Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 21 Thời gian để trưởng thành
“Ta không biết có nên để con ở lại một mình không…”
Bill thở dài, giọng trĩu nặng, gương mặt hằn lên nét lo âu.
“Chú ơi, chú mà cứ do dự thế này là lỡ tàu mất đấy.”
Layla dịu dàng trách, vừa nói vừa giục ông đi cho kịp. Sự điềm tĩnh của cô khiến người ta yên lòng, nhưng chính sự bình thản đó lại khiến lòng Bill se lại vì trong nó, có một nỗi buồn lặng lẽ mà cô không nói ra.
Chiều hôm qua, một tin buồn đã tìm đến túp lều nhỏ của họ: anh trai của Bill qua đời. Dù không thân thiết, thậm chí đã nhiều năm không qua lại, nhưng dù sao, đó cũng là người thân cuối cùng còn sót lại trên đời này. Và vì thế, ông không thể làm ngơ.
Cuối cùng, Bill quyết định xin nghỉ vài ngày để trở về quê. Chỉ là vài ngày thôi ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến lòng ông nặng trĩu. Bởi phải để lại Layla, đứa trẻ ấy, một mình giữa Arvis, khiến ông thấy như có tảng đá nặng đè trong ngực.
“Phải khóa cửa cẩn thận đấy. Dù nóng cũng phải đóng chặt cửa sổ.”
Bill lặp lại lời dặn dò đã nói đi nói lại mấy lần từ tối qua.
“Súng săn treo trong phòng ta…”
“Cháu sẽ khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, rồi mang súng săn trong phòng chú đặt cạnh giường cháu để ngủ. Nếu có kẻ xấu xuất hiện, cháu sẽ bắn ‘đoàng’ một phát.”
Layla bình tĩnh đọc lại những lời đã thuộc lòng vì nghe quá nhiều.
“Cháu sẽ ăn ngon, ngủ ngon và sống tốt.”
Chỉ ba ngày là cùng, nhưng Bill lo lắng cho Layla như thể ông sẽ đi xa hàng tháng trời.
Ánh mắt vẫn chưa yên tâm, nhưng Bill miễn cưỡng bước đi. Layla đi theo tiễn ông ra đến tận cổng dinh thự.
“Layla, hôm đó ở bữa tiệc có chuyện gì xảy ra không?”
Bill liếc nhìn tòa dinh thự tráng lệ và cẩn thận hỏi.
“Không ạ. Không có chuyện gì cả, rất vui. Thật đấy ạ.”
“Nếu vậy thì tốt rồi… nhưng sao ta thấy con có vẻ giữ khoảng cách với thằng Kylie sau bữa tiệc đó vậy.”
“Cháu á, với Kylie á?”
Layla cười như thể đó là chuyện không thể tin được.
“Làm gì có ạ. Chỉ là, dạo này chúng cháu đều bận thôi.”
“Ta có thể tin được không?”
“Vâng. Cháu việc gì phải nói dối ạ.”
“Thật vậy. Đâu phải ai cũng dễ dàng xa cách. Vậy Layla, nếu con sợ ở một mình thì hãy gọi Kylie… À, không. Coi như ta chưa nói gì.”
Bill nghiêm mặt, xua tay.
“Thằng bé đó nguy hiểm nhất đấy.”
“Chú ơi ”
“Nếu thằng bé đó đến chơi, nhất định phải bảo nó về trước khi trời tối. Nhớ đấy.”
“Thôi chú đừng nói những điều kỳ lạ nữa, đi đi ạ.”
Đến trước cửa dinh thự, Layla vỗ nhẹ lưng Bill bằng bàn tay dịu dàng.
Ông quay lại nhìn mấy lần, lặp lại lời dặn dò rồi mới đi xa dần về phía con đường cây platane.
Layla đứng nguyên tại chỗ đó cho đến khi bóng Bill khuất hẳn. Mỗi khi ông quay lại, cô lại mỉm cười vẫy tay thật lớn.
Có vẻ sẽ là ba ngày rất dài.
“Layla đang tránh mặt mình.”
Kylie giờ đây có thể khẳng định điều đó.
“Chắc là vì bữa tiệc hôm đó.”
Lý do cũng không khó để tìm ra.
“Cậu cũng nghĩ vậy đúng không, Phoebe?”
Kylie hỏi một cách nghiêm trọng, nhưng Phoebe, đang đậu trên bệ cửa sổ mổ yến mạch, không hề để tâm. Kylie thở dài, thấy mình thật nực cười khi nói chuyện vô nghĩa với một con chim bồ câu.
Hôm nay, Phoebe lại mang đến một mẩu giấy của Layla với tin tức đáng thất vọng. Chú Bill sẽ về quê vài ngày, và Layla sẽ ở thư viện cả ngày, nên nhà sẽ trống.
Đã mấy ngày nay, những mẩu giấy như vậy cứ đến. Đi chơi nhà bạn khác, có hẹn ở phố, bận việc ở vườn cây ăn quả. Ban đầu, anh nghĩ đó là sự quan tâm dành cho mình, để mình không phải đi công cốc khi đến bất ngờ, nhưng đến mức này thì rõ ràng đó là những lời bao biện. Những lời bao biện vụng về, chỉ muốn tránh mặt Kylie Ettman.
“Cũng phải thôi. Mình cũng sẽ làm vậy.”
Kylie ôm đầu, thở dài thườn thượt.
Hôm đó, anh đã lớn tiếng nói rằng mình là bạn nhảy của cô, sẽ bảo vệ cô, nhưng lại bỏ mặc Layla một mình. Chỉ đến khi nghe lời Layla nói qua thị đồng của Công tước phủ rằng cô sẽ về trước, anh mới điên cuồng chạy ra, nhưng cô đã rời khỏi dinh thự rồi.
Anh không hiểu tại sao mình không thể rời đi sớm hơn một chút. Đã bảo cô chờ mà. Đã nói trước như vậy mà. Đã hứa mà.
Trong lúc Kylie bồn chồn đi lại bên cửa sổ, Phoebe đã ăn no và bay đi. Kylie lặng lẽ nhìn theo hướng chim bồ câu bay đi, rồi theo bản năng rời khỏi phòng.
Anh không nhớ rõ mình đã lên xe đạp và đạp như thế nào. Anh nghĩ về Layla, anh thở hổn hển đến tận cổ họng, và rồi lại nghĩ về Layla. Khi cảm giác trái tim như muốn nổ tung vì những suy nghĩ đó, Kylie đã đến túp lều ở lãnh địa Arvis. Ánh nắng chói chang từ sáng sớm chiếu xuống vai Kylie đang phập phồng vì thở dốc.
Trên dây phơi quần áo trong sân, những tấm ga trải giường và vỏ gối trắng tinh còn ướt đẫm nước đang phơi. Và phía sau đó, một bóng người phụ nữ với thân hình mảnh mai và mềm mại hiện ra.
Vừa cảm thấy hụt hẫng vừa nhẹ nhõm, Kylie từ từ vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau trán. Lúc đó, Layla dường như mới nhận ra có người, khẽ ló mặt ra sau tấm ga trải giường. Đôi mắt xanh lục nhạt của cô mở to khi nhìn thấy anh.
“…Kylie.”
Giọng nói thoát ra từ đôi môi khẽ mấp máy vài lần ngọt ngào đến mức khiến anh quên đi tình huống khó xử này.
“Anh xin lỗi.”
Kylie, ngồi trước bàn ăn và giữ im lặng một lúc lâu, thở dài nói. Layla, ngồi đối diện và nhìn xuống đầu ngón tay mình, giật mình ngẩng đầu lên.
“Anh thực sự xin lỗi. Anh đã sai rồi.”
“Không. Đừng nói thế.”
Layla bối rối lắc đầu.
“Em mới là người xin lỗi. Xin lỗi vì đã nói dối.”
“Là do anh mà. Tất cả là lỗi của anh.”
“Không phải vậy đâu. Em không hề giận hay buồn anh chút nào. Thật đấy, Kylie.”
“Vậy có lý do nào khác không? Lý do mà anh không biết, khiến em tránh mặt anh…”
“Kylie à, anh biết không, anh là một người bạn như gia đình của em và em thực sự rất quý anh. Vì vậy… có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.”
Layla cố gắng kéo khóe môi lên để mỉm cười tự nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt của Kylie, có vẻ cô không thành công lắm.
Lời nói rằng cô không giận hay buồn Kylie là thật lòng. Chỉ là đêm đó, trong bữa tiệc như mơ ấy, Layla đã nhìn thấy một ranh giới rõ ràng. Một ranh giới không thể vượt qua, đã bị lãng quên bấy lâu vì tình bạn, đang tồn tại giữa Kylie và cô.
Cô đã biết Kylie là con của một gia đình danh giá không hợp với mình. Nhưng khoảng cách giữa suy nghĩ mơ hồ và thực tế hiển hiện trước mắt lại rất lớn.
Người thừa kế của một gia đình bác sĩ được kính trọng, có thể giao du thân mật với các gia đình quý tộc cao quý. Kylie mà cô thấy trong buổi dạ tiệc lộng lẫy ở phủ Công tước hôm đó là người sống ở thế giới bên kia ranh giới rõ ràng ấy. Và Kylie Ettman đó cũng không còn là đứa trẻ từng chạy nhảy cùng Layla nữa.
Tại sao một đứa trẻ lại phải lớn lên và trở thành người lớn?
Đêm đó, suốt quãng đường đi bộ trong rừng tối với đôi giày trên tay, Layla cứ suy đi nghĩ lại nỗi buồn trong trẻo và rõ ràng ấy. Và cô đã quyết định. Chấp nhận thời gian. Và chấp nhận cả cách để bảo vệ người bạn quý giá trong dòng chảy thời gian đó.
“Em biết là em đang nói điều vô lý đúng không?”
Kylie mở miệng sau một lúc lâu. Giọng anh trầm và điềm tĩnh hơn bình thường.
“Không. Đây là tấm lòng của em.”
“Thích mà tại sao phải giữ khoảng cách?”
“Để chúng ta có thể làm bạn tốt lâu dài. Kylie, em không muốn mất anh.”
“Ai nói là muốn mất em đâu?”
Ánh mắt Kylie nhìn Layla dao động.
“Sao chúng ta, những người đặc biệt như thế này, lại có thể làm vậy? Điều đó là không thể, Layla.”
“Kylie.”
“Anh sẽ không bao giờ mất em. Cũng sẽ không giữ khoảng cách. Sao chúng ta có thể làm vậy được?”
Kylie đặt ly thủy tinh xuống, nắm chặt tay.
Không thể được, Kylie.
Thay vì nói ra lời muốn nói, Layla mỉm cười.
Vì đã đến lúc phải trưởng thành rồi.
Cô nuốt những lời gai góc, mạnh mẽ đứng dậy.
“Ăn trưa đi, Kylie.”
Layla vội vàng buộc lại chiếc tạp dề đã cởi ra.
“Để xin lỗi vì đã nói dối, em sẽ nấu một bữa trưa thật ngon tuyệt vời cho anh.”
“Matthias, không phải đã đến lúc anh giải ngũ và tập trung vào việc gia đình sao?”
Riette đặt tờ báo đang xem dở xuống, duỗi dài người trên ghế sofa. Anh ngáp một cái rồi quay đầu nhìn Matthias đang ngồi trên ghế bành đọc sách.
“Ở lại đội cận vệ một hai năm cũng không tệ.”
Anh lật trang sách, điềm nhiên đáp. Trong buổi chiều hè nóng bức này, anh vẫn mặc áo khoác và thắt cà vạt chỉnh tề ngay cả trong phòng ngủ của mình.
“Cũng phải. Đó là truyền thống của gia tộc Herhardt mà.”
Riette lười biếng vươn vai lẩm bẩm.
“Matthias von Herhardt sẽ trở thành Công tước Herhardt hoàn hảo hơn bất kỳ tổ tiên nào.”
Trong lúc anh cười khúc khích, con chim hoàng yến đang ngoan ngoãn chơi trong lồng chợt vỗ cánh. Con chim nhẹ nhàng bay lên và đậu phịch xuống trang sách Matthias đang đọc.
Matthias lặng lẽ nhìn con chim hót líu lo như đang trò chuyện, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt anh. Trong mắt Riette, người đã nhìn thấy anh bắn chim mà không hề chớp mắt trong nhiều năm, đó là một cảnh tượng khá kinh ngạc.
“Tôi mong con chim đó là chim mái đấy, Matthias.”
Riette lắc đầu cười khẩy.
“Nếu không thì đó sẽ là một cảnh tượng khá ghê tởm đấy.”
Matthias không đáp, chỉ đưa tay về phía con chim. Con chim nhỏ nghiêng đầu sang hai bên, rồi khẽ dụi mỏ vào đầu ngón tay anh.
“Cô cũng nghĩ vậy đúng không, Claudine?”
Riette chuyển ánh mắt sang Claudine, người đang ngồi đối diện Matthias và thêu thùa. Claudine nắm chặt khung thêu, dõi theo Matthias và con chim của anh. Khi ánh mắt cô chạm vào Riette, một nụ cười nhạt nở trên gương mặt vô cảm của cô.
“Chim hót hay thường là chim trống mà?”
“Ư ư. Làm ơn đi, Claudine. Cứ tin là chim mái đi.”
Riette giả vờ rùng mình.
“Nếu nghĩ đó là cảnh tượng do hai con chim trống tạo ra thì thật rợn người.”
“Có sao đâu, anh. Chỉ là chim thôi mà.”
Claudine cười nhỏ rồi lại cầm kim lên.
Matthias chỉ lật một trang sách sau khi con chim nhảy nhót trên trang sách đã tránh ra. Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên dù con chim cứ bay lượn lung tung, chạm vào tay, vai, tóc anh.
“Trong buổi tiệc đính hôn, cô cũng hãy mặc váy vàng đi, Claudine. Công tước Herhardt có thể sẽ yêu cô như con chim đó đấy.”
“Không.”
Claudine đáp không chút chần chừ.
“Tôi ghét màu vàng.”
Cô hít thở sâu rồi lại thêu một mũi.
“Vì nó có vẻ tầm thường.”
Cô còn kèm theo một nụ cười nhẹ.
Khóe môi Riette, người giả vờ không nghĩ ngợi gì nhưng lại nói trúng tim đen, cũng nở một nụ cười kỳ lạ. Đến lúc đó, anh ngừng nói chuyện về chim và bắt đầu nói về việc Matthias phục vụ trong đội cận vệ và lễ đính hôn sắp tới.
“Tiểu thư Claudine của chúng ta sắp trở thành tiểu thư đánh bại Công chúa điện hạ rồi đấy.”
“Lời khen đó làm em ngại quá, anh.”
Dù nhíu mày, Claudine vẫn cười rạng rỡ.
Việc Hoàng đế Berck muốn Công tước Herhardt làm con rể là một điều ai cũng biết.
Hoàng đế rất yêu thương cô con gái út của mình. Hơn nữa, Công chúa còn là một tiểu thư xinh đẹp được mệnh danh là bông hoa của giới thượng lưu. Claudine, người từ nhỏ đã mặc nhiên coi vị trí chủ nhân Arvis là của mình, cũng cảm thấy bị đe dọa bởi Công chúa.
Nhưng cuối cùng, Claudine đã thắng. Tất nhiên, đó không phải là tình yêu.
Thật sự.
Câu trả lời của Herhardt về lý do không kết thông gia với Hoàng gia có thể tóm gọn trong một câu ngắn gọn đó.
Đó là một gia tộc có lịch sử lâu đời hơn cả gia tộc Hoàng đế, và sự giàu có, danh tiếng cũng không kém cạnh. Việc họ cho rằng sự bất tiện phải chịu đựng khi đưa Công chúa lên vị trí Công tước phu nhân lớn hơn lợi ích thu được cũng không có gì là lạ. Sự kiêu ngạo đó cũng được chấp nhận khi đặt trước cái tên Herhardt.
Nhờ đó, Claudine Brandt đã trở thành tiểu thư đánh bại con gái Hoàng đế. Lý do gia tộc Herhardt chọn cô là rõ ràng. Con gái duy nhất của một gia đình Bá tước danh giá không có người thừa kế. Tức là, một cô dâu có dòng dõi và của hồi môn xuất sắc không kém Công chúa, nhưng không cần phải cung phụng như Công chúa.
Nhưng dù nội tình có thế nào đi nữa, một khi lễ đính hôn được cử hành, cái tên Claudine Brandt sẽ đứng ở vị trí cao hơn Công chúa ở Berck này. Nghĩ đến điều đó, Claudine cảm thấy như có thể yêu thương mọi thứ trên thế giới này. Ngay cả con chim nhỏ tầm thường kia.
“Lễ đính hôn của hai người sắp đến rồi. Tôi thấy lòng mình cũng lạ lùng sao ấy.”
Riette lười biếng vươn vai, ngồi thẳng dậy.
Claudine lặng lẽ nhìn anh, rồi lại tiếp tục thêu thùa như không có chuyện gì xảy ra.
Bình luận gần đây