Hãy Cầu Xin Tôi Đi Novel - Chương 93
“Việc cha con sẽ vào tù nếu con không giúp là nói dối. Đừng nói gì cả. Bọn họ nói gì thì nói, con càng nói, cha con càng bất lợi.”
Jeffrey Sinclair sẽ không thể thoát khỏi tội danh vu khống. Ít nhất, hắn muốn ngăn cậu bé lớn lên với cảm giác tội lỗi rằng bi kịch ập đến với cha mình là do lỗi của cậu. Bởi vì hắn hiểu rõ địa ngục đó hơn ai hết.
“Hiểu chưa? Tuyệt đối im lặng.”
Vừa lúc cậu bé mím chặt môi gật đầu, có tiếng gõ cửa.
“Chuyện gì?”
“À, Đại úy.”
Cửa mở, một trung úy cấp dưới của hắn chào.
“Có việc gì?”
“Trung tá bảo đưa đứa bé đến.”
Cánh cửa phòng điều tra của Trung tá khẽ mở, để lộ hình ảnh người đàn ông đang ngồi trước bàn, lập tức đập vào mắt Leon. Không rõ trong lúc hắn vắng mặt có bị tra tấn hay không, nhưng Jeffrey Sinclair trông hốc hác hơn hẳn so với ngày hôm qua.
Trên bàn đặt hai tờ giấy. Một tờ đã kín chữ, rõ ràng là bản tự thú giả do ai đó soạn sẵn. Jeffrey Sinclair đang run rẩy cầm bút, chứng tỏ ông ta đã bị ép phải chép lại nội dung đó lên tờ giấy trắng bằng chính nét chữ của mình nhưng vẫn chưa chịu khuất phục.
“À, Đại úy. Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Trung tá, kẻ vừa buông lời thô tục với Sinclair, quay đầu chào bằng giọng uể oải. Leon gật đầu chào đáp lại rồi bước hẳn vào trong phòng.
“Trong lúc cậu vắng mặt, Trung úy Collins đã rất cố gắng. Dạy dỗ tốt đấy.”
Trung úy Collins bước vào ngay sau Leon, ưỡn ngực tự hào trước lời khen của cấp trên, không hề nhận ra bản thân đang dấn sâu vào vũng lầy đến mức nào. Thật là ngu ngốc hết sức.
“Cha!”
Cánh cửa sau lưng vang lên tiếng mở, rồi một đứa trẻ bị trung úy đẩy vào. Vừa nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đó, đứa bé lập tức kêu lên, chạy nhào tới.
Jeffrey Sinclair mở to mắt đầy kinh ngạc. Ông hoàn toàn không ngờ quân đội đã vươn tay đến tận con trai mình.
“Sam, con… con sao lại ở đây…”
Ông ta run rẩy ôm chầm lấy đứa trẻ, giọng nghẹn lại khi hỏi. Đứa bé chỉ biết òa khóc, bấu chặt lấy cha không rời.
“Cha ơi, về nhà đi. Con sợ ở đây lắm. Hức hức, con muốn về nhà.”
Đứa bé, dù run rẩy nhưng vẫn kiên cường trước mặt quân nhân, đã sụp đổ ngay khi nhìn thấy cha mình. Leon thở dài một tiếng ngắn ngủi.
Có lẽ hắn đã đòi hỏi quá nhiều ở một đứa trẻ 10 tuổi. Nhưng việc khóc lóc như trẻ con và đòi về nhà lẽ ra phải làm với quân nhân. Khóc ở đây chỉ khiến người cha đang đứng bên bờ vực thêm lung lay mà thôi.
Quả nhiên. Jeffrey Sinclair, người có ý chí không kiên cường như tưởng tượng, cũng sụp đổ cùng con trai.
“Tôi sẽ làm theo lời các người, xin hãy thả đứa bé đi.”
Chiến thuật của trung tá, dùng đứa con trai nhỏ để uy hiếp, đã có hiệu quả.
‘Thật ghê tởm hết sức. Nơi này không có mình cũng hoạt động rất tốt.’
Trung tá, người đang mãn nguyện nhìn người đàn ông chép bản tự thú giả, đặt tay lên vai đứa bé.
“Sam à? Cha cháu đang bận, cháu chơi với chú này nhé. Chúng ta đi xem chó ở sân sau Bộ Tư lệnh không?”
Tay của Jeffrey Sinclair bắt đầu run rẩy hơn. Không đời nào có chó ở Bộ Tư lệnh. Người đàn ông đó cũng nhận ra rằng hắn ta đang nói đến chó nghiệp vụ.
“Khoan, khoan đã…”
Người đàn ông nắm tay đứa bé, mắt ngấn lệ nhìn lên Leon đầy khẩn cầu, không phải trung tá. Có vẻ như những kẻ khác quá độc ác, khiến ác quỷ Leon Winston trông như thiên thần.
“Trung tá cứ ở đây. Tôi sẽ giữ thằng bé.”
“Cậu phải ký chứ.”
Trung tá dứt khoát bác bỏ đề nghị của Leon rồi cảnh cáo người đàn ông.
“Ông Sinclair, cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Ngay khi có báo cáo hoàn thành, đứa bé sẽ được đưa về nhà an toàn.”
Trung tá dẫn đứa bé ra ngoài. Trong sự im lặng đến nghẹt thở của mọi người, chỉ còn tiếng bút vội vã cào lên giấy.
Leon dựa vào tường, nhìn người đàn ông. Hy sinh tự do, và có lẽ cả mạng sống, vì con trai. Chuyện liên quan đến con cái thì ai cũng vậy sao? Đó là một cảm xúc mà hắn không thể hiểu được.
‘Tự do, và có lẽ cả mạng sống…’
Leon đột nhiên bước ra ngoài và đi về phía văn phòng chỉ huy.
“Lại có chuyện gì nữa thế?”
Đương nhiên, chỉ huy không chào đón hắn.
“Tôi có điều muốn hỏi về vụ Sinclair.”
Chỉ huy đặt cây bút đang cầm xuống và thở dài.
“Đại úy, tôi cũng có giới hạn của mình.”
“Tôi hiểu rõ điều đó.”
Chỉ huy là lá bài bảo vệ cô ấy. Hắn không có ý định lãng phí vào việc của người khác.
Dù là người có quyền lực và thân thiết với nhà vua, nhưng nếu đối đầu với nhà vua trong chuyện này mà bị mất lòng, thì khi cần thiết sẽ trở nên vô dụng.
Nghe hắn nói ‘tôi hiểu rõ giới hạn của ngài’, chỉ huy có vẻ tự ái, ánh mắt trở nên sắc bén, Leon hỏi thẳng.
“Hình phạt cho Jeffrey Sinclair đã được định sẵn rồi chứ?”
Chỉ huy không phủ nhận suy đoán rằng mức độ trừng phạt cũng đã được định sẵn từ trên.
“Ông ấy cũng biết đây là một nước đi nguy hiểm.”
Vậy thì đừng có làm.
“Cho nên sẽ không đến mức tử hình đâu. Sẽ bị giam vào trại cải tạo, rồi đến lúc thích hợp sẽ được ân xá một cách nhân từ.”
Chỉ huy cũng không đồng tình với việc này, ông ta nhấn mạnh từ ‘nhân từ’ và cười khẩy.
“À, đương nhiên tài sản sẽ bị tịch thu. Vì đó sẽ là tài sản có được từ hành vi phạm pháp.”
Định dùng tiền cướp được từ đối thủ để vận động hành lang đấu thầu sao?
Thật là đỉnh cao của sự xấu xa.
Ngay khi nghe được câu trả lời mong muốn, Leon liền quay trở lại phòng điều tra. Jeffrey Sinclair đã nhanh chóng chép xong. Người đàn ông vốn trông khá kiên quyết, khi ký tên, dường như không kìm nén được sự uất ức dâng trào mà nghẹn ngào.
“Đến lượt Đại úy ký tên.”
Trung úy Collins giật lấy bản tự thú và xoay về phía Leon. Dưới chữ ký của Jeffrey Sinclair, ô ký tên của Trưởng phòng Tình báo Nội địa đang chờ hắn.
“Chúng ta chỉ cần một bản tự thú. Và chữ ký của hắn, chữ ký của cậu. Chỉ vậy thôi. Dễ mà.”
Đúng, dễ mà.
Hy sinh mình thì dễ thôi.
Trực giác mách bảo. Một ngày nào đó, mọi thứ sẽ bị phơi bày.
Leon nhìn chằm chằm vào chữ ký của nạn nhân vô tội. Một nét chữ nguệch ngoạc tròn trịa trông giống như một chiếc thòng lọng.
Khi thế giới biết sự thật, liệu ai sẽ là kẻ bị treo cổ trên đó?
Người phụ nữ say rượu loạng choạng.
“Công chúa, cẩn thận kẻo ngã.”
Hắn lịch thiệp nắm tay cô, và ‘công chúa’ cười khẩy.
“Dù có bị thương cũng không được đưa đến bệnh viện đâu.”
Cô bĩu môi khi thêm vào câu nói đó, Leon đáp lại bằng cách đưa chai rượu ra. Đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vì hơi men hé mở, ngậm lấy chất lỏng màu caramel.
“Uống từ từ thôi, công chúa.”
Người phụ nữ đang uống rượu từ tay hắn lúc này chắc chỉ nghĩ hắn đang trêu cô là công chúa của gia đình hoàng gia phản loạn. Cô sẽ không bao giờ mơ rằng dòng máu hoàng tộc đang chảy trong người mình.
‘Dòng máu của cô còn cao quý hơn cả mình.’
Thực ra, cô cũng chỉ là con ngoài giá thú của một nhánh hoàng tộc. Hơn nữa, là con lai mang dòng máu thường dân.
“Ngồi xuống đi.”
Hắn giữ lấy người phụ nữ đang loạng choạng đi lại trong phòng, rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống chiếc bàn sắt lạnh ngắt. Có vẻ như cô cứ mãi mất thăng bằng vì sức nặng của cùm và xích, nên hắn đã tháo chúng ra. Dù sao, với tình trạng say mềm thế này, cô cũng chẳng thể nào trốn thoát nổi.
Người phụ nữ không thể chờ đợi dù chỉ một khoảnh khắc. Vừa được tự do đôi tay, cô đã vội cầm lấy chai rượu rum đã vơi quá nửa, dốc thẳng lên miệng. Vì quá hấp tấp, chất lỏng sẫm màu tràn ra khỏi khóe môi nhỏ nhắn, chảy dài xuống cằm rồi tiếp tục lăn xuống cổ, thấm ướt lớp vải trắng của chiếc áo sơ mi.
Leon cúi xuống, vùi môi vào làn da nơi cổ cô. Những giọt rượu còn sót lại trên da tan ra giữa đôi môi hắn.
Hương vị của rượu rum đã được ủ lâu trong thùng gỗ sồi trở nên đậm đà hơn bao giờ hết. Hương ngọt ngào pha lẫn vị cay nồng của caramel và quế hòa cùng mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cô, tạo nên dư vị chẳng thể lẫn vào đâu được.
Bí quyết cuối cùng để tạo nên loại rượu rum ngon nhất đời hắn chính là người phụ nữ này.
Leon khẽ dùng môi lau đi những giọt rượu còn vương trên áo sơ mi trắng. Hắn luôn ghét việc làm bẩn quần áo. Không, ít nhất vào lúc này, đó chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ưm… nhột quá.”
Ngay cả khi người phụ nữ đã đặt chai rượu xuống, hắn vẫn bận rộn liếm cổ cô.
“Đi đi.”
Người phụ nữ bực bội đẩy hắn ra. ‘Đi đi’ ư. Hoàn toàn coi hắn như một con côn trùng.
“Á!”
Hắn nắm lấy ngực cô qua lớp áo sơ mi. Vải cứng cáp nhăn lại, tạo ra tiếng sột soạt.
Hắn cũng ghét cay ghét đắng việc quần áo bị nhăn. Nhưng việc đường cong của người phụ nữ in hằn trên quần áo của hắn lại không tệ chút nào.
Chiếc áo sơ mi tiếp tục nhăn nhúm. Tiếng vải sột soạt hòa quyện với tiếng rên rỉ van xin của người phụ nữ, tạo nên một bản hòa âm kỳ lạ.
“Hự!”
“Kẻ trộm áo sơ mi.”
Có lần, hắn tắm xong bước ra, thì cô gái đã trơ trẽn mặc trộm áo sơ mi của hắn. Người phụ nữ luôn phá vỡ những quy tắc hắn đặt ra bằng những cách mới lạ, đến mức giờ đây hắn còn cảm thấy kính trọng cô.
Mặt khác, người phụ nữ khoác áo của hắn trông cũng khá được.
“Đã cho mặc rồi mà còn vu oan à? Đúng là đồ heo con của chế độ quân chủ, thờ phụng một kẻ mưu mô xảo quyệt.”
Người phụ nữ nhếch mép, để lộ một bên vai. Ít nhất hôm nay thì hắn không có gì để nói. Chính hắn là người đã cởi áo sơ mi cho cô ngay khi đến phòng tra tấn.
“Ưm… đừng mà.”
Hắn trêu chọc một chút rồi thả ra. Người phụ nữ nhảy xuống dưới bàn, rồi lập tức đi về phía cánh cửa sắt đen. Cô đi loạng choạng với chiếc áo sơ mi quá khổ, trông thật bất ổn.
Bình luận gần đây