Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 71 Vứt bỏ đi
Matthias lùi lại một bước, chậm rãi như đêm qua. Còn Layla, dẫu thân thể khẽ run, vẫn dứt khoát bước qua ngưỡng cửa. Khác biệt duy nhất là lần này, chính nàng là người đi trước.
Bước chân đều đặn vang lên trên hành lang, Layla không rẽ về phòng khách, mà thẳng hướng đến phòng ngủ.
Matthias không hỏi một lời. Anh chỉ lặng lẽ đi theo sau, ngoan ngoãn đến lạ. Trong lòng, một thoáng mong chờ len lỏi không rõ hôm nay, người phụ nữ luôn khiến anh bất ngờ bằng những hành động khó lường kia sẽ làm gì nữa. Và Layla, như mọi lần, không khiến anh thất vọng.
Tay chạm vào nắm cửa, Layla ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi đẩy cửa phòng ngủ mở toang. Matthias khẽ nhíu mày khi theo vào sau, giữ một khoảng cách vừa phải.
Anh không gọi tên nàng, chỉ im lặng bước vào. Sự tò mò trong anh lúc này đã trỗi dậy không biết lần này Layla Llewellyn sẽ dẫn câu chuyện kỳ lạ của họ đến đâu.
Như thể ngầm bảo: “Cứ làm đi, cứ tự nhiên,” Matthias khoanh tay hờ hững, tựa lưng vào cánh cửa đã khép.
Layla đứng giữa phòng ngủ, dừng lại một nhịp để lấy hơi, rồi tiếp tục bước đến bên giường.
Nàng tháo kính, đặt lên bàn cạnh giường. Tiếp đó là chiếc khăn quàng cổ, áo khoác, rồi đôi găng tay – tất cả được cởi bỏ một cách bình thản, không vội vã.
Ta đã hoàn thành vai trò của mình. Vậy ngươi cũng phải hoàn thành vai trò của ngươi.
Trong lá thư công tước gửi hôm nay, chỉ có duy nhất câu đó. Vai trò. Layla đứng bất động một lúc lâu vì sự sỉ nhục mà từ ngữ đó mang lại.
“Nếu đã là tình nhân thì phải ra dáng tình nhân chứ, Layla.”
Khi nhớ lại câu nói đó của công tước, với nụ cười tàn nhẫn như mèo vờn chuột bị dồn vào góc, Layla không thể đứng vững được nữa mà khuỵu xuống tại chỗ.
Cô nghĩ mình đã gần như mất đi ý thức, nhưng sau đó, ký ức về những gì đã xảy ra lại hiện về rõ mồn một, khiến cô rùng mình. Đau đớn và nhục nhã đến nhường nào. Dù vậy, sự tuyệt vọng khi cơ thể không nghe theo ý mình lại càng lớn.
Dù không biết gì về những chuyện đó, cô vẫn hiểu rằng những gì công tước đã làm với cô không phải là hành động của tình yêu. Nói là thú tính cũng không đúng. Bởi vì đó không chỉ là việc chạy theo bản năng dục vọng.
“Ngươi khóc thì vui, ngươi cầu xin thì ta thích.”
Ngồi bệt trên sàn nhà một lúc lâu, đón lấy làn gió mùa đông tràn vào từ cửa sổ mở, Layla chợt nhớ lại câu nói đó của công tước vào một đêm hè đẹp đẽ năm ngoái.
“Vậy nên Layla, hãy khóc đi. Cầu xin cũng được.”
Ngay cả khi ra lệnh tàn nhẫn đó, công tước vẫn mỉm cười.
Vui và thích thú. Phải. Chắc chỉ vì lý do đó thôi. Như thể đang đi săn, cứ như vậy mà ta…
Khi tìm thấy câu trả lời, một nụ cười nhạt nhẽo bật ra như tiếng khóc. Chỉ có thế thôi, mà đôi khi, cô lại ghét cay ghét đắng bản thân mình, khi cứ nhìn sâu vào mắt người đàn ông đó, tự hỏi liệu có phải là một điều gì khác.
“Layla!”
Tiếng chú Bill trở về gọi tên khiến Layla khó khăn lắm mới đứng dậy được. Cô đóng cửa sổ, kéo rèm, dùng ống tay áo lau mạnh khóe mắt đỏ hoe rồi quay lại. Và cô đã quyết tâm.
Tôi sẽ không bao giờ cầu xin hay khóc lóc trước mặt ngài nữa. Tôi sẽ không mang lại cho ngài bất kỳ niềm vui hay sự thích thú nào. Mong ngài hãy vứt bỏ tôi càng sớm càng tốt.
Ôm chặt quyết tâm đó, Layla lần lượt cởi áo blouse, váy và giày. Cần một dũng khí lớn hơn nhiều để tự tay cởi bỏ đồ lót, nhưng cuối cùng cô cũng làm được. Nghĩ đến những gì công tước đã làm với cơ thể mình, giờ đây việc ngại ngùng khi để lộ thân thể trần trụi thật nực cười. Hơn hết, Layla không muốn bị cưỡng bức một cách thảm hại như đêm đầu tiên nữa. Thà tự mình lựa chọn còn hơn.
“Ha…”
Matthias thở dài kinh ngạc, nhìn Layla đang bán khỏa thân.
Layla từ từ hạ cánh tay đang che ngực xuống, rồi lần lượt cởi bỏ những món đồ lót còn lại. Cuối cùng, khi cô cởi nốt đôi tất, thân thể trần trụi không một mảnh vải che thân của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt anh.
Đầu cô có vấn đề rồi sao.
Cuối cùng, ý nghĩ đó cũng hiện lên một cách khá nghiêm túc. Nếu không, thì điều này hoàn toàn không thể xảy ra.
Layla gom quần áo đã cởi đặt lên chiếc ghế cạnh giường, rồi tháo cả kẹp tóc đang giữ búi tóc. Mái tóc buông xõa xuống dọc theo chiếc cổ và bờ vai mịn màng, nhanh chóng biến thành một dòng suối vàng óng bao phủ tấm lưng trắng ngần.
Trái ngược với ánh mắt thẳng tanh và điềm tĩnh, hơi thở của Matthias khẽ loạn nhịp. Trong lúc anh đưa tay vuốt mái tóc che trán, Layla đã ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Cái khí phách ung dung khi làm những điều điên rồ đã biến đi đâu mất, giờ đây toàn thân cô run rẩy, run lên bần bật.
Matthias từ từ tiến lại gần Layla. Layla bối rối không biết đặt ánh mắt vào đâu, cuối cùng đành cụp mắt xuống nhìn mũi chân mình.
“Em đang làm gì vậy?”
Anh hỏi với giọng chế giễu, rồi ôm lấy cằm Layla. Chỉ cần khẽ dùng lực, anh đã có thể kéo đôi mắt Layla hướng về phía mình.
“…Vai trò của tôi.”
Giọng nói khá sắc sảo nhưng run rẩy đến mức không hề có chút uy hiếp nào.
“Vai trò của em là gì?”
Bầu không khí dần trở nên thú vị, ánh mắt Matthias nheo lại. Dù đôi mắt Layla đầy sợ hãi và bối rối, cô vẫn mạnh dạn đáp lại.
“Ngài biết rõ rồi mà.”
Layla hơi rụt vai lại nhưng không tránh ánh mắt nhìn xuống của anh.
“Vì Công tước đã định đoạt.”
Ánh mắt Matthias lướt qua bộ ngực đang phập phồng nhanh chóng vì khó thở, rồi dừng lại trên đôi tay đặt gọn gàng trên đầu gối.
Ngồi trần truồng mà lại làm bộ tiểu thư khuê các.
Ngay cả khi chế giễu dáng vẻ kỳ quặc đó, ánh mắt Matthias vẫn lảng vảng trên người Layla. Khi đối mặt với đôi mắt to tròn lần nữa, một tiếng cười khô khốc và bất lực bật ra.
Cảm giác mua phụ nữ bằng tiền có lẽ cũng tồi tệ như thế này chăng.
Khi tiếng cười tắt đi, đôi mắt Matthias chỉ còn lại một ánh sáng lạnh lẽo.
Matthias từ từ mở mắt, vuốt ve mái tóc Layla như thể khen một đứa trẻ ngoan. Bàn tay anh dịu dàng đến mức có vẻ lười biếng. Nụ cười trên môi anh cũng vậy.
Ngay khoảnh khắc Layla cảm thấy một điềm gở lạ lùng, bàn tay vừa vuốt ve mái tóc cô đã đột ngột siết chặt lấy cổ cô như bóp nghẹt. Matthias đẩy Layla đang tái mét ngã xuống, đè cô lên giường.
Ngay khi Matthias trèo lên cơ thể người phụ nữ mà anh muốn bóp cổ, anh khẽ mỉm cười. Chiếc gương treo trên bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng tinh phản chiếu hình ảnh đó của anh.
Nơi Matthias von Herhardt, người từng sống những ngày tháng hoàn toàn bình yên, biến mất, giờ đây là một người đàn ông méo mó vì lần đầu tiên khao khát một thứ mà anh không thể có được.
Matthias chỉ đứng dậy khỏi giường khi hơi thở dồn dập của Layla đã dịu lại. Layla, đang kiệt sức nằm sấp, chỉ nhận ra điều đó qua tiếng động.
May quá.
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện.
Thế là xong rồi. May quá. Thật sự may quá.
Sợ rằng sẽ lại kích động người đàn ông đó, Layla im lặng chờ đợi như đã chết. Cuộn tròn cơ thể nhỏ bé, nắm chặt tấm ga trải giường nhàu nát, cô chỉ mong công tước rời đi càng sớm càng tốt. Đúng như dự đoán, khi tiếng bước chân anh xa dần, một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra. Cô cảm thấy như thể chỉ cần một lần nữa làm chuyện đó, cơ thể mình sẽ tan nát.
Nhưng liệu cô có quá vội vàng buông lỏng cảnh giác không? Tiếng bước chân của công tước, vốn đã xa dần, lại bắt đầu tiến lại gần. Các khớp ngón tay của Layla nắm chặt tấm ga trải giường trắng bệch. Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể xác định được tình hình, nhưng Layla ghét cay ghét đắng việc chạm mắt với anh ta.
Trong lúc cô không biết phải làm gì, chỉ biết cầu nguyện một cách ngu ngốc, công tước, người đã mặc quần áo, vuốt ve đầu Layla. Anh ta khẽ kéo tóc cô như trêu đùa, rồi dùng ngón tay vuốt nhẹ như lược, và Layla nghe thấy tiếng anh ta cười khẩy.
“Giỏi lắm, Layla.”
Anh cúi đầu thì thầm. Và một lần nữa, bàn tay vuốt ve mái tóc cô, mang theo sự sỉ nhục như thể cô đã biến thành một người phụ nữ bán thân, khiến bàn tay Layla run rẩy, run lên bần bật.
Đừng khóc.
Layla chỉ bám víu vào quyết tâm đó. Suốt cuộc giao hoan dài và tàn khốc đó, cô đã không khóc. Giờ đây, việc rơi nước mắt là điều không thể.
Không lâu sau, tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Và rồi, tiếng cửa chính của biệt thự mở ra rồi đóng lại cũng vang lên. Có vẻ như công tước đã rời đi hoàn toàn.
Layla lúc này mới ngồi dậy. Cô xoa môi sưng húp, thấy một chút máu mờ nhạt dính trên tay. Dù đau rát nhưng không phải vết thương lớn.
Cẩn thận bước xuống giường, đặt chân xuống sàn, Layla vô tình quay đầu và đối diện với chính mình. Phải mất một lúc cô mới nhận ra đó là hình ảnh của mình trong gương treo trên bệ lò sưởi.
Trái với mong muốn quay mặt đi, đôi mắt Layla ngây dại nhìn vào gương. Chỉ là một người đàn ông không có gì đặc biệt, và một chuyện không có gì đặc biệt. Đầu cô nghĩ vậy nhưng nỗi đau còn lại trong cơ thể không dễ dàng biến mất.
Cảm thấy không thể mặc quần áo được, Layla lấy chiếc khăn tay trong túi áo khoác ra lau sạch cơ thể bẩn thỉu. Cô phải dừng tay và lấy hơi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không khóc. Layla cảm thấy nhẹ nhõm sâu sắc về điều đó.
Trên đường rời khỏi biệt thự trống rỗng để về túp lều, Layla chỉ đi trong bóng râm, tránh ánh trăng sáng. Thỉnh thoảng, cô tìm thấy một viên đá hay một vỏ quả sồi rỗng, rồi bình thản đá văng nó ra vệ đường. Như thể không có gì to tát. Như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, có thể quên đi sau khi trút bỏ chút bực dọc.
Layla yêu quý của anh.
Lá thư mà cô muốn quên lại hiện về khi cô về đến túp lều và lặng lẽ trốn vào phòng mình. Layla tìm lá thư cuối cùng mà cô đã không thể vứt bỏ, dù đã đốt tất cả những lá thư khác trong lò sưởi, rồi ngồi tựa vào giường.
Layla yêu quý của anh.
Em sẽ lấy anh chứ?
Lại là lời cầu hôn. Nghe có vẻ như một trò đùa ngu ngốc, nhưng đây là lời thú nhận chân thật hơn tất cả những lời cầu hôn anh từng dành cho em.
Ông nội có để lại cho anh một khoản thừa kế riêng. Mùa xuân năm sau, sau sinh nhật anh, anh sẽ có quyền tự quyết định tài sản đó. Tuy không phải là số tiền lớn, nhưng đủ để mua một căn nhà nhỏ gần trường đại học và cho cả hai chúng ta hoàn thành việc học. Nếu em ngại kết hôn vội vàng, anh cũng không sao nếu em muốn đợi đến khi tốt nghiệp. Chỉ cần được ở bên em.
Vậy nên Layla, hãy đi cùng anh đến Ratz. Em chắc chắn sẽ thi đậu lần nữa, vậy là chúng ta có thể học cùng nhau. Em còn nhớ không, Layla? Những câu chuyện chúng ta đã vui vẻ chia sẻ từ thuở thơ ấu. Những ngày mà anh sẽ trở thành bác sĩ, còn em sẽ là một nhà khoa học nghiên cứu về chim, sống một cuộc đời tuyệt vời. Anh vẫn hình dung về ngày đó. Và trong tương lai đó, luôn có em. Layla, người bạn quý giá của anh, người yêu của anh, và trong tương lai đó, Layla, vợ của anh và mẹ của các con anh, Layla yêu quý của anh.
Anh yêu cha mẹ mình, và anh biết họ yêu anh đến nhường nào. Sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng Layla, dù vậy, anh không thể bị đẩy vào con đường mà anh không thể hạnh phúc. Hạnh phúc mà mẹ nghĩ không phải là hạnh phúc của anh. Đó là sự phù phiếm của mẹ.
Anh hy vọng thời gian trôi qua, mẹ sẽ thực lòng chấp nhận em, nhưng nếu không thể, thì cứ chấp nhận điều đó. Đây không phải là việc anh bỏ rơi gia đình vì em. Mà là anh đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Vậy nên Layla, em sẽ là hạnh phúc của anh chứ?
Tất nhiên, giờ đây anh không thể hứa hẹn những điều vĩ đại cho em. Rời khỏi bóng cha mẹ, anh vẫn chỉ là một kẻ tầm thường. Nhưng anh có thể tự tin hứa điều này. Anh sẽ yêu em như thế giới của anh. Anh sẽ trân trọng em. Anh sẽ không làm em tổn thương, Layla.
Xin em hãy xóa bỏ mọi thứ khác và chỉ nghĩ về trái tim mình. Nếu trái tim em cũng như anh, Layla, hãy nói cho anh biết. Anh sẽ đến đón em. Chúng ta hãy cùng nhau rời đi. Đến nơi mà cả hai chúng ta có thể hạnh phúc.
Cho đến khi bình minh mờ ảo ló dạng, Layla đọc đi đọc lại lá thư đó. Mỗi khi hình dung về tương lai với Kylie, điều lẽ ra có thể trở thành hiện thực, cơn ác mộng mà công tước đã mang đến lại hiện lên một cách hiển nhiên.
Khi nghe thấy tiếng chú Bill Remmer thức dậy, Layla cũng rời khỏi giường. Và cô trân trọng vuốt ve lá thư đó, rồi đặt nó vào lò sưởi trong góc phòng.
Lá thư nhanh chóng hóa thành tro bụi và biến mất.
Bánh ngọt mà Hessen đã chuẩn bị ở biệt thự vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị chạm tới.
Hỏi chủ nhân về một việc nhỏ nhặt như vậy thật ngốc nghếch, nhưng Hessen không thể nào vứt bỏ nó đi được. Anh ta lờ mờ hiểu lý do tại sao công tước lại đặc biệt yêu cầu đặt bánh từ phòng trà khách sạn trong thành phố, trong khi có đầu bếp Arvis tài năng. Hơn nữa, công tước hiếm khi động đến những món ngọt như vậy. Đó không phải là món ăn được chuẩn bị cho chính anh ta.
Hessen hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi bước vào phòng ngủ của công tước. Anh ta đang nhận báo cáo như thường lệ và mở tờ báo đã được dâng lên.
“Thưa chủ nhân, chúng ta có nên chuẩn bị lại chiếc bánh đó không ạ?”
Hessen khẽ hỏi, công tước từ từ ngẩng đầu lên.
“Không. Không cần đâu.”
Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không một lát, rồi lại hướng về tờ báo.
“Vậy thì chiếc bánh còn lại…”
Dù biết là một câu hỏi ngớ ngẩn, Hessen vẫn cẩn thận mở lời. Công tước lật một trang báo, thờ ơ đáp.
“Vứt bỏ đi.”
Bình luận gần đây