Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel (Hoàn Thành) - Chương 161
Cùng với làn gió thổi dọc con đường, Layla đang đến bên anh như tiếng sóng xanh không bao giờ ngớt.
Khi nụ cười bắt đầu lan tỏa như những gợn sóng nhỏ trong đôi mắt tĩnh lặng của anh, Layla, người đang bước nhanh đến, bỗng nhiên dừng lại.
Trong khi ánh mắt Matthias từ từ nheo lại vì hành động bất ngờ đó, Layla đối mặt với đứa trẻ, trao đổi vài lời và nụ cười. Rồi từ từ đặt Felix xuống đất.
“Ba ơi!”
Tiếng reo vang đầy phấn khích gần như một tràng hoan hô của Felix làm rung động cả buổi chiều lười nhác. Những bước chân nhỏ bé, nhanh nhẹn của đứa trẻ vang lên ngay sau đó, hòa vào không khí bằng sự sống động đầy ngây thơ.
Matthias khẽ mỉm cười, dõi theo cảnh tượng ấy. Mỗi khi Felix lảo đảo, chiếc cổ áo thủy thủ rộng thùng thình lại tung bay theo gió, trông như đôi cánh chim non đang loay hoay tập vỗ. Dù có đôi lần suýt vấp, cậu bé người đã đi lại vững vàng hơn nhiều trong thời gian gần đây vẫn chạy đến trước mặt anh một cách trọn vẹn, không hề ngã.
“Ba, chào ba.”
Khi ánh mắt chạm vào Matthias, đứa trẻ liền vẫy tay chào, rồi lao đến ôm chặt lấy chân anh như đang tìm một điểm tựa. Ngay cả trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt ngời sáng của nó vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch giống hệt mẹ.
“Chào con.”
Matthias lặng lẽ nhìn đứa trẻ, rồi khẽ mỉm cười.
“Felix.”
Anh khéo léo bế cậu bé lên, ôm gọn trong vòng tay. Chính lúc ấy, Layla tiến lại gần. Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ không giấu được niềm vui một nụ cười ấm áp, hệt như Felix.
Matthias bế con trai, tay kia nắm lấy tay vợ, cùng sải bước trên con đường rợp bóng cây bồ đề cuối hạ. Giọng Layla líu lo kể về những chuyện vụn vặt trong tuần qua, sáng trong và ấm áp như những mảnh nắng rơi nghiêng qua kẽ lá.
“Em vui vì anh về sớm.”
Câu nói ấy bật ra đột ngột, chen vào giữa lúc cô đang say sưa kể về buổi học môn thực vật học hôm nay một câu lạc đề, nhưng rất thật.
Matthias khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống người vợ đang sánh bước bên mình. Họ chạm mắt nhau. Nhưng Layla không né tránh, cũng chẳng lúng túng chỉ mỉm cười như thể mọi điều cô nói đều là điều hiển nhiên.
“Em đã đợi rất lâu rồi.”
“Để lợi dụng anh như một phương tiện của dục vọng ư?”
“Vâng.”
Ngay cả khi anh buông lời trêu chọc, Layla vẫn điềm nhiên đáp lại.
“Đó không phải là tất cả, nhưng cũng không hẳn là không có mặt đó.”
Với ánh mắt trong veo, thẳng thắn ngước nhìn anh, Layla líu lo buông ra những lời đầy táo bạo. Chính vì thế, Matthias đành giả vờ không hay biết. Vành tai khẽ ửng đỏ, đôi tay cựa quậy lặng lẽ sự ngượng ngùng ấy, pha chút tinh nghịch trẻ con, là điều chỉ riêng anh có thể giữ cho mình. Và như thế cũng đã là đủ.
Matthias gật đầu, làm ra vẻ như hoàn toàn thấu hiểu điều cô vừa nói. Nhưng chỉ một lúc sau, Layla không nén được mà bật cười khúc khích. Nhìn thấy mẹ cười, Felix dù chẳng hiểu chuyện gì cũng cười vang theo, khiến con đường vốn tĩnh lặng trở nên rộn ràng tiếng cười trẻ nhỏ.
Họ trao nhau những câu đùa vu vơ, tiếng cười đơn sơ, rồi tiếp tục sánh bước dưới hàng cây platane rợp bóng. Tay trong tay, song song.
“Em nhớ anh.”
Trước khi bước qua cánh cổng chính của Arvis, vốn uy nghi và lộng lẫy đến mức tạo cảm giác áp đảo, Layla dừng bước chốc lát và thốt ra lời thú nhận bình thản.
“Em cứ nghĩ về anh, và càng nghĩ lại càng nhớ anh nhiều hơn. Vì vậy, em đã đợi rất lâu.”
Việc bộc lộ cảm xúc thật lòng hóa ra dễ dàng hơn cô tưởng rất nhiều, đến mức có chút hụt hẫng.
“Còn anh thì sao?”
Dù đã biết câu trả lời, Layla vẫn thúc giục hỏi.
“Anh đã cảm thấy thế nào?”
Chỉ muốn nghe chính câu trả lời ấy. Giống hệt một đứa trẻ đang làm nũng.
Matthias thay lời đáp bằng một nụ hôn khẽ đặt lên môi cô. Dù không phải câu trả lời mong muốn, Layla vẫn quyết định hài lòng. Cô thích cái cảm giác được là người có thể trao nhau nụ hôn thân mật và dịu dàng đến thế, khi đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau và hơi thở hòa quyện. Cô chưa từng tưởng tượng mình có thể cùng người đàn ông này trải qua những khoảnh khắc như vậy.
“Ba, ba ơi.”
Felix, nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng nhìn, bắt đầu làu bàu đúng lúc đôi môi hai người sắp chạm vào nhau lần nữa.
“Ba! ba!”
Không đạt được phản ứng mong muốn, Felix bắt đầu thút thít. Matthias nhíu mày, nhìn đứa con đang cựa quậy trong vòng tay mình.
Felix, bắt chước nhíu mày nhìn lại, bất ngờ hôn chụt một tiếng thật kêu lên má Matthias. Rồi cậu bé tự tin, như thể điều đó là hiển nhiên, chìa má mình ra.
“Anh thật may mắn, Matty. Con trai anh yêu anh nhiều đến thế.”
Layla nhìn hai người đàn ông với ánh mắt tràn đầy mong đợi. Nhanh lên, hãy đi yêu thương cha đi. Nhìn cách Felix hiểu rõ câu nói ấy, cậu bé chắc chắn là một đứa trẻ rất thông minh.
Dù có vẻ ngập ngừng một lát, Matthias vẫn hôn lên má con trai với nụ cười trên môi. Felix, vui sướng vì tình yêu được đáp lại, bắt đầu cười nói rộn ràng.
“Đứa con tiếp theo của chúng ta cũng sẽ yêu anh như Felix vậy.”
Nhìn vào mắt Matthias, Layla nhấn mạnh.
“Chắc chắn là như vậy. Em tin chắc.”
Gia đình Công tước rời Arvis khi những cơn gió se lạnh, báo hiệu cuối hè, bắt đầu thổi.
Mới chỉ một mùa trôi qua, nhưng Felix đã lớn phổng phao. Sự trưởng thành ấy đủ để khiến những người hầu ở dinh thự Ratz phải ngạc nhiên.
Layla chăm chỉ học hành chuẩn bị cho học kỳ tới, và cũng học bơi. Thành tựu học thuật thì có vẻ đã đạt được, nhưng bơi lội thì… Dù sao, chỉ cần có thể nổi trên mặt nước mà không hét lên, Layla đã đủ hạnh phúc rồi.
‘Mùa hè tới, em sẽ học bơi ngửa.’
Vào buổi tối cuối cùng học bơi ở sông Schulter, ngồi ở cuối bến tàu ngắm hoàng hôn, Layla mạnh dạn bày tỏ ước vọng của mình.
‘Em cũng muốn bơi như anh vậy.’
Đó là một mong muốn chân thành, nhưng Matthias lại cười phá lên như thể nghe được một câu đùa vĩ đại. Dù có chút tự ái, Layla vẫn tha thứ cho anh.
‘Được thôi.’
Vì anh đã hứa với cô bằng giọng nói mềm mại như lông chim nước.
‘Được thôi, Layla.’
Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy như đang sống một mùa hè hạnh phúc nữa.
Vậy thì, đối với anh, đó là khoảng thời gian như thế nào?
Layla nhìn Matthias đang ngồi đối diện bàn ăn với ánh mắt đầy nghi vấn. Ánh mắt Matthias, vừa đặt cốc nước xuống, cũng hướng về phía cô. Một tia nắng khô rọi qua tấm rèm mới thay, chiếu sáng Matthias đang nhướng mày như hỏi cô có điều gì muốn nói không.
“Hôm nay anh vẫn bận rộn lắm sao?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, vừa như đã thay đổi nhiều, lại vừa như vẫn nguyên vẹn, Layla khẽ nắm chặt chiếc khăn ăn đặt trên đùi.
“Có lẽ vậy.”
“Vậy thì chúng ta không thể ăn tối cùng nhau sao?”
“Chà…”
Matthias trầm ngâm một lát, rồi rung chuông gọi người hầu. Layla nắm chặt khăn ăn, chờ đợi cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người kết thúc.
“Layla, bữa tối có thể muộn một chút, em có sao không?”
Anh hỏi sau khi cho người hầu lui.
“Muộn đến mấy giờ ạ?”
“Có lẽ, khoảng 9 giờ.”
“Được ạ. Em sẽ đợi.”
Layla vui vẻ đồng ý. Cô cũng đã cân nhắc liệu có nên nói chuyện ngay bây giờ không, nhưng dù sao thì làm rõ mọi chuyện vẫn tốt hơn.
Sau bữa ăn, Matthias lập tức rời đi đến công ty. Tiễn anh xong, Layla không như thường lệ chăm sóc vườn hay đọc sách, mà nằm dài trên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách. Cô chỉ nhắm mắt một lát, nhưng khi tỉnh dậy thì đã đến giờ đi học.
“Phu nhân có ổn không ạ?”
Người vú nuôi bế Felix vừa tỉnh giấc, lo lắng hỏi.
“Phu nhân có vẻ không khỏe sao ạ?”
“Không đâu. Tôi không đau ốm gì cả.”
Layla có chút ngượng nghịu đón lấy Felix.
“Nhưng dạo này phu nhân hay buồn ngủ và mệt mỏi hơn hẳn…”
Ánh mắt người vú nuôi, vẫn đầy lo lắng nhìn Layla, bỗng mở to.
“Chẳng lẽ…”
“Tối nay, liệu tôi có thể gặp bác sĩ Feller được không?”
Layla vừa xoa đầu Felix vừa ngượng ngùng hỏi.
“Được chứ ạ! Bao nhiêu lần cũng được, phu nhân. Hay là, bây giờ tôi gọi bác sĩ riêng đến ngay nhé?”
Khuôn mặt người vú nuôi rạng rỡ hẳn lên khi nhìn đôi má ửng hồng của Công tước phu nhân. Layla trầm ngâm một lát, rồi khẽ lắc đầu và đứng dậy.
“Tôi sẽ gặp bác sĩ vào buổi tối. Sau khi các buổi học kết thúc.”
“Buổi học ạ? Trời ơi, phu nhân. Phu nhân định đi học sao?”
Khác với vẻ kinh ngạc của người vú nuôi, Layla bình tĩnh gật đầu.
“Vâng. Tôi sẽ đi rồi về.”
Khác với khuôn mặt cười hiền lành, ánh mắt cô lại đầy kiên quyết. Biết rõ tính cách khá bướng bỉnh của Công tước phu nhân ở một khía cạnh nào đó, người vú nuôi không thể ngăn cản thêm.
“Chẳng lẽ phu nhân định đi xe đạp sao?”
Ánh mắt người vú nuôi trở nên sắc bén khi nhìn thấy chiếc xe đạp màu bạc của Công tước phu nhân dựng cạnh bồn hoa của dinh thự. Layla bật cười và gật đầu.
“Vâng. Tôi sẽ không đi xe đạp.”
“Vậy thì, nhanh chóng gọi xe…”
“Tôi sẽ đi bộ. Coi như đi dạo. Tôi muốn vậy.”
Layla nở một nụ cười rạng rỡ, khoác chiếc túi da trên tay qua vai. Chiếc túi, món quà sinh nhật cuối cùng của chú Bill, giờ đã khá cũ kỹ, nhưng Layla vẫn định sẽ dùng nó suốt thời gian học đại học.
Người vú nuôi và các cô hầu gái đã kinh ngạc và kêu trời thêm vài lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được sự bướng bỉnh của Công tước phu nhân. Chỉ sau khi trấn an được họ, những người đã đi theo đến tận cổng dinh thự, Layla mới có thể lên đường đến trường.
“À! Tôi sẽ tự mình nói với Công tước sau khi gặp bác sĩ Feller nhé!”
Công tước phu nhân, đang bước đi nhẹ nhàng, bỗng quay người lại. Trên khuôn mặt các cô hầu gái đang ngơ ngác, nụ cười giống Layla cũng sớm nở rộ.
“Vâng, phu nhân!”
Câu trả lời như hợp xướng ấy hòa vào ánh nắng mùa thu.
“Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ giữ bí mật!”
Tin tức Công tước phu nhân Herhardt mang thai nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu Carlsbad và Ratz. Việc một cặp vợ chồng trẻ khỏe mạnh có đứa con thứ hai không phải là chuyện lạ, nhưng việc Công tước phu nhân đang mang thai vẫn tiếp tục đi học đại học lại đủ để trở thành một đề tài bàn tán sôi nổi.
‘Chắc chắn sẽ có một đứa trẻ rất thông minh ra đời.’
Đó là toàn bộ quan điểm của Elise von Herhardt về việc đó. Thái độ của lão phu nhân cũng không khác là bao.
Dù có bày tỏ ý kiến gì đi nữa, Matthias cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình, nên việc tạo ra những đối đầu không cần thiết là vô nghĩa. Đó cũng là một phần sự tôn trọng dành cho những nỗ lực mà Matthias đang đổ vào để đạt được thành công rực rỡ như vậy, ngay cả khi anh đã tiến hành một cuộc hôn nhân có thể trở thành một khuyết điểm chí mạng.
‘Nếu con đã quyết định làm như vậy, hãy cố gắng hết sức mình.’
Vài ngày trước, khi kết thúc cuộc điện thoại, Elise von Herhardt đã buột miệng một câu nói bất ngờ.
‘Chừng nào con còn là một Herhardt, đừng bao giờ để ai dám coi thường con. Con hiểu không?’
Giọng nói của bà vẫn trầm ấm, không lên bổng xuống trầm như mọi khi, nhưng Layla giờ đã có thể phân biệt được những sắc thái tinh tế ấy. Khi truyền đạt những lời chân thành, giọng điệu của bà thường trở nên chậm rãi và dịu dàng hơn.
‘Vâng!’
Trong niềm vui sướng, Layla vô thức trả lời thật mạnh.
‘Con sẽ thật sự cố gắng hết sức. Con sẽ làm hết sức mình.’
Có lẽ vì sự nhiệt tình quá mức không phù hợp với một quý phu nhân, bà đã tặc lưỡi thở dài nhưng không thêm lời quở trách nào. Vì vậy, Layla thực sự quyết tâm cố gắng hết sức. Để có thể giữ lời hứa với gia đình. Tất nhiên, trên đời luôn có những việc khó vượt qua dù có ý chí kiên cường đến mấy, và ốm nghén chắc chắn thuộc về lĩnh vực đó.
Khi cơn ốm nghén, vốn đã yên ắng một thời gian, lại bắt đầu, Layla cuối cùng cũng gập sách lại và nằm dài trên ghế sofa. Cô chợp mắt một lát, khi mở mắt ra thì trời đã tối và Matthias đang ở bên cạnh. Nhận ra mình đang gối đầu lên đùi anh, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Đã ăn gì chưa?”
Khi ánh mắt chạm nhau, anh hỏi. Kể từ khi cô bắt đầu ốm nghén, Matthias thường hỏi câu đó như một lời chào.
“Hôm nay em đã ăn một chút.”
“Lại đào à?”
Matthias liếc nhìn sang chiếc bàn đặt giỏ đào đầy ắp. Kể từ khi Layla mang thai, căn phòng ngủ của họ luôn thoang thoảng hương đào ngọt ngào.
Layla đã báo tin mang thai vào đêm họ cùng ăn bữa tối muộn. Với đôi mắt lấp lánh niềm vui và sự mong đợi tràn đầy, cô đưa ra tin tức như một món quà bất ngờ. Matthias đã phải rất tinh tế để không để lộ việc mình đã biết.
Sáng hôm đó, khi nhìn Layla cố gắng kìm nén điều muốn nói, anh đã có một linh cảm mơ hồ. Và linh cảm ấy đã trở thành sự thật vào buổi tối cùng ngày, qua cuộc điện thoại với bác sĩ riêng, Feller.
‘Vợ tôi có vẻ đã mang thai.’
Khi anh yêu cầu bác sĩ đến khám và nói câu đó, bác sĩ đã im lặng một lúc.
‘Công tước đã biết rồi sao?’
Giọng nói của ông, sau một hồi lâu mới cất lên, lộ rõ vẻ bối rối không thể che giấu.
‘Công tước phu nhân nói muốn tự mình thông báo chuyện này nên yêu cầu giữ bí mật…’
‘Vâng. Cứ làm như vậy đi.’
Matthias bình thản nói với bác sĩ đang tỏ vẻ khó xử.
‘Tôi sẽ giả vờ như không biết.’
Việc hiểu được điều Layla mong muốn không hề khó. Việc giữ lời hứa ấy cũng vậy.
‘Khi mang thai đứa con đầu lòng, sức khỏe của vợ tôi không được tốt.’
Sau vài lời chào hỏi xã giao, Matthias bắt đầu vào thẳng vấn đề bằng giọng điệu điềm tĩnh. Ký ức về những ngày anh bất lực nhìn Layla vật lộn giữa ranh giới sống chết, toàn thân nóng như lửa, vẫn còn là một vết sẹo kinh hoàng hơn cả chiến tranh.
‘Lần này, tôi hy vọng sẽ không có chuyện đó xảy ra. Tất nhiên, tôi biết rõ rằng chừng nào còn có bác sĩ Feller, những lo lắng này chỉ là vô nghĩa.’
Matthias tiếp tục nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, không nhấn nhá.
‘Xin hãy chăm sóc vợ tôi thật tốt.’
Cuộc điện thoại của họ kết thúc bằng lời chào hỏi lịch sự đó.
Từ ngày đó, bác sĩ riêng thường xuyên ra vào dinh thự mà không cần yêu cầu khám bệnh, để kiểm tra sức khỏe của Công tước phu nhân. Ngoài triệu chứng ốm nghén, Layla vẫn khỏe mạnh, và đứa bé trong bụng cũng vậy.
Đó là một kết quả hài lòng, đúng như kỳ vọng.
Ít nhất là cho đến bây giờ.
Đêm Matthias trở về dinh thự, chuẩn bị tỏ ra ngạc nhiên trước tin mang thai mà anh đã biết, là một khoảng thời gian khá khó khăn đối với anh.
Layla cứ vòng vo mãi trong suốt bữa ăn. Thời gian càng kéo dài, sự mong đợi trong mắt cô nhìn anh càng lớn.
Anh nên phản ứng thế nào, Matthias không thể đoán được.
Có vui không?
Câu trả lời cho câu hỏi đó rất đơn giản.
Vui.
Đó là việc con của anh đang hình thành và lớn lên trong bụng người phụ nữ anh yêu. Đó cũng là mong muốn tha thiết của Layla. Nhưng không có sự xúc động nào hơn thế, có lẽ là điều Layla đang mong đợi. Họ đã nỗ lực để có con và đã gặt hái được thành quả xứng đáng. Đó là một kết quả đã được dự đoán trước, một nhân quả tự nhiên.
Layla chỉ thú nhận điều mình đã ấp ủ bấy lâu sau khi bữa ăn kết thúc. Ngay cả đến lúc đó, Matthias vẫn chưa tìm được câu trả lời thích hợp, nhưng may mắn thay, Layla dường như đã chấp nhận sự im lặng ấy như một niềm vui sướng tràn ngập.
‘Anh ôm em được không?’
Layla dang rộng hai tay, đưa ra câu trả lời.
‘Nếu anh làm thế thì tốt quá.’
Bình luận gần đây