Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi Novel - Chương 72 Vì sao ngươi dám, dám đối với ta
Vô tình liếc nhìn qua cửa sổ xe, anh thấy Layla.
Cô đang đi bộ trên khu phố sầm uất cùng những người phụ nữ cùng tuổi, ăn mặc chỉnh tề hơn thường lệ. Trong số đó, có một gương mặt quen thuộc với Matthias. Đó là cô giáo đã cùng Layla đi dã ngoại ở Arvis. Tên là Greber thì phải.
Matthias nheo mắt nhìn Layla bước đi trên phố với những tiếng “cộp cộp”. Cô gầy đi trông thấy, nhưng vẻ mặt lại khá tươi tắn và dịu dàng. Cô cười tươi, nói chuyện cũng rất nhiều. Hoàn toàn khác với vẻ mặt cô thể hiện với anh dạo gần đây, đến mức anh có cảm giác như đang nhìn một người phụ nữ hoàn toàn khác.
Chiếc xe chở Matthias nhanh chóng đi qua con phố đó. Nhưng ngay cả khi Layla đã biến mất khỏi tầm mắt, Matthias vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ xe một lúc lâu.
Có lẽ nên mừng vì cô không còn sống dở chết dở nữa chăng.
Càng cảm thấy nhẹ nhõm, anh lại càng thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Trong vài tuần qua, Layla mà Matthias nhìn thấy luôn uể oải. Cô đến biệt thự với vẻ mặt vô vị như một người đang xử lý công việc nhàm chán, tự tay cởi quần áo rồi lặng lẽ ngồi xuống mép giường. Cô hành xử như một người phụ nữ đã chai sạn, nhưng chỉ cần Matthias lại gần, cô lại không thể che giấu vẻ sợ hãi và lo lắng.
Matthias sẵn lòng tôn trọng ý muốn của người tình đáng thương đó.
Nếu cô muốn được đối xử như một người phụ nữ được trả tiền, thì cứ làm như vậy. Cô tự mình gây ra, nên cứ thế mà làm. Nhưng đôi khi, Matthias lại cảm thấy như thể chính mình đang bị chà đạp một cách tàn nhẫn, mỗi khi anh đối xử thô bạo và sỉ nhục Layla.
Khi khuôn mặt của người phụ nữ, vốn hành xử như một con búp bê đã tắt mọi suy nghĩ và cảm xúc, biến dạng vì đau đớn và nhục nhã, anh cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất đó là bằng chứng cho thấy cô ấy không thể coi anh như một bóng ma vô hình. Vì vậy, khi anh càng cố chấp hành hạ và khiến cô khóc, sự thất vọng và thỏa mãn lại cùng lúc ập đến. Nhưng khoảnh khắc đó cũng không kéo dài lâu. Khi Layla, người đang loạn nhịp thở và nức nở, chùng xuống và im lặng, chỉ còn lại chính anh, người đang bối rối không biết phải làm gì với người phụ nữ đã thuộc về mình.
Tại sao ngươi dám, dám đối với ta.
Khi sự tức giận lạnh lẽo và trong trẻo dâng trào đến đỉnh đầu, anh lại nhớ về đêm cuối xuân năm ngoái, khi hoa hồng nở rộ ở Ratz. Cái đêm anh nghe tin Layla Llewellyn sẽ kết hôn với Kylie Ettman qua mẹ mình, cái đêm anh lần đầu tiên muốn giết người. Matthias thường nghĩ rằng có lẽ người anh muốn giết không phải là con trai của bác sĩ mà là người phụ nữ này, mỗi khi anh nhìn Layla đang quay lưng lại và cuộn tròn.
Tất nhiên, dù vậy, không thể phủ nhận rằng niềm vui mà Layla Llewellyn mang lại lớn đến mức anh phải gọi cô trở lại. Cô là một người phụ nữ kiêu ngạo, khiêu khích nhưng lại cứng đờ như khúc gỗ và run rẩy, vậy mà Layla vẫn khiến anh phát điên. Điều này thật đáng ngạc nhiên đối với Matthias, người chưa bao giờ đặt loại ham muốn này lên hàng đầu trong cuộc sống, cũng chưa bao giờ bị nó chi phối, nhưng rõ ràng là vậy.
“Thưa… chủ nhân?”
Anh hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước xuống xe. Các giám đốc điều hành của công ty đã đứng sẵn nơi sảnh chính để đón anh.
Trước khi đặt chân vào tòa nhà với những cột trụ cổ điển vươn cao đầy uy nghi, Matthias bỗng ngoảnh đầu lại, đưa mắt nhìn xuống con phố ngập tràn ánh nắng. Anh biết rõ Layla sẽ không xuất hiện nơi đó, không đi trên con đường ấy, và càng không mỉm cười.
Một thoáng tiếc nuối dâng lên, Matthias khẽ bật cười, ngắn và khô. Tiếng cười như một cái gật đầu tự giễu, rồi anh lại quay đi, giữ lấy nụ cười điềm tĩnh thường nhật trên môi.
Bill Remmer đã rời đi. Ông mang theo một chiếc vali lớn, bước đi với dáng vẻ trang trọng, như một người lính lặng lẽ lên đường ra trận.
Layla tiễn ông đến cuối con đường cây bồ đề. Không chỉ Bill Remmer mà cả những người làm vườn cũng cùng đi, khiến con đường yên tĩnh trở nên ồn ào.
Bức tường kính của nhà kính bị phá hủy do vụ nổ giờ đã được sửa chữa, nhưng hầu hết các loại cây đã chết vì cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông. Có rất nhiều loại hoa và cây cảnh quý hiếm, nên việc tìm lại chúng không hề dễ dàng. Nhưng Bill Remmer có nghĩa vụ phải làm điều đó.
Layla lo lắng cho ông người đàn ông làm việc không ngơi nghỉ, ngày lẫn đêm như thể đang gắng sức bù đắp điều gì đó. Nhưng chú Bill chỉ mỉm cười, bảo rằng ông thấy nhẹ nhõm hơn khi có thể chuộc lại lỗi lầm bằng chính công việc này.
Và Layla biết ông không nói dối. Chỉ cần nhìn ánh mắt, nét mặt của ông khi nói ra điều đó, cô đã cảm nhận được.
“Trời lạnh đấy, Layla! Vào nhà đi con!”
Tiếng chú Bill vang lên lớn tiếng từ góc đường. Ông vừa quay người định rẽ, rồi như sực nhớ điều gì, ngoái lại gọi to.
Layla gật đầu, nhưng đôi chân vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa vội quay đi.
Chuyến đi lần này là để ghé thăm các nhà vườn danh tiếng, những vườn bách thảo và nhà kính của các gia đình quý tộc trong đế quốc, nhằm tìm kiếm những loài cây cần thiết. Người ta nói sẽ mất ít nhất vài tuần.
Chỉ nghĩ đến việc phải ở lại một mình tại Arvis trong ngần ấy thời gian, Layla đã cảm thấy ngột ngạt. Thậm chí, trong thoáng chốc, cô đã muốn đi theo chú Bill.
Dẫu biết ý nghĩ ấy thật kỳ quặc, thậm chí có phần khó hiểu và đáng ngờ, cô vẫn không đủ can đảm để thốt ra lời.
Cuộc chia tay ồn ào cũng nhanh chóng kết thúc.
Layla bị bỏ lại một mình trên con đường mà một nhóm đàn ông đã rời đi. Cô đứng bất động nhìn chằm chằm vào con đường trống rỗng, và bị đánh thức bởi tiếng xe hơi bắt đầu vọng lại từ phía xa. Cô vội vàng quay người bước nhanh, không muốn chạm mặt công tước, nhưng không thể tăng được tốc độ của chiếc xe đang lao tới.
Không lâu sau, chiếc xe màu đen lướt qua Layla đang đứng bên vệ đường. Layla nắm chặt hai tay, kiên quyết quay đầu đi, chờ cho đến khi chiếc xe biến mất vào Arvis.
Dù sao cũng chẳng có gì to tát.
Cô tuyệt vọng lặp lại câu đó khi tim đập loạn xạ. Sự vắng mặt của chú Bill không liên quan gì đến công tước.
Khi chiếc xe không còn nhìn thấy nữa, Layla vội vã quay về túp lều. Sau khi dọn dẹp nhà cửa và là ủi xong, tâm trí cô trở nên thanh thản hơn nhiều. Dạo gần đây, những công việc hàng ngày nhỏ nhặt như vậy lại là niềm an ủi lớn nhất. Khi cảm thấy cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường, cô có thể coi người đàn ông đó không là gì cả.
Có lẽ trước khi kết hôn, anh ta sẽ bỏ rơi mình, Layla đã nghĩ vào cái ngày cô nhìn thấy Matthias ở Arvis cùng với Claudine đến thăm. Đứng cạnh nhau, họ trông thật hợp đôi, như thể sinh ra là để dành cho nhau. Layla có thể cảm nhận rõ ràng từ xa rằng công tước trân trọng và quan tâm Claudine đến mức nào. Ngày hôm đó, Layla đã đi một quãng đường dài vòng vèo để trở về túp lều, tránh để hai người họ nhìn thấy. Có lẽ do thời tiết khá lạnh, hai má cô đỏ bừng trong một thời gian dài.
Phoebe mang thư của công tước đến và đậu xuống cửa sổ đúng lúc Layla vừa định ngồi vào bàn. Dù là giờ sớm hơn bình thường rất nhiều, người đàn ông đó vẫn không ngần ngại yêu cầu.
Layla xé nát lá thư đó thành từng mảnh nhỏ, ném vào lò sưởi, rồi vội vàng chuẩn bị bữa tối cho gia súc và khóa cửa. Trong lúc bước đi không quá vội vã, cũng không quá do dự, hướng về biệt thự, cô theo thói quen nghĩ về cuộc sống sau khi thoát khỏi bàn tay của công tước.
Hãy cùng chú Bill đến một thành phố xa xôi. Một nơi nào đó ở phía Nam, giáp biên giới với Rovita cũng không tệ. Một ngày nào đó, cô sẽ cùng chú Bill đi du lịch để tìm những loài chim sống trên đảo nhiệt đới và ở xứ sở băng giá, và một ngày nào đó, cô sẽ cùng chú Bill trang trí một ngôi nhà có một khu vườn nhỏ, và…
Trong lúc cố gắng nối lại dòng suy nghĩ đã dừng lại, Layla rẽ vào con đường dẫn đến biệt thự. Cảnh hoàng hôn trên sông thật đẹp. Layla quyết định chỉ nghĩ về điều đó.
Dù sao cũng chỉ là tạm thời, nỗi đau cũng chẳng có gì to tát. Chịu đựng và vượt qua là điều cô đã lặp đi lặp lại vô số lần từ khi còn nhỏ, giờ đã thành thói quen.
Củng cố quyết tâm, Layla bước nhanh, bóng dáng mảnh mai kéo dài phía sau.
Ngoại trừ việc mặt trời chưa lặn, cảnh tượng trong phòng ngủ biệt thự không khác gì những lần trước. Chiếc giường lớn. Lò sưởi tỏa ánh sáng. Đồ nội thất bóng bẩy sang trọng và đồ trang trí tinh tế. Và một người phụ nữ trần truồng.
Matthias liếc nhìn cơ thể nhỏ bé, giờ đây dường như đã trở thành một phần của căn phòng, rồi nhanh chóng hạ mắt xuống đống tài liệu trên đầu gối.
Quy mô kinh doanh của gia đình Herhardt đã lớn đến mức không thể gói gọn trong khuôn viên gia tộc. Ông nội và cha anh, những người đã dự đoán rằng chủ nhân gia tộc không thể quản lý tất cả những điều này, đã dồn hết tâm huyết vào việc xây dựng hệ thống công ty, và giờ đây cấu trúc đó đã ổn định. Do đó, vai trò của Matthias là tổng hợp và đưa ra quyết định. Mặc dù đây là công việc anh đã thành thạo từ khi còn là một cậu bé, nhưng thế giới đang thay đổi nhanh chóng và tình hình chính trị hỗn loạn.
Matthias cẩn thận xem xét báo cáo về quyền khai thác mỏ và mỏ dầu ở các vùng lãnh thổ nước ngoài. Thỉnh thoảng, anh lại ngẩng đầu lên nhìn chiếc giường đặt chéo và cơ thể trần trụi của người phụ nữ đang ngồi ở mép giường, rồi lại bình thản tập trung vào công việc của mình. Thay vì tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển như thường lệ, phòng ngủ chỉ tràn ngập những âm thanh yên bình của củi cháy và giấy lật.
Layla khẽ ngẩng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mũi chân mình khi bóng tối đã xóa đi tất cả dư âm của hoàng hôn. Công tước, người thường vội vã lại gần và thỏa mãn dục vọng của mình, hôm nay lại coi Layla như một người vô hình.
Layla nuốt nước bọt, đưa cánh tay đang buông thõng lên che ngực đang nổi da gà. Liếc nhìn sang, công tước vẫn ngồi trên ghế cạnh lò sưởi, chỉ đọc tài liệu. Anh ta đã nhìn Layla cởi quần áo khi cô bước vào phòng ngủ, nhưng chỉ có thế thôi. Đã khá lâu trôi qua, anh ta chỉ tập trung vào công việc của mình.
Công tước ghi chép gì đó và đặt tập tài liệu dày xuống, đúng lúc đó hai người họ chạm mắt nhau. Layla rụt vai lại nhỏ hơn, vội vàng cúi đầu. Anh ta đứng dậy, có lẽ đã đổi ý, và thật buồn cười, Layla cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Bởi vì cô cần phải trải qua nỗi đau đó càng sớm càng tốt để có thể rời bỏ anh ta.
Nhưng bước chân của Matthias không hướng về Layla mà hướng ra ngoài cửa phòng ngủ. Layla ngơ ngác nhìn về phía công tước đã biến mất. Từ cánh cửa hé mở, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của ai đó đang nói chuyện điện thoại. Có vẻ như là một cuộc gọi liên quan đến công việc.
Sau khi đưa ra vài chỉ thị bằng giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết, công tước nhanh chóng quay lại phòng ngủ. Cô đã quên mất việc phải quay đầu lại, nên lại chạm mắt với anh ta, nhưng anh ta không có phản ứng gì đặc biệt. Anh ta nhìn xuống với ánh mắt đơn thuần, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật trưng bày, rồi bình thản quay lại ghế.
Công tước ngồi với tư thế lười biếng, duỗi đôi chân dài ra ghế đệm, rồi cầm một trong những tập tài liệu khác chất đống trên bàn cạnh. Giữa tiếng lật giấy, một giai điệu waltz mờ ảo vang lên. Khi Layla nhận ra đó là âm thanh từ chiếc máy hát trong phòng khách, ánh mắt cô dao động.
Rốt cuộc, đây là cái quái gì…
Layla nhăn mặt, tìm chiếc kính đã tháo ra đặt trên bàn cạnh giường và đeo vào. Ánh mắt công tước, người đang xoay bút trong tay và đọc tài liệu, hướng về Layla.
Dù đeo kính, Layla vẫn không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Chỉ có thực tại này trở nên rõ ràng, và rồi, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng xấu hổ về bản thân.
Matthias đặt tài liệu xuống đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn Layla.
Layla đỏ mặt, có vẻ bối rối, rồi vội vàng tìm đồ lót mặc vào. Và rồi, cô liếc nhìn anh ta, rồi từng món một. Càng mặc những bộ quần áo mà cô tự tay cởi ra, má Layla càng đỏ hơn.
Khi trần truồng thì thản nhiên như vậy, nhưng khi mặc quần áo đầy đủ lại không biết phải làm gì, thật là kỳ lạ.
Trong lúc Matthias gõ nhẹ ngón tay lên tài liệu theo nhịp điệu waltz, Layla, toàn thân đỏ bừng, đứng dậy khỏi giường.
Cô hé môi rồi cúi đầu, lại định mở miệng nói gì đó rồi lại lảng tránh ánh mắt, mãi sau Layla mới nhìn thẳng vào anh ta. Matthias dừng tay xoay bút, điềm tĩnh đối mặt với ánh mắt đó.
Đứng tựa vào ánh trăng lọt qua tấm rèm hé mở, Layla run rẩy, nhưng với giọng nói vang lên khá trong trẻo, cô hỏi rõ ràng từng chữ.
“Ngài đang làm cái quái gì vậy?”
Bình luận gần đây