì Pierce hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Hơn nữa…
“Tại sao lại là tạp chí phụ nữ?”
Cơ quan truyền thông có lịch phỏng vấn hôm nay chính là một tạp chí dành cho phụ nữ. Loại tạp chí tầm phào, thường được trưng bày ở vị trí nổi bật nhất tại các quầy bán báo ở nhà ga hay các cửa hàng tạp hóa.
Dù vậy, đã gần hai năm trôi qua kể từ ngày ấy, Bá tước Winston vẫn là một câu đố không lời giải đối với Pierce.
“À, thế này…”
Bá tước khẽ vén tay áo trắng che cổ tay trái, nhìn đồng hồ, rồi thở dài tiếc nuối.
“Tôi rất muốn tiếp tục trò chuyện, nhưng tôi có lịch trình tiếp theo rồi.”
Không có lịch trình tiếp theo nào cả. Bá tước có lẽ sẽ quay về biệt thự phụ ngay lập tức và không xuất hiện cho đến sáng mai.
“À, vậy trước khi ngài đi, tôi có thể chụp vài tấm ảnh để đăng lên tạp chí không…”
Bá tước vui vẻ gật đầu, nữ phóng viên ra hiệu cho nhiếp ảnh gia ngồi cạnh. Ngay lập tức, buổi chụp hình bắt đầu. Nhiếp ảnh gia liên tục di chuyển địa điểm trong phòng khách, tìm kiếm góc độ và ánh sáng phù hợp, từ cửa sổ đến trước cây đàn piano, nhưng Bá tước vẫn vui vẻ hợp tác mà không hề than phiền.
Pierce nhìn cảnh đó với ánh mắt ngẩn ngơ.
“Thưa ngài, xin hãy nhìn vào máy ảnh.”
Leon nhìn vào máy ảnh và thầm nhủ. Ống kính đó chính là đôi mắt của cô gái ấy. Grace sẽ nhìn thấy bức ảnh này. Nghĩ vậy, một nụ cười dễ dàng xuất hiện trên môi hắn.
Nhìn kỹ đi, Grace. Ta đang cười đấy. Ngươi không thấy tức điên lên sao? Hãy gọi điện ngay và chọc tức ta đi. Làm ơn đi.
Cuộc phỏng vấn như tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, và cuối cùng cũng đến lúc đuổi nữ phóng viên đi.
“Nhìn ngoài đời ngài còn quyến rũ hơn nhiều, thật tiếc là ảnh và bài viết không thể truyền tải hết được sự quyến rũ đó. Ngay cả bộ phim sắp ra mắt, nói ra có vẻ hơi quá lời, nhưng sau khi nhìn thấy ngài ngoài đời, tôi đã cảm thấy tiếc nuối rồi.”
Leon nhìn vào mắt nữ phóng viên đang cố kéo dài lời chào tạm biệt một cách vô ích, và mỉm cười. Trong lúc cô ta mất cảnh giác, hắn tự nhiên lấy cuốn sổ phỏng vấn từ tay cô ta.
“Tôi có một yêu cầu liên quan đến phát biểu này.”
Ngón tay của Leon gõ vào dòng ghi chú “Người đàn ông trung thành với duy nhất một người phụ nữ suốt đời”.
“Vâng, ngài cứ nói đi ạ.”
“Khi đăng bài, tôi mong cô không giới hạn người phụ nữ đó là Đại công chúa Aldrich hay trực tiếp nhắc đến Đại công chúa.”
Khi nữ phóng viên tỏ vẻ khó hiểu, Leon khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó xử.
“Dù sao thì, việc tên của một quý cô cứ xuất hiện trên báo chí không tốt cho danh tiếng của Đại công chúa trong giới thượng lưu đâu.”
“Ôi chao. Có ý nghĩa sâu xa đến vậy sao.”
Nữ phóng viên che miệng bằng tay, thán phục. Cô ta sẽ không bao giờ mơ rằng thực ra hắn không muốn giới truyền thông ngu ngốc lan truyền tin đồn rằng người phụ nữ hắn muốn trung thành suốt đời là Đại công chúa, khiến Grace hiểu lầm.
“Quả nhiên là một quý ông. Một người hùng vĩ đại, lại còn là Bá tước và đại phú hào, mà tấm lòng lại rộng lớn và sâu sắc đến vậy. Nói ra có thể hơi thô lỗ, nhưng cả ngoại hình nữa. Ngài thực sự là một người đàn ông có tất cả mọi thứ.”
Có tất cả mọi thứ ư? Khóe miệng hắn giật giật khi hắn cố gắng kìm nén cơn tức giận đang dâng trào.
“Cảm ơn ngài đã đồng ý phỏng vấn. Thật sự là một khoảng thời gian hạnh phúc.”
“Tôi cũng rất vui vẻ.”
Hắn chỉ vui vẻ vì nghĩ Grace sẽ đọc bài báo này. Nếu không, đây chỉ là một sự lãng phí thời gian kinh tởm.
[Leon Winston, người đàn ông có tất cả mọi thứ]
Dòng chữ trên bìa tạp chí mà nữ phóng viên tặng hắn như một món quà, chế giễu hắn.
Chà, phải sửa lại bài báo này thôi.
Leon giật lấy cây bút máy từ tay Pierce đang đứng cách hắn một bước. Hắn gạch một đường thẳng vào giữa dòng chữ “Người đàn ông có tất cả mọi thứ” và viết nguệch ngoạc bên dưới:
Kẻ trắng tay.
Bình luận gần đây