Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel (Hoàn Thành) - Chương 245
Đêm muộn. Leon ngồi lặng trước bàn làm việc trong phòng.
Đó là một ngày dài dài đến mức khiến đêm hôm trước, khi hắn còn ngồi đây chờ cuộc gọi từ Grace, giờ bỗng trở nên xa xăm như một ký ức đã mờ.
Trước mặt hắn là tờ truy nã vừa được in gấp trong ngày. Vô nghĩa bởi những bản sao của nó đã được gửi đi khắp các đơn vị quân đội và cảnh sát trên toàn quốc. Nhưng hắn cần làm gì đó. Dù chỉ là giả vờ còn đang kiểm soát.
Và điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, là trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của những kẻ đã bắt cóc con gái hắn. Làm thế thì sao chứ? Địa điểm ẩn náu của chúng nào có hiện ra.
Rồi sẽ đến một ngày hắn hiểu được cái cách bọn người ngu muội bị dẫn dắt bởi đám lừa đảo khoác lên mình cái mác “siêu năng lực”.
Lẽ ra hắn đã phải giết Robert Fisher ngay khi còn có cơ hội, khi gã vẫn còn nằm dưới tầng hầm ấy.
Fisher hiện đang bị truy nã nội bộ trong hệ thống quân đội và cảnh sát, nhưng không công khai. Nếu biết mình đang bị săn đuổi, hắn sẽ chẳng dại gì mà xuất hiện ở bệnh viện để thăm vợ.
Bệnh viện bang Brayton đã được bố trí nhân lực kín đáo, sẵn sàng giăng bẫy quanh Hattie Fisher.
Còn sáu ngày nữa là đến Chủ Nhật. Đó sẽ là tuần dài nhất trong cuộc đời hắn.
Nỗi hối hận, giận dữ và cảm giác bất lực liên tục trỗi dậy, Leon lật tờ truy nã của Fisher. Tình hình không hề khá hơn.
Ellie… Con bé có an toàn không?
Bên dưới là tờ truy nã con gái hắn bị mất tích.
Tờ truy nã của Ellie cũng chỉ được phân phát trong quân đội và cảnh sát. Hắn lo ngại rằng nếu công khai, những kẻ bắt cóc có thể giết con bé một cách bốc đồng vì lo sợ ngoại hình đặc biệt của con bé sẽ bị phát hiện.
Tờ truy nã của Ellie sử dụng bức ảnh chụp gần đây nhất. Hắn không ngờ rằng bức ảnh con bé cười hạnh phúc trên lưng một con ngựa trắng ở rạp xiếc lại được dùng làm ảnh truy nã mất tích.
Tại sao ta lại phải làm đi làm lại những tờ truy nã con mất tích thế này?
Lần này, có tên và ảnh. Nhưng hắn không thể vui được. Hắn chỉ mong không phải làm thêm bất cứ tờ nào như thế này nữa.
“Nếu anh thực sự yêu Ellie, thì chẳng phải anh nên đưa con bé ra khỏi cái vũng lầy máu và thù hận này sao?”
Đúng vậy. Cô nói đúng.
Lẽ ra hắn nên để cô đi từ lâu rồi.
Lẽ ra, hắn nên đứng yên trên sân ga và vẫy tay chào tạm biệt, thay vì lao mình đuổi theo chuyến tàu đã chuyển bánh.
Chính khoảnh khắc ấy, vòng luẩn quẩn của những nuối tiếc lại bắt đầu quay trở lại.
Và trong giờ khắc khuya khoắt, khi mọi thứ tưởng chừng đã chìm vào im lặng, vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Người đến tìm hắn là Grace, trong bộ đồ ngủ.
“Sao?”
“……”
Phòng làm việc tối om. Người đàn ông ngồi sau bàn, chỉ có ánh đèn bàn chiếu sáng, vẫn mặc áo sơ mi mà chưa cởi cà vạt.
Hắn ta ép mình lên giường ngủ cơ mà.
“Đi ngủ đi.”
Grace mấp máy môi nhưng không nói ra điều mình muốn. Người đàn ông lại cụp mắt nhìn xuống bàn, ra lệnh một cách dứt khoát.
Hắn ta có vẻ nghĩ cô đến hỏi hắn có việc gì làm không.
Grace quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đặt ở góc tường. Chỉ còn 5 phút nữa là sang ngày mới.
“Hôm nay là sinh nhật em à?”
Sáng nay, khi hắn dí súng vào cô, hắn đã nói vậy. Cô cứ nghĩ đó chỉ là một lời châm chọc vô nghĩa, nhưng khi nghe đài báo ngày hôm nay, cô mới nhận ra không phải.
Người đàn ông thở dài như đang đối phó với một đứa trẻ không nghe lời. Chỉ đến khi hắn chống hai tay lên bàn và đứng dậy, lời nói mới bật ra từ miệng Grace.
“Sinh nhật.”
“……”
Chúc mừng.
Miệng cô không thể thốt ra lời chúc mừng, vì cô đã mang đến tin xấu làm hỏng sinh nhật hắn. Cuối cùng, cô chỉ nói những điều lạc đề.
“…Hôm nay là sinh nhật anh mà.”
“Thì sao?”
Leon nhìn Grace với đôi mắt trũng sâu. Việc hắn ra đời có lẽ là một lời nguyền đối với người phụ nữ này. Hắn đóng tập hồ sơ lại và thờ ơ đáp lại người phụ nữ im lặng.
“Phải. Xin lỗi vì đã ra đời, em yêu.”
“Không phải thế…”
Grace hít một hơi thật sâu rồi trút hết những lời muốn nói ra cùng hơi thở.
“Em xin lỗi vì đã mang tin xấu đến vào sinh nhật anh.”
Vầng trán người đàn ông từ từ nhăn lại, đầu hắn nghiêng đi. Hắn làm cái vẻ mặt mà Grace đã không biết bao nhiêu lần khi cô bị giam cầm ở đây.
Em không hiểu anh.
Khi hắn đột nhiên tử tế, hoặc đột nhiên giận dữ. Mỗi lần hắn thay đổi thái độ, cô lại làm cái vẻ mặt không hiểu được ý đồ ẩn giấu bên trong hắn.
“Em nói thật đấy.”
“Không có gì phải xin lỗi. Đây là món quà sinh nhật anh thích nhất trong số những món em từng tặng.”
Người đàn ông nheo mắt cười đùa, nhưng Grace không cười nổi.
Những món quà sinh nhật mà cô từng tặng chỉ là sự im lặng. Họ chưa bao giờ là những người trao đổi quà cáp. Vì vậy, không có gì phải xin lỗi về những chuyện đã qua, nhưng riêng hôm nay, cô cảm thấy có lỗi.
“Có một tin có thể an ủi anh. Nếu đây cũng là một món quà…”
Người đàn ông nhướn mày tỏ vẻ quan tâm, Grace liền nói ra điều mà cô đã không thể nói vì mọi chuyện đã trở nên hỗn loạn.
“Ellie không quên anh. Con bé muốn gặp bố.”
Nụ cười mờ nhạt còn sót lại trên khuôn mặt người đàn ông lập tức biến mất.
“Anh cứ nghĩ con bé đã quên, anh thật ngu ngốc. Anh xin lỗi.”
Cô cảm thấy xấu hổ khi cố rút con dao găm đã đâm vào tim hắn ra, nói rằng đó là một sai lầm. Hôm nay, cô đã xin lỗi người đàn ông này bao nhiêu lần rồi, những lời xin lỗi mà cô nghĩ cả đời sẽ không bao giờ phải nói.
“Ban đầu…”
Đó là lúc cô thành thật kể lại việc mình đã hiểu lầm thế nào và làm sao cô biết được tấm lòng thật sự của Ellie.
“Thế nên, trên đường đi gọi điện thoại bảo anh đến, tàn dư của…”
“Grace…”
Người đàn ông đang nhìn cô với vẻ mặt cứng đờ đột nhiên nhắm chặt mắt lại, gọi tên cô với giọng nghẹn ngào như bị bóp cổ.
“Em nghĩ lời đó sẽ an ủi anh sao?”
“……”
Đây là tin tức mà Leon Winston của ngày xưa sẽ vui mừng. Bởi vì hắn có thể dùng lý do đứa bé muốn bố để trói buộc Grace bên mình. Nhưng người đàn ông không ngừng theo đuổi, chỉ nhìn thấy hy vọng dù bị đẩy vào tuyệt vọng, giờ đã không còn nữa.
Thật nực cười, phải chăng cô đã mong Leon Winston, kẻ chỉ có tham vọng thay vì lương tâm, vẫn còn sống?
Không, có lẽ việc nói ra điều này khi hắn không thể ôm con bé ngay lập tức chỉ là một sự tàn nhẫn.
“Ellie sẽ sống sót và trở về với chúng ta.”
“Phải, nhất định sẽ như vậy. Em đi ngủ đi.”
Người đàn ông thả lỏng vẻ mặt cứng đờ, gượng gạo nhếch mép cười rồi lại ngồi xuống bàn. Giờ không còn gì để nói nữa, nhưng sao chân cô không nhúc nhích? Cô nhìn hắn ta lục lọi ngăn kéo, không thèm liếc nhìn mình, một lúc lâu rồi cuối cùng quay lưng bước đi.
Grace mở cửa định ra ngoài, rồi liếc nhìn lại phía sau và dừng bước. Người đàn ông đang cúi đầu, hai tay ôm trán.
Cạch.
Cô do dự một lúc rồi đóng cửa lại. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị đuổi đi, nhưng cho đến khi cô đến ngồi vào chiếc ghế đối diện, người đàn ông vẫn không mở miệng hay ngẩng đầu lên.
Grace cố gắng nhìn thẳng vào con người trước mắt mình.
Cô luôn chạy trốn khỏi người đàn ông này. Ngay cả lúc nãy, cô cũng thầm mong hắn bảo mình đi, vì cô sợ cái khoảnh khắc hắn bộc lộ cảm xúc thật của mình. Một phần là do tính cách chỉ biết chạy trốn của cô, nhưng cũng một phần là vì mỗi khi cô chạm vào cảm xúc của hắn và khiến chúng bùng nổ, chưa bao giờ có chuyện tốt đẹp xảy ra với cô.
Nhưng giờ thì hắn sẽ không treo cổ mình nữa.
Tuy nhiên, thật nực cười là dù đã quyết tâm an ủi hắn, Grace chỉ biết ngồi yên mà không làm được gì. Cô chưa bao giờ an ủi hắn nên không biết phải làm thế nào.
Càng nói, cô càng cảm thấy mình lún sâu vào vũng lầy, nên cô im lặng, nhưng sự im lặng ngột ngạt cũng khiến cô cảm thấy như mình đang chìm sâu vào vực thẳm.
Không chịu nổi vực thẳm không đáy này, cô vươn tay ra. Nhưng ngay trước khi chạm vào hắn, cô lại rụt tay về.
“Á…”
Vô thức đưa móng tay lên miệng, Grace vội vàng hạ tay xuống và liếc nhìn. Nhưng hắn vẫn không nhìn cô.
Cô đặt tay lên bàn. Ngay khoảnh khắc cô đặt lọ mực đang mở lên tay mình như tự thú, người đàn ông bật cười khẩy.
Ngay sau đó, lọ mực được dọn đi, và một bàn tay to lớn chiếm lấy vị trí đó. Hai người ngồi đối diện nhau trong bóng tối, im lặng nắm chặt tay.
Hai ngày sau, thứ Tư. Một lá thư không đề tên người gửi đã đến Đội Đặc nhiệm số 1, Bộ Tư lệnh miền Tây. Bên trong là một tin nhắn chứa đựng những yêu cầu của Nancy Wilkins, đúng như mong đợi.
Có hai yêu cầu.
Thả David Wilkins. Chuẩn bị một chiếc xe đầy bình xăng và tiền mặt cần thiết để trốn thoát, rồi thả hắn ta trong khu rừng gần biên giới với Norden.
Sau đó, bức thư cũng viết rằng khi hắn ta an toàn vượt qua biên giới, đứa bé sẽ được trả lại.
Trong phong bì còn có một thứ không mong đợi.
Nancy Wilkins đã cắt một lọn tóc của Ellie, nhỏ bằng ngón tay út, gửi kèm lời đe dọa rằng nếu không tuân thủ thời hạn, món quà tiếp theo sẽ là một ngón tay.
Thời hạn là nửa đêm thứ Hai tuần sau.
Sau khi nhận được thư, điều đầu tiên Leon làm không phải là thảo luận về việc thả David Wilkins mà là đăng quảng cáo. Hắn để lại một mật mã gửi cho Nancy Wilkins trên mục quảng cáo của mỗi tờ nhật báo phát hành trên toàn quốc.
[Không thể đáp ứng yêu cầu nếu không có bằng chứng sống sót. Muốn nói chuyện với đứa bé qua số điện thoại dưới đây.]
Đây là chiến lược tạo ấn tượng rằng hắn đồng ý đàm phán để tăng khả năng sống sót của đứa bé.
Không có gì đảm bảo rằng Ellie sẽ được trả lại nếu David Wilkins được thả. Vì vậy, hắn phải tìm thấy con gái trước thời hạn.
Tuy nhiên, bây giờ hai người chỉ còn biết chờ đợi.
Khi không còn gì để làm, tinh thần hắn bắt đầu suy sụp như một cái cây mục nát mất đi điểm tựa. Một ngụm nước, một miếng ăn, một giấc ngủ đều cảm thấy như tội lỗi.
Thứ Năm, quảng cáo được phân phát trên toàn quốc. Hắn chờ đợi từ sáng hôm đó nhưng điện thoại không reo. Grace nói rằng có lẽ đường dây chuyên dụng mới lắp đặt có vấn đề, và cô nhấc rồi đặt ống nghe hàng chục lần.
Mục đích lớn nhất của việc đăng quảng cáo là tăng khả năng sống sót, nhưng việc cần bằng chứng đứa bé còn sống là điều cả hai đều thật lòng.
Sự chờ đợi kéo dài đến đêm.
Dù Leon bảo cô đi ngủ, Grace vẫn cố chấp không chịu. Cuối cùng, hắn đành chuyển điện thoại trong phòng làm việc sang phòng ngủ. Hắn ôm người phụ nữ không chịu ngủ và nằm xuống, rồi vô tình thiếp đi.
Khi hắn chợt tỉnh dậy, Leon đã trở về quá khứ.
Trong bóng tối, người phụ nữ ngồi bất động ở mép giường. Nhìn tấm lưng gầy gò của cô, bộ đồ ngủ trắng trông rộng hơn bình thường, hắn cảm thấy một niềm vui mâu thuẫn.
Cô ấy đã trở về.
Leon vươn tay ôm lấy bụng Grace.
Trở về cái khoảnh khắc không ai có thể cướp đứa bé khỏi họ.
“Ellie…”
Nhưng ngay khi cái tên của đứa bé, thứ không tồn tại vào lúc đó, vang lên cùng tiếng nức nở, hắn tỉnh khỏi ảo giác.
Bàn tay đang ôm lấy bụng dưới của Grace lần xuống dưới rồi dừng lại. Bàn tay đặt trên đầu gối cô đang nắm chặt một thứ gì đó một cách yếu ớt. Cảm giác giống như một sợi dây thừng, nhưng lại quá trơn tru.
Tuy nhiên, nếu không tìm thấy đứa bé còn sống, đây sẽ là sợi dây Grace dùng để treo cổ.
Trong tay cô là lọn tóc của Ellie mà cô đã tết và buộc thành nơ.
“Ngủ đi.”
Leon kéo Grace vào lòng. Mấy ngày nay, dù hắn có cho cô ăn bao nhiêu đi nữa, cô vẫn gầy đi nhanh chóng. Thân hình nhẹ bẫng của cô đè nặng lên trái tim hắn.
“Hãy suy nghĩ lý trí đi. Thức tỉnh cũng không giải quyết được gì.”
Hắn nói điều này không chỉ với Grace mà còn với chính mình.
“Em không ngủ được.”
Grace ngẩng đầu khỏi ngực Leon, nơi hắn đã ép cô vùi vào, và cố đẩy hắn ra. Hắn chợt nhớ đến loại thuốc ở dưới hầm. Nhưng ngay khi tưởng tượng ra cảnh người phụ nữ này cũng sống phụ thuộc vào thuốc như hắn, hắn liền gạt bỏ ý nghĩ đó và siết chặt vòng tay ôm cô.
“Cố gắng ngủ đi.”
“Em không làm được.”
Leon nhẹ nhàng vuốt ve lưng Grace. Hơi thở hổn hển của cô dần biến thành tiếng nức nở.
“Con bé không ngủ được nếu không có mẹ vào ban đêm. Vậy mà giờ con bé phải ngủ một mình năm đêm rồi.”
Con bé có bị đói không. Có khóc không. Có bị ốm không. Grace hôm nay lại trút hết những lo lắng đó cùng với nước mắt một cách lộn xộn. Nhưng câu hỏi mà không ai muốn thốt ra là điều cô băn khoăn nhất.
Con bé có còn sống không.
Đó là lời nói châm ngòi.
Leon bắt đầu nhớ về đêm thu ba năm trước, cái đêm họ cùng nhau phát điên. Hắn muốn phát điên vì có con, hơn là phát điên vì không có con.
Khi hắn mở mắt lần nữa, trời đã rạng sáng, bầu trời ngoài cửa sổ xanh xám. Grace không ở bên cạnh hắn.
“Grace?”
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Hắn bắt đầu tìm Grace trong phòng ngủ, và cuối cùng là khắp khu nhà phụ.
Cô là người phụ nữ có ý chí sống mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Vẫn còn hy vọng tìm lại đứa bé, nên cô sẽ không làm điều gì cực đoan.
Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến cô làm những điều điên rồ mà không nhớ gì, hắn không còn chắc chắn về Grace bất cứ điều gì nữa.
Khi không tìm thấy cô ở đâu, Leon miễn cưỡng nhìn xuống cầu thang dẫn xuống hầm. Đó là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên, nhưng hắn đã trì hoãn đến phút cuối cùng.
Đứng trước cửa phòng tra tấn, hắn hít một hơi thật sâu và mở cánh cửa sắt nặng nề như chính tâm trạng mình.
“Grace?”
Căn phòng tra tấn tối om, lặng như tờ. Không một tiếng động, nhưng mùi hương quen thuộc của Grace người đã rời khỏi nơi này từ lâu vẫn còn vương lại, nhè nhẹ, như một dư ảnh không chịu tan. Một nỗi bất an nặng nề đè xuống lồng ngực, khiến Leon buộc phải bật công tắc đèn tường.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, hắn thấy cô. Grace đang tựa lưng vào đầu giường, mặt nhăn lại, yếu ớt. Cô ấy còn sống.
Một hơi thở nhẹ nhõm vừa kịp thoát ra, thì sự cảnh giác liền trở lại trong hắn.
Có gì đó không ổn. Grace trông quá đờ đẫn.
Barbital.
Chết tiệt. Leon lập tức bước vào phòng tắm nhỏ bên trong căn phòng.
Lọ thuốc vẫn nằm nguyên ở góc bồn rửa mặt.
Nhưng còn quá sớm để yên tâm.
Cô có thể đã mở lọ, lấy thuốc rồi đặt lại như cũ.
Hắn không thể nào chắc được không đếm nổi số viên còn lại.
“Đã uống bao nhiêu rồi?”
Hắn lắc lọ thuốc để cô có thể nghe rõ từ phía bên kia phòng.
“Không uống.”
Phát âm rõ ràng. Đó là bằng chứng cho thấy cô không uống barbital như lời cô nói.
Cùng với sự nhẹ nhõm là cảm giác tự ti. Việc cô biết hắn đang nói về cái gì mà không cần hắn đưa lọ thuốc ra có nghĩa là cô đã nhìn thấy nó rồi. Điều đó cũng có nghĩa là Grace đã biết hắn sống nhờ thuốc.
Gáy hắn nóng bừng.
Xoảng. Nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống, Grace quay đầu nhìn vào phòng tắm. Tất cả thuốc trong lọ đều đổ ra bồn rửa mặt. Lọ thuốc rỗng bị vứt vào thùng rác.
Grace nhìn người đàn ông đang hành động như đang tiêu hủy bằng chứng của một hành vi đáng xấu hổ, và cô nghĩ đến một con thiên nga. Cô từng nghĩ đến người đàn ông này như một con thiên nga trước đây, nhưng giờ ý nghĩa đã khác.
Cô từng nghe người ta kể rằng: thiên nga trên mặt nước trông thật duyên dáng và thư thái, nhưng dưới làn nước ấy, chúng lại vùng vẫy tuyệt vọng một cuộc vật lộn âm thầm mà chẳng ai nhìn thấy. Cô đã bắt đầu uống từ khi nào? Grace nhớ đến những bức ảnh của hắn, từng xem qua trên báo chí, tạp chí những khuôn mặt rạng rỡ, những nụ cười tưởng như tràn đầy hạnh phúc. Những nụ cười mà cô từng nghiến răng căm ghét.
Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch dựng nên nhờ thuốc?
Em biết anh đang giở trò với em.
Anh đã phải vùng vẫy thế nào dưới mặt nước của cái trò cao ngạo ấy?
Cái trò mà anh dùng để mua lấy sự khinh bỉ của em?
Hắn giả vờ không nhìn thấy ánh mắt cô. Rửa tay như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, rồi chậm rãi bước lại gần. Nhưng giờ đây, bước chân hắn vốn từng nhẹ nhàng, kiêu hãnh như một con thiên nga lướt nước đã không còn vương chút vẻ thư thái nào. Ngay khi Grace bước vào phòng tra tấn và ngồi xuống chiếc giường này, cô đã linh cảm có điều gì đó bất thường. Chiếc giường chỉ có một mình cô, vậy mà mùi nước hoa, xì gà, và rượu mạnh của đàn ông vẫn còn nồng nặc quanh đây.
Anh đã làm gì ở đây sau khi thả em đi? Người đàn ông đã hỏi câu hỏi mà cô đáng lẽ phải hỏi trước.
“Em làm gì ở đây?”
Người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào hắn quay đầu đi và yếu ớt đáp lại.
“Đây là chỗ của em mà.”
Hỏi cô làm gì ở đây là vô ích. Đây là phòng tra tấn.
Lý do Grace tự nhốt mình vào phòng tra tấn là vì cô muốn tự hành hạ bản thân. Hắn, người đã nhiều lần đến đây mỗi khi cô làm vậy, hiểu rõ điều đó nhất.
“Em phải ở đây.”
Grace co đầu gối lại ôm lấy mình, cố chấp không chịu ra ngoài. Thà rằng cô châm chọc về chuyện cũ thì tốt hơn, nhưng cô nói thật lòng. Dù cô có tự trách mình hay không, việc Grace ngồi trong phòng tra tấn cũng là một sự tra tấn đối với Leon.
Khi dỗ dành và thuyết phục cô ra khỏi đây không có tác dụng, hắn giả vờ bỏ cuộc và tung ra một cái bẫy.
“Tùy em. Anh sẽ đến phòng của Ellie.”
Grace đang vùi mặt vào đầu gối ngẩng lên và chớp mắt.
Sau khi Leon thu thập ngày càng nhiều di vật của Grace và Ellie, phòng ngủ của hắn cuối cùng không còn chỗ đặt chân, nên quản gia đã biến một căn phòng trống thành phòng trẻ con và chuyển đồ của hai mẹ con vào đó.
Hắn thường gọi căn phòng đó là bảo tàng để chế giễu bản thân. Nhưng hắn không thể gọi như vậy trước mặt Grace.
Khi hắn nói đó là phòng của Ellie, Grace ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài. Tay nắm cửa lạnh buốt một cách lạ thường, như thể hắn đang mở một chiếc quan tài chứa đựng một xác chết đang thối rữa, đầy những con giòi tiếc nuối mà hắn chưa từng chạm vào.
Bình luận gần đây