Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 193
Đó là đêm mẹ cô đã nói rằng cách tàn nhẫn nhất để hạ gục kẻ thù là tình yêu. Khi Grace cười xòa bỏ qua lời đó, mẹ cô còn nói thêm:
“Đàn ông khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch.”
“Vậy bố cũng ngốc sao ạ?”
Bây giờ cô hiểu tại sao khuôn mặt mẹ lại cứng đờ trước câu hỏi đùa cợt đó.
“Không. Kẻ đó không yêu mẹ. Dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều yêu mẹ, thì kẻ đó cũng sẽ không làm vậy.”
Khi hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, mắt cô tối sầm lại. Chỉ khi biết sự thật, cô mới nhận ra câu hỏi mình đã hỏi tàn nhẫn đến mức nào. Cô cảm thấy như muốn khóc.
Cô cũng dần hiểu được cảm giác nuôi con gái của kẻ thù, đứa bé được sinh ra do một tai nạn trong nhiệm vụ. Khi yêu con gái, ít nhất là khác với mẹ cô, không cần phải lo lắng về ánh mắt của bất kỳ ai, đó là một may mắn lớn.
Grace cũng chợt tò mò như Ellie.
Mẹ có tình cảm gì với cha ruột của mình không? Hay là yêu hận đan xen?
Thật buồn. Cô cảm thấy vô cùng buồn khi nghĩ rằng mình chỉ là sản phẩm của một sai lầm đáng tiếc và bất cẩn.
Mình đang ôm ai đây? Grace ôm chặt con gái hơn và chìm vào những suy nghĩ buồn bã.
Ellie, ít nhất con không phải là một sai lầm.
Dù có ý đồ gì đi nữa, người đàn ông đó đã tạo ra con bé bằng ý chí của mình, nên đứa trẻ này tuyệt đối không phải là sản phẩm của sai lầm.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt con bé đang chờ đợi câu trả lời.
“Bố con nói yêu mẹ.”
Đó là sự thật. Dù không biết bản chất của nó. Dù bây giờ cũng không biết còn như vậy không.
“Mẹ cũng yêu bố con…”
Grace chỉ mấp máy môi mà không nói tiếp được. Khó quá. Thực ra đây là câu hỏi khó nhất. Nhìn khuôn mặt giống người đàn ông đó với tâm trạng buồn bã, Grace tìm kiếm câu trả lời.
Leon Winston, mình có tình cảm gì với anh đây?
“Mẹ cũng yêu bố con…”
Sau một hồi do dự, Grace cuối cùng cũng lôi ra sự thật đã chôn vùi trong quá khứ.
“Đã từng yêu.”
Vì đó là mối tình đầu, là sự thật. Dù đã kết thúc rồi.
Đó là một câu trả lời tiện lợi và hèn nhát.
Khi Ellie ngủ, Grace lặng lẽ ra phòng khách. Cô lấy chai rượu vang đỏ đã bị lãng quên trong tủ bếp, rót đầy một ly và ngồi xuống ghế sofa.
Cô nhìn chằm chằm vào khung ảnh xếp chồng lên nhau của Ellie và mình trên bàn phụ, rồi đặt ly rượu xuống và với tay lấy chiếc túi xách đặt bừa bãi trước khung ảnh. Trong túi xách có vài cuốn tạp chí và một tờ báo.
Cuối cùng, cô đã không lén vứt bỏ mà mang tất cả những cuốn tạp chí tháng trước về. Trên đường về nhà sau giờ làm, cô cũng đã mua tờ báo lá cải hôm nay.
Đây chỉ là để kiểm tra động thái của người đàn ông đó thôi.
Nắm bắt động thái của kẻ thù là điều cơ bản nhất. Điều đầu tiên cô mở ra là tờ báo lá cải với dòng tít lớn “Sắp kết hôn”.
Vậy, hắn ta thực sự kết hôn sao?
Không phải. Cô lại bị lừa bởi dòng tít giật gân. Việc Đại công tước gần đây mua một lâu đài thì liên quan gì đến đám cưới chứ. Đó chỉ là một bài báo suy đoán vô căn cứ và vô nghĩa.
Ngay từ đầu, cô mong đợi gì ở một tờ báo lá cải chỉ chú trọng sự hấp dẫn hơn là sự thật chứ. Làm đi làm lại vài lần cái trò này cũng thấy bực mình.
Vậy thì nếu kết hôn thì hãy kết hôn nhanh lên đi.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên trang nhất, cô lại thấy bực bội.
Hạnh phúc ư? Tôi cũng hạnh phúc khi không có anh.
Nhưng anh không được phép hạnh phúc. Làm sao anh có thể hạnh phúc khi không có tôi, không có Ellie chứ?
Cô xé nát bức ảnh. Cuộn báo nhàu nát bị ném văng ra, lăn lóc trước bếp.
Hãy bất hạnh đi. Làm ơn hãy bất hạnh đi.
Ngay khi cô đưa hai tay vuốt mặt, một dòng chữ trên đống tạp chí nằm vương vãi trên ghế sofa đã thu hút sự chú ý của cô.
[Leon Winston, người đàn ông có tất cả]
Có tất cả ư. Đừng đùa. Tôi không có mà.
Grace cầm cuốn tạp chí lên và hỏi người đàn ông trong đầu mình.
Anh vẫn muốn có tôi đúng không? Đúng không?
Tạp chí Modern Lady số tháng 10 không hề có bài phỏng vấn người đàn ông đó. Leon Winston chỉ đứng đầu trong một bảng xếp hạng tầm thường. Cô càng thêm bực bội khi biết vô số phụ nữ trong vương quốc ngưỡng mộ tên khốn đó.
Anh vẫn theo đuổi tôi, hay đã từ bỏ rồi? Hãy nói rõ đi.
Cô mong hắn sẽ theo đuổi cô suốt đời và không bao giờ quên. Nhưng cô cũng mong hắn sẽ không theo đuổi. Vì cô đã chán cuộc sống chạy trốn rồi. Grace, bản thân cũng không biết mình muốn gì, lại trách móc người đàn ông đó.
Grace lật dở cuốn tạp chí chỉ toàn những câu chuyện vô bổ, rồi đột nhiên đứng dậy đi về phía bếp. Cô bật bếp, châm lửa vào cuốn tạp chí và tờ báo trong tay rồi ném vào bồn rửa.
Người đàn ông đó bốc cháy rồi hóa thành một nắm tro. Grace nhìn dấu vết của hành động không giống Leon Winston chút nào và hỏi:
Anh đang nghĩ gì vậy?
Đó là câu hỏi cô nên tự hỏi mình.
[Jimmy thật tốt bụng.]
“Không phải đâu, Grace. Thằng khốn đó cuối cùng sẽ phản bội cô thôi.”
Leon giáo huấn cô gái 11 tuổi trên bàn phụ, rồi dùng bút máy gạch một đường dài vào nhật ký của cô bé.
[Jimmy thật tốt bụng. Tên khốn.]
Ngồi tựa vào giường đọc nhật ký mà Grace viết khi cô bé 11 tuổi, Leon không thể rời mắt khỏi trang nhật ký viết vào ngày 21 tháng 5.
[Tại sao chỉ có mình mình không có tóc vàng? Lớn lên nhất định phải kết hôn với một người đàn ông tóc vàng. Nhất định phải sinh thật nhiều em bé tóc vàng xinh đẹp.]
“Vợ yêu của chúng ta đã thực hiện được ước mơ nhờ anh đấy.”
Dù bây giờ phải từ bỏ chữ “nhiều”.
Hắn lại nhìn về phía bàn phụ và nói chuyện với Grace. Cô mỉm cười rạng rỡ đứng trước ga tàu bãi biển Abington, nhưng nụ cười nửa vời của Leon phản chiếu trong kính khung ảnh nhanh chóng tàn lụi.
“Tại sao cô không viết nhật ký ở đó?”
Không biết có phải cô đã không mang theo cuốn nhật ký hay không.
Trong khoảng thời gian hai người gặp nhau ở bãi biển Abington, không hề có dòng nào được ghi lại.
Leon muốn biết…
Tâm tư của Grace từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, những ngày cô lén lút nhìn trộm hắn mỗi ngày, và cả ngày cuối cùng khi hai người cùng bay lên bầu trời rồi rơi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng trống kéo dài gần hai tuần ấy giữa những trang giấy, ánh mắt tối lại. Rồi lặng lẽ rời mắt, đóng cuốn nhật ký lại.
Leon mở ngăn kéo chiếc bàn phụ, đặt cuốn nhật ký vào đúng chỗ trống giữa những cuốn khác đã được sắp xếp cẩn thận theo thứ tự thời gian.
Trớ trêu thay…
Chỉ khi Grace không còn ở bên, Leon mới hiểu cô rõ đến thế.
Scone—cô luôn ăn bằng cách phết mứt dâu lên trước, rồi mới đến một lớp kem đông đặc thật dày. Hoàn toàn ngược lại với thói quen của Leon.
Cô thích đọc tạp chí. Một sở thích thật bình thường… nhưng cũng là điều khiến hắn thấy yên lòng.
Cô đã học lái xe từ người anh trai khốn kiếp của mình.
Ngày biết được chuyện đó, Leon đã không chần chừ mà điều Jonathan Riddle Junior về làm tài xế xe tải cho một trong những doanh nghiệp của hắn, đồng thời cắt giảm mạnh ngân sách trợ cấp dành cho gia đình gã.
Leon đưa tay lấy cuốn nhật ký cuối cùng trong số những cuốn được sắp xếp ngay ngắn.
Từ sau tuổi mười sáu, những trang viết bắt đầu có nhiều khoảng trống. Cô đã thường xuyên tham gia các nhiệm vụ.
Trang nhật ký cuối cùng dừng lại…
Chỉ vài ngày trước khi Grace thâm nhập vào dưới quyền hắn.
[Không ngủ được.]
“Tôi cũng vậy.”
Leon, như mọi đêm, lật thêm vài trang từ cuốn nhật ký cuối cùng của Grace. Khi thấy một trang giấy trắng, hắn dùng bút máy viết nhật ký của mình.
Hôm nay cô đã làm gì? Con gái chúng ta thì sao? Có một ngày tốt đẹp không? Tôi hôm nay vẫn không được như vậy. Vui chứ?
Bên trên là những dòng nhật ký được viết nguệch ngoạc mỗi ngày. Dù khác ngày tháng, nhưng các câu chữ luôn tương tự nhau. Nếu người phụ nữ đó nhìn thấy, có lẽ cô sẽ gọi Leon là một kẻ tâm thần phân liệt.
Hắn lại đặt cuốn nhật ký vào và cả khung ảnh đã lấy ra trên bàn phụ cũng cho vào ngăn kéo. Rồi ánh mắt hắn chạm vào tờ rơi nằm dưới đáy ngăn kéo.
Tại sao không có thông tin gì nhỉ.
Theo lời người hầu gái đã giúp việc vặt khi đứa bé mới sinh, người phụ nữ đó đã định cho đứa bé đi. Rồi cuối cùng lại định bỏ rơi nó cho hắn, nhưng thậm chí điều đó cũng không làm được và đã thay đổi ý định, mang đứa bé đi. Vậy nên bây giờ cô ta chắc chắn vẫn đang nuôi con của hắn, không thể tách rời.
Vì thế, hắn đã cho phân phát tờ rơi chứa thông tin về Grace và đứa bé đến tất cả các đồn cảnh sát, phòng khám nhi trên toàn quốc.
Nếu có con, sớm muộn gì cũng sẽ phải đến phòng khám nhi một lần.
Hắn cố kiềm chế không để dán đầy tờ rơi khắp phố như trước kia. Bởi lẽ, nếu làm vậy, những kẻ đang nhắm vào người phụ nữ ấy có thể sẽ để mắt đến cả đứa bé.
Thế nhưng cho đến giờ, vẫn chưa có bất kỳ thông tin đáng tin cậy nào được gửi về.
Rốt cuộc cô đang sống ở đâu? Đang sống thế nào?
Nếu không phải cô đã nhận được một rương vàng từ người mẹ quá cố, thì việc bỏ trốn chỉ dựa vào tài sản thừa kế từ trước đến giờ là điều không thể.
Cô kiếm tiền bằng cách nào?
Một người phụ nữ, một mình nuôi con nhỏ và kiếm sống… Hắn không rõ, nhưng chắc chắn đó là một cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
Lẽ ra cô nên từ bỏ rồi mới phải.
Chỉ cần quay về, hắn sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.
Chỉ cần ở bên cạnh hắn, dù là hứng chịu bất kỳ sự trả thù nào từ cô, hắn cũng cam chịu.
Nhưng… người phụ nữ đó coi chính việc không ở bên hắn là sự trả thù lớn nhất, nên cô sẽ không tự mình quay về.
Chẳng lẽ… cô đã kết hôn với người đàn ông khác?
Phải chăng giờ đây, cô không còn chút vương vấn nào với hắn nữa, nên mới hoàn toàn phớt lờ mọi sự khiêu khích mà hắn bày ra?
Bình luận gần đây