Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 200
Việc tàn dư nổi dậy trở lại vào thời điểm này, dưới góc nhìn của Leon, lại trở thành một cơ may hiếm có.
Trong bối cảnh nhà vua đang ngấm ngầm thúc đẩy việc giải tán Đội đặc nhiệm số 1 nhằm thu hẹp quyền lực của hắn, thì sự hỗn loạn do quân phản loạn gây ra chính là lý do để giữ lại đội ngũ đó, đồng nghĩa với việc giữ vững quyền hạn đội trưởng trong tay mình.
Leon vẫn chưa tìm thấy Grace và đứa bé.
Chỉ với danh nghĩa đội trưởng Đội đặc nhiệm số 1, hắn mới có thể tiếp tục huy động lực lượng tìm kiếm.
Tuy nhiên, thật đáng ngại khi tàn dư phản loạn lại xuất hiện cùng lúc với Grace—chỉ cách nhau đúng một ngày, trong cùng một thành phố.
Ý nghĩ ấy khiến hắn không khỏi chau mày.
Có lẽ nào… Grace đã bị quân phản loạn bắt giữ, nên suốt thời gian qua mới không có tin tức gì?
Nhưng vừa nghĩ đến đó, Leon lập tức lắc đầu.
Vô lý.
Nếu thật sự bị bắt làm con tin, Grace sẽ không thể nào thản nhiên cười nói, cùng đứa bé mua sắm Giáng sinh ở trung tâm thương mại.
Và nếu là con tin thật, chẳng có lý do gì để cô ta liều lĩnh trộm tờ truy nã.
Thà tìm đến hắn, nhờ giúp đỡ để thoát thân, còn sáng suốt hơn nhiều.
Huống hồ, ngay từ đầu, quân phản loạn cũng đâu đời nào để con tin lang thang đến đồn cảnh sát như vậy.
Không, tất cả đều vô lý.
Ngay cả chuyện Grace đặt bom cũng vậy.
Người phụ nữ đó chưa từng nhân từ đến mức sẽ dành cho hắn một cái chết nhanh chóng như thế.
Leon thong thả cài khuy áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính.
Trong tấm kính, khuôn mặt hắn hoàn toàn không mang dáng vẻ của kẻ vừa nghe tin tức về Grace và con gái sau hai năm dài đằng đẵng.
Đây là cơ hội đầu tiên kể từ ngày đó.
Lần tiếp theo có thể sẽ là mười năm nữa. Hoặc có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn lần nào khác.
Leon siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu, tự cảnh cáo bản thân.
Nếu lần này cũng bỏ lỡ, hắn sẽ không chỉ là một xác chết sống, mà là một xác chết đang thối rữa.
Ba năm qua, Leon đã sống một cuộc đời nơi mỗi hy vọng mong manh luôn bị nuốt chửng bởi nỗi tuyệt vọng kéo dài vô tận. Đến mức, hy vọng chẳng còn mang dáng dấp của hy vọng nữa.
Việc Grace lấy tờ truy nã, với hắn, đồng nghĩa với việc cô đã biết rõ hắn vẫn đang truy tìm. Lần này, hắn chỉ còn biết trông mong đứa bé sẽ khiến bước chân người phụ nữ ấy chậm lại.
Leon cùng các tùy tùng lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Giọng hắn khẽ vang lên như một mệnh lệnh lạnh lùng:
“Nếu có tin tức mới, lập tức cử người đến nhà hát.”
“Vâng, Thiếu tá.”
Campbell nghiêm người chào theo kiểu quân đội. Leon chẳng để tâm đến nghi thức, chỉ thẳng bước ra khỏi phòng suite.
Hiện tại, một nửa lực lượng đặc nhiệm đang kiểm tra từng tấm séc được phát hành ngày hôm qua bởi các phụ nữ, với số tiền trùng khớp giá đồ chơi bán tại trung tâm thương mại. Nửa còn lại vẫn đảm nhận nhiệm vụ chính: truy tìm tàn dư phản loạn. Việc phải chia đôi lực lượng giữa Grace và quân phản loạn khiến hắn không lấy gì làm vui.
Suốt đời chỉ dành để truy đuổi ai đó… Ý nghĩ ấy chợt lướt qua trong đầu. Ngày trước, hắn hẳn đã bật cười khẩy mà gạt đi. Nhưng giờ, ngay cả một nụ cười cũng trở nên xa lạ.
Cùng lúc đó, Grace đứng khuất trong góc sảnh nhà hát, ánh mắt không rời lối vào. Kính râm che nửa khuôn mặt, chiếc khăn choàng quấn hờ quanh cổ, tay giấu sâu trong túi áo khoác, siết chặt lấy báng súng.
Ngay lối vào, binh lính đang kiểm tra từng người. Nhưng Grace chẳng tin tưởng ai cả. Cô đứng gần đó, vờ như đang đợi giám đốc, nhưng thực ra là quan sát, kiểm tra từng khuôn mặt bước vào.
Bởi vì cô biết rõ mặt bọn phản loạn hơn bất kỳ ai.
Cho đến giờ, may mắn là chưa xuất hiện gương mặt nào không mong đợi.
Nhưng…
Cái tên khốn đó… Sao hắn lại muốn đến đây?
Cô đã cố gắng kìm nén ý muốn gọi điện đến khách sạn để cảnh báo hắn đừng tham dự buổi chiếu phim suốt cả ngày hôm nay.
Anh có mười cái mạng sao?
Đúng lúc cô đang chế giễu hắn trong lòng.
“Anna!”
Sally, người vừa được kiểm tra an ninh ở lối vào, nhận ra cô và đi về phía cô.
“Cô đợi tôi à? Giờ thì tôi sẽ đảm nhận việc đi theo ông Grant, Anna có thể về rồi.”
Grace lắc đầu, mắt vẫn dán vào lối vào.
“Tôi cũng muốn xem phim.”
“Không phải cô muốn xem Bá tước sao?”
Grace nhíu mày.
“Không phải.”
Khuôn mặt đó, tôi thấy hàng ngày ở nhà. Với khuôn mặt thiên thần. Vậy nên không cần phải nhìn khuôn mặt ác quỷ đó.
Đúng 8 giờ, các nhân viên đội quảng bá bắt đầu tập hợp các phóng viên sau hàng rào chắn dọc theo thảm đỏ. Vì không còn chỗ đứng, hai người họ đi lên cầu thang lớn ở giữa sảnh và lên tầng 2.
Đang dựa vào lan can tầng 2, nhìn xuống sảnh tầng 1 và trò chuyện vớ vẩn với đồng nghiệp, bỗng nhiên đèn flash đồng loạt lóe sáng ở lối vào.
“Ối, có phải Bá tước không?”
Đồng nghiệp cô thò đầu ra nhìn xuống dưới, rồi lập tức càu nhàu với giọng điệu thất vọng lớn.
“Là ông Grant mà.”
Ông giám đốc, khoác tay vợ và đi lên tầng 2, nhận ra Grace và gọi to.
“Anna, cô không về rồi sao?”
Thực ra, Grace đã về rồi, nhưng gửi Ellie ở nhà Lucy rồi quay lại.
“Tôi cũng muốn xem phim.”
“Bá tước thì sao?”
“Tôi không muốn nhìn thấy.”
Câu trả lời nhanh chóng khiến ông giám đốc bật cười.
“Xem phim vui vẻ nhé. Sau khi xem xong, nhớ đến bữa tiệc nhé. Giờ cô ăn mặc thế này cũng được rồi, nhất định phải đến đó.”
Ông giám đốc lại nói những điều vô nghĩa, đúng lúc đó tiếng reo hò vang lên từ dưới. Grace nhìn xuống, sắc mặt cô lạnh tanh.
Leon Winston bước vào tầm nhìn của Grace sau hai năm.
Với một cánh tay khoác lấy Công chúa.
Nhìn bộ lễ phục đen lịch lãm, cô nhớ lại cái ngày hắn bắt cô hầu hạ hắn trong lễ đính hôn với người phụ nữ đó.
Ngày đó hắn cũng trông như vậy.
Grace cố gắng kìm nén cảm xúc không nên có bỗng trỗi dậy, tìm kiếm cảm xúc quen thuộc.
Trong làn đèn flash dày đặc hơn nhiều so với lúc nãy, mái tóc bạch kim được vuốt pomade gọn gàng không một sợi tóc nào xù lên càng sáng rực hơn. Hắn đứng ngay dưới cô nên cô không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn hắn đang cười.
Hoàn toàn giống như hình ảnh hạnh phúc và hoàn hảo mà báo chí đã đăng tải.
Sao có thể thế này. Sao có thể thế này được.
Bàn tay nắm chặt lan can run rẩy. Khi người đàn ông cùng Công chúa bước lên cầu thang và đến khúc cua, Grace quay lưng lại.
“Trời ơi, lời bà Tate nói đúng thật sao? Nếu tôi là Công chúa, tôi đã không thể rời mắt khỏi khuôn mặt đó và chắc chắn đã vấp ngã rồi.”
Đồng nghiệp cô líu lo mà không biết lòng cô.
“Thưa ngài, mời ngài đi lối này.”
Do sự cố buổi trưa, ghế khách quý đã được chuyển lên tầng 2. Theo sự hướng dẫn của Grant, khi họ đến giữa hàng ghế đầu tiên ở tầng 2, khán giả ở tầng 1 đứng dậy vỗ tay chào đón Leon.
Đứng trước lan can, hắn nhận những lời tán dương với thái độ điềm tĩnh như mọi khi, rồi ngồi xuống. Và như mọi khi, mẹ hắn, người đeo mặt nạ quý bà cao quý, thì thầm phàn nàn với hắn.
“Thảm đỏ ở một nơi nhỏ hơn cả sảnh dinh thự của chúng ta. Tôi sống đến giờ chưa từng bị đối xử tệ bạc như vậy.”
Hắn đã nghe Grant nói trực tiếp lý do tại sao buổi thảm đỏ được chuyển từ ngoài trời vào trong nhà, vậy mà bà ấy vẫn nói những lời như vậy. Có phải bị lẫn không.
Cứ tưởng sẽ lại bị chọc tức như vậy, nên lúc thảm đỏ đã giao mẹ cho em trai, vậy mà chỗ ngồi lại sát nhau. Không biết ai đã sắp xếp chỗ ngồi, nhưng nếu mục đích là để mang lại cho anh khoảng thời gian tồi tệ nhất, thì họ đã thành công.
Dù sao thì bà ấy cũng là người giữ phép lịch sự bên ngoài, nên khi phim bắt đầu bà ấy sẽ im lặng, Leon chỉ mong đèn trong nhà hát tắt nhanh.
Nhưng ngay cả sau khi đèn tắt, Leon cũng không tìm thấy sự bình yên. Khoảnh khắc mẹ hắn im lặng, nhà vua lại lên tiếng.
[Thưa quý vị và các bạn, và Thiếu tá Leon Winston, người hùng của Blackburn.]
Không ngờ nhà vua lại gửi video chúc mừng.
Hai bên, các phóng viên thi nhau bật đèn flash để chụp ảnh anh, người đang xúc động trước “món quà bất ngờ” của nhà vua. Leon không còn cách nào khác, đành đứng dậy chào kiểu quân đội về phía nhà vua trên màn bạc.
Không khác gì một tên hề.
Hắn ngồi xuống lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét đang tuôn ra vô số sự giả dối, và trong lòng lặng lẽ hình dung ngày vương quốc đáng nguyền rủa này sụp đổ.
Hắn đã nghe Grant nói rằng ngay từ đầu quá trình sản xuất phim, nhà vua đã can thiệp vào kịch bản và cốt truyện thông qua những người thân cận. Vậy mà không ngờ ông ta còn chèn cả video của mình vào trước phim. Nhà vua đang sốt ruột muốn chiếm lấy ánh đèn sân khấu đang đổ dồn vào Leon.
[…Mong rằng đây sẽ là khoảng thời gian ý nghĩa khi chúng ta kết thúc một năm cũ và chào đón một năm mới, cầu mong ơn phước của Chúa sẽ đến với toàn dân.]
Ngươi hãy cầu ơn phước cho Grace đi. Bởi vì nhờ người phụ nữ đó mà ngươi mới giữ được ngai vàng.
Grace chỉ vào phòng chiếu sau khi bộ phim bắt đầu. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông thuộc về một thế giới khác với cô trong cùng một không gian, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng cuối cùng.
Những nhân viên hãng phim ngồi cạnh cô chắc hẳn không hề biết rằng Anna Snyder, trợ lý văn phòng mới của giám đốc, thực chất là nhân vật chính trong sự kiện Blackburn sụp đổ. Nghĩ vậy, cô bật cười.
[Bố!]
Câu chuyện về thời thơ ấu hạnh phúc của Thiếu tá Richard Winston trước khi ông qua đời một cách bi thảm đang diễn ra trên màn hình, và Leon Winston xuất hiện trên màn hình ở tuổi mười ba. Anh ta không giống với hình ảnh mà Grace nhớ, khiến cô cảm thấy khó chịu. Vì vậy, cô chờ đợi câu chuyện thời thơ ấu kết thúc nhanh chóng, chỉ nhìn vào gáy anh ta chứ không phải màn hình.
Cô không muốn những ký ức hạnh phúc hiếm hoi thời thơ ấu bị biến chất. Thật nực cười và bi thảm.
Bình luận gần đây