Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 113 Con chim không hót
Một, hai, ba, bốn.
Layla bình tĩnh đếm số và bước đi. Ngõ thứ tư từ tháp chuông quảng trường. Ngôi nhà đầu tiên trong ngõ đó. Vì vẫn còn lạ lẫm với ngôi làng này, cô thường bị lạc nếu cứ đi lang thang. May mắn thay, hôm nay cô đã tìm thấy nhà ngay lập tức.
Layla ôm túi giấy đầy thực phẩm trong vòng tay và bước lên cầu thang.
Nhờ sự giới thiệu của người thân chú Bill, cô đã tìm được một căn nhà ở tầng hai của một tòa nhà trong khu dân cư không xa quảng trường. Nó nhỏ hơn căn nhà gỗ ở Arvis nhưng sạch sẽ hơn nhiều. Dù chú Bill vẫn còn khá lạ lẫm với căn nhà như một cái hộp không có sân và vườn hoa.
Sau khi sắp xếp thực phẩm, Layla vội vã ra khỏi nhà. Đi hết con ngõ, khung cảnh biển và bãi biển với màu nước tuyệt đẹp hiện ra.
“Chú ơi!”
Layla bước nhanh hơn khi nhìn thấy Bill Remmer đang đi từ phía xa. Chú Bill bắt đầu làm việc ở kho bến cảng từ tuần này.
“Sao con lại đến đây làm gì! Sao không ở nhà đi.”
“Cháu muốn vào cùng chú. Chú xong việc rồi chứ ạ?”
Layla vừa cười vừa hỏi, nhìn đồng hồ đeo tay. Bill chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Khuôn mặt hai người cười đối diện nhau bình yên như những ngày tháng êm đềm ở Arvis. Họ không để lộ sự cố gắng hết sức vì biết rằng không thể nào trở lại như trước. Đó là quy ước bất thành văn giữa hai người kể từ khi họ định cư ở đây.
“Cháu cũng đã tìm được việc làm rồi ạ.”
Mắt Bill mở to khi Layla thận trọng nói.
“Sớm vậy sao?”
“Cháu đã phỏng vấn vị trí trợ lý phòng nghiên cứu bảo tàng mà chú Allen đã giới thiệu, và cháu đã được nhận ngay lập tức. Cháu sẽ bắt đầu đi làm từ ngày mai ạ.”
“Thấy chưa. Chú đã nói rồi mà. Con sẽ làm tốt ở bất cứ đâu.”
Bill cười khà khà, xoa đầu Layla. Những sợi tóc con bay phấp phới theo làn gió biển, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.
“Nhưng Layla, bắt đầu ngay từ ngày mai có quá sức với con không? Cơ thể con vẫn chưa khỏe hẳn, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa thì tốt hơn.”
“Ai nghe thấy lại tưởng cháu là bệnh nhân đấy ạ.”
“Không ăn uống tử tế thì không phải bệnh nhân là gì chứ?”
Dù giọng điệu cắt cộc, ánh mắt Bill lại chứa đựng sự lo lắng sâu sắc.
Từ khi đến đây, Layla không ăn uống được nhiều. Cô chỉ ăn được một chút như chim mổ, rồi lại nôn ra ngay. Ông không biết mình đã lo lắng và bận tâm đến mức nào.
“Không sao đâu ạ. Làm việc sẽ tốt hơn nhiều so với ở nhà. Cháu cũng sẽ dễ thích nghi hơn.”
“Nếu vậy thì may mắn thật, nhưng……”
Bill thở dài nhẹ nhàng, nhìn khuôn mặt Layla gầy đi trông thấy. Thà rằng cô bé khóc lóc, đau khổ thì ông còn có thể an ủi, nhưng cô bé cứ cười tươi như vậy mà cố gắng chịu đựng thì lại càng đáng thương hơn.
“Ôi, chú ơi! Nhà mình ở đây mà.”
Layla vội vàng nắm lấy tay Bill đang đi lướt qua tòa nhà cuối ngõ. Ông quay lại nhìn thoáng qua rồi lại bình thản bước tiếp.
“Chú biết.”
“Vậy chú đi đâu ạ?”
“Trời nóng thế này, chúng ta đi ăn kem đi con.”
Dù câu nói đó hoàn toàn không hợp với ông, Layla nhanh chóng nhận ra ý muốn mua thứ cô thích cho cô.
Hai người đến quảng trường và ngồi đối diện nhau tại một bàn ngoài trời của quán cà phê. Trước mặt Layla là một ly kem vani, còn trước mặt Bill Remmer là một cốc bia lạnh.
“Nếu cứ nhìn mãi thế thì nó sẽ tan chảy mất đấy con.”
Bill cười khà khà khi thấy Layla cứ nhìn chằm chằm vào ly kem. Layla giật mình ngẩng đầu lên, lúc này mới cầm lấy thìa.
“Sao vậy? Cái này cũng khó ăn sao?”
“Không ạ. Không phải vậy đâu chú.”
Layla lắc đầu, vội vàng múc một thìa kem lớn đưa vào miệng.
“Ngon lắm ạ.”
Layla cười, cố gắng xóa đi khuôn mặt mà cô không muốn nghĩ đến. Và rồi một thìa nữa. Cô kiên cường ăn hết ly kem từng thìa một.
Bầu trời phía trên như mở to đôi mắt, trong xanh đến nao lòng một sắc trời của mùa hè trọn vẹn. Chẳng bao lâu nữa, mùa hạ cũng sẽ ghé qua thành phố xinh đẹp nơi miền Bắc xa xôi.
Nhưng sự rạn vỡ của một trật tự tưởng chừng vững chãi lại bắt đầu từ màn đêm.
Matthias không còn ngủ ngon giấc. Mỗi ngày trôi qua, quãng thời gian mất ngủ lại kéo dài thêm, như một sợi dây vô hình siết chặt quanh tâm trí. Cơ thể anh nặng nề, như thể đang thấm đẫm nước mưa rã rời vì những đêm không yên giấc. Giờ đây, anh không thể tiếp tục chối bỏ: đầu óc mình đang dần trở nên mơ hồ, rối loạn, chẳng thể tập trung vào điều gì rõ ràng nữa.
Sáng ấy, Matthias rời khỏi giường muộn hơn thường lệ. Khuôn mặt anh gầy sọp sau một đêm trắng hiện rõ nét tiều tụy. Nhưng chính sự sụt cân ấy lại khiến những đường nét của anh trở nên sắc lạnh hơn, lạnh đến mức xa cách, như một bức tượng đá dần mất đi hơi người.
Bước vào phòng tắm, Matthias nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình phản chiếu trong gương với đôi mắt đỏ ngầu. Anh trông thật đáng thương, nhưng nụ cười không còn hiện hữu nữa. Tiếng cười khẩy vô thức từng bật ra đã khô cạn từ lúc nào không hay.
Từ bao giờ vậy nhỉ?
Anh cố gắng lục lọi ký ức nhưng không thể nhớ rõ. Dù chỉ là chuyện của vài ngày trước, nhưng nó lại mờ nhạt như ký ức từ rất xa xưa.
Matthias từ từ rửa mặt khô rồi quay lưng lại với gương. Trong lúc tắm, cơn đau đầu càng trở nên dữ dội.
“Thưa chủ nhân, Hessen đây ạ.”
Khi anh ra khỏi phòng tắm, cài lại áo choàng, tiếng gõ cửa của Hessen vang lên.
“Vào đi.”
Matthias đáp lại một cách bình thản rồi tựa mình sâu vào chiếc ghế cạnh cửa sổ. Anh vô thức quay đầu lại, nhìn xuống khu vườn với những nụ hồng đang hé nở. Ánh nắng mùa xuân rực rỡ đổ xuống con đường mà người phụ nữ từng vội vã đi làm đã biến mất.
Đó là một buổi sáng bình thường.
Tờ báo vẫn ồn ào và phức tạp, giọng nói của Hessen thông báo lịch trình trong ngày. Cà phê nóng. Ánh nắng chói chang. Và những báo cáo lặp đi lặp lại.
“Tôi xin lỗi, thưa chủ nhân.”
Giọng Hessen trầm buồn khi báo cáo về tung tích vô vọng của người làm vườn và Layla Llewellyn.
“Tìm đi.”
Matthias cũng lặp lại câu trả lời tương tự. Như hôm qua, như hôm kia.
“……Vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hessen đáp lại một cách mạnh mẽ, như để che giấu cảm giác bất lực. Trên khuôn mặt Matthias, người đang gật đầu, lộ rõ vẻ mệt mỏi tột độ.
Hessen biết rõ cuộc sống hàng ngày của chủ nhân đang dần bị hủy hoại một cách lặng lẽ. Anh ta đã giữ im lặng vì không muốn làm lộ tính cách không muốn bộc lộ điều đó, nhưng giờ đây anh ta không thể cứ đứng nhìn mãi được nữa.
“Tôi sẽ gọi Tiến sĩ Ettman đến vào giờ ngài về nhà tối nay.”
Hessen, người đã hạ quyết tâm, chủ động mở lời. Matthias nheo mắt nhìn anh ta. Tại sao? Anh ta đọc được câu hỏi phản bác trong mắt anh, nhưng Hessen không lùi bước.
“Ngài phải làm vậy. Đây là lời thỉnh cầu của người quản gia già này, thưa chủ nhân.”
Dù là một người đàn ông khỏe mạnh ở tuổi sung sức, nhưng không thể cứ không ngủ không ăn mà chịu đựng mãi được. May mắn thay, Công tước dường như cảm nhận được sự lo lắng của anh ta, đã chấp thuận đề nghị của anh ta.
“Vâng.”
Anh lặng lẽ đặt tách trà đang cầm xuống, rồi đáp lại bằng giọng trầm.
“Được thôi.”
Khuôn mặt của Tiến sĩ Ettman, người đã bước vào phòng ngủ chính với tâm trạng nhẹ nhõm, giờ đây đã lộ rõ vẻ lo lắng.
Công tước đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ đợi ông. Lời chào, biểu cảm và cử chỉ lịch thiệp vẫn là hình ảnh của Công tước Herhardt mà ông biết, nhưng khuôn mặt anh ta đã gầy đi rõ rệt. Tuy nhiên, ánh mắt sắc bén vẫn còn đó, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ.
“Chỉ cần thuốc ngủ là đủ.”
Sau khi khám xong, Tiến sĩ Ettman lùi lại, Công tước chủ động mở lời.
“Nhưng thưa Công tước, sau khi kiểm tra kỹ hơn……”
“Ngoài việc không ngủ được ngon giấc, không có vấn đề gì khác.”
“Trọng lượng của ngài cũng giảm đi nhiều.”
“Khi ngủ được ngon giấc, khẩu vị cũng sẽ trở lại.”
Giọng nói bình thản, không lên bổng xuống trầm, nhưng ý chí của Công tước rất kiên quyết.
Dù suy nghĩ kỹ, Tiến sĩ Ettman vẫn quyết định lùi một bước vào hôm nay. Nhìn qua cũng thấy anh ta không ngủ được ngon giấc. Ông không muốn khuyên dùng thuốc, nhưng Công tước lúc này dường như cần phải ngủ được bằng cách đó.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Dù suy nghĩ thế nào, ông cũng không thể đoán được. Nhưng là một bác sĩ biết rõ cách không thể hiện sự tò mò quá mức đối với bệnh nhân, ông đã lùi lại ở đó. Hessen, người đang lặng lẽ chờ đợi, cũng theo sau Tiến sĩ Ettman.
Một mình, Matthias ném thân mình mệt mỏi xuống giường. Cảm giác như đang chìm xuống đáy nước không đáy. Anh nhắm mắt lại, cứ như thể có thể ngủ một giấc sâu như chết, nhưng ý thức vẫn sắc bén như một lưỡi dao được mài giũa kỹ càng.
Thuốc mà Tiến sĩ Ettman gửi đến qua người hầu đã đến sau khi mặt trời lặn.
Matthias đang nằm mà không ngủ được, mở mắt khi nghe tiếng gõ cửa của Hessen. Căn phòng ngủ không bật đèn đã chìm trong bóng tối.
“Tôi sẽ mang bữa tối lên phòng ngủ ạ.”
Hessen thận trọng nói, đặt thuốc lên bàn cạnh giường. Matthias quay đầu lại, nhìn anh ta, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà.
“Không. Không cần đâu.”
“Nhưng……”
Khi Matthias lại nhắm mắt, Hessen ngập ngừng không nói hết câu.
“Vậy thì xin ngài nghỉ ngơi thoải mái, thưa chủ nhân.”
Tiếng anh ta chào rồi lui ra vang vọng trong tai. Matthias vẫn không mở mắt rất lâu sau đó.
Đến đâu là thật lòng và từ đâu là dối trá?
Sau khi chấp nhận sự thật rằng mình đã bị lừa dối, anh vô thức bị ám ảnh bởi điều đó. Không phải tất cả đều là dối trá. Không thể nào như vậy được. Vì vậy, anh phải tìm ra sự thật, nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Khuôn mặt đáng yêu đó, nụ cười bẽn lẽn và bàn tay dịu dàng.
Đôi khi, mọi thứ đều như thật.
Lại có khi, mọi thứ đều như dối trá.
Anh nghĩ rằng nếu biết được điều đó, nếu tìm thấy ranh giới rõ ràng đó, cuộc đời mình sẽ trở lại đúng quỹ đạo, Matthias đã suy nghĩ, suy nghĩ một cách tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng của sự dằn vặt gay gắt luôn là hư vô. Anh mở mắt ra như cam chịu, rồi đứng dậy, tựa lưng vào giường.
Anh lặng lẽ nhìn vào bóng tối rồi huýt sáo. Nhưng chú chim của anh không hót. Cửa lồng mở, nhưng nó chỉ lặng lẽ co ro trong tổ. Lại một lần nữa. Dù gọi lại, cũng vẫn vậy.
Matthias đưa ánh mắt mơ hồ hơn về phía bàn cạnh giường. Ý muốn dựa dẫm vào thứ tầm thường này và khao khát được ngủ thiếp đi dù chỉ bằng cách này đang đối đầu gay gắt.
Sau một hồi dằn vặt, anh nuốt thuốc và đổ sập xuống giường, một tiếng cười khô khốc bật ra. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa theo tác dụng của thuốc đang dần ngấm.
Giờ thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nếu có thể ngủ được. Nếu có thể tỉnh dậy từ giấc ngủ này. Tất cả mọi thứ.
Bình luận gần đây