Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel (Hoàn Thành) - Chương 241
Hắn cúi người xuống, môi khẽ chạm vào môi cô. Đôi mắt Grace, thấm đẫm nước mưa, trợn to sửng sốt. Và ngay khoảnh khắc ấy một điều kỳ diệu xảy ra.
Ánh đèn pha tỏa ra, tán xạ thành những quầng sáng mờ ảo. Trong làn sáng mong manh ấy, đôi mắt xanh lục của cô nhìn thẳng vào hắn màu xanh nhạt lạ thường, nhợt hơn mọi lần. Xanh lục… Chỉ một sắc xanh ấy thôi, mà cả thế giới đơn điệu xám xịt hắn từng thấy bỗng bừng lên, rực rỡ và sống động như thể ai đó vừa quệt cọ màu lên tấm toan bụi phủ.
Từng giác quan, vốn bị bóp nghẹt trong cõi trống rỗng tê liệt, bắt đầu lần lượt sống dậy.
Mùi máu tanh nồng nặc từ người Grace xộc thẳng vào mũi hắn, kéo theo làn hơi hăng nồng của mưa đông trộn với mùi đất mục. Một mùi hôi hám, bẩn thỉu, ghê tởm. Và tởm hơn hết là vị máu của cô mằn mặn, gắt gỏng, rỉ ra từ đôi môi rách bươm, ngấm vào miệng hắn. Hắn chỉ muốn được súc miệng ngay tức khắc bằng khói thuốc nồng đượm của một điếu xì gà.
Hắn buông môi cô ra rồi lùi lại. Chỉ đến khi ấy, hắn mới thấy rõ hình hài người phụ nữ trước mặt tái mét, run lên vì cái lạnh cắt da, trông chẳng khác gì một con chó hoang tội nghiệp đang co rúm giữa cơn mưa.
Leon cởi chiếc trench coat. Hắn bước tới, định khoác lên vai cô. Nhưng có lẽ cô đã hiểu nhầm ý định của hắn cô lập tức siết chặt khẩu súng trong tay, rồi lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác, sẵn sàng phản kháng.
“Em yêu, tại sao anh lại tự tay vứt bỏ cơ hội thực hiện điều ước chứ?”
Khóe môi Leon vốn đang nhếch lên đột nhiên cứng lại. Khi hắn lại gần hơn, hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lấm lem những vết bầm xanh đỏ.
Lúc ấy, hắn mới nhận ra.
Thứ đáng lẽ phải ở bên cô đã không còn.
Đứa bé không còn.
Người đàn ông khoác chiếc áo khoác trench coat lên đầu Grace như một tấm mạng che mặt, rồi lập tức lùi lại. Sau đó, hắn làm một điều khó hiểu.
“Ha…”
Giữa cơn mưa xối xả, hắn bắt đầu cười như một kẻ điên.
“Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng sẽ không chọn tôi.”
Hắn nhếch khóe mắt cười, lẩm bẩm không biết có gì buồn cười đến thế. Nước mưa chảy dọc khuôn mặt bị che khuất bởi vành mũ khiến hắn trông như đang khóc.
“Em có thể cho anh một ít thời gian để hút một điếu xì gà chứ?”
Người đàn ông không đợi câu trả lời mà đưa tay trái vào bên trong áo khoác quân phục.
“Thói quen thật đáng sợ. Luôn mang theo thứ không có mùi vị, không có hương thơm.”
Hắn lấy ra một điếu xì gà rồi làm một việc kỳ lạ. Hắn không ngậm ngay vào miệng mà đưa lên trước mắt. Trong lúc hắn từ từ xoay điếu xì gà như vẽ một biểu tượng vĩnh cửu trong không trung, điếu xì gà dần ướt đẫm nước mưa.
“Em có nhớ Trung tá Humphrey, cấp trên cũ của anh không?”
“…”
“Ông ta nói rằng, nếu xì gà được làm ướt rồi hút, hương vị sẽ càng sâu sắc hơn. Anh từng hút xì gà ngâm rượu whisky hay rượu rum rồi, nhưng nước ư… Anh đã cười xòa, nhưng thật lòng mà nói, anh cũng tò mò không biết vị của nó sẽ thế nào nếu làm ướt bằng nước.”
Người đàn ông chỉ cắt đầu điếu xì gà và ngậm vào miệng khi nó đã ướt sũng đến mức vỏ ngoài chuyển sang màu nâu sẫm. “Cạch”, ngọn lửa bùng lên từ bật lửa. Bàn tay che đầu điếu xì gà để nước mưa không rơi vào gầy gò hơn trước, lộ rõ đường gân và xương.
Sau vài lần thử, điếu xì gà đã cháy. Người đàn ông hít một hơi thật sâu khiến má hóp lại, rồi nhả ra một làn khói trắng dài. Khói tan vào ánh đèn pha rồi nhanh chóng hòa vào nước mưa và biến mất.
“Hừm… Không ngon như những gì ông ta đã nói.”
Cái gu rẻ tiền của những kẻ bình dân. Người đàn ông nhíu mày nhìn điếu xì gà kẹp giữa những ngón tay dài, rồi chuyển ánh mắt sang Grace. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, khóe mắt hắn cong lên rõ rệt.
“Em yêu, em đến tận đây để thực hiện điều ước cuối cùng của anh sao?”
Bỗng một cảm giác quen thuộc ập đến.
“Em yêu, chuyến đi chơi cuối cùng trước khi chết của em tốt đẹp chứ?”
Grace nhìn người đàn ông đứng trong mưa với bộ quân phục, và nhớ lại buổi bình minh ngày nào cô bị hắn bắt lại khi cố gắng thoát khỏi hắn.
Người cầm súng đã thay đổi. Nhưng nòng súng vẫn run rẩy thì không thay đổi. Có một điều nữa không khác gì lúc đó.
“Chỉ cần một lời nói ‘hãy chết đi’ là đủ rồi. Vậy mà em lại đến tận nơi xa xôi này để cho anh thấy mặt. Em lại có thể ban cho một kẻ như anh sự nhân từ rộng lượng đến thế. Cảm ơn em, em yêu.”
Như ngày hôm đó, trong bóng tối của vành mũ, đôi mắt người đàn ông lóe lên sự giận dữ lạnh lùng.
“Không phải. Lời cảm ơn phải dành cho những kẻ đã ra lệnh giết tôi.”
Người đàn ông tinh ý đã hiểu rõ toàn bộ sự việc. Đó là lý do tại sao hắn cảm thấy giận dữ chứ không phải vui mừng trước cái chết mà hắn khao khát bấy lâu.
“Không phải súng trường bắn tỉa mà là súng tiểu liên. Ý là hãy biến tôi thành tổ ong khi đối mặt ư. Hãy nói với bọn chúng rằng tôi rất biết ơn. Nhờ đó mà tôi có thể chết khi nhìn thấy thứ tôi yêu nhất, đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.”
Tiếng cười khẽ bật ra từ kẽ răng người đàn ông đang ngậm xì gà. Hắn nhả khói xì gà mà hắn nói là không ngon, như đang thưởng thức trong miệng, rồi đột nhiên búng ngón tay như nhớ ra điều gì đó.
“À, trước khi chết, anh phải để lại di chúc chứ.”
Hắn dùng điếu xì gà chỉ vào băng đạn của khẩu súng tiểu liên.
“Tiết kiệm đạn.”
Di chúc kỳ lạ đến mức Grace vừa định mở miệng đã phải cắn chặt môi đến đau.
“Phần còn lại, hãy bắn vào thằng khốn đã biến em thành thế này và cướp con gái chúng ta đi.”
Ý hắn là hắn sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì đứa bé, và cô phải chịu trách nhiệm trả thù.
“Hãy nói với Ellie rằng bố sẽ mãi mãi yêu con.”
Răng Grace cắn sâu hơn vào môi.
“Lời xin lỗi vì những thứ tồi tệ này là cha mẹ…”
Người đàn ông nhíu mắt, khuôn mặt không phải cười cũng không phải khóc.
“Hãy nói khi Ellie lớn hơn một chút.”
Nghe như một lời trách móc, rằng cô phải chịu trách nhiệm cứu Ellie và nuôi dạy con bé đến cùng. Khoảnh khắc đầu cô vô thức cúi xuống, những giọt nước lớn hòa lẫn nước mưa rơi xuống nòng súng.
“Cuối cùng, địa ngục từ giờ là đất của anh, đừng hòng đặt chân vào. Anh không muốn nhìn thấy em nữa.”
Hai bàn tay nắm chặt báng súng bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
“Di chúc của anh đến đây là hết.”
Người đàn ông ném điếu xì gà còn hút dở xuống vũng nước mưa trên đường, rồi sải bước đến và vươn tay về phía Grace. Cô tưởng hắn định cướp súng, nhưng không phải. Hắn tự tay tháo chốt an toàn của khẩu súng rồi lùi lại.
“Bắn đi.”
Người đàn ông nhắm mắt lại.
Dừng trò lừa bịp này lại đi.
Grace cố nén tiếng cười nhưng không giữ được lâu.
“À, khi diễn ra tang lễ, hãy để mở quan tài để mọi người có thể nhìn thấy mặt anh.”
“Đồ điên, hức…”
Tiếng cười vừa bật ra đã biến thành tiếng khóc.
Thực ra, kẻ điên là chính cô.
Khoảnh khắc môi người đàn ông chạm vào cô, cô tỉnh lại như vừa thoát khỏi giấc mơ.
Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại chĩa súng vào người đàn ông này?
Trong lúc hoang mang, cô chỉ biết lắng nghe những lời hắn nói. Trong lúc đó, cô dần tỉnh táo lại và nhận ra mình đã định làm gì.
Cô đã định tự tay giết người đàn ông mà cô đã lo lắng không biết có chết không suốt thời gian bị quân nổi dậy bắt giữ.
“Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng sẽ không chọn tôi.”
“Cuối cùng, địa ngục từ giờ là đất của anh, đừng hòng đặt chân vào. Anh không muốn nhìn thấy em nữa.”
Cứ thế, cô lại làm tổn thương người đàn ông ấy một lần nữa.
Cú sốc khi nhận ra điều đó còn đau đớn hơn cả khi bị Nancy đánh vào đầu.
Cạch.
Cô ném khẩu súng ra xa. Grace run rẩy ôm mặt bằng đôi tay run rẩy.
“Hức hức…”
Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa như muốn điếc tai và tiếng nức nở của chính cô. Không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Cô hạ tay xuống và nhìn thẳng vào người đàn ông. Hắn mở đôi mắt đã nhắm và nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt sâu thẳm nói.
Em cần anh sao?
Đúng vậy.
Anh sẽ không đuổi theo em nữa, vậy nên em hãy quay về đi.
Grace lê bước chân mỏi mệt, yếu ớt, rồi đổ sụp vào lồng ngực ướt đẫm của hắn.
“Em xin lỗi.”
Hai tay người đàn ông giữ chặt cô. Bàn tay lần mò lên cơ thể cô rồi cuối cùng ôm lấy má cô, run rẩy.
“Nói đi.”
Đầu cô ngẩng lên, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng hiện ra trước mắt. Đôi mắt như không phải của con người bùng cháy sự điên loạn.
“Thằng khốn nào?”
Nhìn đôi môi đang nghiến chặt sự giận dữ, Grace nắm lấy má hắn và đặt môi mình lên môi hắn. Đó không phải là nụ hôn của cái chết, mà là nụ hôn của một giao ước.
Có hai cách để sống sót trong địa ngục: trở thành quỷ dữ, hoặc bắt tay với quỷ dữ.
“Giết con quỷ đó có tàn nhẫn với em không?”
Đúng vậy, vì đó là con quỷ của em.
Bình luận gần đây