Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel (Hoàn Thành) - Chương 132 Cách Duy Nhất
“Em có vẻ nhầm lẫn điều gì đó rồi, ta thực ra không quan tâm nếu đứa bé đó thực sự là con của thằng khác.”
Bàn tay Matthias vuốt xuống má rồi nắm chặt cằm Layla. Anh dễ dàng chế ngự Layla đang lắc đầu, thong thả kéo cằm cô ấy lên để đối mặt.
“Dù cha là ai, đứa bé trong bụng em, và đứa bé em sẽ sinh ra, chắc chắn là con của em. Em yêu đứa bé đó. Thế là đủ rồi.”
Khóe mắt Matthias dịu dàng cong lên.
“Và Layla, nếu lỡ đó không phải con của ta, em càng phải bảo vệ đứa bé đó thật tốt, phải không? Nghĩ xem ta có thể làm gì với đứa bé đó nếu em bỏ trốn và để lại con của thằng khác.”
Layla thở hổn hển, cảm giác như bị bóp nghẹt cổ họng. Matthias dùng tay còn lại vuốt ve đầu Layla. Bàn tay anh giống như đang vỗ về một con thú được thuần hóa.
“Con của người khác thì có thể hơi khó chịu một chút, nhưng dù sao thì tất cả những đứa trẻ khác mà em sẽ sinh ra sau này đều là con của ta, nên không cần phải lo lắng.”
“Không bao giờ có chuyện đó!”
“Em thông minh vậy sao lại có trí nhớ kém thế nhỉ? Ta đã nói rồi, Layla. Em sẽ sống như thế này mãi mãi.”
Matthias cúi sâu người xuống, ngang tầm mắt với Layla. Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ấy, Layla hiểu lời anh đã nói trước đây, rằng Matthias von Herhardt ngày xưa đã chết.
Người đàn ông mà cô ấy nhìn thấy lần cuối ở Arvis, với ánh mắt như buổi tối mùa xuân, giờ đã không còn nữa. Người đàn ông trước mắt cô ấy bây giờ chỉ là một kẻ điên rồ hoàn toàn xa lạ.
“Nghe đây, Layla.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, thì thầm như dỗ dành một đứa trẻ đang mè nheo. Layla nắm chặt hai bàn tay lạnh cóng của mình và nhìn anh một cách ngây dại. Toàn thân cô ấy bắt đầu run rẩy.
“Em sẽ sống bên cạnh ta, sinh con của ta, và là người phụ nữ của ta. Đó là cuộc đời của em.”
Anh lại một lần nữa, lần này hôn lên má cô ấy đã tái nhợt.
“Vì vậy, em phải thích nghi thật tốt. Ngay cả vì đứa bé trong bụng em, đứa bé mà em muốn nói không phải con của ta. Phải không?”
Layla mệt mỏi lùi lại khỏi cánh cửa đóng kín.
Hơi thở nóng bỏng và dồn dập thoát ra từ đôi môi hé mở. Khắp cánh cửa, nơi nến đã đập vào, còn lại những vết lõm xấu xí, nhưng không đủ sức để phá vỡ cánh cửa khóa chặt.
Đứng nhìn cánh cửa thêm một lúc lâu, Layla mệt mỏi quay người lại. Cô ấy đặt cây nến xuống và ngồi sâu vào ghế, thở dài. Đứa bé, vốn đã cuộn tròn vì sợ hãi, giờ mới bắt đầu cựa quậy một chút.
“Không có gì đâu. Mọi chuyện ổn mà.”
Layla cố gắng cất lời bằng giọng vui vẻ. Khi khẽ vuốt ve bụng, cô cảm nhận đứa bé đang đến gần mình hơn, như thể sợi dây gắn kết vô hình giữa hai mẹ con ngày càng trở nên rõ ràng.
Giờ đây cô đã quen với điều đó, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được sự cử động của sinh linh nhỏ bé bên trong, cô đã kinh ngạc đến sững người thậm chí có phần sợ hãi. Cô lúng túng, chẳng biết nên phản ứng ra sao. Phải một lúc lâu sau cô mới dè dặt chạm vào bụng, và đứa bé lại cựa mình nhẹ, như thể đáp lại. Chính khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã trở thành mẹ.
Một điều kỳ diệu, dịu dàng và tràn đầy hạnh phúc, lan rộng khắp trái tim cô. Dẫu trong lòng có chút buồn vì chẳng thể chia sẻ điều đó với ai, nhưng chỉ cần có đứa bé, thế giới của cô đã đủ trọn vẹn. Đứa bé biết tất cả cô tin là như thế.
Khi Layla vui, đứa bé cũng nhún nhảy trong bụng như đang múa. Khi cô buồn, nó lại lặng lẽ cuộn tròn lại. Layla yêu đứa bé ấy bằng một tình yêu sâu thẳm, như thể đó là phần không thể tách rời của chính mình. Một cảm xúc thuần khiết, không liên quan gì đến Matthias.
Khi đứa bé đã ngoan hơn, Layla buộc lại mái tóc rối bời. Cô ấy lau nước mắt và chỉnh lại kính. Dù tình hình có tuyệt vọng đến đâu, cô ấy vẫn là một người mẹ. Người mẹ là gia đình duy nhất và là chỗ dựa duy nhất của đứa bé trên thế giới này.
Layla ăn một chút bữa trưa mà người lính quen mặt đã mang đến và thay quần áo. Hầu hết đồ đạc của Layla ở nhà đã được chuyển đến căn phòng này. Công tước thực sự không có ý định trả cô ấy về.
Hãy suy nghĩ bình tĩnh.
Layla cố gắng tự trấn an mình và từ từ quan sát căn phòng. Cô ấy đã cố gắng la hét cầu cứu, van xin binh lính, thậm chí cố gắng phá cửa, nhưng tất cả đều vô ích.
Cô ấy biết rằng không có cách nào thoát ra trừ khi Công tước thay đổi ý định, nhưng cô ấy không muốn từ bỏ. Cô ấy không thể sống như thế này mãi mãi. Cô ấy phải bảo vệ đứa bé khỏi người đàn ông đó.
Nhưng làm thế nào?
Khi sự bất an ngày càng lớn dần thành nước mắt, tiếng khóa mở vang lên. Theo phản xạ, Layla bật dậy và vội vàng nằm xuống giường. Cô ấy nhắm mắt giả vờ ngủ và điều hòa hơi thở, trong khi tiếng xích sắt được gỡ bỏ.
Layla nằm nghiêng, cuộn tròn người và nắm chặt vỏ gối. Không lâu sau, cánh cửa mở ra và tiếng bước chân đi ngang qua phòng khách bắt đầu vang lên.
Chỉ bằng tiếng bước chân, Layla đã biết. Công tước đã trở về.
Layla chỉ tập trung vào việc giả vờ ngủ. Cô ấy bắt đầu làm điều đó vì không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, nhưng từ một lúc nào đó, một nỗi sợ hãi khá lớn cũng đã thêm vào.
Cô ấy sợ Matthias.
Bây giờ thực sự là như vậy. Và thật buồn cười, chính nỗi sợ hãi này đã giúp Layla nhận ra. Công tước Herhardt luôn là một sự tồn tại đáng sợ, nhưng những ngày anh ta ở Arvis, anh ta không bao giờ hoàn toàn là một người đàn ông lạnh lùng và vô tình. Bây giờ nhìn Công tước hiện tại, cô ấy mới thực sự hiểu.
Anh ta đã thay đổi. Cô ấy cảm thấy như mình đã phá hủy một phần nào đó trong trái tim người đàn ông đó.
Vậy thì, điều ước của tôi đã thành hiện thực sao?
Cô ấy nhớ lại những ngày mình đã tha thiết cầu nguyện rằng mình có thể trở thành nỗi đau của người đàn ông đó. Vì sẽ thật oan ức nếu bị lãng quên như một sự tồn tại vô nghĩa, cô ấy muốn để lại một vết sẹo nào đó trong anh ta.
Nhưng… cô ấy không mong muốn điều này.
Nước mắt sắp trào ra, Layla cắn môi. Cô ấy nghe thấy tiếng Công tước đặt chiếc áo khoác và áo vest quân phục đã cởi xuống cuối giường. Tiếp theo là tiếng vài bước chân, và khi tiếng bước chân dừng lại, chiếc giường rung lên.
Layla cố nén tiếng thét sắp bật ra và nắm chặt vỏ gối hơn. Trong lúc đó, Matthias nằm xuống phía sau lưng cô ấy. Và từ từ kéo Layla vào sâu trong vòng tay mình.
Cô ấy suýt chút nữa đã giật mình và vùng vẫy, nhưng Layla đã kiềm chế tốt. May mắn thay, Công tước dường như không có ý định làm gì hơn, và nếu vậy, thà chịu đựng lúc này còn hơn. Vì không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy vô cớ kích động anh ta.
Layla chỉ cầu nguyện thời gian trôi qua nhanh chóng. Hoặc là cô ấy có thể ngủ thiếp đi ngay bây giờ. Nhưng không có điều ước nào thành hiện thực.
Thời gian trôi chậm chạp và các giác quan trở nên nhạy bén.
Matthias nhẹ nhàng hôn lên tóc, vành tai, trán và má cô ấy, nhẹ như một chiếc lông vũ. Bàn tay anh vuốt xuống gáy, vai và eo cô ấy cũng vậy. Từ lưng cô ấy áp sát vào ngực anh, cô ấy cảm nhận được nhịp đập trái tim anh chậm rãi, mềm mại như dòng nước.
Sợ hãi và buồn bã.
Trong khi Layla đang chìm đắm trong sự bối rối do cảm giác kỳ lạ đó mang lại, hơi thở của Matthias dần trở nên chậm hơn. Bàn tay và đôi môi anh đang chạm vào cô ấy cũng rời đi.
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm không thành tiếng thoát ra từ đôi môi Layla khi cô ấy nhận ra Công tước đã ngủ thiếp đi. Nhưng không dám quay lại, Layla vẫn giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu. Vòng tay anh vẫn ấm áp như trước, và sự thật đó lại trở thành một nỗi buồn khác.
Layla chỉ có thể mở mắt nhìn anh khi buổi chiều muộn, ánh nắng bắt đầu nhuộm đỏ. Matthias đang ngủ một cách bình yên. Đó chính là khuôn mặt mà Layla còn nhớ, khuôn mặt mà cô ấy muốn kể cho con nghe về cha mình khi ngày đó đến.
Tất nhiên, cô ấy không có ý định nói sự thật để làm tổn thương đứa trẻ.
Cha con đã mất khi con còn trong bụng mẹ. Nhưng cha rất yêu thương chúng ta.
Cuối cùng, cô ấy sẽ nói dối một cách sáo rỗng như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn truyền tải một chút sự thật. Chẳng hạn như đôi mắt xanh đẹp đẽ và nụ cười, giọng nói dịu dàng. Dù nghèo nàn để gọi là kỷ niệm, nhưng ít nhất là về những khoảnh khắc mà cô ấy muốn đặt tên như vậy.
Nhưng bây giờ thì không.
Layla nghiến răng và thoát khỏi vòng tay anh.
Cô ấy biết mình không thể trốn thoát. Dù có thoát khỏi căn phòng này bằng cách nào đi nữa, cô ấy có thể bị binh lính bắt giữ trước khi rời khỏi khách sạn. Ngay cả khi may mắn thoát khỏi nguy hiểm đó, đây vẫn là một thành phố bị chiếm đóng. Cuối cùng, cô ấy vẫn sẽ nằm trong tay người đàn ông đó.
Nhưng cô ấy không muốn từ bỏ như thế này.
Layla tìm thấy một tia hy vọng yếu ớt ngay tại khoảnh khắc cô ấy quyết tâm. Quần áo Công tước đã cởi ra. Có lẽ có chìa khóa trong đó!
Ý nghĩ đó vừa chợt lóe lên, Layla vội vàng bước xuống giường. Và ngay khi cô ấy vươn tay về phía áo khoác của Công tước, cô ấy nhìn thấy nó. Một chiếc hộp giấy đầy màu sắc đặt trên ghế dài cuối giường. Chắc chắn nó không có trong phòng này, vậy thì anh ta đã mang nó đến.
Cô ấy nhận ra mình không nên mở nó khi đã mở nó ra rồi.
Đó là một chiếc bánh kem. Một chiếc bánh kem xinh xắn với lớp kem màu hồng nhạt.
Bàn tay Layla dần run rẩy khi cô ấy nhìn chiếc bánh kem trên tay và Matthias đang ngủ. Hơi thở cô ấy trở nên rối loạn, nhịp tim cũng bất ổn.
“A!”
Một tiếng thốt nhỏ bật ra từ miệng Layla khi cô ấy vô thức lùi lại. Chiếc bánh kem đã rơi úp xuống váy Layla. Càng cố gắng dọn dẹp, Layla càng trở nên lộn xộn hơn. Khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, tóc, tay và giày của cô ấy đều dính đầy bánh kem nát bét.
Layla khẽ lắc đầu, vội vàng lau tay vào vạt váy. Rồi cô ấy điên cuồng lục lọi túi áo vest và áo khoác quân phục của Matthias. Dù biết là vô nghĩa, nhưng chỉ cần cô ấy có thể ra khỏi căn phòng này, dù có bị bắt lại đi nữa.
“Layla.”
Tiếng gọi dịu dàng vang lên đúng lúc Layla nhận ra sự thật tuyệt vọng rằng không có chìa khóa.
Cô ấy ngẩng đôi mắt sợ hãi lên và thấy Matthias đã ngồi dậy, tựa vào gối đầu. Anh ta nheo mắt lại một lúc, nhưng rồi lấy lại nụ cười. Và từ từ rút chìa khóa từ túi quần ra, lắc lư.
“Đây. Cho em.”
Trong khoảnh khắc anh ta chậm rãi nhắm rồi mở mắt, nụ cười trên khuôn mặt Matthias biến mất.
“Thứ em đang tìm.”
Với đôi mắt như mãnh thú đói khát, anh ta nhìn Layla chằm chằm.
Lần này anh ta thực sự có thể giết mình.
Bị nỗi sợ hãi áp bức đó bao trùm, Layla theo phản xạ nhặt khẩu súng lục dưới áo khoác lên. Cô ấy chỉ nhận ra mình đã nắm chặt thứ gì sau khi đã chĩa nòng súng vào anh ta. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến cô ấy muốn bật khóc, nhưng không thể quay lại được nữa.
“Con mắt chọn vũ khí của em tốt hơn nhiều rồi đấy. Công sức ta khuyên bảo cũng không uổng phí nhỉ?”
Giọng Matthias dịu dàng như khen ngợi một đứa trẻ ngoan. Thật khó tin rằng anh đang đối mặt với người phụ nữ đang chĩa súng vào mình.
“Chìa khóa. Đưa tôi chìa khóa đó.”
Layla tiến thêm vài bước về phía anh. Vẫn chĩa súng. Matthias vẫn lắc lắc ngón tay cầm chìa khóa và tựa lưng sâu vào gối.
“Bây giờ em phải mở khóa chứ.”
“Đưa, đưa chìa khóa cho tôi!”
Layla khóc nức nở. Nhưng Matthias vẫn chỉ nhìn cô ấy như một khán giả đang xem một vở kịch thú vị.
“Mở khóa đi, Layla.”
“Ngài nghĩ đây là trò đùa sao? Nếu ngài không để tôi ra, tôi sẽ thực sự bắn đấy! Vậy nên mau…”
“Bắn đi.”
Matthias cười khẩy và cắt ngang lời Layla. Layla nghiến răng thể hiện ý chí của mình bằng cách mở khóa, nhưng anh ta không hề nao núng.
“Giết đi.”
Matthias tóm lấy chiếc chìa khóa mà anh vừa tung lên không trung và nắm chặt.
“Đó là cách duy nhất em có thể trốn thoát.”
Bình luận gần đây